Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Đào Tử Kiệt nhìn tấm danh thiếp tinh xảo trong tay, sau lại dùng sức vò thành một cục. Danh thiếp in tên cậu liền với chức Trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, nhìn qua thật đúng là chương mắt

Nhưng là có ai biết, tổng giám đốc coi cậu chỉ là đồ chơi.

Cái gọi là để cậu đi ra ngoài tiêu dao trong miệng Diệp súc sinh chỉ là lời nói mà thôi, phía sau là hai gã "trợ thủ", xe cùng tài xế thực chất đã ở ngay dưới lầu công ty chờ cậu, khi cậu làm xong việc phải ngay lập tức báo danh cho Diệp Sở Sinh.

Đào Tử Kiệt ngồi trong phòng khách, mặt không biểu tình nhưng đế giày luôn luôn ma sát theo nhịp dưới đất, bởi vì lúc này chỗ tư mật nóng bỏng chậm rãi mang đến cảm giác đau đớn.

Tối hôm qua cậu cùng Diệp Sở Sinh lại là một hồi ác chiến.

"Biến thái hết mức, anh sờ đủ chưa?!!!"

Đào Tử Kiệt phát điên, Diệp Sở Sinh không nặng không nhẹ ngắm nghía hạ thân cậu, còn chưa nắm lấy vị trí kia, không biết làm sao mà chậm chạp không đi vào.

Diệp Sở Sinh đưa ra nghi vấn không liên quan chút nào: "Cậu rõ ràng là có cảm giác, nhưng vì cái gì mà không muốn bắn tinh?"

Đào Tử Kiệt cười lạnh một cái, đại bác (súng thần công =))) ) của lão tử tung hoành sa trường nhiều năm, bất kể hướng đến nơi nào đều có tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Chỉ bằng hai móng vuốt của anh mà muốn làm cho tôi tước vũ khí đầu hàng? Không có cửa đâu!

"Quả nhiên A Kiệt vẫn là thích tôi dùng miệng sao?" Dứt lời, Diệp Sở Sinh liền ngậm lấy đại bác của cậu.

Trước kia trải qua quá trình không ngừng học tập cùng thực hành, với trí tuệ hơn người của Diệp lão đại dĩ nhiên đã tu luyện ra một bộ công phu dùng miệng kiệt xuất. Hút, liếm, giam lại, sau dùng răng nanh cọ sát, thậm chí là đẩy sâu vào cổ họng. Diệp lão đại bắt đầu vận dụng từ từ từng thủ đoạn đến xuất thần nhập hóa, đem cái nối dõi tông đường của Đào sĩ quan dụ dỗ một chút liền xuất ra.

Đang lúc Đào Tử Kiệt còn đắm chìm vào dư vị của cơn cao trào, Diệp Sở Sinh dùng tay đặt ở hạ thân cậu nhấn một cái, đau đến mức trước mắt cậu biến thành màu đen liền ngã quỵ về phía trước.

Diệp Sở Sinh giang tay ra tiếp được cậu, cười đến vô cùng tà ác: "A Kiệt, cậu thật quá nhiệt tình, làm tôi sợ đến nhảy dựng lên."

Đầu Đào Tử Kiệt tựa vào vai hắn, ngoài run rẩy ra thì vẫn là run rẩy, lời thô tục trong đáy lòng cuồn cuộn như sóng biển, lại không có sức nào phun ra một chữ.

Vì thế trận chiến này, Diệp tuyển thủ toàn thắng.

"Đào trợ lý...."  Cô lễ tân không biết từ lúc nào đứng ở cạnh cửa, cứ thấp thỏm không dám bước lên một bước.

Đào Tử Kiệt nhận ra cô. Đây là thư ký của ông chủ công ty hậu cần, trước sau đi vào đã thay năm lần nước trà.

"Ông chủ chúng tôi còn đang theo khách hàng hiệp thương, phỏng chừng hôm nay chắc không về được, nhưng chúng tôi bây giờ phải tan làm, anh xem..."

Đào Tử Kiệt giương lên nụ cười sáng rực mà xã hội đen không nên có: "Không sao, sau này tôi đây lại tiếp tục đến đây nữa."

Thư ký tiểu thư liên tục vừa giải thích vừa cảm tạ, cuối cùng đem vị sát tinh này đẩy ra cửa.

Đào Tử Kiệt không có lập tức rời đi, mà là đứng ngốc ở cửa công ty người ta, lên cơn nghiện thuốc lá, liền một bên ma sát mặt đất một bên gặm ngón tay. Mãi đến khi trợ lý đem điện thoại đến rồi kính cẩn lễ phép mời hắn lên xe.

Lúc cơm chiều, Diệp Sở Sinh cầm dao nĩa nói: "Học việc không thuận lợi, nghe nói cậu đợi không công một ngày."

Miệng Đào Tử Kiệt đang ra sức gặm cánh gà, quăng ánh mắt xem thường cho hắn.

Diệp Sở Sinh cười cười, dùng khăn giúp cậu lau hai gò má cùng quần áo dính mỡ: "Nhìn xem cậu ăn này, tựa như lũ chó đói cùng đoạt phân."

Nghe một câu của hắn, khẩu vị liền mất hết, Đào Tử Kiệt nôn ra cái xương gà: "Lão tử không ăn, món nợ kia không cần anh nhiều chuyện, tôi nếu đã tiếp nhận sẽ hoàn toàn giải quyết."
Lực chú ý của Diệp Sở Sinh cũng không ở trong lời nói của cậu, chỉ chỉ cái chân gà còn lại trong đĩa: "Ăn."

"Đã nói không ăn, chẳng lẽ anh không nghe tôi nói sao?"

Diệp Sở Sinh cũng không miễn cưỡng hắn, ánh mắt rũ xuống chuyên tâm ăn cơm.

Hôm sau, Đào Tử Kiệt lại đến công ty hậu cần ngồi một ngày, xác nhận đối phương vẫn không có thành ý, yên lặng mà rời đi.

Ngày thứ ba, cậu không đi công ty hậu cần truy cứu món nợ nữa mà bảo lái xe chạy đến một cái kho để hàng hóa chuyên chở ở địa hạt mới. Đào Tử Kiệt xuống xe, sau đó dò xét một phen, tìm một băng ghế, ngồi ở trước miệng cống, tự nhiên dùng mông mình làm bế tắc giao thông nghiêm trọng, khiến xe tải vận chuyển không ra vào được.

Có người đến khuyên bảo, Đào Tử Kiệt liền cười đưa ra danh thiếp rồi lại bất động như núi.

Đái khái qua hai tiếng, vị đại gia thiếu nợ kia cũng xuất hiện. Vận chuyển hàng hóa chính là mạch máu của công ty hậu cần mà cậu lại gây cản trở, gián tiếp đem cả công ty tê liệt.

"Ông có hai lựa chọn, hoàn tiền hoặc báo cảnh sát, phía trước táng gia bại sản, phía sau nhà tan cửa nát, tự mình suy nghĩ đi."

Đào Tử Kiệt để lại tên trợ lý thay mình tiếp tục ngồi chờ, sau đó lên đường trở về.

Ở trên xe, cậu hung dữ thở hắt ra. Chẳng trách Diệp súc sinh cứ thích đưa ra hai lựa chọn, nguyên lai làm cho người khác cùng đường lại sảng khoái như vậy, nếu lời này mà do bản thân tên súc sinh kia nói ra chắc càng kích thích.

Đào Tử Kiệt trong người do một thời gian dài không có tiền nên cũng đã thật lâu không phải tốn tiền. Ngày hôm qua Diệp Sở Sinh không ở nhà, cậu ngay cả cơm cũng chưa được ăn nhưng mà hôm nay chủ nhân biệt thự đã trở lại, cậu vẫn là không được ăn.

Diệp Sở Sinh tao nhã ngồi đối diện cậu, một ngụm mỹ vị gan ngỗng, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt hung tàn của Đào Tử Kiệt.

"Tôi tuyệt thực thì anh dùng em trai tôi uy hiếp, bây giờ anh ngược lại không cho tôi ăn cơm, anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Diệp Sở Sinh lại cắn một ngụm: "Ngại quá, tôi nghĩ cậu không đói bụng, cho nên không có làm phần của cậu."

Đào Tử Kiệt hừ một tiếng, đây là lần đầu tiên Diệp Sở Sinh ở phương diện ăn uống hà khắc cậu.

"Tôi bây giờ, không thích lãng phí đồ ăn. Hy vọng cậu có thể hiểu được."  

Đào Tử Kiệt bị chọc tức đến nở nụ cười: "Sách, nguyên lai là người bảo vệ môi trường a, anh vì sao không chụp mấy cái tấm ảnh tuyên truyền gì đó rồi dẫn dắt đông đảo quần chúng noi theo luôn đi?"

"Cũng không hẳn như vậy." Khóe mắt Diệp Sở Sinh khiêu khích, cười cười nhìn cậu: "Tôi từng sợ đói, cho nên quý trọng thức ăn, nếu cậu cũng lĩnh hội tư vị này một lần, phỏng chừng sẽ có ý nghĩ giống tôi."

"Nga, thì ra là tôi đang ở giữa cuộc thể nghiệm, hiểu được." Đào Tử Kiệt đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

"Cậu đã quên quy củ sao?"
Đào Tử Kiệt quay đầu lại, học giọng điệu vừa rồi của hắn: "Ngại quá, anh lúc trước nói ăn cơm cùng một chỗ, phải cùng nhau rời bàn mới xem như là lễ phép, nhưng là hiện tại chỉ có mình anh ăn, tôi sẽ không phụng bồi."

Diệp Sở Sinh nhún vai, quên đi, tính tình sủng vật khi bị đói tất nhiên khó lòng ngoan ngoãn, không so đo.

Cậu cho rằng mình là người rất tự chủ, loại trình độ thể nghiệm này không bằng một phần mười lúc trước. Bị vây trong hoàn cảnh như địa ngục, không có đồ ăn, không có nước, thậm chí hy vọng cũng không có....

Đào Tử Kiệt ngã vào căn phòng trống rỗng, nhắm hai mắt lại.

Ông chủ công ty hậu cần là một người đàn ông trung niên sợ phiền phức cho nên lập tức đưa ra lựa chọn chính xác. Nhưng bởi vì thực sự không có khả năng trả khoản nợ lớn này cho nên tính toán dùng cổ phần công ty gán nợ, Đào Tử Kiệt chuyển lời cho Diệp Sở Sinh xong, rất nhanh liền có kế toán cao cấp chuyên nghiệp đến đây, bắt đầu hạch toán tài sản, sau đó tiếp nhận công ty bao gồm bốn mươi phần trăm cổ phần.

Đào Tử Kiệt thành công rút lui, phí một ít khí lực liền giải quyết chuyện này, không nghĩ tới cậu trở lại tổng bộ Diệp thị báo cáo kết quả công tác, lại nhận được pháo nổ của Diệp Sở Sinh.

"Ánh mắt của cậu chỉ dùng để làm gì vậy? Có thấy văn kiện tôi cấp rõ ràng không? Một ngàn năm trăm vạn, là tiền vốn cùng lãi, nhưng hôm nay đã là một tuần lễ!"

Đào Tử Kiệt theo hắn vào văn phòng tính toán, sau đó liền thông suốt, líu lưỡi: "Các anh tính lãi như vậy sao, mới một tuần lễ mà nảy ra hơn hai trăm vạn, so với in tiền giả còn có lời hơn!"

"Là sai lầm của cậu trước, đừng cứ xảo biện!."

"Dù sao tiền nợ cùng thư thế chấp tôi đã mang về rồi, còn lại một cái chỉ thị rách nát, anh xem rồi xử lý đi."

Diệp Sở Sinh mỉm cười, tiến tới đem cậu đặt trên bàn làm việc: "Tôi luôn luôn thưởng phạt phân minh. Lần này phương pháp thu nợ của cậu tốt lắm, cơ hồ không có lãng phí tài nguyên, nhưng lại phạm vào sai lầm đơn giản như vậy, cậu nghĩ muốn trước tiên chịu phạt hay là nhận thưởng hả?"

Lại là mấy cái lựa chọn chết tiệt, Đào Tử Kiệt cười lạnh: "Tùy tiện."

Diệp Sở Sinh quyết định trước sẽ khen thưởng. Đó là đưa cậu đến cửa hàng của hắn, ở đó là khu bán giường để cho cậu tự chọn kiểu dáng.

Suốt nhiều tháng ngủ sàn nhà, Đào Tử Kiệt đương nhiên không cùng hắn khách khí. Từ khung giường cho đến đệm rồi đồ dùng trên giường, toàn bộ chọn cái tốt nhất, ít hơn năm chữ số hắn cũng không thèm liếc một cái.

Diệp Sở Sinh hào phóng quét thẻ, lưu lại địa chỉ, xác định thời gian đưa đến. Như vậy, kế tiếp nên đến trừng phạt.

Trừng phạt rất đơn giản, Diệp Sở Sinh lái xe đến khu đỉnh núi của mấy tay nhà giàu, đứng ở trước một dàn biệt thự. Hắn ném cho Đào Tử Kiệt một khẩu súng, năm viên đạn, yêu cầu cậu đi giết một nhà năm người.

"Lão tử mặc kệ, cái thể loại giết cả nhà này rất thiếu đạo đức, lão tử sợ con mình sau này phải chịu quả báo."

Diệp Sở Sinh rất ung dung mà nói với cậu: "Yên tâm, cậu cả đời cũng sẽ không có con." 

"Tôi thao! Hoặc là đổi việc, hoặc là lão tử đi tự thú. Sau đó ở trên đầu báo Hồng Kông cùng anh chào hỏi!"

"Được a, em trai cậu ở New York cũng sẽ cùng cậu gặp mặt ở trên đầu thời báo."

Hai người cứ giằng co đến mức không nhận ra trong xe chật hẹp bắt đầu có khí áp trầm thấp.

Diệp Sở Sinh ghé tới hôn lên môi cậu: "Bảo bối, tôi đối với cậu đã thật sự rất khoan dung."

Đào Tử Kiệt dùng trán hung hăng đập vào mặt Diệp Sở Sinh, mạnh đến mức hai bên máu đều chảy xuống. Cậu chịu đựng cơn choáng váng hoa mắt, cầm súng cùng đạn xuống xe.
Không đến mười phút, Đào Tử Kiệt đã trở lại.

Diệp Sở Sinh đã lau sạch vết máu trên mặt, ngậm thuốc lá tựa trên cửa xe, mắt liếc nhìn cậu: "Bảo bối, tôi chỉ nghe được ba tiếng súng, còn lại hai viên đạn kia, cậu tính giữ lại để mình chơi đùa sao?"

Đào Tử Kiệt không lên tiếng, đem súng vứt lại cho hắn, thẳng bước lên xe.

Cậu quả thật thích liều mạng, nhưng chỉ là loại chém giết ngươi không chết thì ta chết chứ không phải đơn phương giết hại. Xuống tay với người thường trong tay không tấc sắt, chỉ có súc sinh mất đi nhân tính mới có thể làm được.

Nơi này không nên ở lâu, Diệp Sở Sinh không nói nhiều lời nữa, lái xe đưa bọn họ quay trở về biệt thự.

Hai ngày sau, mọi thứ đều như bình thường, Diệp Sở Sinh cũng không nhắc lại chuyện trừng phạt cậu, thậm chí biết cậu thích ăn nhạt còn cố ý nấu canh thịt bò cho cậu đỡ thèm.

Đào Tử Kiệt đang nằm trên giường lớn mới mua, trở mình qua lại, đem mặt vùi vào trong cái gối đầu mềm mại. Tuy rằng phòng cậu vẫn trống rỗng, nhưng bởi vì đã có giường, dường như có thêm không khí, đỡ giống nhà giam hơn trước.

Diệp Sở Sinh gõ cửa, cầm một bộ quần áo đi vào, không để ý Đào Tử Kiệt phản đối, tự mình giúp cậu thay. Dùng ngón tay thon dài chuyên chú cài cúc áo, sau đó ôn nhu mà dùng khăn quàng cổ quấn quanh cổ cậu. Ngay sau đó là một cái hôn nhẹ nhàng, mùi thuốc lá quen thuộc vấn vít cậu.

"Bất kể cậu trở thành cái dạng gì, thủy chung đều là của tôi, điểm này tuyệt đối sẽ không thay đổi."

Thời điểm Diệp Sở Sinh nói lời này cũng thật ôn nhu, được ôn nhu làm cho Đào Tử Kiệt sinh ra ảo giác, phảng phất như sinh mệnh của mình chẳng còn bao lâu nữa, ngay sau đó sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài (chỗ chém đầu).

Nhưng mà, trực giác của dã thú là không sai.

Ở trong hình đường, cậu thấy được thay cho hai viên đạn của mình, hai mẹ con kia đang bị một đám đàn ông cầm thú vũ nhục, ngoài khuôn mặt ra trên người không còn chỗ nào vẹn toàn. Quần áo cô gái đầy máu, bị xé nát vứt trên mặt đất, lời lẽ dơ bẩn của đám đàn ông, âm thanh than khóc tuyệt vọng của cô gái tạo thành khúc dạo đầu cho buổi tối nay.

Trò hay, sắp sửa mở màn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro