Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4 [H++]

Sau khi vết thương được cẩn thận xử lý, Cung Thượng Giác phải dỗ dành rất lâu, tiểu hài tử lòng mang áy náy mới chịu đi ngủ.

Lư hương trên bàn bị người mở ra, sau khi khối hương xám nhạt được nhóm lửa, mang Long Diên hương đốt lên lan toả khắp gian phòng, đổi lấy một cỗ hương khí nồng nàn yên lành.

Bàn tay còn dính vết mực nắm chặt ngọc sức treo trên hông hắn, người trên giường khẽ trở mình, khiến góc áo của hắn bị kẹt lại dưới thân không thể rời ra.

Cung Thượng Giác đứng tại chỗ ngắm nhìn thiếu niên đang mê man ngủ mà vẫn lẩm nhẩm khó chịu, tựa hồ đang nghĩ đến một điều gì. Sau đó, hắn lần nữa trở lại bên cạnh Cung Viễn Chủy, tựa lưng vào gối ngồi xuống, đem người đang chau mày nhẹ nhàng ôm vào lòng, đôi bàn tay lặng yên không gây ra chút tiếng động chạm đến đai lưng của Cung Viễn Chủy.

Khóa trinh tiết đeo vào mấy ngày trước, đến nay vẫn chưa được hắn cho phép gỡ xuống.

Đều là nam nhân với nhau, Cung Thượng Giác đương nhiên hiểu rõ, dục vọng bị đè nén là cảm giác chẳng tốt đẹp gì, nhưng Cung Viễn Chủy mấy ngày nay đều đem chính mình ném vào đống tấu chương xử lý mãi không xong, dù đôi lúc cảm thấy khó chịu cũng chỉ đợi lúc thiếp đi mới ở trong mộng cọ đi cọ lại mấy cái.

Y rất ngoan, là loại vì lo được lo mất mà ngoan.

Chẳng biết từ bao giờ trong lòng y có một bóng ma tâm lý, Cung Viễn Chủy hồ như luôn có cảm giác Cung Thượng Giác bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, cho nên y mới luôn muốn giữ hắn như vậy.

Tiếp xúc với ái dục ở cái độ tuổi mà tình yêu là gì cũng u mê không hiểu, y lại mù quáng nguyện đánh đổi tất cả chỉ để giữ lấy ái nhân. Nhưng Cung Thượng Giác là dạng người dù muốn gì cũng dễ như trở bàn tay mà có được, thế gian này dường như đã không tồn tại bất kỳ thứ gì hoặc bất kỳ ai có thể giữ chân hắn.

May mắn thay, ông trời ban cho y một cơ thể so với người khác độc nhất-- mặc kệ vì nó mà y phải nhận lấy những lời tiên tri không chút nào tốt đẹp.

"Chuyện kể rằng, thân thể này là hóa thân của tội ác. Từ ngày khai thiên lập quốc đến nay, trăm năm có một. Nó là đại biểu cho thiên tai giáng xuống, là nhân họa, là vận xui. Xưa nay, những hài tử như vậy được sinh ra trong nhà dân thường, đều bị kẻ thống trị đương thời dùng đủ loại biện pháp mang đi xử tử."

"Thời điểm Người chưa ra đời, trưởng tẩu đã có dự cảm Người sẽ không giống người khác, cho nên đã cùng hoàng huynh thương lượng. Chờ lúc lâm bồn, trong phòng chỉ lưu lại mẫu tử hai người, trưởng tẩu cũng vì hậu sản xử lý không tốt mà bệnh căn không dứt."

"Nhưng trước khi nàng đi từng đối với chúng ta đều nói qua, nàng không trách Người, hơn nữa còn hy vọng Người lớn lên khỏe mạnh--- đó cũng chính là món quà trả lễ tốt nhất để tưởng nhớ đến nàng."

Cung Tử Vũ là người đầu tiên nói cho y nghe về lai lịch thân thế của y, hơn nữa còn hết sức trịnh trọng căn dặn, chuyện này ngoại trừ ba người bọn họ thì không ai bên ngoài được biết.

Đó là một trong số ít những lần Cung Tử Vũ trở nên đứng đắn trong mắt của Cung Viễn Chủy.

Chỉ là về sau y mới phát hiện, cỗ thân thể này đối với y hữu dụng thế nào, là đặc điểm khiến y trở nên độc nhất vô nhị không thể thay thế--- rằng tấm thân này một khi đã chạm vào, sẽ khiến người ta không bao giờ muốn hoan hảo cùng ai khác. Cũng tức là, ngủ cùng y dù chỉ một lần, thì từ nay về sau chỉ có thể cùng y triền miên không dứt.

Cho nên hôm đó, y mới bạo gan nghĩ đến việc hạ dược Cung Thượng Giác, đem hắn triệt để lưu lại bên cạnh mình .

//

Ngón tay từng chút một mở ra lỗ khóa, tính khí đã lâu không được thả liền ngẩng đầu giương cao, ở trong tay Cung Thượng Giác dần trở nên đầy đặn.

Móng tay được cắt tỉa cẩn thận điểm vào cái miệng nhỏ trên đỉnh, người nằm trong ngực ngay lập tức chịu không nổi mà rên lên một tiếng, cuộn tròn cơ thể rút vào lòng người vừa cho mình thoải mái.

Cũng có lẽ là bởi vì biết người bên cạnh là ai, hoặc là do dược hiệu của hương an thần tác động, Cung Viễn Chủy vẫn như cũ mơ màng không muốn tỉnh.

Khóa trên thắt lưng được mở ra, y phục nửa thân trên bởi vì trở mình có chút lỏng lẻo trong nháy mắt đã rơi xuống giường, tay áo tản ra, dây thắt lưng thật dài bị hắn nắm chặt trong tay, đầu vai trần trụi mảnh khảnh run lên từng trận, nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống, ấn ký đỏ tươi phảng phất như những đóa hoa mận nở rộ trong tuyết trắng.

Đôi chân thon dài thẳng tắp gắt gao đan vào nhau, đem cánh tay ở giữa kẹp lấy không cách nào di chuyển, dục vọng bị đè nén bấy lâu nay lại cương cứng, để thân eo tinh tế bắt đầu vô thức tự tiến lùi đỉnh lộng.

Lúc động tình khó kiềm chế, tiểu huyệt giữa chân y dù sao so với địa phương khác càng mẫn cảm hơn, trên đỉnh tính khí vừa mới đọng chút nước, tiểu huyệt dưới thân dâm thủy đã dầm dề như đê vỡ.

Trong lúc ngủ mê vô tình lộ ra thanh âm rên rỉ mềm mại thỏ thẻ, giống như mèo con còn chưa mở mắt, mò mẫn tiến vào trong lòng người. Cung Thượng Giác đem người đặt dưới thân, tình cảm nhẫn nhịn quá lâu trong nháy mắt phát tiết, chẳng khác nào mãnh thú cuối cùng cũng thoát khỏi lồng giam.

Những nụ hôn trên cổ nhẹ nhàng nhưng dày đặc, rơi xuống như cuồng phong bão táp, lực đạo lại tựa hồ gió xuân tháng ba.

Thiếu niên nửa thân trần trụi, áo lót sáng màu như có như không treo trên người, vắt ở chỗ khuỷu tay, mà dây thắt lưng trên hông vẫn còn buộc chặt.

Phảng phất như có thứ côn trùng ghê gớm nào đó đang bò khắp cùng thân thể, Cung Viễn Chủy ở trong mộng như rơi vào một hố sâu toàn độc trùng, tựa lúc nhỏ vô số lần tự mình thí qua đủ loại dược liệu, khi khô nóng khó nhịn, khi lạnh lẽo như hầm băng.

Thứ gì đó giống một đôi tay chu du trên người mình, lúc nóng lúc lạnh. Cung Viễn Chủy vô thức rên rỉ cọ sát, như thể tận lực lấy lòng, chậm rãi men theo đường hắn đi, từng bước một nỗ lực theo kịp hắn.

Bên trong tiểu huyệt là chuông nhỏ mà Cung Thượng Giác nhét vào, tiểu huyệt lần nữa ướt át khiến y lại nghe thấy chuông nhỏ vang động, ý thức khôi phục mấy phần, sau một khắc phía trước truyền đến cảm giác áp bách đột ngột đưa y lên tận chín tầng mây.

Tính khí bị người nắm trong tay, trên túi nhỏ bên dưới tính khí là hàng loạt những vết thương bé tí, nếu không cúi người tới nhìn, Cung Thượng Giác có thể vĩnh viễn cũng không phát hiện được.

"Tại sao vậy?"

Cung Viễn Chủy từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là nhìn thấy Cung Thượng Giác nhíu mày, không phải bởi vì sinh khí -- Từ ngày dạy bảo y đến bây giờ, Cung Thượng Giác thậm chí đều chưa từng cùng y nói qua một câu nói nặng lời, chưa từng bày ra một cái nhăn mặt.

Hắn thường xuyên nhíu mày nguồn căn đều từ triều đình, quân doanh, hay là phát sinh ở ngoài cung, ở cái thế giới mà y chưa từng biết qua, nơi phát sinh đủ loại phiền toái. Chỉ là, hắn chưa từng cùng Cung Viễn Chủy nói ra mà thôi.

Ca ca bề bộn trăm công ngàn việc, cho nên Cung Viễn Chủy cũng không muốn hắn lại vì chuyện của mình tiêu hao thêm tinh lực.

Y chỉ cần hắn luôn được vui vẻ, muốn nhìn thấy trên khuôn mặt Thượng Giác ca ca luôn mang theo nụ cười--- mà thân thể của y, chính là công cụ tốt nhất để chiều lòng ca ca.

"Ca ca, ta khó chịu......"

Nũng nịu lấy lòng, chiêu này dùng trên thân Cung Thượng Giác khi nào cũng hữu hiệu.

Nhưng đôi khi cũng không có tác dụng.

Chuông nhỏ ẩm ướt bị từ tốn lôi ra, dẫn đến mỗi dây thần kinh trên thân đều bị nó tác động. Cung Viễn Chủy cắn môi nín nhịn đến mức sắp kinh hô, không bao giờ ngờ được thanh 'trường thương' không báo trước một lời, hừng hực khí thế mà xông thẳng vào thân thể. Trường thương đỉnh lộng nhanh chóng ma sát tới điểm kia, sau đó liền hung hăng nhắm vào cái miệng nhỏ không ngừng đóng mở ở nơi sâu thẳm nhất.

Cung Viễn Chủy chịu không thấy sự thống khoái đột ngột, ngâm dài một tiếng, tiếp tới miệng vẫn hé mở mà hồi lâu không thể phát ra tiếng động nào.

Vật thể cứng rắn đỉnh tới cung khẩu cảm giác rất đau, nhưng chỉ một chớp mắt sau đã mang đến vô vàn sung sướng. Cơ thể căng thẳng trong vòng tay Cung Thượng Giác chậm rãi buông lỏng, cổ ngửa về phía sau, để lộ tư thái trắng nõn gầy yếu. Răng nanh bén ngọt đặt trên động mạch, nhịp tim theo từng dây thần kinh mẫn cảm truyền đến tận xương cốt, cuối cùng quẩn quanh vang vọng trong ốc tai.

"Nói"

Cung Viễn Chủy cắn răng quay đầu, bày ra bộ dáng không muốn đối mặt.

Thái độ trốn tránh này rõ ràng đã khiến Cung Thượng Giác cảm thấy bị khiêu khích, trường thương dần được làm ẩm bởi chất lỏng ướt át trong thể nội chảy ra, chậm rãi di chuyển, lúc nào cũng vô tình cố ý ma sát cùng một chỗ. Cung Viễn Chủy nắm chặt đai lưng người phía trên, dùng sức một cái liền kéo tuột nó xuống.

Hai người bọn họ võ công cũng không tính là yếu, nhưng khách quan mà nói Cung Viễn Chủy quanh năm được nuôi dưỡng trong cung cấm, thỉnh thoảng còn cảm mạo đau đầu, Cung Thượng Giác chỉ cần nhìn qua đã thấy cường tráng khỏe mạnh hơn y rất nhiều. Bờ vai rộng lớn, thân eo hữu lực, đôi chân trắng nõn kia quấn quanh người hắn, chẳng khác nào một mảnh lụa trắng vô tình bị ném lên thân cây.

Trường thương từ tốn xâm nhập nội thể, cung khẩu đóng chặt hết lần này tới lần khác suýt bị chống mở ra, đau đớn từ vùng bụng dưới khiến y mất dần cảm giác, một lần lại một lần cố gắng mở ra tiểu huyệt để nhục bích có thể êm ái ôm trọn khối gia hỏa chẳng chút lưu tình kia.

Tính khí đã trướng đỏ bị người nắm trong tay, trên dưới khuấy động rất nhanh khiến y nếm trải cảm giác lấp đầy, đỉnh quy đầu yếu ớt mẫn cảm, nhẹ nhàng gảy gảy mấy lần liền chảy ra tuyến dịch màu ngà sữa.

Vừa chảy ra một chút đã bị tay người chặn lại, ngón giữa lau đi trọc dịch, hòa với dâm thủy trong suốt chảy từ nữ huyệt đã bị trường thương chặn cứng, vuốt dọc vòng eo phập phồng đến bờ mông, hai cánh mông bị vạch mở, cuối cùng cũng tìm tới lối vào ở nơi bí mật nhất.

Cảm nhận được huyệt đạo đóng chặt cũng chầm chậm bị hai ngón tay cùng lúc ép mở, ngón tay được vách tràn ôm lấy, chậm rãi hướng vào chỗ càng sâu, Cung Viễn Chủy không nhịn được có chút khiếp đảm.

Cho tới tận bây giờ, Cung Thượng Giác chưa từng kích thích cả ba chỗ mẫn cảm của y cùng một lúc như vậy.

Ngày thường Cung Thượng Giác vì nghĩ cho thân thể đặc thù của y, cộng thêm biết được thể chất y yếu nhược, nhiều nhất chỉ dám đụng tới hai chỗ. Đồ của hắn vừa to vừa dài, khí quan cùng nữ huyệt của Cung Viễn Chủy còn chưa phát triển hoàn chỉnh, cho nên hắn muốn dùng tới nữ huyệt cũng không đi đến chỗ sâu như vậy.

Cái chuông nhỏ vừa thoát khỏi nữ huyệt, bên trên còn dính dâm dịch đã lần nữa bị kẹp giữa hai ngón tay. Hậu huyệt bị hai ngón tay vội vàng mở rộng, đem quả cầu kim sắc kích thước thậm chí còn to hơn lối vào thăm dò tiến nhập.

Biên giới bị cưỡng chế mở rộng ra gây cảm giác như bị kịch liệt xé rách, tựa hồ đem toàn bộ thân thể chia làm đôi.

Những kí ức đau khổ trong khoảnh khắc này dường như sống lại, máu tươi chảy xuống đệm, khuôn mặt vừa đó còn hồng nhuận giờ đây không còn huyết sắc. Cung Viễn Chủy mím môi, có chút khẩn trương ép mình thả lỏng cơ thể, có như thế mới tiếp nhận nổi những thứ mà Cung Thượng Giác muốn dung nạp vào.

"Một cơ hội cuối cùng, Viễn Chủy -- Vì cái gì không nói lời nào?"

Tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng, Cung Viễn Chủy dùng cánh tay che lại ánh mắt của mình, một cái tay khác từ một bên kéo đệm chăn qua, tựa hồ muốn đem chính mình che đi.

Áo lót treo trên người dễ dàng bị người ta xé mở, dù có là tơ lụa thượng hạng cũng không chịu được nội lực cường hoành bá đạo của Cung Thượng Giác. Tấm vải rách nát còn treo lủng lẳng nơi cổ tay y, dây cột rèm che nơi đầu giường trong một khắc đã bị hắn lôi xuống.

Rèm che dày nặng đem không gian thu lại hết sức nhỏ hẹp, tấm vải vách nơi cổ tay cũng bị hắn tận dụng, hai tay bị cột lại giơ quá đỉnh đầu, Cung Viễn Chủy uốn éo người tựa hồ muốn phản kháng, hung khí trong nội thể ngẩng đầu, bỗng nhiên đẩy về phía trước động hai cái, khe hở trên cung khẩu bị khai khẩn lần nữa truyền đến cảm giác ê ẩm khiến đầu óc Cung Viễn Chủy choáng váng, lực đạo trên tay liền nới lỏng. Có lẽ biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cơ chế phòng vệ của thân thể so với bản thân y đã khởi động trước.

Đôi mắt động tình mông lung trữ nước, đuôi mắt hẹp dài sớm đã trào ra hai chuỗi lệ, miệng nhỏ hé mở, một đoạn lưỡi bị người kéo ra ngoài dây dưa.

Hai chân không có điểm tựa kết quả chính là không làm gì được, hai bên đùi của Cung Viễn Chủy dùng sức kẹp chặt thân hông Cung Thượng Giác, mũi chân nhẹ nhàng như có như không điểm vào chăn đệm trên mặt giường, tơ lụa thượng hạng thẳng tắp mà nhẵn bóng, cùng va chạm kịch liệt khiến thân thể y nhấp nhô trước sau giống như gỗ trôi trên biển.

Chuông nhỏ phía sau dần phát huy công hiệu, tiết tấu cùng tốc độ chấn động như thế nào Cung Thượng Giác hoàn toàn có thể thông qua tiếng chuông vang động để phán đoán.

Thủy dịch trong nội bích dồn nén mỗi lúc một nhiều, cho dù lối vào bị trường thương cường tráng chống tới trắng bệch cũng ngăn không nổi dâm dịch bị ép tràn ra. Vách trong giống như sinh ra thêm mấy cái miệng nhỏ, tranh nhau hôn mút kẻ ngoại lai xâm lấn.

Cung Viễn Chủy cắn môi, đôi khi cơ hàm thả lỏng sẽ cố ý phát ra những tiếng rên rỉ vụn vặt.

Trải qua thời gian dài thực chiến, y đã dần tích lũy được một loại kinh nghiệm chỉ thích hợp dùng cho Cung Thượng Giác. So với tiếng rên rỉ không cố kỵ, hành vi né tránh không muốn nói này tựa hồ sẽ càng khơi dậy lòng hiếu thắng cùng khao khát chinh phục của Cung Thượng Giác.

Cạnh đầu giường có hai cái bàn trà, một cái đặt nến cùng lư hương, một bên đặt trà cùng điểm tâm, bây giờ lại trở thành để cho hai người bọn họ đặt thuốc mỡ cùng đạo cụ.

Trong lúc cấp bách, Cung Thượng Giác từ bên trong rèm che vươn tay ra, xe nhẹ đường quen mà tìm được cái hộp thuốc mỡ đặt trên tầng cao nhất trong tủ quầy.

Cái này là do Cung Viễn Chủy tự tay điều chế, tan sưng, bôi trơn, thôi tình nhiều công dụng. Cung Viễn Chủy động tình rất nhanh, cho nên phần lớn thời gian lọ thuốc mỡ này chỉ để trang trí, nhưng hôm nay thì khác.

Chỗ mang khóa trinh tiết một thời gian dài bị siết có chút sưng đỏ, mấy vết thương trên túi nhỏ dưới tính khí cũng bắt đầu đỏ lên, chiếc chuông phía sau bắt đầu chuyển động chậm dần, người bị trói vào đầu giường đối với chuyện diễn ra không giấu được sợ hãi.

Dù y tận lực thả lỏng thân thể, Cung Thượng Giác vẫn cảm giác được sự kháng cự sâu trong nội tâm --- hẳn là đến từ cái đêm đầu tiên kia, thời điểm để lại cho thể xác cùng tinh thần y một bóng ma tâm lý quá lớn.

//

Người bị tình dục chi phối, rốt cuộc sẽ đem khát vọng mà bản thân ngày thường nín nhịn phóng đại gấp trăm lần.

Lần đầu tiên đó Cung Thượng Giác thậm chí cũng không có ý thức được người dưới thân mình đến cùng là ai. Hắn chỉ cho rằng có hạ nhân nào đó, vì lợi ích mà không tiếc sống chết cả gan hạ dược hắn. Bởi vậy thời điểm người kia đưa lưng về phía hắn, liền bị hắn xem như công cụ phát tiết thuần túy, hoàn toàn không có một chút ý tứ lưu tình.

Mặc dù một trận bị hạ dược không rõ nguyên do kia kết thúc chẳng ra sao, nhưng may mắn chuyện giữa họ không bị người khác phát hiện. Cũng là từ đó trở đi, Cung Thượng Giác phát hiện mình dường như đã nghiện cơ thể Cung Viễn Chủy mất rồi.

//

Chuyện cũ thoáng qua trong đầu, lòng trắc ẩn dâng trào, đem dục vọng hiện tại đè xuống.

Động tác cuồng nhiệt ban đầu đã dần dà thả chậm, chuông nhỏ phía sau được lấy ra, thân thể căng thẳng của Cung Viễn Chủy từ đó cũng chân chính thả lỏng.

Nụ hôn trấn an rơi từ trên trán thiếu niên một đường trượt xuống, đến đôi môi run rẩy nhiều lần lưu luyến liếm láp, môi nhỏ vì căng thẳng mà khô khốc bắt đầu học cách đáp lại, non nớt mà lạ lẫm -- Cung Viễn Chủy chưa từng cùng ai hôn sâu, cái này là lần đầu tiên.

Động tác trực tiếp, dù không lưu loát nhưng vô cùng thành khẩn, có khi so với kỹ xảo lòe loẹt càng động lòng người.

"Ca -- Huynh tức giận......"

"Không có."

Cao thôi tình tràn ra không khí một cỗ lãnh hương, để tinh thần bối rối của Cung Viễn Chủy giữa tình triều tỉnh táo hơn một chút. Cánh tay được thả ra của Cung Viễn Chủy vô lực khoác lên vai Cung Thượng Giác, miệng nhỏ kẹp lấy trường thương vẫn như cũ vô tình cố ý mút lấy tính khí hắn.

Cung Thượng Giác hít một hơi thật sâu, lời còn chưa nói được đã phải tạm cất vào đáy lòng, vận động dưới thân tăng tốc, Cung Viễn Chủy không kịp chuẩn bị mà bị vọt lên một chút, hai tay niết chặt treo trên cổ Cung Thượng Giác, thân thể gầy yếu theo rung động mà đong đưa, giống như lục bình trôi nổi không tìm được nhà.

Vĩnh viễn sẵn sàng lâm trận, lại vĩnh viễn bỏ dở nửa chừng.

Cung Thượng Giác nhìn thiếu niên chìm trong dục ái mà không khỏi thở dài.

Trình độ như vậy căn bản không phải tiết tấu của hắn, quanh năm sinh hoạt trong huyết tinh, cũng chỉ có huyết tinh mới có thể kích phát được xúc động nguyên thủy nhất trong lòng hắn. Thế nhưng người yêu trong ngực quá yếu đuối đáng thương, nhiều khi hắn chuẩn bị mánh khóe, thậm chí cũng không kịp dùng đến, thương xót đã lớn hơn cả tinh trùng trong não.

Chất lỏng nóng bỏng đều xông vào trong cơ thể y, lúc cái trụ dài ngoằng kia rút ra, thậm chí mang ra một tiếng 'bốc' nhỏ bé không dễ phát giác.

Nếu là đổi lại là trạng thái thanh tỉnh, nghe thấy động tĩnh này Cung Viễn Chủy nói không chừng đã hồng thấu hai má. Chỉ là lúc này tâm trí đã sớm hóa thành một đoàn bột nhão, không còn tinh lực để mà suy nghĩ chuyện khác.

"Ta biết thương tích từ đâu tới, nhưng mà, ta muốn nghe chính miệng em nói ra."

Nói ra y đối với ca ca của mình tồn tại loại suy nghĩ gì, người mà trên danh nghĩa chính là Vương thúc của y. Nói ra mình thèm khát hắn đến mức lúc nổi lên dục vọng, phải trải qua biết bao mâu thuẫn cùng khó chịu.

Đệm chăn bên cạnh trở thành vật che chắn tốt nhất, Cung Viễn Chủy lặng lẽ đem chính mình vùi vào trong, lộ ra ngoài là thính tai đỏ thấu như nắng ráng chiều.

"Ta ôm em đi tắm."

"Không cần...... Lau một chút liền tốt......"

Hiện đã là nửa đêm, lại đi gọi người phiền toái một phen, chỉ sợ sáng sớm ngày mai tất cả mọi người đều nghi ngờ tối nay giữa hai người bọn họ phát sinh chuyện gì. Cung Viễn Chủy không sợ bị dị nghị, y chính là tiểu hài lớn lên trong dị nghị. Nhưng y sợ Cung Thượng Giác bị người ta đem ra bàn tán.

Hơn nữa lấy năng lực hiện tại của y, không thể nào bảo hộ hắn -- Ngược lại càng làm ca ca bận lòng bảo hộ y nhiều hơn.

"Vậy thì chỉ lau một chút."

//

Y là một đứa trẻ rất thông minh, từ nhỏ đã vậy. Hài tử thông minh xoay chuyển nhanh, suy nghĩ nhiều hơn, so với người đồng lứa cũng đa sầu đa cảm hơn một chút.

Nhưng kể cả có thông minh chăng nữa, trên con đường trở thành thiên tài y độc song tuyệt này, y cũng ăn thật nhiều vị đắng.

Cung Thượng Giác Từ từ nhỏ nhìn y lớn lên, cũng biết y vì muốn mọi người trông thấy đã phải cố gắng rất nhiều. Nhưng đối với người trong triều mà nói, thiên phú của y trong mắt mọi người chính là vô dụng nhất. Bị bắt nạt đánh mắng cũng là chuyện nhỏ, thậm chí y còn bị coi là nỗi sỉ nhục của hoàng tộc.

Một cái văn không thành võ chẳng phải thái tử, cơ thể yếu kém đã không nói, cũng không thích cùng người giao tiếp, mỗi ngày tự giam mình trong cung điện, hướng về phía cây nguyệt quế sớm đã chết khô niệm niệm lẩm nhẩm. Cho dù là y độc thiên tài, bất quá trong mắt tất cả mọi người vẫn là phế vật không cách nào đảm đương trọng trách lớn.

Nhưng lại bởi vì thân phận của y tôn quý, cho nên bất mãn bao nhiêu chăng nữa, bọn họ cũng chỉ dám trong bóng tối đâm y từ phía sau. Mặt ngoài cấp bậc lễ nghĩa cùng giáo dưỡng nên có, đều như thế không thiếu.

Tiên Hoàng phi tử tuy nhiều, nhưng dưới gối huyết thống chân chính có thể kế thừa vẻn vẹn chỉ có một mình y. Trước cái ngày Cung Thượng Giác thật sự che chở y, thứ Cung Viễn Chủy nghe thấy nhiều nhất chính là những câu chuyện truyền miệng, trào phúng y lồ lộ như chẳng thèm che giấu, cùng lời động viên không ngừng của phụ hoàng.

Mọi người không thích vị thái tử cực kỳ vô dụng này, cũng không thích cả việc y ngày ngày nghiên cứu hoa cỏ thủy tảo. Trên con đường theo đuổi sở trường của mình, trong mắt người khác y chẳng khác nào nít ranh làm càn.

Ngoại trừ Cung Tử Vũ, người vốn ưa thích chơi đùa, khi còn bé Cung Viễn Chủy không có bằng hữu nào khác. Mà chung quanh Cung Tử Vũ quá nhiều người vây quanh, những ánh mắt vụng trộm khiến Cung Viễn Chủy mười phần không thích. Cho nên trong phần lớn thời gian, y đều là kẻ quái dị không thể hòa nhập.

Cung Thượng Giác cùng Cung Tử Vũ không giống nhau, hắn càng giống những thiên kim công tử thế gia, tuổi trẻ tài cao, kiệt ngạo bất phàm, nhưng kẻ thường xuyên đem Cung Viễn Chủy ra châm chọc.

Nhưng cũng chính một người như vậy, mãi về sau đã khiến Cung Viễn Chủy nguyện ý vì hắn đánh đổi hết thảy.

Bao gồm cả tính mạng của mình.

.

.

.

.

.

TBC.

Preview chương sau

"Ca--- Vì sao huynh không ngồi lên ghế hoàng vị?"

"Người ngồi trên vị trí kia, chỉ có thể là Viễn Chủy. Đổi lấy bất kỳ ai khác, ta đều sẽ nhịn không được mà giết chết."

Kể cả bản thân hắn, cũng không được.

"Vì cái gì?"

"Không vì cái gì hết. Ta muốn thấy em ngồi lên vị trí đó. Ngồi chỗ cao nhất, tiếp theo lại ở dưới thân ta cầu hoan... hưởng thụ tất thẩy khoái hoạt ta ban cho."

Thoạt nhìn là một lý do chính đáng, Cung Viễn Chủy tiếp nhận toàn bộ, nhưng cũng không thể tin tưởng.

.

.

.
===

Trời ơi hết mana luôn TT^TT có ai theo bộ này không hú lên để t còn làm tiếp nha 🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro