Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Nhân duyên đầu tiên


Xin chào! Tôi là một cá chép vàng tại ngôi chùa nhỏ hơn 1000 năm tuổi ở Thiên Sơn. Nói là nhỏ chứ tôi thấy nhiều người đến nơi này bái phật cầu nguyện dữ lắm. Tôi cũng sống ở đây được hơn 200 năm trước rồi đó. Còn vì sao sống ở đây hả, vậy phải kể đến vị trụ trì đầu tiên của ngôi chùa này đã "lỡ tay" cứu tôi thế nào nha.

Lúc tôi được 300 năm tuổi, tôi đã có thể hóa hình thành đứa trẻ 5-6 tuổi rồi đó, thấy tôi giỏi không. Hôm đó muốn xuống núi chơi nên hóa hình rồi lén chạy theo mấy bác tiều phu. Ở nhân gian có nhiều đồ ăn ngon dữ lắm, hoàng thánh, kẹo hồ lô, xiên dê nướng,... thấy gương mặt đáng yêu của tôi, bọn họ đều khen nứt nở rồi cho tôi một ít. Nhưng mà tôi không có ăn quỵt nha, tôi kéo khách đến cho họ đó, quán đông ơi là đông. Người ta nói Cẩm Lý mang lại may mắn, tôi thấy là thật đó.

Có một hôm tôi lại chạy xuống dưới núi chơi tiếp, hôm đó đường phố cực kì nhộn nhịp, người dân hai bên đường đứng rất đông như đang chờ ai đó. Thế là tôi bèn nhờ một chú cao cao bế lên xem cho biết. Nghe họ bàn tán mới biết thì ra họ đang ra đón đại tướng quân chiến thắng trở về. Nhìn một hàng ngựa từ từ tiến vào thành, người đi đầu còn mang một bộ giáp vàng siêu óng ánh, ờm, sáng không bằng vảy của tôi thôi. Con ngựa đen của anh ta còn bước đi cực kì kiêu hãnh, nhìn uy phong dữ lắm. Mà vị đại tướng quân này cũng cực kì đẹp trai nha, mày kiếm, mắt sắc, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, nhìn đặc biệt tuấn tú. Toàn thân anh ấy phủ đầy ánh hào quanh vàng chói cho thấy công đức cực kì nhiều. Dù tôi là một con cá đực nhưng mà tôi thích cái đẹp nha, vả lại nếu ở bên anh ấy lâu, tu vi của tôi có thể sẽ tăng lên rất nhiều là đằng khác.

Hình như vị đại tướng quân này phát hiện ra tôi nhìn ảnh, rồi ảnh cũng quay lại nhìn tôi. Hai cặp mắt chạm nhau, một dòng diện chạy dọc từ đỉnh đầu xuống ngón chân làm tôi đứng hình. Nhìn gương mặt than thiệt là hung dữ, tôi là một em bé dễ thương như vậy mà, anh đừng hù tôi chớ. Nhưng mà, tôi vẫn phải nghĩ cách để đến chỗ vị đại tướng quân đó. Dù rất sợ nhưng mà tôi chắc chắn anh ta có thể "nuôi" tôi nha.

Mấy hôm sau, tôi nghe ngóng được tin tức từ những người trong thành, đại tướng quân sẽ cùng hoàng thượng lên núi dâng hương cầu phúc. Cái đầu nhỏ xoay chuyển, tôi bèn chạy đến chùa chờ sẳn. Tôi đã lén lút chờ anh ấy dâng hương xong rồi cùng hoàng thượng và các đại thần đi dạo quanh chùa, nhanh chóng biến thân lại thành con cá chép vàng nhỏ, nhảy vào chiếc ao đầy sen ở phía sau chùa. Ngoi lên mặt nước, tôi nhìn thấy bóng ảnh sắp bước đến đây rồi, liền dứt khoác ngoi lên thổi vài cái bong bóng nước, nhiệt tình quẩy đuôi bơi vòng vòng. Có vẻ ảnh cũng thích tôi đó, nên mới vươn tay vào trong nước muốn chạm vào tôi.

Không phụ kì vọng của ảnh, tôi bơi lại, dụi đầu vào lòng bàn tay chai sạn, rồi hôn lên ngón tay của ảnh. Cứ tưởng gương mặt không cảm xúc ấy sẽ không thể phô ra bất kì biểu cảm nào, ấy vậy mà tôi lại được chiêm ngưỡng nụ cười của người ta đấy, chói mắt cá quá mà. Hôm nay anh ấy mặc một bộ quan phục màu đen, thêu hình con gì đó mà tôi không rõ, chợt nghĩ sao ảnh không mặc bộ nào thêu hình cá nhỉ, cá chép giống tôi đẹp lắm. Đang vu vơ nghĩ, lại nghe anh ấy nói:

"Đáng yêu thật!"

Tôi lại tiếp tục cho ảnh một nụ hôn lên ngón cái. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi cảm thấy cơ thể mình ấm áp đến lạ, rõ ràng một ít phúc khí của anh ấy đã truyền sang cho tôi nè. Nhưng niềm vui đến nhanh thì nổi buồn cũng tràn tới. Từ xa một vị sư đi đến, ông ấy mang một chiếc áo cà sa nổi bật, nhìn cái là biết trụ trì liền. Lão già mỉm cười phúc hậu rồi nói với Đại tướng quân.

"Thí chủ thật có duyên với nó. Ta đã làm trụ trì ở đây gần hết đời người cũng chưa thấy con cá chép vàng này bao giờ, nghe nói cá chép vàng mang lại may mắn cho người thấy nó, hẳn là phúc của thí chủ."

Trụ trì à, ông được cái nói đúng quá. Tôi rất nể tình thổi vài cái bong bóng cho ông ấy, khích lệ ông ấy khen tiếp, khen tới khi Đại tướng quân mang tôi về nuôi.

"Ta có thể mang nó về nuôi không?" – Tôi nghe Đại tướng quân nói thế, sung sướng quẩy đuôi.

"Thí chủ vẫn nên để nó ở đây thì hơn, thí chủ có công đức trên vai nhưng sát nghiệp cũng nhiều. Nợ nhân duyên còn dài, chưa đến lúc hưởng phúc. Để nó ở nơi này, ta sẽ chăm sóc nó thay thí chủ. Khi duyên đến, rồi sẽ gặp lại nhau."

Gì vậy hở ông già, nhân duyên cái gì, tôi không quan tâm, sao ông lại để kim chủ của tôi đi như vậy. Chưa kịp phản đối, tôi đã thấy ông ấy thả xuống một chuỗi hạt ngọc vào trong hồ. Kim quang lóe lên, tôi đã không thể ra khỏi hồ được nữa rồi. Khóc chết cá nhỏ rồi. Tôi lại thấy Đại tướng quân còn nói chuyện một lúc với ông già một lúc rồi mới đi, trước khi đi còn không quên vuột cái trán trơn bóng của tôi, dỗ dành nhất định ảnh sẽ quay lại đón tôi nữa. Mà con cá xinh đẹp là tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn kim chủ đi xa, vạt áo đen khuất nơi cổng sau của chùa. Sau đó tôi quay lại nhìn trụ trì, khóc to mắng ông ta.

"Ông làm gì vậy, huhu, thả tôi ra."

Ông già trụ trì nhìn tôi, vẫn cười đến từ ái. Bảo tôi an tâm ở trong hồ tiếp tục tu luyện, cơ duyên của tôi và anh ta chưa đến, có ở bên nhau cũng tổn hại cả hai mà thôi. Không bằng tu luyện tại nơi này, chờ một ngày gặp lại, tôi có thể giúp anh ấy. Hứ, ông ta nói đến dễ nghe thật đấy, tuy rằng ở nơi này cũng có linh khí để tôi tu luyện, nhưng so với linh khí trên người Đại tướng quân, thì nơi này ít đến đáng thương. Để tôi tu luyện bên người ảnh không phải nhanh hơn sao. Đánh cái vòng to như thế. Nhưng giờ tôi cũng không ra khỏi hồ được, chỉ có thể yên phận tu luyện ở đây, chờ ảnh quay lại đón tôi. Mà chờ một cái là tới 500 năm sau luôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro