Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6: Vết thương đáng ghét


Nói xong cô bỏ về chỗ. Vừa lúc đó giáo viên bước vào. Cuộc chiến tranh đã kết thúc, hay chỉ mới khởi đầu.

~~~~~~~~~~~~~Tiết cuối~~~~~~~~~~~

Suốt 5 tiết học, Gray và Juvia không nói với nhau lời nào. Mọi người cảm nhận được sát khí bao trùm lên hai người bọn họ.

Juvia: " Mình thật sự không thể hiểu nổi anh ta. Nhiều lúc anh ta rất nghiêm túc. Nhưng sao lúc nãy, hành động của anh ta khiến mình điên lên được. Viên ngọc đó mình dư tiền mua lại, nhưng ít nhiều anh ta cũng phải biết xin lỗi hay đền lại cho mình chứ. Một người mà không biết nhận lỗi thì chẳng xứng đáng nói chuyện với mình. Á! Chân mình đau quá. Cái chuyện gì vậy."

Cô nhìn xuống dưới chân, thì ra bị mảnh vỡ thủy tinh lúc nãy đâm phải.

"A....a...! Đau quá! Mình chịu không nổi mất. Lucy thiệt tình, dọn dẹp mà không để ý gì cả. Á! Haaaa, sao càng ngày càng đau vậy nhỉ? Thật hối hận khi đưa chiếc giày đó cho Natsu. Aaaaaaaa! Mình không thể trụ được lâu nữa. Nhưng đang giờ học mà làm sao gọi Levy hay Lucy đây. Chẳng lẽ phải nhờ cái tên băng giá ngồi cạnh hay sao? Không, có đau đến chết cũng không."

"Juvia, em đứng lên đọc bài cho cô" – Tiếng cô giáo gọi kéo Juvia khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

Juvia: Dạ. Á!

Cô giáo: Em sao vậy?

Juvia: Dạ không sao đâu cô.

Cô giáo: Ừ. Tốt. Em đứng dậy đọc bài đi.

Juvia đứng đọc bài mà muốn xỉu ngay tại chỗ. Đau đến xương nhưng cô cũng chẳng kêu. Trong lòng nguyền rủi Gray, vì anh mà cô mới ra nông nỗi này. Khi ngồi xuống, cô cảm thấy mảnh thủy tinh đã đâm sâu hơn, máu chảy ra nhiều hơn và cô đau hơn gấp bội. Không thể kìm nén được nữa, cô rên lên rất nhỏ. Nhưng dường như Gray đã nghe thấy. Anh quay sang nhìn Juvia. Có lẽ cô cứ khó chịu ở phía dưới ghế. Anh cuối xuống, một vũng máu ập đến mắt anh. Anh hiểu lý do tại sao cô không nói, cô vẫn còn giận anh. Thấy thế, Gray cũng chẳng thể ngồi nhìn. Anh cúi xuống, xé một bên vạt áo của mình rồi băng lại cho Juvia. Mọi người cứ tưởng anh lượm gì đó nên cũng chẳng mấy quan tâm. Juvia thật sự rất shock, không ngờ anh lại hạ mình đến vậy. Cô định rụt chân lại thì anh nói vừa đủ để hai người nghe.

Gray: Đừng lì nữa. Để im đi, không sẽ mất máu nhiều hơn đó.

Juvia:...

Gray: Nhắn tin cho Wendy xíu nữa về trước đi. Cô không muốn Wendy thấy cô như vậy đâu nhỉ.

Juvia:....

Gray: Cô không hiểu tiếng người àk? Làm đi chứ.

Nói xong, anh lại tiếp tục ngồi học như không có chuyện gì xảy ra. Còn Juvia thì vẫn ngơ ra không biết mình có nhìn lầm hay không. Cô trấn tĩnh lại rồi cũng mở điện thoại nhắn tin cho Wendy

[ Wendy à. Hôm nay chị có việc. Em về trước đi nha]

[ Dạ! Nhưng có chuyện gì gấp lắm sao chị?]

[ Ờ! Em có thể coi là vậy đó. Nói chung, em về trước nha]

Xong xuôi, cô cất điện thoại vào cặp. Cùng lúc đó hết giờ, cô giáo và mọi người ra hết, chỉ còn Lucy, Levy, Gray ở lại. Lucy và Levy rủ cô về chung nhưng cô từ chối khéo. May mà cuối cùng họ cũng về. Trong lớp giờ chỉ còn có cô và anh.

Gray: Cô ngồi đây chờ tôi một chút.

Gray chạy đi thật nhanh. Bốn phút sau anh trở về và trên tay là bông, cồn, băng gạt, v...v...

Gray: Được rồi! May là cô còn ngồi ở đây.

Juvia: Tại sao lại không?

Gray: Vì cô lúc nào cũng làm theo ý mình. Không chừng cô bỏ về cũng có thể lắm.

Vừa nói anh vừa bế Juvia đặt ngồi lên bàn. Juvia kinh hoàng nhìn anh. Tròng mắt muốn rớt ra luôn. Từ khi mẹ mất chưa người con trai nào dám đụng và thân thể lá ngọc cành vàng của cô mà anh lại cả gan bế cô lên. Vi diệu quá. Thấy Juvia cứ nhìn mình anh lên tiếng.

Gray: Tôi đẹp quá hay sao mà cô nhìn tôi dữ vậy?

Juvia bất ngờ khi bị nói vậy, cô phản kháng: Anh? Đẹp trai á. Anh mà đẹp trai là cả vương quốc này thành người mẫu luôn đó.

Gray: Thật không?

Juvia: Thật! *liếc xéo* Và cũng có thể là không. *câu này thì thầm trong miệng*

Chẳng để ý cô nói gì. Anh ngồi xuống đặt chân cô lên đùi. Rồi rửa vết thương cho cô. Thật sự rất rát cô đau muốn hét lên luôn. Nhưng khi để ý thì máu của cô và nước sát trùng đang chảy trên quần anh.

Juvia: Tại sao anh không để chân tôi xuống ghế.

Gray: Vì như vậy cô sẽ đau hơn cả bây giờ.

Juvia: Anh sợ tôi đau? (giọng châm chọc)

Gray: Cô nói nhiều quá đó. Chuẩn bị tinh thần đi, sẽ đau lắm đấy.

Gray lấy trong bì ra một cái gắp bằng kim loại. Chắc là để gắp mảnh thủy tinh ra. Nhưng khi vừa đưa vào một chút. Juvia đã rên lên

Gray: Có đau thì la cho to vào. Làm như vậy sẽ đỡ hơn phần nào đấy. Ở đây không có ai nghe đâu, khỏi cần giữ thể hiện.

Juvia: Còn anh. Aaaaaaaa!

Gray: Tôi biết vỗn dĩ biết cô như vậy lâu rồi.

Juvia: Làm sao anh biết? Aaaaaaaaa! Ai nói anh nghe? Aaaaaaaaaa!

Gray: Đó không phải chuyện của cô.

Juvia: Áaaaaaa! Đau quá. Tôi không chịu nổi nữa. Anh lấy ra nhanh đi.

Gray: Đừng nhúc nhích nữa. Ngồi im đi. Sắp xong rồi.

Juvia: Á! Dừng lại ngay.

Không hiểu sao Juvia chồm dậy. Lấy hai tay bấu chặt lên hai vai Gray và nhắm tịt mắt lại. Một giây...Hai giây...Ba giây...Sao mà lâu quá? Đau quá? Cơn đau này chừng nào mới kết thúc đây.

Được rồi đó – Gray lên tiếng bảo cô.

Gray: Nào nào. Làm ơn bỏ tay ra đi. Xong hết rồi.

Juvia mở mắt ra nhìn. Mảnh thủy tinh vỡ đã được lấy khỏi chân. Cô thụt tay lại nhưng chợt thấy có vết máu chỗ cô bấu.

Juvia: Cảm ơn anh! Nhưng hình như tôi làm anh bị thương rồi nhỉ. Xin lỗi. Tại tôi đau quá.

Gray: Không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi.*mắt vẫn không rời khỏi chân cô* Cô ngồi im để tôi băng lại cho. Cứ cử động như sâu vậy thì làm sao tôi băng lại được.

Cô nhìn anh. Trong mắt không còn hằn sự căm ghét như hồi sáng. Cô mở lời trước

Juvia: Cảm ơn anh. Nhưng tại sao anh lại tốt với tôi thế?

Gray: Tôi không biết.

Juvia: Ừmh! Cho tôi xin lỗi chuyện lúc sáng. Tôi không có ý la anh giữa lớp vậy đâu. Chỉ là do viên ngọc đó rất có ý nghĩa với tôi.

Gray: Xong rồi! *cúi cùng Gray cũng ngẩng mặt lên* Nó quan trọng với cô à? Chắc là bạn trai cô tặng ha.

Juvia: *lắc đầu phủ nhận* Không! Tôi chưa có bạn trai. Món quà đó là do Romeo tặng.

Gray: Romeo? Em trai Natsu í hả?

Juvia: Ừ! Và đồng thời cũng là boyfriend của Wendy.

Gray: Thì ra là vậy. Chắc cô sẽ khó xử với Wendy lắm nhỉ.

Juvia: Chắc là vậy.

Gray: Tôi sẽ đi mua lại cái mới.

Juvia: Không cần đâu. Tôi sẽ nói lại với em ấy. Nhưng mà anh vừa mới nói là sẽ đền ư? Tôi ngạc nhiên đấy.

Gray: Tại vì lúc sáng tôi quá kiêu ngạo. Xin lỗi. Dù sao một phần cũng là lỗi của tôi.

Juvia:...

Gray: Đi về thôi. Tôi đưa cô về.

Juvia: Không sao. Tôi tự về được. *Vừa nói cô vừa nhảy xuống sàn, nhưng chân mới tiếp đất....* Áaaa! *cô la lên thất thanh rồi ngã xuống*

Gray nhanh chóng vòng tay ẵm cô lên: Đã nói rồi mà không nghe tôi. Chân cô còn yếu lắm, để tôi đưa cô về.

Gray đặt cô lên bàn. Quay đi dọn dẹp một lúc rồi đến chỗ cô bảo.

Gray: Leo lên lưng tôi đi.

Juvia: Anh đi cõng tôi về nhà à?

Gray: Nói nhiều quá lên đi.

Juvia hậm hực trèo lên lưng anh. Cõng cô đi ra tới cổng, cô hỏi.

Juvia: Xe nhà anh đâu?

Gray: Tôi bảo họ về trước rồi.

Juvia: Vậy anh định cõng tôi về nhà thật à?

Gray: Cô tưởng tui nói giỡn đó hả?

Đi được nửa đường, Juvia đã thấy trên mặt Gray có những giọt mồ hôi đáng ghét. Cô cứ thấy áy náy làm sao í. Không chịu nổi nữa, Juvia phá tan không khí im lặng.

Juvia: Anh không thấy mệt sao. Bỏ tôi xuống đi, tôi tự đi được.

Gray: Cô đúng là ngang bướng lắm đó.

Juvia: Anh đau không?

Gray: Đau gì?

Juvia: Chỗ tôi cào anh đó. Nó cứ chảy máu hoài à?

Gray: Không.

Juvia: Ừm!

~~~~~~~~~Thời gian trôi nhanh tí xíu nha~~~~~~~~~~~

Gray: Đến nhà cô rồi kìa.

Juvia:....

Gray: Juvia?

Juvia:.....

Gray quay lại thì thấy mắt cô đã nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Gray: " Cô thật là phiền phức. Nhưng cô cũng hay đó chứ "

Gray gõ cửa, bác quản gia chạy ra. Khi thấy Juvia trên lưng Gray mà chân còn bị thương nữa, bác thật sự rất hoảng.

Bác quản gia: Tiểu thư Juvia, cô bị làm sao vậy?

Gray: Cô ấy ngủ rồi. Dẫn tôi lên phong cô ấy. Tôi là Gray Fullbuster – nhị thiếu gia tập đoàn Fullbuster.

Bác quản gia: Dạ thưa cậu. Mời đi theo tôi.

Ông quản gia đưa Gray lên phòng của Juvia. Sau đó ra ngoài để anh và cô ở lại trong phòng. Anh đặt cô nằm xuống giường, cô đột nhiên ngồi dậy.

Juvia: Phù! Cuối cùng cũng được lên phòng.

Gray: Cô dậy từ khi nào vậy?

Juvia: Khi bác quản gia gọi.

Gray: Sao không chào bác ấy?

Juvia: Hỏi nhiều quá đấy. Anh mau đi tắm đi, phòng tắm kia kìa. Tôi lấy đồ thể dục của tôi cho anh thay rồi rửa vết thương trên vai anh nữa. Coi như đó là tôi trả ơn anh.

Cô nói rồi nhảy xuống giường đi đến tủ đồ. Tuy vẫn còn hơi đau nhưng đã có thể đi được.

Juvia: Nè, bộ đồ tôi mới mua hôm qua mà rộng quá. Chắc anh mặc vừa nhỉ? *ném qua chỗ Gray*

Gray không nói gì, chỉ lườm cô một cái rồi bước vào phòng tắm.

Khi đi ra, anh đã thấy Juvia ngồi dưới sàn. Bên cạnh là hộp y tế.

Juvia: Tôi nghĩ tôi tắm lâu nhất thế giới. Không ngờ thời gian anh tắm cũng ngang ngửa tôi. Nhanh lên, lại đây sát trùng vết thương đi rồi còn về nhà.

Gray chẳng mở miệng chỉ đến chỗ dụng cụ y tế và cởi áo ra.

Juvia: Í! Sao anh lại cởi áo trước mặt con gái?

Gray: Không cởi áo thì làm sao băng vết thương lại được.

Juvia: Ờ ha!

Gray loay hoay tự sát trùng cho mình. Điều này chẳng dễ tí nào. Vết thương nằm ở chỗ rất khó thấy. Không thể tự mình xoay sở được. Thấy vậy, Juvia liền đến giật cục bông trên tay Gray.

Juvia: Anh làm vậy thì đến ngày mai mới rời khỏi nhà tôi quá. Đưa đây tôi làm cho.

Gray cũng chẳng hé răng. Anh chỉ im lặng quay lưng lại cho cô rửa. Bàn tay cô rất dịu dàng, dường như chẳng cảm thấy đau. Còn cô, đây là làn đầu tiên cô chạm vào thân thể một người con trai ngoại trừ cha cô. Cảm xúc của cô thật sự rất hỗn độn.

Xong! Tuy không đẹp lắm nhưng cũng là xong. – Cô lên tiếng nói.

Gray: Con gái gì đâu mà băng có mỗi cái vết thương thôi mà cũng không được. Trễ rồi tôi về đây. Cảm ơn vì bộ đồ.

Juvia tiễn Gray ra cổng. Đợi anh đi khuất cô mới quay vào nhà.

Anh đi trên đường suy nghĩ. Cô ngồi trong phòng suy nghĩ. Không ai biết họ đang suy nghĩ điều gì. Phải chăng họ đang suy nghĩ về nhau

~~~~~~~~~~~End~~~~~~~~~~

Hết rùi đó. Thấy sao hả? Nhớ lời mình nói lúc đầu chứ. CMT nha. Mấy chap đầu sẽ khá vui vẻ nhưng càng về sau thì sẽ càng uất ức nên mina cứ ráng mà tận hưởng trước đi. Đến lúc đó đừng trách sao au không báo trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #fanfiction