Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71. Người cũ

Hôm nay Lý Dương bất chợt xuất hiện.

Lần này y không đi tay không như những lần trước, y mang theo cả vò rượu đến, vẻ mặt hào hứng không giấu đi đâu được. Nhìn thấy y như vậy, hẳn tôi cũng biết sắp có một cuộc nói chuyện với nhau đi kèm với rượu rồi.

Năm nay nhìn y có chút khang khác, già dặn đi đôi phần. Không phải là già về tuổi, mà là già về ngoại hình cơ. Lý Dương năm nay sắp sang tuổi ba mươi, không còn là chàng trai mười tám hăng hái làm mọi thứ tôi gặp năm xưa nữa.

Mặt y nghiêm nghị, hành động dứt khoát và lời nói rắn rỏi. Mỗi khi không được ạ chú ý đến, y hay thơ thẩn đứng một mình, ngẩng mặt nhìn cao xanh như thể đang tính toán điều gì đó. Nhớ lại chuyện cũ chăng?

Nhưng mà... có nhìn kĩ đi chăng nữa tôi vẫn thấy vẻ khổ nhọc năm nào vẫn còn hiện diện qua đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống ấy. Nỗi buồn ngày nào chắc chưa biến mất hẳn.

Chí ít ra là thế.

Tôi vui vẻ khi thấy bóng dáng Lý Dương từ xa, vẫy tay không ngớt để ra hiệu cho y. Để đáp lại cái vẫy tay nhiệt tình của tôi, y cũng cười mỉm mà vẫy chào.

Sau một đợt phải đi bộ mòn mỏi để đến được đây, y ngồi phịch xuống trường kỉ, đặt vò rượu lên bàn. Thanh Chi lấm lét nhìn người lạ, lúc nào cũng len lén dòm ngó để xem y có làm gì đáng ngờ không.

Tôi cười xòa, bảo con bé rằng không có việc gì phải lo lắng quá. Dù sao lâu ngày mới gặp, đột nhiên xuất hiện là chuyện thường. Thời gian đầu tôi cũng cảm thấy kì quặc khi y lúc ẩn lúc hiện, nhưng sau này thì thôi không còn thắc mắc nữa.

"Rượu chứ?" Lý Dương rót rượu ra hai chén nhỏ, sau đó đưa chén rượu đầy ắp cho tôi. "Tiên chủ hậu khách, đưa cho cô trước đã."

Tôi vốn định đưa tay từ chối. Việc uống say rồi ngủ quên mất mấy ngày thì không ổn, nhất là khi ngài năng đến thăm tôi thường xuyên hơn.

Chưa kể tôi từng đọc qua sự việc khá tếu về Trần Anh Tông Trần Thuyên, vì uống rượu quá đà mà ngủ say li bì hai ngày liền, suýt nữa ngôi vua bị phế. May là có Đoàn Nhữ Hài soạn giúp bài biểu tạ lỗi cho, nếu không thì...

Vế sau chắc ai cũng có thể đoán được kết cục mà nhỉ?

"Anh tốn công đến đây, tôi không có gì để đãi anh mà lại phải để anh mời rượu. Thật mất mặt quá." Tôi chép miệng tự trách bản thân, lắc đầu không hài lòng.

Không cần phải chờ đợi gì, Lý Dương đưa chén rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ đến cạn cả chung, rồi dùng mui bàn tay lau rượu dính trên mép. Y rót tiếp chén thứ hai, thong thả đáp lời:

"Không phải cuộc đến thăm nào chủ nhà cũng cần phải đãi khách đâu."

Tôi cười trừ. Vốn dĩ bản thân không hiểu được dụng ý thâm sâu trong câu nói đó, lại càng không muốn phức tạp hóa vấn đề nên tôi chọn im lặng không đáp.

Không biết rượu này có bỏ độc vào chưa ta.

Thấy y nhâm nhi từng chén rượu như đang bình thản thưởng trà, không có dấu hiệu nào cho thấy rượu có vấn đề nên tôi cũng an tâm phần nào.

Ở hiện đại, hương vị của rượu thế nào thì tôi không rõ, bởi tôi có được uống quái đâu. Vẫn còn ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, chưa tới tuổi được phép đưa các loại đồ uống có cồn vào bụng nên tôi chỉ nhớ mang máng vị của thứ thức uống đó qua sách vở mô tả thôi.

Khốn nỗi khi xuyên về rồi thì tôi nào sợ gì ba cái quy luật khắt khe ấy. Cho nên tôi mới lân la mò vào tửu quán để "thử" đồ uống đầy hơi men khiến người ta say chếnh choáng, coi như là trải nghiệm đầu đời đi.

Sau khi nếm thử qua vài ngụm rượu đầu, thấy không có gì bất ổn nên tôi không chần chừ gì sất, đưa chén rượu lên ực một hơi hết cạn. Ngay lập tức tôi cảm nhận được men rượu lan tỏa trong miệng mình, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm đầu óc người ta lâng lâng đôi phần.

Mặc dù biết mình đang uống rượu sai cách nhưng mà thôi... Biết sao giờ.

Rượu gì mà ngon thế nhỉ?

"Đây là..." Tôi đưa mắt nhìn vò rượu, tự hỏi không biết y lấy rượu ở đâu, và tại sao hương rượu này khác với loại mà mấy bậc phụ huynh lớn tuổi hay tụm lại rồi uống với nhau trong mấy quán nhậu.

"Là rượu Bầu đá," Lý Dương mỉm cười. Mặt người đối diện lúc này đỏ ửng, nom có vẻ y đã ngà ngà say rồi. "Loại rượu này ngày xưa nhà tôi hay dùng trong mấy dịp lễ lớn, cũng có khi được dùng để uống cho đỡ nhàm miệng trong cuộc hội ngộ." 

Tôi gật gù. Xem ra đây cũng không phải là thức rượu tầm thường uống cho vơi đi nỗi buồn mà.

Cơ mà tôi không rành cho lắm. Nghe bảo ngày xưa các cụ nhà chế ra được nhiều loại rượu như rượu hoa cau, rượu hoa cúc, vân vân và mây mây... để uống thay vì rượu nhạt thông thường. Thế mới thấy tinh túy của ẩm thực nước ta tuyệt vời như thế nào. 

Nghe nói muốn có được rượu Bầu đá để thưởng thức, cũng phải trải qua kha khá những công đoạn, đã thế rượu còn đòi hỏi phải chọn đúng nguồn nước nữa cơ. Nào là chọn nguyên liệu không cái nào giống cái nào, rồi tùy thuộc vào thời tiết và nhiệt độ. Coi bộ một vò rượu Bầu đá thế này cũng lâu khôn xiết, thế mà lúc uống thì chỉ ực vài giây là xong. 

Uống cạn một chén, tôi lại với tay ra rót tiếp chén thứ hai. Chắc do rượu vừa thơm, vừa có vị cay nhẹ, lại ngọt ở hậu vị nên tôi không tài nào cưỡng lại được cám dỗ ngon tuyệt hảo này. 

Không biết là do nhìn thấu được tương lai, hay là do có tính hay lo mà Thanh Chi vội vàng chạy đến can ngăn:

"Lệnh bà uống ít thôi ạ. Thánh thượng mà hay tin thì không được đâu."

"Không sao," Tôi cười xòa, phẩy tay phủ dụ cho con bé an lòng. "Nhằm nhò gì ba cái rượu này. Ngày xưa thánh thượng cũng từng chứng kiến cảnh chị uống say bét nhè đấy thôi."

Nỗi ô nhục lớn nhất của tôi khi xuyên không là để người xưa chứng kiến cảnh mình say khướt. Là con trai thì không sao, vấn đề ở đây tôi là con gái.

Nhục mất mặt.

Với lại, nếu tôi không nhầm thì rượu này có say cũng không say nặng, choáng váng mặt mày, chỉ cần đánh một giấc là tỉnh ngay. Bởi vậy dù có uống bao nhiêu vẫn không sợ. Chuyến này tôi có thể uống mấy chén vẫn không sợ bị ngài phát giác rồi. 

Lý Dương nhìn tôi, ánh mắt bất chợt dịu lại, hơi thở nồng nàn mùi men. Tôi chỉ vừa mới uống xong chén thứ nhất, chén thứ hai vừa kịp rót ra thôi, thế mà y đã uống tới mấy chén không rõ.

Rồi, tôi thấy hướng mắt y nhìn về phía ngọc bội của tôi đang treo lủng lẳng trên thắt lưng. Hẳn y đang thấy tò mò về sự xuất hiện của ngọc bội này.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Tôi cau mày, nghiêng đầu nhìn y. "Nè?"

Lý Dương giật mình. Đoạn, y gãi đầu, lúng túng đáp:

"Không có gì... Tôi lại nghĩ vớ vẩn nữa rồi."

Tôi nheo mắt nhìn, đấu tranh tư tưởng xem có nên tin vào lời nói tạm bợ của y hay không.

Y ực nốt nửa chén rượu còn lại, tiếp tục công việc bị gián đoạn của mình như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là chuyện giả nai giả vịt thì y lại nhập vai giỏi lắm, xuất sắc lắm. Chắc là tôi phải học hỏi y nhiều rồi.

Thấy y muốn mở miệng hỏi chuyện ngọc bội nhưng lại không dám, tôi đành phải lên tiếng trước để tránh làm y thấy bức bối trong lòng.

"Anh muốn hỏi chuyện về ngọc bội này hả?" 

Tôi nhẹ đặt chén rượu xuống. Lúc này tôi đã uống được chén thứ hai và vẫn chưa có dấu hiệu say xỉn gì cả.

Lý Dương ngẩng mặt nhìn lên, gật đầu thay câu trả lời. Bất chợt hai ánh mắt vô tình chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa tròn một giây. Vẻ điển trai thanh thoát của y đập vào mắt tôi, làm toàn bộ điệu bộ cử chỉ của tôi ngừng trong giây lát.

Chết tiệt.

"Cái này... là do ngài ấy tặng cho." Tôi lúng túng mở lời trước, hòng gỡ rối tình thế khó xử này. "Tôi không rõ có phải ngài tặng tôi hay không, hay là do nhầm lẫn nào đó... Nhưng mà, tạm thời thì anh cứ tin ngọc bội này trước kia từng thuộc ngài ấy đi."

Từng thuộc sở hữu của một người.

Nay lại đem trao cho người khác. Thay người đổi chủ chỉ trong phút chốc.

Giang sơn và ngôi báu, cũng giống như một trò chơi hoán đổi người sở hữu vậy. Đến khi ta không còn quyền sở hữu lấy chúng nữa, bắt buộc ta phải nhượng lại cho người khác. Thế là từ đó chúng ta mang danh "người đã từng sở hữu" chúng.

Đã từng.

"Khi nãy nhìn vào, tôi đã biết người tặng đó là ai," Lý Dương đưa tay vỗ lên trán mấy cái, mặt đỏ bừng như con gà tây. "Cơ mà tôi vẫn hỏi cô để xác thực lại thôi."

Tôi tròn mắt nhìn y, không rõ y đã suy nghĩ ra đáp án từ trước, hay là y nghe tôi nói xong rồi cố bào chữa lại câu nói của mình.

Dù sao thì không cần nói cũng biết, chỉ cần chịu khó động não là ra. Trong cái kinh đô rộng tít tắp này, tôi cứ như bóng ma luẩn quẩn xung quanh ấy, không để lại chút ấn tượng nào trong đầu người khác - trừ ngài. Lại còn thi thoảng tặng tôi mấy món đồ có giá nữa chớ.

Chừng ấy thông tin cũng đủ có được đáp án, không cần phải đi hỏi ai.

Nãy giờ tôi kiệm lời ghê hơi, chỉ lẳng lặng ngồi đó nhấp từng ngụm rượu đầy chậm rãi. Tính ra tốc độ tôi uống thế này vẫn còn chậm chán so với Lý Dương, thế mà chưa gì tôi đã bắt đầu có dấu hiệu say rồi. Say ngà ngà thôi, chứ không phải cảm giác váng đầu, đầu óc lâng lâng, mặt đỏ bừng như lần trước tôi uống.

Ba chén... Bốn chén...

Đầu óc lâng lâng, gương mặt tôi lúc này chắc cũng đã đỏ lên. Ừm... uống thêm đôi ba chén nữa chắc không muộn nhỉ.

Hơi men chếnh choáng luôn làm người ta say, có khi là vơi đi cả nỗi buồn. Nhưng cũng có khi chính men nồng ấy lại làm người ta mất cả lí trí mà hành động dại dột, ngược với bản tính thường ngày của họ.

"Lệnh bà à... Mình dừng lại đến đây được rồi," Thanh Chi lo lắng nhìn tôi. "Đừng uống nữa. Thánh thượng mà biết thì..."

Tôi gật đầu, đưa mấy ngón tay xộc vào mớ tóc mềm. Chắc vài hôm nữa tôi không tiếp ngài được, bị ngài hỏi chuyện thì bị bại lộ mất. Giờ tôi bắt đầu thấy váng cả đầu, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh đó mờ mờ ảo ảo, phân thân ở trước mắt.

Cũng vừa hay lúc này Lý Dương say bét nhè rồi, không muốn tiếp tục cuộc vui nữa, cho nên y cũng đồng ý ra về. Một tay y ôm vò rượu, tay còn lại miết nhẹ lên thái dương. Dáng đi loạng choạng không vững, thân hình cao lớn đảo hết bên này đến bên khác.

Y cứ thế mà cất gót ra về, tuyệt nhiên không để lại lời chào cho tôi.

Lâu rồi không gặp, tôi không nhắc thì y cũng tự động bỏ đi biệt tăm, thi thoảng mới xuất hiện để cho trí não tôi đừng quên. Không tung tích, chỉ để lại cái tên, làm tôi muốn đi tìm y cũng khó.

Cơ mà hành tung của y không rõ ràng, và một đứa chậm tiêu như tôi cũng không biết kế hoạch hiện tại của y là gì. Và vì sao lại đột ngột quay trở về như vậy.

Thanh Chi nhìn bóng người xa lạ dần khuất mắt bằng ánh nhìn tò mò, nửa còn lại là nghi ngờ vì ngỡ Lý Dương định hãm hại tôi và con bé. Còn tôi không bận tâm cho lắm, chỉ muốn đánh một giấc đầy sảng khoái để rũ bỏ bớt mệt mỏi đang bám trên người tôi dai dẳng.

Thế là, tôi ngã lưng xuống trường kỉ, nằm vắt tay lên trán nhìn trần nhà mà nghĩ ngợi. Trăm năm, ngàn năm, không biết khi nào những con người vốn từng gặp mặt nhau mới có dịp hội ngộ cùng nhau nhỉ? Dù chỉ một lần thôi cũng được. 

Người ta đã quá bận bịu để nhận ra, những người xung quanh mình đã rời đi tự thuở nào chẳng hay.

*

Tại điện Bát giác.

Buổi thiết triều vẫn đang diễn ra như thường lệ. Không khí ngột ngạt bỗng nhiên tăng đáng kể.

Bên trong điện tuy thiếu uy nghi và xa hoa lộng lẫy như những triều đại khác, hay qua những phân cảnh hiện trong phim cung đấu, nhưng ít nhiều gì nó vẫn mang lại cảm giác có gì đó ra vẻ tôn nghiêm. 

Ngai vàng đặt cách sàn nhà hai, ba bậc thềm. Phía trước là bức ngăn bằng cây. Trên bậc thềm đó là chiếc ngai sơn son thếp vàng, trang trí hình đầu rồng. Chiếc bàn nhỏ đặt gối tựa đỏ thêu hoa vàng tựa tay để ở trước ngai. 

Hai bên ngôi vị cao quý là hai chiếc ghế dành cho em vua. Một chiếc bỏ trống, chiếc còn lại có quan Tiết chế Nguyễn Lữ ngồi đấy.

Quan lại mặc Mãng bào, đeo thắt lưng, đầu đội nón trang trí trang sức bằng vàng, ngồi ở trường kỉ được đặt ở phía sau hai chiếc ghế ấy. Kẻ mặc áo màu tía, người mặc áo màu lam, không hề thống nhất chung một màu. 

Tuy không cầu kì, cũng không sang trọng như quan đại thần bên phương Tây và cả bên láng giềng Đại Thanh, nhưng trông họ vô cùng sặc sỡ. Dựa theo thứ tự ngồi từ thấp đến cao trên trường kỉ cũng đủ để phân biệt được thứ bậc của người này với người kia.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, chống cằm nhìn xuống bá quan trong triều. Trước mũ Xung Thiên treo viên đá quý, giữ bằng sợi dây vàng xuyên qua. Tay áo rũ xuống bên gối tựa, nằm yên nhất thời chờ cử động của nhà vua. 

"Trẫm nghe nói tên Nguyễn Phúc Ánh kia đã lấy lại Gia Định, chiếm lấy Bình Thuận rồi củng cố lực lượng. Nghe đâu đấy bọn tướng tá cũ đón hắn về lập chúa Nguyễn nói, suy tôn làm Nhiếp quốc chính." Ngài đập tay xuống bàn, tức giận quát: "Đúng là giống cỏ dại, nhổ bao lần vẫn không sạch được." 

Quan lại ngồi bên dưới, nghe tiếng quát của vua cũng phải im thin thít, không ai dám hó hé một lời, lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Đến cả Tiết chế Nguyễn Lữ ngồi bên cạnh cũng giật mình đôi chút, bên ngoài bình thản như thế chứ bên trong đang tìm cách lựa lời khuyên ngăn đây mà.

"Bẩm... bẩm thánh thượng," Một viên quan lén phén tâu, giọng run rẩy. "Phúc Ánh phúc lớn mạng lớn, khó có thể diệt được trong sớm chiều. Nhiều lần hắn may mắn trốn thoát dưới sự truy sát của ta, lênh đênh trên biển khơi mấy ngày liền. Cho nên..."

Cơn giận của ngài khi nãy đạt chín tầng mây, chỉ chực chờ một ngọn gió thổi đến. Vừa hay câu nói của viên quan kia vô tình trở thành giọt nước làm tràn ly. Hoàng đế định mở miệng trách mắng thì Tiết chế ngồi cạnh vội vàng lên tiếng đỡ lời thay: 

"Không phải chuyện lạ. Lần nào bệ hạ cử ta hoặc Long Nhương tướng quân lấy lại được Gia Định, thì đúng y như rằng một thời gian sau hắn lại tập trung lực lượng mà nhanh chóng chiếm vùng đất phía Nam."

Đoạn, Tiết chế thở dài, rồi nhìn qua anh mình mà nói tiếp:

"Kẻ đánh người đuổi như thế, biết bao giờ mới dẹp tận gốc được. Chỉ e chiến tranh kéo dài liên miên, mà người khổ nhất vẫn là bách tính vô tội mà thôi."

Xem ra lời lẽ của Tiết chế rất hợp ý, các quan ngồi bên dưới đều gật gù tán thành. Cũng may cơn giận của ngài đã dịu xuống, chứ không thì cả điện này phải ngồi nghe tiếng quát tháo đinh tai nhức óc rồi. 

Hoàng đế gật đầu ưng thuận, xem ra đã hài lòng với lời lẽ như vậy. 

Mọi người sôi nổi bàn tán đôi ba vấn đề thêm chốc lát rồi thôi không nói nữa. Cũng phải, bởi vấn đề trước mắt đã quá rõ ràng, ai ai cũng hiểu rõ sắp tới sẽ phải xảy ra những gì nên chẳng ai thèm đả động đến. Họ chỉ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, bằng những cái nhìn ẩn ý chứa lời nói không thể thốt ra.

Rồi, khi thấy không còn gì để nói, ngài quyết định bãi triều. Các quan đứng dậy, lần lượt hành lễ rồi cáo lui về cung riêng của mình.

Điện Bát giác lại chìm trong vẻ tĩnh lặng...

*

Thằng Thiên từng nói, rằng ngay khi lần đầu cả hai chúng tôi gặp nhau lần đầu vào năm lớp Tám, cậu ta cảm nhận được vẻ quen thuộc trong mắt tôi.

Tuy lần đó tôi gặp cậu, chẳng qua là một lần gặp gỡ tình cờ thôi, ấy vậy mà nó đã gieo vào cậu vô vàn những suy nghĩ khác nhau. Trong khi cậu thấy tôi quen quen kiểu gì, như thể chúng tôi đã gặp nhau ở đâu đó, còn tôi lại chẳng cảm thấy gì hết. 

Chỉ biết cậu học giỏi, cao ráo và đa tài. À, còn khó bắt chuyện nữa.

Khi nghe cậu nói về ấn tượng lần đầu gặp, tôi suýt chút nữa đã phun hết đống nước vừa mới uống ra rồi. Chưa bao giờ tôi nghĩ có ngày cậu sẽ nói như thế, và cũng chưa bao giờ tôi nghĩ cậu đã từng nghĩ như vậy.

"Cậu nói thật chứ?" Tôi vừa ho vừa nhìn cậu. "Không đùa tớ hả?"

Thằng Thiên bình thản ngồi ghi ghi chép chép vào vở. Tuy bận rộn là thế nhưng tôi nói gì cậu vẫn nghe, thậm chí là còn trả lời lại, không sót một câu nào luôn.

"Tất nhiên. Đó giờ tôi đã lừa dối cậu lần nào đâu, sao hỏi câu lạ thế?" Cậu ta chống cằm nhìn tôi với một bên mày nhướn lên.

"Vậy tại sao cậu lại cố tỏ ra vẻ im ỉm với xa cách mỗi khi tớ bắt chuyện vậy?"

Cậu đóng tập lại, chăm chú nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy. Tôi cũng nhìn cậu không chớp mắt, bồi thêm nụ cười lạc quan trong mọi tình huống.

Lúc nào cũng phải nở một nụ cười tự tin.

Anh Thiên búng vào trán tôi, rồi điềm nhiên trả lời:

"Là do tôi muốn được cậu để ý hơn."

Tôi nhìn cậu thiếu niên choai choai trước mắt, không rõ bản thân cậu ta học quá hóa liều hay không.

Nhưng mà quả thật... Sau đợt đấy trở đi, cậu cũng có mở miệng ra nói chuyện với tôi vài ba lời, dần dà thành thói quen ăn mòn trong não. Thế là cậu từ chàng trai mặt đơ như đá thành cậu chàng lúc nào cũng trông chờ mong đợi tôi bắt chuyện.

Tính cách con người được mài dũa theo năm tháng là vậy đó hả?

Đúng là chán nản ghê...

*

Nhật Hạ," Hoàng đế chống cằm, nhướn một bên chân mày lên nhìn tôi. "Nàng đang nghĩ cái gì vậy?"

Tôi giật mình nhìn ngài, chợt thấy hồn phách tôi từ cõi thần tiên lập tức quay trở về thân xác cũ.

Trước mặt tôi là hằng ha sa số những quân cờ nằm ngổn ngang trên bàn, cùng với hai chung trà vẫn còn phả khói nghi ngút. 

Hôm nay ngài nổi hứng ghé qua chơi, lại còn đưa ra quyết định chơi cờ cho khuây khỏa nữa chứ. Hẳn ngài chưa biết tôi là bậc thầy chơi cờ trong việc... chơi ván nào thua ván đó đây mà. Đến độ hai cậu bất lực mà đành phải nhún xuống vờ thua cho tôi thắng lấy một bàn. Nhưng số trời đã định rồi, tôi nào thắng được đâu.

Ấy vậy mà ngài vẫn quyết rủ tôi chơi cùng cho bằng được.

"Không nghe ta nói gì à?" 

"Không... không có," Tôi ấp úng, đưa tay vỗ trán vài cái rồi ngẩng mặt lên nhìn ngài, nở một nụ cười gượng gạo. "Thánh thượng cứ khéo đùa mãi thôi."

Rồi, tôi nhấc quân cờ lên, nhanh tay hạ nó xuống ở đúng vị trí của nó. Ngài đã đợi tôi một khoảng khá lâu để chơi tiếp, nhỡ làm phật lòng nữa thì có nước ngồi niệm phật trong góc mất.

Cũng may cho tôi là người nọ không nổi cáu cái gì sất, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn bàn cờ, sau đó tiếp tục cuộc chơi như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hẳn ngài đã quá quen với cái tính ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn của tôi từ trước nên không bận tâm lắm, cũng như bao ngày ấy mà.

May mắn cho tôi ghê, ứng xử không khéo thì bay đầu mất rồi.

"Ngủ không đủ hay sao mà mặt khờ thế kia," Hoàng đế nhấc quân cờ lên, chăm chú nhìn nó. "Hay tối qua nàng ngủ không được?"

Tôi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, ngơ ngác nhìn ngài. Bộ mắt tôi lờ đờ, mặt tôi khờ khạo trông giống mấy người thức khuya nhiều lắm hả ta? 

Đêm qua tôi cũng không thức khuya mấy, ngồi nghĩ ngợi vu vơ đến tầm quá giờ Hợi mới chịu vác thân lên giường nằm. Thanh Chi ngồi gà gật đến mức suýt ngủ quên tại chỗ, nhưng vẫn phải cố thức để hầu hạ tôi. Ờ thì... thấy bản thân trở thành chướng ngại vật cho người khác thế này, tôi cũng ngại lắm chứ, có điều tôi không biết cách để chữa tật xấu đó.

Chịu. Bởi giờ này tôi mới phải uống ít trà lại, kẻo tối lại thức như cú đêm ấy.

"Sao thánh thượng biết hay vậy?" 

"Làm sao ta không biết được. Tính tình nàng thế nào, ra sao, ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay cả mà." Ngài gõ lên bàn cờ, ra hiệu cho tôi đi tiếp. "Dạo này trời trở lạnh nhiều, nàng nhớ giữ ấm. Đừng có để bị bệnh, kẻo ta lại phải cất công đi thăm nàng."

"Biết chưa, Nhật Hạ?" 

Tôi gật đầu kèm với nụ cười không mấy tự nhiên, cầm lấy ngẫu nhiên một quân cờ, rồi hạ nó xuống. 

Với lí do muốn cả hai chúng tôi có không gian riêng vừa trò chuyện vừa chơi cờ nên Thanh Chi xin phép đứng đợi bên ngoài, không đứng sau lưng tôi để chờ lệnh như mọi khi. Tôi dám chắc ngài đã dùng thủ đoạn để con bé phải ra ngoài (hay đại loại thế) để có một buổi nói chuyện trọn vẹn hơn.

Ôi dào, dăm ba cái chiêu trò đấy.

Nhưng mà dù gì đi nữa, từ nãy đến giờ tôi với ngài cũng có một khoảng thời gian kha khá trọn vẹn để chơi cờ mà không gặp phải sự phá đám của bất kì ai. Tôi vốn chỉ định để ngài nói vài ba lời thôi, ai dè nó biến tướng thành một buổi chơi cờ dài đằng đẵng, rốt cuộc người thắng vẫn là ngài.

"Ta muốn qua thăm nàng thường xuyên hơn, chỉ tại... Dạo này việc triều chính bận rộn, đành ra ta khó lòng thu xếp thì giờ được." Hoàng đế thở dài, đưa tay miết nhẹ lên thái dương.

Tôi cúi gằm mặt xuống, biểu cảm thay đổi một góc ba trăm sáu mươi độ, lẩm bẩm tỏ vẻ không đồng tình: "Chứ không phải đang tìm cách để được thấy mình mỗi ngày hả ta?"

"Nàng không trách ta chứ?"

"Hả?" Tôi giật mình ngẩng đầu lên. "Trách gì cơ?"

Ngài chống cằm, vươn tay ra búng nhẹ vào trán tôi: "Trách ta không nhớ đến nàng."

Kì thực ban nãy tôi ngại ghê hơi, cảm giác máu dồn lên hết cả mặt với hai bên tai. Ừ thì cứ cho là tôi nhạy cảm, dễ đỏ mặt với một vài tình huống không đáng mấy đi, nhưng với tình huống vừa nhanh gọn vừa đánh úp bất ngờ như vậy thì tôi không ngượng sao được.

Cũng may là Thanh Chi không có mặt ở đây, chứ không là tội nghiệp cho tâm hồn mong manh và tính tình ngây thơ kia lắm.

Ván cờ vốn đang dang dở, chung trà vẫn chưa cạn hẳn. Vậy mà ở đây có một người sẵn lòng bỏ dở cả một ván cờ lẫn chung trà còn đầy chỉ để... theo đuổi việc riêng của mình?

Đúng thật là kì quặc.

"Thánh thượng ngày nào cũng đến, tháng nào cũng thăm. Có tẩy não thì tôi cũng không quên được đâu," Tôi nhoẻn miệng cười, đưa mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cung. 

Gió mát thổi lồng lộng, cành lá liêu xiêu, mặt hồ gợn sóng. Quang cảnh thật yên bình, không vướng bận muộn phiền, càng không bộc lộ cái kết thảm của triều đại này. Một bầu trời trong vắt thế này, làm sao nghĩ được những điều ẩn ý và buồn thảm mà nó muốn gửi đến đâu.

Đừng để bản thân bị lừa bằng những điều đơn giản nhất.

"Cho nên... trách sao được mà trách chứ."

Không thể trách ai được, cũng không thể trách thời gian quá phũ phàng. Chẳng qua trách tôi vẫn còn thờ ơ với mọi thứ quá, những điều nhỏ nhặt nhất thì không buồn để tâm đến. Rồi đến khi lỡ tay đánh mất tất cả thì lại bắt đầu giở trò nhớ nhung, mơ mộng hão huyền về một thế giới nếu như tôi chưa mất thứ ấy.

Hoàng đế gật đầu, tạm chấp nhận cho câu trả lời vờ vịt, khả nghi và qua loa đó. Nhân lúc tôi không để ý, ngài nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường, dịu dàng lẫn âu yếm xen kẽ với nhau. Đoạn, ngài chạm nhẹ vào chiếc vòng chỉ đỏ nằm trên tay tôi đã được bảy năm, không hề bị thay thế bằng những vật đắt tiền khác.

"Nhật Hạ, ta nhớ nàng."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro