
(4) Nghe thanh âm trên giường
Thẩm Tích Văn nhìn chằm chằm vào hộp nhỏ hồng nhạt, hắn chăm chú tới mức mà Lâm An Na bưng dĩa trái cây đến gần hắn cũng không phát hiện.
"Thầy..." Thấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông đi qua, Lâm An Na nhanh miệng sửa lại, nói:
"Ba, ăn chút trái cây tráng miệng đi ạ."
Thịnh Tích Văn tức giận, hắn hừ một tiếng đi vào phòng cho khách, đóng mạnh cửa phòng lại. Tiếng lớn tới mức doạ người, Thịnh Hoài Nam cũng bị doạ cho sợ, hắn nhỏ giọng hỏi vợ mình vì sao ba mình lại giận như vậy, Lâm An Na nửa nằm ở trên sofa ăn nho, xong sau đó chỉ ngón tay vào cái hộp nhỏ đó rồi nói:
"Chắc có lẽ là do cái hộp kia đi nhỉ?"
Thịnh Hoài Nam bật cười, nói:
"Tình yêu à, có lẽ em sai rồi, ba đã lớn tuổi sốt ruột muốn ôm cháu nội, em mua thứ đồ tránh thai đó làm gì, mau ném đi."
Lâm An Na liếc hắn, hai người ăn ý đứng dậy trở về phòng. Thịnh Hoài Nam còn không quên lấy dĩa trái cây trên bàn, đương nhiên cũng phải lấy cái tên đầu sỏ gây chuyện kia.
Ở phòng ngủ chính, người đàn ông đã tắm xong xuôi, ăn mặc quần áo thoải mái ở nhà, còn người phụ nữ đã chọn xong áo ngủ muốn mặc đêm nay. Đang do dự không biết có nên mặc hay không thì người đàn ông đứng ở phía sau, tuỳ tay xách ra bộ váy ngắn mát lạnh đưa cô mặc.
"Mặc này đi em."
Lâm An Na đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Đừng xem thường anh, em phải tin tưởng ánh mắt đàn ông." Thịnh Hoài Nam bất đắc dĩ nói.
Lâm An Na nghe lời Thịnh Hoài Nam lựa chọn váy ngủ khác, tóc đen xoã dài, có chút uốn éo trên vai, càng giúp cô hiện ra vẻ châu ngọc nhu mỹ, Thịnh Hoài Nam không thể không thừa nhận, cô ấy quả thật là người đẹp động lòng người.
Hắn nhẹ giọng nói nhỏ với cô:
"Tình yêu à, em mau đi rót 2 ly rượu vang đem lại đi."
Lâm An Na nghe bên ngoài có động tĩnh nhỏ, hỏi lại hắn:
"Liền giờ luôn hả?"
Thịnh Hoài Nam chân thật gật đầu, Lâm An Na đanh phải đứng ra từ trong ngực hắn kéo cửa đi ra.
Đối với Thịnh Tích Văn mà nói, từ chiều đến giờ, mấy cái phát sinh hiện tại so với nửa đời người mà hắn chứng kiến chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn được, cơm chiều hắn đã không có miếng khẩu vị nào hết để ăn, giờ phút này dạ dày hắn có chút khó chịu. Hắn chuẩn bị đến phòng bếp rót ly nước ấm, lại thấy cửa phòng chính mở ra, cô gáy ăn mặc mát mẻ nhẹ nhàng đi ra sợ làm quấy nhiễu đến người nào đó, có lẽ người đó chính là mình.
Phòng khách tắt đèn, hắn đứng ở chỗ tối trong phòng bếp, cô nhìn không thấy hắn nhưng hắn vừa vặn lại nhìn thấy rõ cô. Hắn thấy được tóc cô hơi ướt át, xương quai xanh lộ rõ, mảnh khảnh, đai an toàn tinh tế treo ở đầu vai, đi xuống là đỉnh ngực, chỉ một váy tơ tầm không thể nào che đi vẻ kiều diễm đó.
Thứ đẹp nhất trên người cô ấy là một đôi chân dài, vừa thẳng lại vừa thon, da thịt trơn mướt, làm hắn yêu thích không buông tay mỗi khi làm cô. Hắn đoán giừo đây cô cũng chỉ mặc một cái quần chữ Đinh, lồng ngực hắn ghen tuông phẫn nộ, thân thể lại bị cô dụ hãm sâu vào dục vọng. Dưới thân hắn căn cự kia cương nóng lên nhưng không có chỗ giải quyết.
Hắn nghĩ bản thân mình đầu óc hư hỏng mẹ nó rồi, còn muốn chia tay với cô, còn cho rằng cô đang làm nũng muốn chọc giận hắn mà mới nói là bản thân mình đi lấy chồng! Tưởng tượng đến sẽ có người đàn ông khác, thậm chí là đứa con trai thân sinh của mình nhìn thấy bộ dáng câu dẫn người khác của cô, Thịnh Tích Văn hận không thể đánh vào mặt mình mấy bạt tay.
Hắn thấy cô mở quầy rượu ra, rót đầy 2 ly vang đỏ, lại trở về phòng ngủ. Hắn đem thân thể mệt mỏi của mình dựa vào tủ, xoa xoa cái trán, chuyện này rốt cuộc thế nào đây? Tại sao phát sinh những chuyện như thế này, tại sao vượt hết mọi chuyện trong tầm kiểm soát của hắn.
Thịnh Tích Văn nằm trên chiếc giường xa lạ, trằn trọc khó ngủ, cho dù đã chuẩn bị tốt phần chuẩn bị, nhưng khi nghe được bên kia tiếng rên rỉ ái muội vang lên, Thịnh Tích Văn khó có thể khống chế nỗi lòng mình. Nếu không phải hắn còn một tia lý trí nhỏ kéo hắn vực dậy thì hắn đã muốn đá văng cửa phòng ngủ chết tiệt kia rồi, kéo Lâm An Na rời đi. Ai mà nghĩ được hai người kia căn bản không thèm chú ý đến người ba là hắn đang ở vách kế bên.
Không biết là mua cái phòng gì mà ở, cách âm kém cực. Thịnh Tích Văn hắn cảm thấy mình như là một tên đang nghe lén gầm giường nhà người ta. Dương vật vì ảo tưởng nhớ tới bộ dáng Lâm An Na trần trụi mà nhô cao lên, nhưng hắn lại cố chấp không muốn dùng tay giải quyết, nhẹ nhàng chịu đựng.
Tiếng ái muội nghe không rõ ràng lắm, Lâm An Na vừa khóc vừa rên rỉ cùng cùng tiếng giường như lọt vào tai hắn. Thẩm Tích Văn nghĩ rằng, chờ Thịnh Hoài Nam đi khỏi đây hắn nhất định phải đổi cho cô cái giường cứng hơn.
Bên kia, tình cảm mãnh liệt lăn lộn nửa đêm, Thịnh Tích Văn chịu đựng dục vọng cùng với dạ dày đếm nửa đêm, rồi nửa tỉnh nửa mơ rơi vào giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro