65. Cuộc hội ngộ
Tôi đã từng ghét lịch sử.
Không phải ghét theo kiểu: "Nước ta đó giờ toàn bị đô hộ, có cái gì đâu mà tự hào (1)." hay gì đâu. Tôi ghét cái môn này, bởi vì nó quá là dài dòng, đã vậy còn lằng nhằng ba cái năm tháng trùng lặp nhau, còn khó nhớ nữa. Gì chứ yêu nước tôi có thừa, nhưng mà nếu nói đến việc có tình nguyện học môn này hay không thì câu trả lời hiển nhiên là không.
Tuy nhiên, đó đã là quá khứ. Tôi đã từng, nhưng giờ không phải như vậy.
Từ cái ngày quyết định bản thân mình sẽ chịu sự chi phối giữa học thuộc và viết đến chai cả tay, tôi mới ngộ nhận ra chân lí mới, từa tựa như vừa đi chùa được giác ngộ về. Không hiểu sao cái nỗi niềm ghét trong tôi nó tự tan biến mất tiêu, đến chừng tôi kiếm lại cũng không thấy đâu nữa.
Tôi thích những chiến công hào hùng, sự hi sinh quên mình của những người dân trong một đất nước luôn bị một đất nước hùng mạnh khác gây sự. Tôi thích những ngày tháng năm chứa những sự kiện ấy, là minh chứng ghi danh muôn đời cho một thuở oai phong đã từng diễn ra. Mà tôi cũng thích những tác động từ bên ngoài, là điều kiện tác động không ít nhiều để gây nên chiến thắng như thế.
Kể cả cuộc hành trình vượt muôn trùng dặm của chàng thanh niên hai mươi mốt tuổi đầy lòng yêu nước và nhiệt huyết của tuổi trẻ, muốn thử làm cánh chim bay trên những miền đất xa lạ. Để rồi cuộc đại hải trình ấy mang khát vọng tìm kiếm một con đường cứu rỗi đất nước bị một thế lực phương Tây đô hộ cũng được hơn mấy mươi năm.
Nói tóm lại, Trần Nhật Hạ tôi đây rất thích lịch sử. Không phải như trước kia, học để đối phó nữa đâu.
Đúng là ngộ nhận ra chân lí cuộc đời thì mọi thứ nó thay đổi nhanh đến chóng mặt. Chẳng hạn như, tủ sách của tôi trước kia không có lấy một cuốn bàn luận hay tư liệu về lịch sử nào, thế mà chỉ vài năm sau nó đã chiếm phần lớn số sách trên tủ. Đến mẹ tôi còn chẳng ngờ rằng đứa con gái của mình có va chạm vùng đầu hay không mà sao nó lại thay đổi nhanh thế.
Không va chạm gì hết, chỉ va chạm kiến thức ấy mà.
Thôi, lảm nhảm như thế là đủ rồi.
Từ sau cái buổi được ngài rủ đi xuống chợ tới giờ, tôi cứ đứng ở trước hiên để chờ người đến dẫn đi. Cơ mà chắc do tôi nóng lòng muốn đi quá hay sao ý, ngày qua ngày mà trước mắt tôi vẫn là khung cảnh quen thuộc, bên tai tôi là những tạp âm tôi đã nghe nó hơn trăm lần. Mới hôm trước vừa mới nhận được lời mời thôi mà, còn phải tùy thuộc vào người khác có thì giờ rỗi không đã chứ.
Mình đang mong đợi điều gì vậy ta?
"Dẫu tan xương cũng phải tiếp tục thực hiện chí hướng của anh em cho đến lúc hoàn thành."
Tôi ngẩn người ra, cố nén tiếng thở ồn ào của mình xuống để lắng nghe cho rõ mọi thứ xung quanh. Nhưng... dù tôi cố cách mấy thì công sức cũng đổ sông đổ biển. Chẳng có thanh âm gì khác ngoài nhịp thở đều của một con người đang đứng đây, của đất trời rung chuyển những giận dữ suốt mấy trăm năm qua.
Cái này chắc do tôi nghe nhầm thôi.
"Dẫu nát thịt cũng phải đập tan bọn cường quyền tham bạo, đem ấm no cho những kẻ khốn cùng."
Ơ?
Rõ ràng, tiếng nói ấy cứ luẩn quẩn bên tai tôi, vang vọng lại trong đầu tôi. Hệt như có ai đó đã xâm nhập vào trí óc mà hét thật to ở bên trong đó vậy. Cơ mà ngoài tôi ra thì làm gì có ai ở đây đâu nhỉ? Nếu có thì chí ít ra những âm thanh ấy phải hiện rõ mồn một bên tai, chứ không phải như vọng về từ nơi xa xăm nào đó.
Tôi vỗ vỗ mấy cái lên trán mình, lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ vớ vẩn. Ôi dào, tôi lại nghĩ xa quá rồi, làm gì có ai đâu. Chẳng qua chắc là do tôi nhớ nhà quá, hoặc là bận suy tư nhiều quá nên mới nghe được những thứ như vậy thôi.
"Hồn tử sĩ hiển linh, thỉnh đăng đàn thượng hưởng."
Lúc này tôi như một con nhỏ dở chứng bệnh của mình, cứ đứng đực ra đấy, lắc đầu, rồi lại đứng thần người ra nghe. Chắc là do não tôi đang ngồi xem lại mấy thước phim trong khi đang bận thong thả nghỉ ngơi đây mà. Bảo sao... giọng nói này cứ quen thuộc miết, mà tôi cũng không nhớ rõ là ai.
Nhận thức đó trong giây lát đã bị che lấp, chỉ mơ hồ cảm nhận được một thứ gì đó quen quen với mình từ một thuở xưa ơi là xưa. Có nhiều lúc tôi đi trên đường, bắt gặp một hình ảnh bất kì của nhịp sống vội vã trên phố mà trong linh cảm cứ mách bảo rằng tôi đã từng gặp nó rồi.
Này gọi là gì ta, deja vu hả?
Đầu tôi hiện lên những mảng kí ức về một ngày đẹp trời - ngày mà thế cuộc chính thức xoay chuyển. Giọng người ở đó, nhưng người không có ở đây. Tôi có thể hình dung ra được muôn vàn trai tráng đứng nghiêm chỉnh với nhau, người nào người nấy mặt hiện rõ quyết tâm từ sâu trong tâm can của mình.
Và, bài hịch đó vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi, như một bài nhạc được phát đi phát lại một cách ngẫu nhiên, không theo trình tự.
Tôi ước có sách giáo khoa nào đưa một phần trích của bài hịch này vào mục đọc thêm của sách nhỉ? Thế thì sẽ tuyệt vời hơn nhiều, mà tôi cũng có hứng thú hơn nữa. Tất nhiên sự hứng thú đó là có sẵn, không phải đến tiết mới như vậy đâu nhé.
Dạo này tôi chỉ gặp ngài là thường xuyên thôi, còn hai cậu em thì không thấy tăm hơi ở đâu. Rõ ràng hai cậu chắc chắn phải ở trong cái thành Đồ Bàn đồ sộ, thế mà việc gặp một trong hai thôi cũng trở thành điều khó hơn lên trời.
Thôi nào, hiện ra đây cho tôi gặp mặt một xíu thôi.
Nhắc mới nhớ, từ cái ngày tôi chơi cờ với cậu ba đến giờ, ngót nghét cũng được dăm ba năm. Lần cuối tôi gặp cậu là thế, giờ lại không có dịp gặp mặt để trò chuyện vài ba câu. Từ một cậu choai mười ba, trưởng thành thành cậu chàng mười tám, rồi cuối cùng là chàng trai hai mươi ba tuổi.
Thời gian đã trôi qua ngần ấy năm rồi ư?
Tôi đưa mắt nhìn bàn cờ nằm chỏng chơ trên bàn, mọi kí ức quen thuộc gắn liền với nó đều hiện lên trước mắt. Dù đã được hai cậu em dạy cho chơi cờ, nhưng tôi vẫn không thể thắng được dù chỉ một ván. Thứ duy nhất tôi nhớ được từ sau những ván cờ tán ấy, chính là làm quen được với một môn cờ khác với cờ vua, nhưng nó cũng na ná như vậy.
Đầu tôi chỉ thấm đượm được nhiêu đó. Mấy cậu có bổ đôi não tôi ra mà tìm thì cũng chẳng thấy thứ kiến thức nào khác nữa đâu. Vậy đi ha.
"Chị Hạ."
À. Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật kìa.
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, ngay sau đó là tiếng bước chân nặng trịch của một ai đó. Tôi quay đầu nhìn lại, hòng muốn biết xem vị "thích khách" kia là ai mà lại xen ngang lúc người ta ngẫm về thời cuộc.
Giọng nói này nghe quen lắm.
Và, lúc mắt tôi nhìn thấy bóng dáng của người kia cũng chính là khi hàng loạt những kí ức mới mẻ lại chạy ngang dọc trong đầu tôi.
Người đứng trước mặt tôi là cậu út sao?
Phải cậu không nhỉ?
"Sao chị cứ đứng ngẩn ngơ ra thế," Cậu nhíu mày nhìn tôi vẻ khó hiểu, vẫy vẫy tay qua lại để ra hiệu. "Là tôi đây. Chị không nhận ra ư?"
Tôi giật mình ngạc nhiên, đứng thần người ra để nhìn thêm một lần nữa xem coi có phải đấy đúng là cậu út hay không. Cái cậu hay rủ rê tôi đến sông Côn để chơi, cố gắng lấp liếm làm sao cho ngài bớt giận ấy mà.
Ôi dào ơi.
Mới ngày nào vẫn hay lẽo đẽo đi theo tôi, nay đã trưởng thành mất rồi. Thậm chí nếu so về mảng chiều cao thì có khi cậu còn cao hơn tôi nữa cơ.
Sớm muộn gì, nếu không làm cho bản thân có giá trị hơn thì tôi sẽ bị bỏ lại mất thôi.
"À à... là cậu đó hả?" Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. "Lớn phổng phao thế này, suýt chút nữa là tôi không nhận ra cậu đó."
"Sao lại không nhận ra cho được," Cậu thở dài. "Tôi lớn chứ tôi có thay đổi đâu, chị Hạ."
Mặc kệ cậu cố phân bua thế nào, tôi quyết định thử xem tôi bị bỏ xa bao nhiêu rồi. Tôi bước vài bước đến gần cậu, rồi ngước mắt nhìn lên, miệng nhẩm nhẩm để tính toán việc gì đó. Còn cậu thì nhìn tôi, sự tò mò hiện rõ lên trên gương mặt chững chạc kia.
Quả thật, kết quả đúng như tôi dự đoán, sau vài năm không gặp, cậu đã khác.
Trong khi năm Tân Mão, cậu vẫn còn là một đứa nhóc chưa vỡ giọng xong, thì nay cậu đã thành thanh niên trai tráng trông oai phong lắm. Nếu so với cậu thì tôi chỉ cao đến vai cậu. Muốn nói gì đó, chắc e là tôi phải ngẩng mặt lên để nói, hoặc cậu ngước xuống để nghe tôi.
Không bằng hai anh của mình, cậu cao như vậy nhưng dáng người lại mảnh khảnh, rất ra dáng một thư sinh. Bảo sao sử sách cứ chép cậu tính tình ôn hòa, hiền lành, ưa điều thiện, thiêng về văn nhiều hơn võ. Nhưng chí ít ra thì cậu vẫn có vài ngón võ phòng thân lẫn thân chinh ra trận, chứ ai đâu như tôi.
Không mấy vậu cao bao nhiêu thì chia cho tôi một phần với. Lợi cả đôi đường rồi còn gì.
"Tên ngốc này cao to quá. Để hôm nào tôi mượn thanh kiếm của anh cậu chặt cái cao đó đi, gắn qua cho tôi mới được," Tôi đánh bôm bốp vào vai cậu mấy cái liền. "Cậu cũng lớn rồi, không phải cứ đòi gì là được nấy đâu. Tôi cũng không dại gì mà làm theo mấy lời nài nỉ của cậu nữa."
"Nhé, cậu Thiếu phó."
Cậu bị tôi đánh như vậy thì ôm vai mà xuýt xoa than đau.
Đàn ông con trai gì đâu mới bị tôi đánh mấy cái đã vội than rồi. Mạnh mẽ lên cho tôi xem nào. Thế này thì chắc phải nói lại với ngài về trường hợp này nhỉ?
"Chị..." Cậu đứng lui lại vài bước, tránh nhận cú đánh bất ngờ từ tôi. "Chị cái gì cũng khác. Chỉ có tính này là không thay đổi."
Tôi lườm nguýt cậu như muốn cảnh cáo điều gì đó, rồi ngồi phịch xuống giường để bình tâm trở lại.
Được được, cậu chê tôi vẫn hung dữ như xưa, không chịu thay đổi tính tình để trở thành thục nữ đúng không. Nhưng mà trách ai được, tôi có đổi cũng phải mất kha khá thời gian đó. Tại giang sơn khó đổi, bản tính khó rời mà.
Trong khi ngài thì hết lời khen tôi đã lớn, không còn những tật xấu như xưa thì cậu lại trái ngược hoàn toàn. Khen đâu không thấy, cứ hễ cậu mở miệng ra đều chê tôi hết lời mà thôi.
Tôi bảo rồi, ngày xưa thân phụ Hồ Phi Phúc bắt nhầm con của nhà nào về nuôi ấy. Anh em nhà này mỗi người một tính, mỗi người một ý. Nhiều khi nếu không phải nhờ học sử thì có khi tôi còn không nhận họ là anh em với nhau luôn đó.
Được cái mặt ba người na ná nhau.
Hết rồi.
"À phải. Dạo này mọi chuyện thế nào." Chợt nhớ ra một chuyện, tôi bèn lên tiếng trước để lúc sau không bị quên nội dung mở lời. "Anh cậu mấy nay có ghé qua đây, nhưng tuyệt nhiên không thèm nói gì đến cậu cả."
Cậu lại nhìn tôi, như thể sáng sớm trên mặt tôi dính thứ gì đó ấy.
Ngoài việc thích xúi tôi làm ba cái điều gì đâu không thì cậu còn thích nhìn tôi, trong mấy lúc bản thân không hiểu tôi đang nói gì. Cái tính này của cậu thì tôi nắm rõ quá rồi, lần nào mà chả bắt gặp.
"Hôm nay chị mà cũng biết thốt ra mấy lời đó ư," Cậu đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh, sau đó nhìn tôi. "Hay chị bị bệnh rồi?"
"Tôi mà bị bệnh thì giờ này anh cậu đã ở đây rồi, ngốc ạ." Tôi hừ mũi.
Cậu gật đầu, tiếp thu ý kiến của tôi. Có vẻ như cậu vẫn chưa khỏi ngạc nhiên, vì sao hôm nay trông tôi lại khác thường như vậy. Chắc khác ở chỗ tôi nổi hứng tự nhiên đi hỏi han người ta, chứ tôi của mấy chục năm trước đời nào được thế.
Còn tôi thì vẫn đăm chiêu nhìn ra phía xa, chờ đợi câu trả lời. Ê nói gì thì nói chứ đừng quên câu hỏi của tôi chứ. Tôi mà nói nữa thì tốn nước bọt lẫn công sức lắm đấy.
Không dư hơi đâu mà lặp lại cho cậu nghe.
Nếu tôi được phép mang máy thu âm về đây, hẳn tôi sẽ thu lại được câu hỏi khi nãy. Để khi cậu không nhớ thì tôi có thể phát lại, đến khi nào cậu nghe rõ được câu hỏi của tôi thì thôi.
"Chị không cần phải lo đâu," Sau tất cả thì cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tôi, nở một nụ cười hết sức tự nhiên. "Mọi chuyện đều ổn. Anh Hai dạo này cũng bận nhiều lắm, chuyện lằng nhằng nhọc hết cả đầu."
Ồ, vậy sao?
Cơ mà, mọi việc cậu nói, nó là sự thật. Nào những trận đánh nối đuôi nhau, nguy cơ từ thắng thành bại là rất cao. Chưa kể nếu sơ sài trong việc dùng binh thì mọi thứ đã khác hẳn, có khi trong một hàng ngũ mà quân lính không nghiêm chỉnh nữa ấy.
Cả việc nội bộ nữa. Nếu tin dùng một kẻ quá mức, đâm ra kẻ đó sẽ lộng quyền, ỷ thế bản thân nên lục đục nội bộ sẽ xảy ra. Hoặc lỡ dùng sai người, thì kẻ kia sẽ làm nội gián, quay ra phản chúng ta.
Lắm chuyện để lo ghê ta.
Thế mới nói, để giữ vững cơ đồ của một phong trào non trẻ đến tận bây giờ, đều phải dùng cả trí lẫn mưu để giữ gìn. Thậm chí là phải đánh đổi những cơ hội, lẫn vận may của mình để xem xem con đường rộng mở đó sẽ dẫn đến đâu.
Khâm phục tài của ngài ghê.
"Ờ thì bận," Tôi chán chường nhìn cậu. "Bận gì mà bận đến độ mới hôm qua đã đến thăm tôi. Đã thế còn làm tôi suýt tí nữa là hoảng loạn cả lên rồi."
Nghe đến đây, cậu không nhịn được mà bật cười tủm tỉm.
Tôi chưa kịp nói hết thì cậu đã cắt ngang lời tôi, đã vậy còn cười một cách vô cớ trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây chưa đến lúc cười đâu. Mà tôi nhớ tôi đâu có kể chuyện cười đâu nhỉ.
"Sao đấy?" Tôi lên tiếng hỏi. "Vui ở chỗ nào hả?"
"Anh Hai không cố ý làm chị giật mình," Cậu hít vài hơi, rồi thở ra để nén cơn cười xuống. "Vậy mà chị vẫn ngỡ là có kẻ nào đó định đến ám sát chị sao?"
Lần này thì cậu nói đúng quá, tôi không cãi lại được. Mọi lời nói của cậu đều soi rõ tâm tư tôi đang nghĩ gì luôn, nên tôi chỉ đành gật đầu lấy lệ.
Không thừa nhận thì lại bảo giả dối. Mà thừa nhận rồi thì sợ cậu chê cười cho. Nó khổ thế đấy.
Đoạn, cậu tiến vài bước lại chỗ cái bàn - trên đó có đặt bàn cờ mà chúng tôi từng chơi. Bàn cờ vẫn vậy, không thay đổi tẹo nào, chỉ khác ở chỗ giờ không có ai thèm động vào nó nữa. Mọi chiến lược đều từng hiển hiện qua những con cờ và nước đi của nó, khi mà tôi chơi mãi vẫn không thắng nổi hai cậu.
Thôi đừng. Đừng gợi lại kí ức nhục nhã đó.
Cậu ngẫu hứng cầm lấy một con cờ. Rồi, cậu quay sang nhìn tôi, tươi cười hỏi:
"Chị Hạ. Làm một ván không?"
Tôi nghệch mặt ra nhìn cậu. Không định chọc quê tôi đó chứ.
Cậu định lợi dụng cái điểm yếu của tôi để hạ ván cờ này một cách dễ dàng. Rồi từ đó mà cậu cứ luôn miệng chê tôi không ngớt, hay là cứ bảo "Tôi với anh Ba dạy chị chơi, mãi mà chẳng thấy chị thắng một ván nào." miết nhỉ? Mà thôi, dù ý đồ của cậu là gì đi chăng nữa, tất nhiên là tôi sẽ không thể nào thoát khỏi cạm bẫy đầy cám dỗ này.
Người ta đã có lòng mời rồi, tôi dại gì không đồng ý được. Còn việc tôi chơi có thắng hay không, đó lại là một chuyện khác.
"Tùy ý cậu," Tôi nhún vai, sau đó ngồi xuống ở bên đối diện mà chăm chăm nhìn bàn cờ.
Đây là lần thứ mấy tôi chơi cờ rồi ta. Lần này chắc là lần thứ hai, nhưng số ván cờ tôi chơi thì nhiều hơn con số đó. Như một điều hiển nhiên đã được tính toán từ trước, chắc chắn lần này tôi sẽ thua tả tơi dưới nước cờ cao siêu của cậu. Hay nói đúng hơn, tôi cứ như ngựa quen đường cũ, không thắng được nổi dù chỉ một ván.
Trông thấy nét mặt ủ rũ, không tình nguyện chơi của tôi, cậu chống cằm nhìn vẻ tò mò. Từ trước đến nay, hễ cậu rủ tôi làm gì là đúng y như rằng, tôi sẽ rất hào hứng với lời mời đó. Cơ mà hiện tại tôi trông rất ngán ngẩm, nhìn như người mất hồn ấy.
Đúng là hồn phách của tôi đang dạo chơi trên chín tầng mây thật mà, làm gì có ở đây đâu mà tìm.
Quân cờ được sắp xếp theo đúng vị trí của nó. Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi dài. Phải cố bình tĩnh để đầu óc tỉnh táo, không ngu muội mà đi nước cờ sai lầm như mấy ván trước. Thú thật thì lỗi này không phải lỗi do tôi, mà là do xem người khác chơi hay quá nên tôi bị lôi cuốn theo, đâm ra đi mấy nước không mấy chắc chắn là bao.
"Xem chị kìa," Cậu lên tiếng, đôi mắt hiện rõ vẻ bất lực. "Nhìn chị cứ như sắp chuẩn bị làm một chuyện đại sự gì đó ấy."
Tôi nghĩ lần sau tôi cần xin ngài một tấm vải, để có gì bịt miệng cậu lại đúng lúc.
"Ờ ờ... chuyện đại sự ở đây là chơi cờ đấy." Tôi vờ vịt nói. "Cậu đi trước đi."
Cậu gật đầu rồi không nói gì thêm, thong dong cầm một quân cờ lên, sau đó hạ nó xuống. Trận này tôi có thắng hay không, đều phụ thuộc vào việc hôm nay cậu có chơi nương tay với tôi hay không. Chứ nếu cậu vẫn chơi như thường thì thôi, không mơ mộng hão huyền làm gì sất.
Nước cờ bên kia đã đi xong xuôi. Tôi bặm môi, mắt dán chặt vào bàn cờ như thể trên đó có khắc tên tôi vậy. Để tôi xem... tôi nên đi như thế nào để không phải mắc lại sai lầm mà tôi đã mắc hơn chục lần trước đó đây nhỉ?
Cậu biết tôi vẫn còn yếu kém trong khoảng chơi cờ này, cho nên cũng không vội vàng gì. Mấy ngón tay của cậu chậm rãi gõ thành nhịp trên mặt bàn, cố giết thì giờ rỗi trong khi chờ đợi tôi suy nghĩ. Nếu - chỉ là nếu thôi nha - tôi có thể đoán được tâm tư người khác, hẳn là cậu đang rất nóng lòng muốn biết nước đi tiếp theo của tôi như thế nào, ra sao lắm.
Cậu biết, cốt là để nương tay khi chơi ấy mà.
"Đúng như tôi đoán. Lần nào chị chơi cờ, mặt chị hiện rõ được luôn cả hai chữ 'hồi hộp' luôn kìa," Cậu chán chường nhìn tôi, như thể trước đó cậu đã gặp gương mặt mang tâm trạng này cả trăm lần vậy. "Chơi cái này làm chị lo đến mức đó sao?"
Tôi lắc đầu, nuốt nước bọt một cách khô khan.
"Không có. Cậu nhiều chuyện quá rồi, chơi tiếp đi."
Mặc dù tiết trời hôm nay mát thấy rõ, không có dấu hiệu của nắng gắt, vậy mà trên trán tôi lấm tấm mồ hôi như vừa mới đi dưới trời nắng xong. Không khí trong cung bây giờ ngột ngạt ghê hơi. Không biết có kẻ nào đã lén đốt lửa để lùa chúng tôi vào trong tình cảnh này không.
Lượt đi tiếp theo thuộc về cậu.
Tôi rũ mắt nhìn quân cờ nằm trong tay cậu, hết nhấc lên rồi lại hạ xuống. Trong khi người ta có thể chơi cờ một cách bình thản, không lo chuyện thắng bại thế nào, còn tôi thì ngược lại. Tôi không chắc chắn về nước cờ của mình, cứ chần chừ miết thôi.
Cảm giác hồi hộp lẫn lo sợ này, hệt như lần đầu tự sức chèo một con thuyền nhỏ ra biển lớn vậy. Sóng cả ẩn chứa nhiều rủi ro khôn lường trước, có thể đập tan con thuyền thành nhiều mảnh nhỏ bằng chính sức mạnh của mình. Cả tôi cũng vậy, một đứa ngơ ngơ ngáo ngáo, lớ ngớ tập chơi cờ thì sớm muộn ván cờ này cũng kết thúc trong bại trận.
"À phải rồi," Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu. "Sao có mình cậu đến đây thế? Anh Ba cậu đâu?"
Cậu thở dài, gõ gõ lên quân cờ khi nãy. Rồi đáp:
"Anh Ba bảo bận, không đến được. Cho nên mới nhờ tôi đi giúp anh ấy. Cả anh Hai nữa."
Biết đáp án cho câu hỏi của tôi chỉ có thế, tôi đành gật đầu, không nói gì thêm. Chúng tôi tiếp tục tập trung vào cuộc chơi đầy căng thẳng này, luôn phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo để ứng phó kịp lúc với nước đi trở mặt của đối phương. Gì chứ chơi cái này mà để bị lừa là dở rồi.
Và tôi cũng là nạn nhân bị vướng phải cái đó đấy.
Nhìn thấy cái lối chơi của người khác cũng đủ làm tôi hoa mắt chóng mặt rồi. Thậm chí uống năm cốc cà phê cũng không thể giúp tôi minh mẫn hơn. Trừ khi gặp người mới chơi, trình độ kém hơn tôi là được.
Lúc ấy tôi sẽ tưởng tượng đủ kiểu. Rằng bản thân mình thật thanh lịch khi chơi môn này, rồi trong mắt người khác, tôi là một bậc thầy. Rất chi là này nọ luôn nhé.
Hỡi ơi. Ngầu được với người kém hơn mình, nhưng vẫn còn quá non nớt so với những người có trình độ cao. Thế là tôi mất ngay cơ hội được tỏa sáng rồi.
Cả cung điện của tôi bây giờ, chìm trong im lặng đến đáng sợ.
Ngoại trừ tiếng di chuyển của quân cờ, tiếng thở của hai con người hiện diện trong đây thì không có bất cứ tạp âm nào khác có thể phá hoại cuộc chơi. Nó đáng sợ đến mức thảng hoặc tôi phải ngước lên nhìn dáo dác chung quanh, xem có điều gì bất thường đang âm thầm diễn ra hay không. Thế này thì nghi ngờ lắm, mà cũng vì thiếu bằng chứng để nói rằng sắp có một sự kiện đáng ngờ có thể xảy ra.
Trái với vẻ mặt không mấy dễ chịu của tôi, nét mặt bình thản của cậu (tôi nên gọi cậu là Thiếu phó luôn không nhỉ?) làm tôi không hiểu được. Vì sao ván cờ này gây cấn đến thế, mà cậu lại chơi như thể đang uống trà đàm đạo vậy. Tôi dù cố đến mấy cũng khó lòng bình tĩnh được như thế, nghĩ lại cũng thấy chán gì đâu.
Này là do tôi, không phải do cậu.
Hai con người, đắm chìm vào thế giới riêng giữa những quân cờ, mặc kệ bên ngoài trôi qua như thế nào. Mặc dù lần hội ngộ của chị em bọn tôi chỉ nói lấy với nhau được vài ba lời thôi, nhưng ít ra vẫn đỡ hơn là không gặp nhau một tẹo, cũng không biết tin tức gì về nhau luôn. Mà tôi cũng thích mấy lần gặp gỡ thế này lắm.
Không ồn ào, không hơi men. Chỉ có như thế, chốc chốc lại hỏi nhau vài ba câu, thế là quá được rồi. Thậm chí nếu được đánh giá lại, chắc có khi tôi cho những cuộc hội ngộ tương tự vậy trên cả mức tuyệt vời quá.
Người hướng nội như tôi chỉ cầu được như vậy.
Dù tôi không còn nhớ kết quả của ván cờ này ra sao, nhưng chí ít ra thứ đọng lại trong đầu tôi ngày hôm đó chính là lần gặp "tình cờ" này. Thước phim mới đã được lưu lại trong phần kí ức, trở thành một trong những hoài ức không thể thiếu khi đã không còn cơ duyên gặp lại họ nữa.
Ôi dào, nghĩ sao mà buồn thế...
------------------------------------
(1): Bình luận của một bạn ất ơ nào đấy trên mạng xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro