Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Đêm tân hôn

Hôn phòng được sắp xếp đẹp hơn Yến Hỉ Đường rất nhiều, chẳng qua là Dương Yêu Nhi vẫn trùm khăn trùm đầu, lúc này không thấy gì nữa.Ngược lại thời điểm Tiêu Dặc đặt chân đi vào, liền bị màu sắc đỏ chói làm cho hoa mắt.

Hắn vô thức siết chặt cổ tay Dương Yêu Nhi.

Cung nhân chờ bên cạnh tiến lên, định đỡ Dương Yêu Nhi, nhưng lại nghe Hoàng Thượng nói: "Bỏ hết đi."

Tất cả mọi người không dám phản bác, đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Ngọn nến đỏ trong phòng cháy và phát ra tiếng nổ nhẹ, nhưng ngay sau đó là âm thanh đói meo từ cái bụng rỗng của Dương Yêu Nhi.

Tiêu Dặc lôi kéo nàng đến mép giường, Dương Yêu Nhi loạng choạng suýt ngã xuống giường, Tiêu Dặc tay mắt nhanh nhẹn đã ôm lấy eo nàng, gần như ôm chặt nàng vào lòng.

Hắn ôm nàng cất kỹ.

Ngoài cửa có nữ quan lo lắng đi tới đi lui, trời đã chạng vạng, trên cửa và cửa sổ có bóng dáng của nữ quan, người bên trong đều có thể nhìn rõ.

Tiêu Dặc liếc nhìn bóng dáng hiện trên cửa sổ.

Hắn biết rõ các nàng vì sao lo lắng.

Theo lý, các nàng hẳn là muốn vào cửa, nói lời chúc, niệm quy củ...... Trong đó phân đoạn, thật sự rườm rà.

Nhưng hiện tại đã vào hôn phòng, Tiêu Dặc làm sao có thể cam tâm tình nguyện có nhiều người như vậy ở đây. Rót rượu và xốc khăn voan, những thứ này không cần người bên ngoài đến nhắc tới, hắn tự nhiên biết làm

Tiêu Dặc đứng dậy để làm cho ngọn nến sáng lên một ít, sau đó hắn mới quay người lại.

Dương Yêu Nhi đói quá không thể ngồi yên, khi Tiêu Dặc đưa tay vén chiếc khăn trùm đầu ra, nàng vừa ngả người ra sau, kết quả thoáng cái hất chiếc bình ở giữa giường lên, bình hoa ngã xuống, bên trong những viên đá quý, ngọc trai, vàng, bạc và những thứ khác phát ra tiếng kêu leng keng.

Các cung nhân nữ quan ngoài cửa đều là tâm nhảy dựng.

Thầm nghĩ, chẳng lẽ gấp gáp thời điểm liền bắt đầu viên phòng? Này phải kịch liệt đến mức nào?

Mọi người lặng lẽ đỏ mặt.

Dương Yêu Nhi bên trong sửng sốt, nàng kinh ngạc giơ hai tay lên, lúc này Tiêu Dặc đã nắm tay nàng, đè lại chân nàng.

"Phía sau trốn cái gì?" Tiêu Dặc nhẹ giọng nói.

Dương Yêu Nhi nói, "Đói."

"Kia đến trước xốc khăn voan, mới có thể ăn."

Dương Yêu Nhi nghe vậy lập tức ngồi ngay ngắn, chờ Tiêu Dặc xốc khăn voan cho nàng.

Tiêu Dặc lúc này ngược lại cũng không vội.

Hắn nhìn chằm chằm vào Dương Yêu Nhi cẩn thận nhìn lên, hắn nhìn nàng mặc phượng hoàng, dáng vẻ nở nang, ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, ngón tay hết sức nhỏ, móng tay mượt mà, lại nhìn chân nàng rũ xuống buông thõng bên hông của giường, thậm chí cả ngón chân đều thẳng.

Dương Yêu Nhi đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, nhưng nàng cũng không phải tính khí muốn phàn nàn, đành chịu đựng đói khát trong bụng, tiếp tục chờ đợi.

Nhất thời, Tiêu Dặc nheo lại mắt nói: "Đói vô cùng?"

Dương Yêu Nhi lúc này mới gật đầu.

Tiêu Dặc dùng tay cầm góc chiếc khăn trùm đầu và từ từ nhấc lên, khuôn mặt của Dương Yêu Nhi bị che ở dưới rốt cuộc cũng lộ ra.

Đầu tiên là chiếc cổ trắng nõn mềm mại được viền bởi chiếc váy đỏ, sau đó là chiếc cằm nhỏ nhắn, đôi môi xinh đẹp đã được bôi son, lại là cái kia mũi cao thẳng và cặp lông mày cũng như hàng mi...

Ngọn nến đỏ bao phủ nàng thêm một tầng nhu hòa ánh sáng, nháy mắt khuôn mặt của nàng đẹp như tranh vẽ.

Nàng giống như Quế Cung Tiên Tử, rốt cuộc bước chân vào phàm trần.

Đợi đến lúc khăn voan rơi xuống, mũ phượng trên đầu nàng mới lộ ra toàn cảnh.

Mũ phượng được trang trí bằng ngọc và bảo thạch, sáng lấp lánh dưới ánh nến, nhưng khi nhìn lướt qua lại không thể sánh được với khuôn mặt của nàng, thật khiến người ta hoa mắt.

Mũ phượng rất lớn.

Càng làm nổi bật lên nàng hết sức tinh tế, như thể tùy thời bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Tiêu Dặc không thể không nói, mũ phượng do Lễ Bộ làm ra chẳng khác gì một phát súng bắn trúng đầu.

Dọc theo đường đi, may mắn là nàng không bị thúc ép vì bất cứ lý do gì.

Lúc này, Dương Yêu Nhi trong bụng lại phát ra một tiếng kêu đói.

"Thôi ăn đi." Tiểu Dịch nói.

Dương Yêu Nhi quay đầu nhìn bàn, thấy trên bàn có một ít đồ ăn và rượu.

Dương Yêu Nhi đưa tay đỡ lấy cổ hắn, sau đó lúng túng từ trên giường dời đi, chỉ có như vậy từng bước từng bước như là chân mềm nhũn đi đến bên cạnh bàn.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng, Tiêu Dặc cảm thấy thích thú trong lòng, hắn bước tới, áp lòng bàn tay mát lạnh của mình vào cổ Dương Yêu Nhi. Dương Yêu Nhi rùng mình, vội quay đầu lại nhìn hắn. Lòng bàn tay hắn giống như thân mật xoa vuốt ve một chút cổ nàng, lúc này mới chậm rãi thì thầm: "Trẫm giúp ngươi ôm nhé."

Dương Yêu Nhi hai mắt sáng lên, thực tựa vào lòng bàn tay hắn, liền ngồi xuống bàn.

Tiêu Dặc liền như vậy đứng sau lưng nàng, hắn nói: "Liền để trẫm đứng nhìn ngươi ăn?"

Kia tự nhiên là không được tốt.

Dương Yêu Nhi vươn tay kéo vạt áo hắn nói: "Cùng nhau, cùng nhau."

Tiêu Dặc lúc này mới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Dường như chỉ cần Dương Yêu Nhi mở miệng, hắn vừa rồi sẽ làm như vậy.

Dương Yêu Nhi nắm chiếc đũa, vừa cúi đầu đã cảm thấy mũ phượng muốn rơi xuống, nàng vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Dặc.

Tiêu Dặc biết tại sao, lúc này mới nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"

Dương Yêu Nhi nắm lấy ngón tay hắn trên gáy nàng, lúng túng búng ngón tay hắn, cố gắng kéo tay hắn lên đến mũ phượng trên đầu cô.

Tiêu Dặc hỏi: "Lại để trẫm đón lấy hỗ trợ ngươi?"

Dương Yêu Nhi: "Ừ."

Biểu tình trên mặt Tiêu Dặc lập tức xua tan lạnh giá, không khỏi lộ ra nụ cười: "Thật sự là tiểu ngốc tử, kêu trẫm gỡ xuống cho ngươi, không phải sao?"

Dương Yêu Nhi nhìn chằm chằm hắn, không nói, đáy mắt lộ ra một chút nghi hoặc,lại lộ ra một chút một điểm hiểu ra, như là bị Tiêu Dặc dạy đã hiểu chút gì đó.

Tiêu Dặc lại đứng lên, rút ​​tay về, đi đến phía sau Dương Yêu Nhi, dùng hai tay đan vào nhau, vén một phần búi tóc của nàng, sau đó đem mũ phượng lấy xuống.

Sau khi gỡ xuống, hắn tùy ý đặt nó dưới chân mình, như thể một khi vật này đã hoàn thành chức năng của nó, liền bất quá thành đồng sắt nát vụn mà thôi .

Dương Yêu Nhi thở phào nhẹ nhõm, lập tức lưng liền đột ngột thẳng lên.

Chỉ là kế tiếp dùng đồ ăn, nàng phát hiện đồ ăn đều nguội lạnh.

"Muốn trước uống rượu" Tiêu Dặc vươn tay, cầm bình rượu trên bàn lên, tự mình rót hai ly. Bình đựng rượu được kết nối, đúc bằng bạc và có hình quả bầu.

Dương Yêu Nhi chưa bao giờ uống rượu như vậy, trước đây khi ở bên ngoài, Lưu ma ma vạn phần cẩn thận trong những việc như vậy và tuyệt không bao giờ để Dương Yêu Nhi say.

Hiện tại nàng nhịn không được ghé sát đầu ngón tay của Tiêu Dặc, ngửi ngửi rượu trong tay Tiêu Dặc.

Hô hấp của nàng khẽ phun, quét qua đầu ngón tay của Tiêu Dặc. Loại hành động này đột nhiên đánh thức tiếng đánh trống reo hò đang chôn chặt trong lòng Tiêu Dặc.

Hắn vô thức nắm chặt chiếc cốc hơn, đầu ngón tay trắng bệch.

Hắn nói: "Nghe ngươi đi."

Dương Yêu Nhi mờ mịt nhìn: "Của ta?"

"Ừ." Tiêu Dặc vung tay lên gật đầu, kia hợp với bên kia bình rượu.

Khóe miệng Dương Yêu Nhi nhếch lên, như thể tất cả ánh đèn trên đời đều thu vào trong mắt nàng, nàng vui vẻ đưa bình rượu lên môi.

"Chờ đã." Tiêu Dặc nắm lấy cổ tay nàng.

Hắn vô cùng kiên nhẫn dạy nàng: "... Như này." "Biết được cái này gọi là cái gì ư?" Hắn hỏi.

Dương Yêu Nhi lắc đầu.

Tiêu Dặc nói: "Rượu hợp cẩn."

"Ngô."

"Chính là muốn như vậy uống." Tiêu Dặc thấp giọng nói, một tay ôm lấy eo Dương Yêu Nhi, tay còn lại hướng bên trái bình rượu, để cho Dương Yêu Nhi nâng bên phải.

"Cùng nhau uống rượu mới là liền một thể, thống nhất."

Dương Yêu Nhi lúc này mới hiểu ra, nàng gật gật đầu, sau đó liền dùng một đôi con ngươi nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, chờ Tiêu Dặc động, nàng mới di chuyển theo. Vì hai bình rượu được đúc một chỗ nên nếu uống chung rượu sẽ gần như dính vào nhau.

Bọn hắn giơ bình rượu và nâng nó lên.

Gương mặt đều ghé vào một chỗ, hơi thở quấn lấy nhau, nơi nào còn như là uống rượu? Mà giống như hôn môi hơn.

Rượu có vị chát, nhưng cũng có mùi thơm nồng.

Dương Yêu Nhi chậc chậc miệng, toàn bộ uống hết. Sau khi uống xong, nàng không rời đi ngay, mà là dùng dư quang còn lại lườm lườm Tiêu Dặc, thấy hắn đã uống xong, nàng mới buông lỏng tay ra.

"Ăn." Dương Yêu Nhi liếm liếm môi nắm chiếc đũa.

Trên môi nàng có một tầng nước, dụ người hôn. Đặc biệt khi liếm môi, chiếc lưỡi hồng lướt qua mang theo chút rượu khiến nàng trở nên cực kỳ dự người.

"Hâm lại cho nóng rồi ăn đi." Tiêu Dặc đè xuống tay nàng.

Dương Yêu Nhi đặt đũa xuống, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, đặt hai tay lên đầu gối, im lặng nói "Ân".

Tiêu Dặc đứng dậy đi chuyền thức ăn.

Nữ quan ở bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Dặc, hỏi: "Hoàng thượng, hoàng hậu, có thể thực hiện hành lễ sao?"

"Ừ." Tiêu Dặc thản nhiên trả lời.

Nữ quan không dám hỏi thêm, đành phải ngậm miệng.

Các cung nhân được lệnh cực kỳ nhanh chóng quay người đi chuẩn bị bữa ăn nóng.

Chờ Tiêu Dặc quay người đi trở về, Dương Yêu Nhi đã như chuột nhỏ, lột rất nhiều vỏ đậu phộng, đầu ngón tay trắng như tuyết vặn từng viên đậu phộng đỏ cho vào miệng.

"Không ăn cái này, đợi ăn cái khác đi." Tiểu Dịch nắm lấy tay cô.

Hạt lạc trong tay Dương Yêu Nhi lăn ra.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Dặc.

Dưới ánh đèn, sắc mặt nàng đỏ hồng, mặt mày của nàng đều bịt kín một tầng hơi say.

Nàng ấy say rồi...

Còn say đến vô cùng lợi hại.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn nắm chặt hoa tai ở tay trái.

Nhìn bộ dáng như vậy, chờ lát nữa đồ ăn đi lên cũng đều không còn sức lực ăn, chi bằng đem điểm này một ít sức lực tích cóp.

Tiêu Dặc ánh mắt chuyển động, hắn vươn tay ra ôm lấy Dương Yêu Nhi.

Hắn không nhanh không chậm bước đến bên giường và đặt người lên đó.

Dương Yêu Nhi thật sự đã say, vừa đến bên giường liền muốn nằm xuống, Tiểu Dịch sợ mình bị mắc kẹt trong bình hoa, liền nhanh chóng đem bình hoa đuổi đi.

Dương Yêu Nhi lúc này mới nhẹ nhàng ngã xuống.

Tiêu Dặc không cách nào, đành phải tự mình đến và thành người thay quần áo.

Hắn đặt những ngón tay thon dài của mình lên trước ngực Dương Yêu Nhi, và từ từ mở cúc áo và thắt lưng của nàng, như thể hắn đang bóc một món quà tuyệt vời nhất.

Chờ cởi áo khoác.

Đôi mi dài của Dương Yêu Nhi run lên, trên mặt hiện lên vẻ buồn ngủ.

Tiêu Dặc nhìn buồn cười, liền xoay người cầm lấy ngân châm, tẩm rượu rồi hơ qua lửa. Hắn lúc này mới trở lại bên người Dương Yêu Nhi.

Hắn hơi cúi xuống, nhẹ nhàng nắm vành tai của Dương Yêu Nhi, ngân châm xẹt qua lỗ tai nàng.

Dương Yêu Nhi đột nhiên mở mắt, hai mắt đờ đẫn.

Tiêu Dặc trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu lộ, nhưng động tác của hắn có thể nói rất ôn nhu, hắn vuốt vuốt vành tai của nàng.

Một ít máu chảy ra làm loang lỗ đầu ngón tay hắn.

Hắn nhìn chăm chú một lúc, sau đó đột nhiên chiếm hữu liếm láp vết máu trên vành tai của nàng ... Dương Yêu Nhi bị liếm nhẹ, vẻ đần độn trong mắt càng đậm.

Tuy nhiên, tay của Tiêu Dặc đã đưa ngân châm vào cất vào trong đó, hắn ngược lại đưa tay vòng qua eo của Dương Yêu Nhi và từ từ xoa.

Những cảm xúc mãnh liệt hơn cuối cùng cũng trào ra khỏi mắt hắn.

Đó là say mê, độc đoán mà lại mang theo mãnh liệt chiếm hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro