
Dịch Nhân Bắc: Khi những con người đáng thương tìm được hạnh phúc
Đọc gần hết truyện của Dịch Nhân Bắc, và chợt nhận ra, nhân vật chính của chị toàn những kẻ đáng thương, mà cái đau thương của họ, thường gói gọn trong 2 chữ "gia đình".
Trong Nam nhân cũng rơi lệ, có một Đường Trì kiên cường năm lần bảy lượt khóc vì em trai mình. Thoán đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhưng có ai thấu hiểu nỗi niềm của kẻ luôn phải dè chừng huynh đệ, thậm chí còn phải tính kế cả mẫu hậu của mình? Người ta nói máu mủ tình thâm, thế mà chính huynh đệ ruột thịt lại nhẫn tâm hắt hủi, hãm hại Tiểu Tứ Tử của Mã Phu. Tiêu Hòa có được gia đình hoàn chỉnh, tiếc là gia đình đó lại không mang tới ấm áp cho anh. May mắn nhất là La Truyền Sơn: anh được em trai quý mến, cha mẹ đùm bọc, nhưng họ cũng âm thầm coi anh như một gánh nặng.
Thực ra, không có gia đình nào là hoàn hảo cả. Nhà nào chẳng có lúc bất hòa. Nào là chuyện mẹ chồng nàng dâu, rồi tranh giành tài sản, thiên vị con cái, v..v.. Nhưng gộp những bất hòa nho nhỏ này lại, biến chúng thành bi kịch, chắc chỉ có Dịch Nhân Bắc. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết gia đình Dịch tỷ như thế nào, mà truyện nào của chị cũng có nhiều ưu thương như vậy...
Ngẫm lại, tuy truyện của chị thường thuộc thể loại đam mỹ, nhưng nếu nói truyện chỉ kể về tình yêu nam nam thì vẫn chưa đủ. Bởi vì nhân vật của Dịch tỷ không cố ý kiếm tìm tình yêu cho chính mình. Cái họ mưu cầu là hạnh phúc, và tình yêu chỉ là một phần trong số đấy. Kết thúc truyện, họ tìm được tổ ấm của riêng mình, một công việc lâu dài tạm được. Đặc biệt, tình yêu của họ cuối cùng cũng thăng hoa thành tình thân, mà thứ này nó bền hơn tình yêu nhiều nhiều lắm. Mình thích cái cách Hoàng Phủ Kiệt lo cho Trương Bình khi Trương Bình bị ốm. Hay tiểu Viêm vệ sinh cho Tiêu Hòa suốt mấy ngày anh bị hôn mê *. Hay cách gia đình họ lải nhải mấy chuyện trời ơi đất hỡi. Hay khi Viêm đôi khi mang thịt thú rừng về cho cả nhà ăn, giống cách bố mẹ hay mua quà về khi đi công tác, đúng k?
Lại nói đến khái niệm gia đình trong truyện của Dịch Nhân Bắc. Gia đình, là tình thương, là trách nhiệm, cũng là gánh nặng.
Mình thích gia đình của Tiêu Hòa trong Dữ thú đồng hành hệ liệt nhất. Gia đình, là cùng nhau vượt qua khó khăn. Trong cái gia đình đó, không phải ai trong gia đình cũng thân thiết với nhau, nhưng khi 1 thành viên gặp chuyện, ai đều có trách nhiệm cả. Như bố tôi nói, gia đình hạnh phúc không chỉ khăng khít về mặt tình cảm, mà còn bị ràng buộc bởi mặt tài chính. Nhớ lúc Mân Côi / Hoa Hồng bị lừa tiền, gia đình rơi vào cảnh khốn đốn, Tiêu Hòa một mặt không tiếc lời mắng Mân Côi, một mặt khác lại phải tìm cách kiếm thêm từng nấy tiền để bù vào khoản nợ của cậu bé.
Gia đình trong Hồn đồn than / Quán vằn thắn là trách nhiệm, là gánh nặng. Là bỏ dở con đường học vấn xán lạn để các em có cái ăn cái mặc. Là oằn mình trả nợ cho người cha bỏ nhà ra đi. Là nai lưng ra làm việc sớm nắng chiều mưa. Thậm chí là liều mạng để trả lại công bằng cho cô em gái. Muốn bỏ k? Cung Trường muốn lắm chứ, lúc ở đáy cuộc đời, ai chẳng muốn buông hết tất cả, chạy thật xa thật xa, giống cái cách mẹ anh đã từng làm. Nhưng bỏ được sao? Anh đi rồi, ai sẽ cáng đáng gia đình này? Cung Âm rồi sẽ ra sao?
* Trong Dữ thú đồng hành hệ liệt, tiểu Viêm đã tự mình lo đại tiểu tiện và vệ sinh cho Tiêu Hòa suốt mấy ngày anh bị hôn mê. Làm tận tình đến mức y tá còn tưởng anh là hộ lý chuyên nghiệp ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro