No name
Viết cho những tháng ngày đã qua.
Khi nào ta bỗng thấy dường như mình không còn trẻ?
Là khi những ngày xuân, ngửa mặt ngắm trời xanh và nắng chói. Kí ức như thảo nguyên mênh mông, tìm trong đó cây kỉ niệm, buộc tuổi thanh xuân lên phơi trong gió, đón hoàng hôn trên cánh đồng cỏ lau.
Là khi cuộc sống làm ta bận tâm thật nhiều, như cậu bé bước ra từ Omelas, vui buồn vương trên từng bước chân. Là khi vòng đu quay không còn lấp lánh ánh đèn, dần chìm vào quên lãng, chớp mắt thấy mình đã ngồi trên chuyến tàu cuộc đời, một mình chờ đợi bóng ai ngang qua. Thấy nhớ nhung đến từng ánh mắt. Thấy lướt qua bên kia khung kính cửa sổ là chính mình đứng tại ga tàu cũ, chợt ngẩn người không biết mình đang ở đâu, quá khứ hay hiện tại.
Khi đó ta sẽ thấy, nắng chiếu trên tuyết, mặt trời theo mỗi bước chân. Omelas như kỉ niệm, vui đùa cùng những người bạn ngày xưa, tuổi trẻ thả mình trong những đêm đầy nhiệt huyết và sức sống, xoay vòng như những cung cầu thang không dứt. Bên nhau suốt những năm tháng đẹp nhất của đời người. Để rồi bước ra khỏi Omelas thấy đời đang trôi thật dài. Tuyết lạnh lẽo thản nhiên đọng trên vai, hôn lên làn da đầy buốt giá. Xung quanh còn lại chỉ là hình bóng và những tiếng vọng ngân nga.
Có thể sẽ thấy lạc lõng, muốn được tự do. Đó là khi ta bỏ lại đoàn tàu, bỏ lại cung đường ray phủ đầy tuyết, đôi chân theo khát vọng đi tìm nắng ấm, tới biển xanh mênh mông, tới đồng lau cũ, đạp ngang qua tuyết trắng dưới chân, tìm nơi thảo nguyên cỏ vàng , tìm kiếm cây kỉ niệm, đón hoàng hôn và sống cuộc đời mà ta mơ ước. Vì đó là thanh xuân.
To the one that I've ever met, I miss you!
Roxy
(All of these words are just some random feeling that I feel about the Springday MV, it's a nice mv honestly. It's not a theory or something, oh and I'm not a fan, not anti-fan neither, so don't judge it mtf :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro