70. Ngọc bội
Tôi mân mê ngọc bội trong tay, thơ thẩn nhìn đằng đông hửng sáng ở ngoài cung.
Mảnh giấy nhắn nhủ bí ẩn tôi vẫn còn giữ, cất vào một xó để chờ dịp giải mã nó. Viên ngọc nghiêng mình đón nắng, ánh lên một màu xanh đẹp đến viên mãn. Chính giữa chỉ khoét một lỗ nhỏ để xỏ dây vào, không chạm khắc hoa văn chi tiết gì sất.
Sắc xanh lam rực rỡ nổi bật hẳn, dù cho không được chiếu sáng đi chăng nữa, đến độ tôi phải dụi mắt mất ba lần để xác thực rằng viên ngọc trên tay mình là hàng thật giá thật, không phải là mơ.
Tuy bề ngoài của ngọc bội giản đơn là thế, không cầu kì như ngọc bội trên phim cung đấu tôi thường xem, nhưng tôi có thể phỏng đoán rằng ngọc bội này có giá trị ngất ngưỡng, muốn sở hữu nó cũng không phải dễ dàng.
Còn mảnh giấy đi kèm kia, tôi không biết rõ nội dung bên trong nói những gì. Bởi chữ thời này thì tôi đã biết quái đâu, lụm lặt cũng được vài ba con chữ dễ nhớ vào đầu thôi, chứ nguyên một câu dài dòng như thế này thì thôi... tôi chịu.
Chắc khi nào rỗi nhờ Thanh Chi đọc giúp vậy. Lại phải nhờ vả con bé nữa rồi.
Bị nắng rọi đến tận mặt, tôi nheo mắt lại, cố chấp đợi một thoáng nữa cho bớt nắng rồi hẵng ngắm cảnh sau. Cơ mà đợi miết vẫn không thấy khấm khá lên tí nào, thậm chí tôi thấy khó chịu hơn ban đầu nữa, nếu không khéo thì tôi ốm liệt giường mấy hôm chứ chẳng chơi.
Tôi chưa muốn nếm thử cái vị đắng nghét của thuốc đâu, kinh chết đi được.
Thanh Chi thấy tôi ngồi thẫn thờ bên trường kỉ miết, không nói không rằng, đâm ra sợ trong người tôi không được khỏe, bèn tiến đến hỏi han. Phải mất tận ba lần, con bé mới thành công khiến hồn phách tôi từ chín tầng mây trở về thân xác ở dưới cõi phàm.
Còn tôi thì ngơ ngác quay sang nhìn Thanh Chi, không rõ chuyện gì vừa mới xảy ra.
"Lệnh bà ơi... Hôm nay lệnh bà không khỏe ạ?"
Tôi đưa tay vỗ lên trán mấy cái, rồi đáp: "Không có sao... Chị chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Chút chuyện của tôi ở đây nó nhỏ lắm, chỉ nhỏ tầm nguyên cái đại dương ấy chứ không có gì.
Thật ra đó không phải là câu trả lời chân thật nhất của tôi đâu, mà là do tôi tiện mồm nói ra. Đương lúc đầu óc bâng khuâng chuyện này chuyện kia, ngẫm nghĩ chuyện kia chuyện nọ, làm sao dư thì giờ để nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
Đến việc con bé gọi tên tôi, tôi còn chẳng thèm để tâm đến thì cũng đủ hiểu rồi.
Thật ra thì Thanh Chi lo lắng cho tôi như vậy là cũng đúng. Bởi từ khi thức dậy đến giờ, tôi chỉ ngồi im trên trường kỉ như một pho tượng, không nói không rằng, khi nào mỏi chân thì đổi thế ngồi khác. Đúng giờ, ngự thiện được dâng lên, tôi ăn được có vài món rồi lại thôi, tiếp tục ngồi ở trường kỉ. Có lẽ vì không hợp khẩu vị.
Mà đành chịu thôi chứ biết sao giờ. Tôi vốn quen với ti tỉ món ăn ở thời hiện đại được nêm nếm công phu, tuy đơn giản nhưng nhìn bắt mắt, lại còn ngon miệng nữa. Đâm ra khi quay về thời phong kiến thì tôi vẫn chưa thích nghi được cho lắm, mà đó lại là vấn đề nan giải của tôi khi mấy ngày đầu bị vướng vào dòng xoáy thời gian.
Lắm điều rắc rối thật.
Tôi chợt nhớ ra một ý, bèn giơ ngọc bội lên cho Thanh Chi xem, hỏi: "Em thấy nó như thế nào?"
Thanh Chi ngạc nhiên nhìn ngọc bội rung rinh trước mặt, môi mấp máy định nói điều gì đó nhưng không thành. Tôi hồi hộp đến mức quên cả việc hô hấp thường ngày, nén hơi thở trong lồng ngực mà chờ đợi câu trả lời từ con bé. Giây phút tiếp theo tôi có thoải mái chất vấn hay không, đều phụ thuộc vào biểu cảm xuất hiện trên gương mặt của Thanh Chi.
Con bé đứng chôn chân tại chỗ cũng ngót nghét năm phút rồi.
"Nô tì nghe nói từ xưa đến giờ, ngọc bội này chỉ dành cho thiên tử và các quan đại thần có vị thế cao trong triều thôi ạ." Cuối cùng Thanh Chi cũng đáp lời. Hình như giọng con bé hơi run thì phải. "Lệnh bà có được cái này từ đâu vậy?"
Tôi nhún vai tỏ vẻ bất lực:
"Chị chịu. Đêm qua vừa đi tản bộ hóng gió ngắm trăng với thánh thượng xong thì thấy cái này trong tay, đã thế còn kèm theo mảnh giấy nữa. Trong lòng chị hiện giờ ngờ vực ngài ấy là người đưa nó, nhưng vẫn chưa biết thực hư ra sao."
"Mảnh giấy ạ?" Con bé tròn mắt nhìn tôi.
"Ừm. Chị cất nó trong ngăn bàn ấy. Em muốn đọc thì để chị đi lấy."
Nói rồi tôi đứng dậy, tiến vài bước về phía chiếc bàn trang điểm đặt ở đầu giường. Thật ra lúc trước khi ngài lên ngôi đã có sự xuất hiện của chiếc bàn này, cơ mà tôi không dùng nhiều đồ trang sức như mấy bà phi trong phim cung đấu tôi thường hay xem nên tác dụng chính là để trưng bày.
Thanh Chi nối gót theo sau, tò mò nhìn ngóng tôi đang loay hoay mò mẫm trong ngăn bàn.
Tôi giơ mảnh giấy lên, mỉm cười với con bé như đứa trẻ vừa đào được kho báu vậy. Mảnh giấy đó được xếp lại đúng như ban đầu, chỉ khác đôi chỗ rằng nội dung trong đó đã bị đọc trước khi được lôi ra nơi ngăn bàn tối tăm.
"Đây này."
Thanh Chi nhận lấy mảnh giấy, rồi từ tốn mở nó ra. Tôi chăm chú nhìn theo ánh mắt đi từ háo hức sang hồi hộp, rồi đến ngạc nhiên và cuối cùng là sửng sốt của con bé.
Gì thế?
Bên trong viết cái gì mà con bé phản ứng đến vậy nhỉ?
"Sao vậy?" Tôi ngó nghiêng nhìn Thanh Chi. "Bên trong viết gì mà trông mặt em còn ghê hơn cả chị nữa."
"Nô... nô tì tưởng lệnh bà đã đọc cái này rồi," Thanh Chi lúng túng dúi mảnh giấy vào tay tôi, sau đó ngơ ngác nhìn như thể tôi là một đứa từ hành tinh khác bị lạc vào đây. "Lệnh bà không biết thật sao?"
?
Tôi đã đọc được cái quái gì ở trong đó đâu. Nhìn ba cái chữ vừa ngoằng ngoèo, lại vừa nhiều nét, nhiều nghĩa, khó học như thế thì dù tôi có đoán mò cũng chịu.
Sau đợt này chắc tôi cần đăng kí gấp một khóa học chữ thời xưa, với cả phiên dịch lúc nào cũng kè kè bên cạnh mất.
Thấy tình huống không mấy khả quan hơn ngoài cái lắc đầu chịu thua và nụ cười lạc quan mọi lúc mọi nơi của tôi, Thanh Chi chỉ đành thở dài.
Rồi, con bé lên tiếng giải đáp:
"Nô tì không thể đọc cho lệnh bà nghe được, bởi nô tì nghĩ lệnh bà nên tự đọc nó thì hơn. Nhưng nô tì chỉ có thể cho lệnh bà biết, rằng ngọc bội ấy là do thánh thượng tặng đấy ạ."
Nghe đến đây, nụ cười trên môi tôi bỗng chốc chuyển từ cười tự nhiên sang cười gượng gạo. Tôi trân trân nhìn Thanh Chi, không rõ khi nãy mình có nghe nhầm cái gì không.
Rõ ràng ngọc bội lẫn mảnh giấy đều nằm trong tay tôi một cách bất bình thường, không rõ người đưa là ai, và vì sao nó lại ở đây. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ được lí giải, sáng tỏ tường tận như mấy phiên tòa đưa ra kết luận cuối cùng sau mấy ngày chờ đợi căng thẳng ấy, thì kết quả thực tế lại không đúng với mong đợi của tôi.
Hình như con bé chỉ đang trêu tôi thì phải.
Cơ mà, ngẫm đi nghĩ lại vẫn thấy có gì đó khả nghi. Việc ngọc bội đột nhiên xuất hiện không rõ lí do, lại còn kèm theo mảnh giấy nhắn nhủ đôi lời, hẳn người đưa nó cho tôi đã có chủ đích. Câu trả lời nửa úp nửa mở của Thanh Chi càng củng cố thêm lòng tin cho tôi, rằng có thể người đưa ngọc bội này là thánh thượng.
Ngay từ ban đầu, linh cảm đã mách bảo tôi như thế. Quả nhiên trực giác của con người lúc nào cũng đúng.
Tôi gấp gọn mảnh giấy trong tay, rồi nhìn sang ngọc bội, không nhịn được mà thở dài.
Thật là... muốn tặng thì cứ việc đưa trực tiếp đi. Bộ thẳng thừng nói chuyện khó lắm hả?
Gạt chuyện phù phiếm đó sang một bên, coi như mọi chuyện đã được sáng tỏ. Tôi tự động viên bản thân mình. Đợi khi nào có dịp rồi hỏi ngài ấy sau. Đúng là ba cái chuyện quái quỷ, đầu đuôi không rõ mà.
Nói chung là tôi không thể hiểu được cái tình huống rắc rối này.
Cứ ngỡ sống ở đây thì mọi chuyện sẽ trôi qua như thường lệ, thế mà nó cũng rắc rối ra trò phết. Từ những ngày tháng đầu bị kẹt trong quá khứ, tôi bị vướng toàn những chuyện dở hơi như: Chỉ vác cái thân đi dạo mấy vòng chợ thôi mà cũng vô tình đụng phải chuyện thuế má nhà người khác, rồi chưa kể đến việc tôi bị người khác gây sự tầm một, hai lần nữa ấy chớ.
Vân vân và mây mây...
*
Tôi vẫn còn nhớ khoảnh khắc những ngày đầu lập nên vương triều mới nó nhộn nhịp như thế nào.
Trong vòng mười ngày liên tiếp, trong cung tổ chức yến tiệc linh đình. Tiếng nói cười rộn rã, cảnh người vui vẻ với nhau hiện lên trước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi có dịp chứng kiến cảnh chè chén, lễ tiệc tưng bừng của người xưa cách đây hơn hai trăm năm trước đầy viên mãn đến vậy.
Quan lại, tướng tá được vinh dự mời đến tham dự buổi tiệc này. Và tất nhiên tôi cũng được mời đến, dù cho bản thân vô công rỗi nghề, không làm gì có ích, cũng không có xuất thân quyền quý gì cả. Hẳn khi ấy mọi người có mặt ở đó, ai ai cũng bất ngờ với sự xuất hiện của tôi, bởi tôi là một nhân vật mờ nhạt, ngoài luôn hiển hiện trong mắt ba anh em ra thì làm gì có ai biết đến sự hiện diện của tôi đâu.
Đúng là chỉ có ngài mới một hai đòi tôi dự yến tiệc cho bằng được, bảo rằng: "Ngày đăng cơ của ta, nàng cũng nên xuất hiện. Coi như là để chúc mừng cho ta vậy." để hòng thao túng tôi.
Quả nhiên, ngài thao túng tôi thành công thật.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, chống cằm nhìn xuống các quan đại thần đang say sưa với cuộc vui chưa tàn, thong thả thưởng thức quang cảnh yến hội tiệc tùng. Sơn hào hải vị, vàng bạc châu báu, hương rượu cay nồng, người người nhà nhà mặt đỏ bừng vì say rượu.
Tôi ngơ ngác nhìn chung quanh, không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Bị lạc bởi dòng người toàn có quyền thế trong triều, ai nấy đều mặc áo Mãng bào, đầu đội mũ đính trang sức bằng vàng bằng bạc, tôi lúng túng đến độ chỉ biết lui về một góc khuất ít người để ý đến, rồi làm mấy trò tiêu khiển lặt vặt thôi.
Trông tôi lúc đó cứ như con dở hơi bị tự kỉ một mình ý, không bị người khác trêu là may lắm rồi. Thế mà vẫn bị ánh mắt của một người chú ý đến, từng hành động cử chỉ cũng như nét mặt đều không lọt khỏi tầm nhìn của người nọ.
Là ngài chứ còn ai.
Tôi đảo mắt nhìn một vòng để nắm bắt tình hình, định tìm cách trốn về. Nhưng bất chợt ánh mắt tôi vô tình chạm ánh mắt ngài, nhìn thấy người kia đang mỉm cười với tôi, lại còn ngoắc tay ra hiệu cho tôi đến gần.
Ơ thế là đang gọi tôi đó hả?
Thời này dám chống mệnh lệnh của vua là sẽ có chuyện rủi ro xảy ra sau đó, chi bằng chỉ cần cố làm theo đúng những gì người khác bảo. Làm không khéo thì khi đó mạng rác này muốn níu giữ cũng không kịp nữa.
"Cuối cùng cũng chịu đến rồi sao?"
Tôi lắc đầu, thở dài chán chường. Nhìn những người có chức tước trong buổi tiệc này mà tôi muốn vác thân đi về ngay và luôn, tự thấy bản thân tôi ở đây lâu cũng không giúp ích được gì.
"Nếu không phải thánh thượng một hai đòi rủ tôi đến dự yến tiệc thì giờ này tôi đã dành cả tá thì giờ ra ngồi trong cung rồi."
Và cả đánh một giấc cho thật sảng khoái nữa.
Ngài vẫy tay gọi thị nữ đến rót thêm rượu vào chén. Bọn họ làm việc một cách máy móc, hết đi nhanh nhanh chóng chóng rồi lầm lủi lui về, tuyệt nhiên không ngước mặt lên nhìn ai, cũng không nói với ai tiếng nào.
Hương rượu cay nồng lan tỏa, khuếch tán vào bầu không khí vốn đã tràn ngập hơi men từ trước. Đoạn, ngài tự tay đưa chén rượu đó cho tôi, thong dong đáp:
"Nàng đã cất công đến đây rồi, không thể để công sức của nàng đổ sông đổ bể được. Chi bằng... nàng cùng uống với ta một chén thì vẫn được hơn chăng?"
Tôi ngại ngùng cúi gằm mặt, cuối cùng cũng đành miễn cưỡng nhận lấy chén rượu. Đã lâu tôi chưa động vào thứ đồ uống có thể dễ làm người ta mất kiểm soát này, kể từ năm Đinh Hợi đến giờ, cũng lâu phết chứ không đùa đâu.
Ngần ấy say quên đường về, không có cậu ba dìu về thì tôi đã ngủ gục trên bàn của quán người ta mất. Nhục mất.
Nhưng mà... mùi rượu ở đây thật khác với mùi của loại rượu thông thường. Tuy không phải kẻ bợm rượu hay người sành sỏi về thức uống cho lắm, có điều thính giác lẫn giác quan thứ sáu đều cho tôi biết thế.
Mà cũng đúng thôi, ngày lễ trọng đại, yến tiệc trong cung kéo dài đến mười ngày cơ mà, không đãi thứ rượu quý thì đãi cái gì?
"Không uống à?" Ngài bật cười khi thấy điệu bộ lúng túng của tôi, phẩy tay phủ dụ cho tôi an lòng. "Ta đã mời thì nàng cứ việc, đừng bận tâm chuyện khác, cũng không cần nề hà phép tắc, lễ nghi quá làm chi. Chẳng qua là một chén rượu nhỏ thôi mà."
"Thánh thượng có chắc ngài không sai người bỏ độc vào để hãm hại tôi đấy chứ?" Tôi nhíu mày nhìn chén rượu, rồi chuyển sang nhìn ngài. "Không có chuyện một người giả vờ tốt với kẻ vô danh tiểu tốt như tôi đâu..."
Bàn tay của người nọ vươn ra, véo nhẹ bên má của tôi như một thói quen khó bỏ. Ngài nhẹ nhàng đáp lời:
"Nếu có dã tâm như thế, thì ta đã làm từ mấy mươi năm trước rồi. Nàng khéo nghĩ quá đó."
Tôi mỉm cười cho qua, từ tốn nâng chén rượu lên ngang tầm mắt. Đến khi hạ thấp chén rượu xuống rồi, hai ánh mắt của hai con người có vị thế khác biệt lại giao nhau, người này hiểu ý người kia đến kì lạ.
"Một kẻ không có chữ nghĩa như tôi cũng không biết nên chúc thánh thượng như thế nào cho đúng. Thôi... quan trọng vẫn là tấm lòng mà nhỉ."
Tôi ngừng lại giây lát, đánh ực một hơi hết cạn chén rượu. Vị tê cay bám trên đầu lưỡi, lan tỏa trong miệng, và dần trôi xuống cuống họng. Đoạn, tôi thì thầm nói tiếp những lời vốn còn đang dang dở:
"Chỉ biết chúc cho ngài, ngôi vua này, và cả vương triều này, mãi mãi được trường tồn."
Mãi trường tồn theo thời gian, và mãi trường tồn theo dòng lịch sử...
*
"Lệnh bà ơi, có người muốn gặp lệnh bà đấy ạ."
Tôi giật mình, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, đưa tay lên vỗ vào trán vài cái cho tỉnh mộng. Đầu tôi đau như búa bổ, choáng váng hết cả mặt mày, biểu cảm ngô ngố của tôi không khác gì người từ trên trời rớt xuống.
Thanh Chi thấy tôi cuối cùng cũng có biểu hiện của "một người bình thường" nên thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực để tự trấn an chính mình.
Tôi là ai, đây là đâu?
"Sao thế?"
"Bẩm, bên ngoài có thánh thượng đang đứng chờ." Con bé kiên nhẫn đáp.
Lại cái vụ gì nữa đây?
Lần trước tôi lại mong hoài mong hủy mà không thấy bóng dáng ngài đến suốt hai tháng ròng, tưởng chừng một điều hiển nhiên nào đó đột nhiên chuyển hướng. Nay tôi lại gặp tình trạng hai, ba tuần ngài sẽ đến thăm tôi một lần, có khi còn phụ thuộc vào tâm trạng vui hay buồn.
Cầu được ước thấy, muốn gì có đó.
"Lệnh bà à... nô tì nghĩ chúng ta không nên để thánh thượng ở ngoài lâu đâu ạ." Thanh Chi vội vã thúc giục tôi.
Không còn suy nghĩ nào khác, tôi đành gật đầu một cách máy móc:
"Được rồi, em mở cửa cho ngài ấy vào đi."
Dứt lời, Thanh Chi nhanh nhẹn bước ra mở cửa, tuyệt nhiên không chậm trễ một giây phút nào hết. Ánh sáng từ bên ngoài đột ngột rọi thẳng vào cung, làm tôi nhức mắt chết khiếp đi được. Mà cũng phải thôi, nãy giờ tôi ngồi bất thần như người mất hồn ấy, gọi gì cũng không nghe, bảo gì cũng không nhìn.
Tôi lại quay về khoảng thời gian thích ngẩn ngơ nhìn trời như hồi đó nữa rồi.
Hoàng đế ung dung bước vào, bộ Long bào vàng sẫm được thay thế bằng bộ thường phục màu đỏ sau khi thiết triều xong, đầu chít khăn gọn gàng. Theo sau ngài có vài tên thái giám luôn hớt hả chạy theo chủ nhân. Không biết trong lúc không cần động tay động chân làm việc, bọn họ có ngơi tay giây nào không nhỉ?
Thanh Chi vội cúi người hành lễ, nín thở chờ đợi cho ngài đi qua. Tôi đứng dậy, mắt chữ A mồm chữ O, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, chân cứ như bị dính chặt xuống đất, không thể di chuyển được.
Thấy vua mà không hành lễ, cũng không thốt ra được bất cứ câu gì thì ôi thôi... rất đáng được ban tội chết ấy chứ.
Hoàng đế ung dung bước vào, đảo mắt nhìn một lượt khắp cung điện, gật gù vẻ hài lòng. Rồi chợt nhiên ngài nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi giật mình, cố lảng tránh đi ánh mắt ấy, tay vò chặt lấy gấu áo mà lòng bồn chồn không dứt.
"Được rồi, miễn lễ. Đứng dậy đi." Ngài phẩy tay ra hiệu, thong dong đến ngồi bên trường kỉ.
Đoạn, ngài vỗ vỗ vào chỗ ngồi cạnh bên, quay sang nói với tôi: "Còn nàng nữa, đến đây ngồi với ta. Đừng có đứng đực ra như thế."
Tôi nghiêng đầu nhìn, không rõ bản thân mình có dại quá hóa khờ mà nghe sót chữ nào hay không. Cũng may là có Thanh Chi cứu viện, thì ra là con bé đã nhìn thấu được tôi không hiểu ý ngài là gì nên đã bước đến, nhanh trí thì thầm đôi lời vào tai tôi:
"Bẩm lệnh bà, thánh thượng muốn lệnh bà ngồi cùng đấy."
Tôi chớp mắt nhìn Thanh Chi, vậy là muốn tôi đến ngồi thật đấy à?
Con bé gật đầu thay câu trả lời, còn bồi thêm nụ cười tự tin để lòng tôi thấy an tâm hơn. Tôi thở dài, cô cung nữ nhỏ tuổi này ít ra vẫn được cộng một điểm vì luôn lạc quan trong mọi tình huống, vẫn đỡ hơn mấy cung nữ khác.
Còn lại thì không mấy khả quan tí nào.
Tôi lót tót đến ngồi bên trường kỉ, khép nép ngồi về một bên, giả vờ đưa mắt nhìn quang cảnh thoáng mát ngoài cửa.
Hoàng đế từ tốn thưởng thức trà, sau đó đặt nhẹ chung xuống mâm mà lên tiếng:
"Ngoài kia có gì thú vị lắm sao, nàng nhìn mãi thế?"
Tôi nuốt khan, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Không nghe thấy động tĩnh gì, ngài ngẩng mặt lên nhìn tôi, nhíu mày hỏi lại:
"Ta nói gì không đúng à, nàng làm cái mặt đó, ý muốn nói gì đây?"
Tôi vội vàng lắc đầu. Bây giờ tôi mới thở được như thường, chứ khi nãy sợ quá đâm ra nén thở để nghe ngóng tình hình mà quên luôn cả việc thở.
Ngài đưa tay búng nhẹ lên trán tôi, nói:
"Không phải thì trả lời ta xem nào, Nhật Hạ."
"Thánh thượng..." Tôi ngập ngừng đáp, đưa tay vuốt ngực mấy cái rồi thở phào. "Ngoài kia không có gì thú vị, chẳng qua... đó là thói quen khó bỏ của tôi rồi, không nhìn ra ngoài thì chán lắm. Mà ngài đừng có làm vẻ mặt hầm hố đó được không? Dọa chết tôi mất."
Nghe đến đây, ngài bỗng bật cười một hồi, sau đó chống cằm nhìn tôi chăm chú. Tôi lại rơi vào tình thế bị người khác nhìn chằm chằm, chưa kể còn bị ánh nhìn đó ghim thẳng lên người. Mọi cử chỉ, nét mặt buồn vui hay trong thâm tâm tôi nghĩ gì đều bị người nọ nhìn thấu hết cả thảy. Có giấu giếm việc chi cũng không được.
Ngày gì mà xui khiếp thế nhỉ.
"Ta chỉ hỏi nàng thôi, xem ngoài kia liệu có thú vui gì mà đến cả nàng cũng bị thu hút đến vậy." Hoàng đế thở dài, xem chừng cũng đã quá quen với nét mặt, tính cách của tôi. "Không cố ý làm nàng sợ đâu."
Rồi, tôi chợt nhớ ra ngài đến đây không đơn thuần chỉ đến thăm như thường lệ, ắt hẳn ngài muốn thông báo một chuyện hệ trọng gì đó, hay đại loại thế. Không thể nào mà thì giờ rỗi lại đến cái chốn ít để lại trong đầu người ta ấn tượng thế này, dù có ngẫu hứng đến thì tôi cũng không tin.
Nghĩ là làm, tôi lập tức nhỏm dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ngài. Trái lại, người nọ chỉ ngạc nhiên một thoáng, sau đó lại bình thản như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Bởi đó giờ có ai to gan dám nhìn thẳng vào mắt vua như vậy đâu, dù có khoản tiền hậu hĩnh để đãi cũng không dám, ngàn đời còn không dám nghĩ đến chuyện đó.
Bọn thái giám hoảng hốt, cứ đinh ninh nghĩ rằng ngài sẽ nổi trận lôi đình rồi ban tội chết cho tôi, hay ít ra là ba cái hình phạt nặng này kia. Đến cả Thanh Chi cũng nhìn về phía tôi trong lo sợ, định bụng tìm cách nhắc khéo tôi.
Nhưng mọi thứ lại yên lặng đến mức đáng sợ.
"Thánh thượng cất công đến đây, không biết ngài định nhờ vả chuyện gì chăng?" Tôi tò mò hỏi.
Ngài chậm rãi đưa chung trà lên thưởng mấy ngụm trà nóng, rồi đáp:
"Không hẳn là nhờ vả. Chẳng qua ta có chuyện muốn kể nàng nghe. Với lại ta nhớ nàng."
Đôi mắt tôi sáng bảnh lên, tủm tỉm cười trong vô thức. Ôi dào, tưởng chi ba cái chuyện chính sự đau đầu đó, thì ra là chút chuyện cỏn con ngài muốn kể cho tôi. Thế thì tôi có thể ngồi yên cả canh giờ liền chỉ để được nghe kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thậm chí là không bao giờ thấy nhàm chán ấy.
Chuyện của thiên hạ thì nhiều không kể xiết, quan trọng là có người nào chịu ngồi một chỗ, cùng tôi bàn chuyện hay không.
"Thích nghe kể đến vậy hả? Đúng là tật xấu của nàng mãi không chữa được nhỉ." Ngài mỉm cười, vén nhẹ một bên tóc rũ xuống đang che khuất tầm nhìn của tôi. "Ta hiểu tại sao năm đó nàng suýt bị kẻ khác đánh giữa chợ rồi. Vốn dĩ ban đầu ta không muốn kể cho nàng nghe đâu, nhưng nếu nàng thích như vậy thì... ta sẽ kể một phen vậy."
Tôi châm một chung trà thật nóng, thật đầy rồi quay sang ngồi xếp bằng hai chân, mặt hiện rõ vẻ háo hức khó lòng nào mà che giấu được.
Không gian tứ bề bỗng chìm trong thinh lặng...
*
Theo những gì tôi nhớ được trước khi xuyên về, thì ngài ở ngôi vua mười năm, đến năm Mậu Thân [1788] thì từ bỏ đế hiệu, nhún xuống làm Tây Sơn Vương. Ấy vậy mà ngài vẫn dùng niên hiệu Thái Đức đến năm Quý Sửu [1793] mới thôi. Một khoảng thời gian không dài, nhưng đã đi gần hết hai mươi tư năm tồn tại của triều đại Tây Sơn.
Tất nhiên như bao ông vua khác lên ngôi, việc tất yếu nhất sau khi đặt niên hiệu chính là bắt tay vào chỉnh đốn bộ máy hành chính. Đơn vị hành chính ở địa phương có chút thay đổi, ngài bỏ dinh, chỉ để phủ và huyện. Từ Bắc chí Nam (1) chia ra làm sáu phủ: Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quy Nhơn, Phú Yên, Diên Khánh, Bình Thuận.
Đứng đầu là phủ, dưới phủ là huyện. Trừ phủ Quy Nhơn ra, ba phủ Tuy Viễn, Phù Ly, Bồng Sơn đều trực thuộc trung ương. Chức danh Tuần phủ được đổi thành An Phủ sứ và Phòng Ngự sứ. Trong đó An Phủ sứ cầm đầu phủ lớn, còn Phòng Ngự sứ coi giữ phủ nhỏ.
Ừm... rắc rối ra trò phết nhỉ?
Tôi chỉ hiểu mỗi cái chức An Phủ sứ thôi, cũng giống như Hồ Quý Ly khi lên ngôi đã tiến hành hàng loạt các cải cách ngày trước: Đặt chức An Phủ sứ để cai quản mọi việc trong phủ, châu, huyện ấy. Mà cũng phải, vốn dĩ tôi có phải là người của thời này đâu, nếu là người ở đây thì hẳn sẽ quen với việc này mỗi khi một triều đại mới dựng lên.
Việc hiển nhiên ấy mà.
Nhắc mới nhớ, bữa trước ngài đến thăm tôi mà không đả động gì đến chuyện ngọc bội, tôi cũng quên béng mất phải hỏi ngài, cho nên không ai nói với ai chuyện viên ngọc đó hết.
Thực tình... Nếu chẳng phải do tôi mơ mơ màng màng về buổi yến tiệc thì có lẽ đầu tôi đã được khai sáng phần nào về viên ngọc kì bí kia. Chắc phải luôn giữ khư khư ngọc bội bên người, hễ thấy bóng dáng ngài xuất hiện thì lập tức đem viên ngọc ấy ra làm chủ đề trò chuyện mất.
Thanh Chi đứng bên cạnh, đều tay quạt cho tôi, thi thoảng lại ngừng tay đôi lúc, ánh mắt lạc đi nhìn về nơi xa xăm. Trong khi người ta bận tay bận chân làm việc này đến việc kia không ngớt, tôi thư thả ngồi vò vạt áo của mình đầy thích thú.
Thằng Thiên bảo tôi bị mắc chứng tăng động, cứ đương lúc rảnh rỗi là tôi phải tìm lấy một việc vặt để làm cho đỡ nhàm đi đôi chút, không ngồi yên một chỗ được.
Tôi đưa tay lên nhẩm đếm. Lần cuối cung nữ tập trung đầy đủ trong cung của tôi, tính ra cũng đã lâu. Những lần sau đó toàn thấy mỗi Thanh Chi ở đây hầu hạ không quản nắng mưa.
"Lệnh bà ơi!" Con bé khẽ khàng cất tiếng.
"Hả? Sao thế?" Tôi ngơ ngẩn ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt trong veo của cô cung nữ nhỏ tuổi.
"Nô tì nghe các cung nữ khác kể lại rằng, thứ phi Ya Dố xin thánh thượng xuất cung rồi ạ." Thanh Chi lễ phép đáp.
Tôi cau mày. Trong một thoáng, đầu tôi suy nghĩ hàng tá những chuyện khác nhau.
Không phải là tôi mới biết nên bị sốc đâu, chẳng qua là vì chuyện này đến quá nhanh nên tạm thời tôi thấy lạ lẫm. Chuyện Thanh Chi nói không phải là sai.
Thứ phi Ya Dố vốn là con gái của tù trưởng người Ba Na, gắn bó với miền Thượng như cá gắn bó đại dương, hổ quấn lấy nơi rừng rậm. Những điều giản dị, bình yên và khổ cực, nàng để nó vào trong lòng, vui vẻ chấp nhận điều hiển nhiên ấy.
Trong chốn cung cấm toàn lễ nghi phiền toái, sơn hào hải vị thế này, quả thật không hợp với nàng.
Mặc dù được chính cung Trần thị đối đãi rất tốt như chị em trong nhà, lại được hoàng đế sủng ái hết mực, ấy vậy nhưng tiếng gọi xuất phát từ vùng Thượng mới là thứ lôi kéo nàng đi.
Phần sau thì ai cũng biết rồi đấy, thứ phi Ya Dố xin xuất cung, trở về Tây Sơn Thượng sinh sống. Hẳn ngài cũng quyến luyến lắm, nhưng làm sao có thể bắt ép một người phải theo mình mãi được?
"Chuyện này có từ hồi nào mà sao tới giờ em mới nói?"
"Bẩm..." Thanh Chi lúng túng. "Nghe nói thứ phi xuất cung cũng đã lâu. Nay nô tì mới hay tin, xin lệnh bà thứ lỗi."
Ầy.
Bảo sao ngài năng đến cung của tôi thường xuyên hơn, làm tôi nghi ngờ không biết có ý đồ gì hay không. Tâm trạng thất thường, tính tình khó đoán của ngài làm tôi đau đầu mất.
Bởi tôi không biết khi nào thì ngài sẽ vui, và khi nào ngài không có tâm trạng để đùa-cợt-như-ngày-thường. Khó nhằn lắm cơ.
Chuyện rõ rành rành là thế.
Tôi đưa mắt nhìn ngọc bội, ngón tay mân mê mấy sợi dây đỏ treo lủng lẳng phía dưới. Thanh Chi thấy tôi im lặng không đáp, nhầm tưởng tôi giận hờn chuyện gì nên cuống cuồng hỏi hết câu này đến câu khác.
"Sau khi thứ phi xuất cung, thánh thượng như thế nào?"
"Dạ?" Thanh Chi ngơ ngác nhìn tôi. "Thánh thượng ấy ạ?"
Tôi cười trừ, gật đầu tỏ ý "Đúng vậy".
Con bé tiếp tục quạt cho tôi, luôn miệng nói:
"Thời gian đầu trông bệ hạ ủ rũ lắm, hẳn trong lòng ngài ấy vẫn còn hoài thương thứ phi, không nỡ để người thương xuất cung. Nhưng một thời gian sau thì khác, bệ hạ không còn đả động đến chuyện ấy, cũng không nhắc lại nữa."
Đoạn, Thanh Chi nháy mắt với tôi, thì thầm vào tai:
"Nhờ vậy mà lệnh bà mới được thánh thượng để ý nhiều hơn đó ạ."
Tôi nhếch miệng cười, đung đưa ngọc bội trước mắt.
Không phải tôi tỏ thái độ không hài lòng với chuyện đấy, mà là tôi muốn sống một đời vô danh trong mắt những người trong quá khứ. Định bụng sẽ tìm một nơi thật xa, cách xa ngài để ở đến năm Nhâm Tuất thì rời đi, nào ngờ lại phải bó chân trong cái kinh thành rộng thênh thang này.
Con gái tới tuổi cập kê thời xưa, muốn được hoàng đế để mắt đến, hay giữ thẻ, ban hoa trong kì tuyển tú thôi còn không được. Tôi đây không làm gì cũng bị người khác ngó ngàng tới, thậm chí là có những hành động... không ngờ tới ấy.
Mỡ dâng tận miệng mà mèo không buồn đớp, thật phí của trời.
Xùy xùy, lại nghĩ chệch sang hướng khác nữa rồi.
Vậy là từ nay về sau, trong kinh thành này vắng bóng một người mà ngài nhớ nhung một đời...
---------------------------------
(1) Từ Bắc chí Nam: Ý chỉ khu vực mà Nguyễn Nhạc cai quản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro