Chương 7
Cẩn Bồi lặng lẽ lắng nghe tiếng hét của tôi, khi tôi hét đến mức khàn đặc và ho dữ dội vì khó chịu, hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói: "Em từng nghĩ mình có bất thường không? Tại sao? Bởi vì người khác đã nói với chị rằng, đó là em yêu chị là sai, bởi vì những người cùng huyết thống không thể hòa hợp - vậy cái gì là đúng? Pháp luật và đạo đức cho phép là đúng, cái gì không được phép là sai. Đây là cái mà chị gọi là giá trị. ?"
Mặt tôi đỏ bừng nhìn chằm chằm hắn, thở hổn hển, không còn khả năng nói chuyện nên để hắn nói tiếp: "Đạo đức và luân lý là những điều nực cười nhất trên đời. Không phải là vẫn có một số người sùng đạo giả vờ nghiêm túc. Những lời nói dối này được tạo ra để bảo mọi người phải làm theo. Chị có bao giờ nghi ngờ rằng liệu những luân lý và này có thực sự đúng không? Nếu chị cho rằng chúng đúng thì chị nghĩ sao về lễ nghi, trinh tiết hay chế độ mai táng mà phụ nữ thời xưa phải tuân theo, đúng hay sai?"
Tôi tuyệt vọng nhìn hắn, nhận ra những suy nghĩ quái đản, phản đạo đức và phản luân lý của hắn không còn có thể bị sức mạnh của tôi kéo lại được nữa, "Cậu muốn nói cái quái gì vậy..."
"Trả lời em !" Hắn cao giọng ra lệnh.
Những lễ nghi, mai táng và trinh tiết đã giết chết rất nhiều phụ nữ vô tội, điều đáng buồn là họ đều tự nguyện chết vì họ tin chắc rằng mất trinh tiết còn nghiêm trọng hơn mất mạng... "Sai rồi."
"Nhưng đây là đạo đức và luân lý của thời đại đó. Đạo đức và luân lý mà họ tin tưởng là sai trái trong mắt chúng ta. Vậy hàng ngàn năm sau, đạo đức và đạo đức của chúng ta liệu rằng có bị thế hệ tương lai phủ nhận không?" Hắn chế giễu. Tôi chán nản nhìn hắn, nhìn môi hắn mấp máy: "Bây giờ chị còn kiên quyết giữ đạo đức của mình à?"
Lời nhận xét của hắn thật sốc, tôi chưa từng nghe ai đặt câu hỏi về luân lý, đạo đức của xã hội. Nhưng hôm nay, chỉ với vài lời của hắn đã làm nền đạo đức mà tôi luôn tin tưởng đã bị phá vỡ, tôi rơi vào trạng thái hoang mang và bối rối mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
"Rồi chị sẽ hiểu..." Cẩn Bồi quỳ xuống đất, ôm lấy eo tôi, nghiên người về phía trước úp mặt vào ngực tôi và ôm thật chặt.
Tôi mím môi chịu đựng hồi lâu nhưng vẫn không thể tiếp nhận cái ôm của hắn mà bắt đầu vùng vẫy, hắn bị tôi đẩy ra. Tôi lùi lại nhưng hắn đã đứng dậy tóm lấy tôi, luồng năng lượng bá đạo tỏa ra từ cơ thể hắn khiến tôi run rẩy từ tận đáy lòng, đầu óc trống rỗng tôi nghĩ rằng thà ngồi cả đêm trên xe có ghế cứng còn hơn phải chịu những đụng chạm tội lỗi như vậy ở đây.
Hắn ném tôi xuống, dùng ngón tay nhéo má tôi và hôn tôi một cách cưỡng bức. Tôi muốn hét lên nhưng không thể, khi hắn dùng sức, hàm răng nghiến chặt của tôi mở ra , hắn hôn tôi thật sâu rồi ấn tôi xuống giường. Tôi vùng vẫy cho đến khi kiệt sức nhưng vẫn không thể đẩy hắn ra khỏi người mình. Tầm vóc và sức lực của chúng tôi chênh lệch quá lớn, khi hắn đưa tay vào áo ngực của tôi, tôi gần như muốn chết ngay lập tức
Tôi cắn hắn, trong miệng lập tức có vị máu tanh. Hắn không những không hề nao núng mà còn liếm đầu lưỡi của tôi như được khích lệ hơn, bàn tay thò vào trong quần áo càng trở nên thô bạo, xoa xoa. Ngón trỏ và ngón giữa nhéo vào đầu ngón tay nhạy cảm của tôi, khi hắn xoa bóp, tôi cảm thấy hơi ngứa ran.
Tôi nức nở, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ, hắn ngẩng đầu lên, bịt miệng tôi và nằm đè lên người tôi. Tôi nghe thấy tiếng khóa quần của hắn bị kéo xuống, nước mắt tôi nhanh chóng chảy ra. Tôi nắm chặt cánh tay của hắn, những tủi nhục và tuyệt vọng ập vào lòng tôi, chỉ mong hắn cho tôi nói một lời, để tôi cầu cầu xin hắn dừng lại, hi vọng hắn đừng hủy hoại tôi theo cách này và phá hủy đi mối quan hệ không còn tồn tại của chúng tôi.
"Chị có muốn cầu xin em dừng lại không?" Hắn nhìn thấu tôi và đưa tay ra. Tôi hét lên "Làm ơn, tôi cầu xin cậu..."
Tôi ngước nhìn khuôn mặt của hắn tràn ngập niềm vui được kiểm soát tôi, chờ đợi lời cầu xin của tôi cũng háo hức như chờ đợi một lời khen ngợi. Tôi không muốn biết hắn. Cẩn Bồi trước đây dường như đã chết và biến mất mãi mãi. Bây giờ Cẩn Bồi đang ép tôi như thể muốn cưỡng hiếp tôi, hắn ta đã đuổi Cẩn Bồi cũ đi rồi... Tôi chưa bao giờ như thế này trước đây. Tôi ước gì tôi đã chết non.
"Phong Cẩn Bồi, cậu đừng làm thế..." Tôi bật khóc nức nở.
"Nếu không thì sao?" Hắn vuốt mồ hôi ướt đẫm trên trán tôi, cúi xuống nhìn tôi như nhìn một con thú cưng đầy sự yêu thương và lòng chiếm hữu. Hắn hoàn toàn không yêu tôi, tôi tự nhủ trong lòng, yêu một người thì không phải như thế, sao hắn có thể yêu tôi một cách đau khổ, đau khổ đến vậy, lại còn khiến bố mẹ chúng tôi cùng đau khổ.
Thấy hắn làm tôi xấu hổ như vậy, tôi không biết phải trả lời thế nào, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hy vọng nên tôi cầu xin hắn: "Thả chị ra đi. Từ nay chị sẽ nghe lời em. Chị cũng có thể gọi điện cho em... Làm ơn trước tiên hãy để chị đi, đừng bắt nạt chị như thế này..."
Tuy nhiên, tôi đã sai, tôi hoàn toàn không hiểu ý định của hắn một chút nào, hắn không muốn tôi nghe lời hay gọi anh ấy là em trai. Cẩn Bồi nở một nụ cười tàn nhẫn, chạm vào đầu tôi và buông tay tôi ra. Tôi ngay lập tức muốn quay người đứng dậy nhưng vẻ lạnh lùng của hắn khiến tôi run lên.
"Chị nghĩ em sẽ dễ dàng bỏ qua cho chị sao?" Hắn chậm rãi ngước mắt lên, ngồi ở phía sau tôi "Quay lại."
Tôi quay lại nhìn hắn, hắn đang nhìn bóng tối ngoài cửa sổ với ánh mắt nặng trĩu: "Tiểu Vi, chị có biết em đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không... Khi em phát hiện ra tình cảm của mình dành cho chị, chị có biết em đã vô cũng khó khăn để chấp nhận nó. Cuối cùng khi em đã cố gắng chấp nhận nó, và rồi sau khi bị cha ngăn cản suốt ba năm, nỗi đau mà em phải chịu đựng còn khó khăn hơn gấp trăm lần so với những gì mà chị đang trải qua. Trên thực tế, chỉ là chị chưa vượt qua ngưỡng cửa của chính mình mà thôi."
Tôi đang định nói thì hắn vươn cánh tay dài ra, móc cổ tôi kéo lại. Tôi ngã vào lòng hắn, để giữ thăng bằng đã tôi đặt tay lên đùi hắn, lúc đó tôi mới phát hiện hắn chưa kéo khóa, đường nét bên trong đã rất rõ ràng rồi. Một lần nữa, tôi không thể rời mắt và nhìn thẳng vào hắn.
"Chị không muốn tiếp tục thỏa mãn trí tò mò của mình sao?" Hắn ác độc nhìn tôi một cái, chậm rãi nhắm mắt lại: "Nhanh lên."
Tôi nhìn thấy trước mặt là một hang động tối tăm vô tận, Cẩn Bồi tự mình đi vào, sợi dây trên tay hắn trói tay tôi, tôi cũng bị ép đi vào... Nghe xong lời nói của hắn ấy, tôi gần như muốn lao ra khỏi hang động đó, mở cửa thoát ra hoặc chỉ cần nhảy ra khỏi cửa sổ. Hắn vô cùng bình tĩnh và thoải mái, chắc chắn rằng tôi sẽ không thể trốn thoát và sẽ không có ai đến cứu tôi. Cẩn Bồi nhắm mắt lại và chờ đợi sự thỏa hiệp cuối cùng của tôi. Tôi không nói, hắn không nói, cũng sẽ không có người biết... Tôi tựa hồ biết rõ ý tứ của hắn.
Tôi biết điều này là sai! Tôi biết mình không thể bị hắn lừa được! Nhưng tại sao... tại sao lúc đó tôi không thể kiềm chế được bản thân, tôi chỉ nghĩ đến những video trước đây tôi đã xem trên máy tính và câu nói của hắn ấy "Nếu chị không nói cho ai biết, và em cũng không nói thì sẽ không ai biết đâu."
Tôi từng nghĩ chỉ có phụ nữ mới có thể quyến rũ đàn ông, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông cũng có thể quyến rũ phụ nữ. Tôi từ từ đưa tay ra, nhấc áo phông của hắn lên một chút, mò mẫm chiếc khóa thắt lưng của hắn nhưng không thể cởi ra được. Tôi hoảng sợ liếc nhìn hắn, hắn vẫn nhắm mắt như đang ngủ, nhưng nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng nhắc nhở tôi rằng hắn đã tỉnh. Cuối cùng khi tôi cởi nó ra, một giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ trán tôi.
Cẩn Bồi rất đẹp trai, tuy lúc nhỏ rất mũm mĩm nhưng khi lớn lên, ngày càng có nhiều cô gái nhìn hắn bằng ánh mắt thèm muốn. Tôi biết tất cả những điều này, khi đi chơi với hắn. Những cô gái đó luôn thay đổi sắc mặt trước, sau đó mới yên tâm, rồi tiến đến gần tôi, lời đầu tiên họ nói luôn là: "Em là em gái anh ấy... " và vâng vâng.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe nói thích cô gái nào và thậm chí còn không có một người bạn nữ nhưng thật sự có rất nhiều người thực sự thích hắn... Có thể người khác làm thì dễ, có thể người muốn cung cấp dịch vụ như vậy cho Cẩn Bồi nhưng tôi không làm được, tôi thực sự không thể làm... tôi luôn mâu thuẫn. Trong khi Cẩn Bồi kéo tôi đi, tôi muốn trốn về hòn đảo đạo đức an toàn. Tôi ngồi chán nản và ngơ ngác nhìn Cẩn Bồi. Hắn không đáp lại tôi, hắn dùng sự im lặng để ép buộc tôi.
Tôi lại duỗi tay ra, đặt tay lên phần nhô ra rõ ràng và cẩn thận vuốt dọc theo hình dạng của nó qua một lớp vải. Cẩn Bồi nhíu mày, sau đó thả lỏng ra, như thể đã trở lại trạng thái bình tĩnh thường ngày, nhưng tôi nhìn thấy rõ phần tai không bị tóc che phủ của hắn lại có màu đỏ.
Đột nhiên, nó hơi nảy lên dưới tay tôi, tôi gần như mất trí "Tốt hơn rồi... chị không muốn nữa..." Giọng tôi rất nhỏ, miệng khô khốc. Khi nhận thấy điều đó, ngoài việc bị sốc tôi còn muốn tự tát mình một cái.
"Chị không dũng cảm đến thế đâu." Hắn cười khúc khích.
Tôi mím môi bất bình rồi rụt tay lại nhưng hắn chợt mở mắt, nắm lấy tay tôi, tay còn lại móc qua đầu tôi và ấn vào eo hắn. Tôi chưa kịp phản ứng thì chợt bị choáng ngợp bởi sự xuất hiện đột ngột đó. Tôi hét lên sợ hãi. Cẩn Bồi lại véo mặt tôi rồi nâng người lên. Một vật lạ xâm nhập vào khoang miệng và khiến tôi gần như choáng váng.
Đầu óc tôi trống rỗng, lúc bấy giờ tôi chỉ biết mình nhắm chặt mắt, một tay hắn ôm đầu tôi, tay còn lại không biết để ở đâu. Nước miếng của tôi từ khóe miệng chảy xuống, thỉnh thoảng có vật lạ đẩy sâu vào vòm miệng, khiến tôi vô cùng khó chịu, nôn mấy lần thì rút ra, đỡ hơn một chút hắn lại tiếp tục chuyện trước đó.
Cuối cùng, hắn đẩy tôi vài cái rồi lùi lại, tôi ho khan và bị tạt chất lỏng nóng vào mặt. Tôi không thể nhịn được nữa nên đã hét lên, lau nó đi một cách ngẫu nhiên và đánh Cẩn Bồi như điên.
Hắn chạy tới lấy khăn giấy lau cho tôi. Tôi mắng hắn bằng những lời lẽ khó chịu nhất và chửi anh ta bằng những lời lẽ ác độc nhất. Cẩn Bồi không chống cự khi bị tôi đánh hay mắng mỏ anh ấy.
Khi tôi nhìn thấy máu rỉ ra từ cánh tay do bị móng tay tôi cào xước, tôi cảm thấy đau lòng và tức giận. Em trai tôi, người đã chung sống và trưởng thành cùng tôi suốt 18 năm lại đối với tôi làm chuyện như vây.... Tôi đã khóc rất lâu còn anh ngồi xuống đối diện tôi, bất động nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi thật sự sẽ không bị trừng phạt sao..." Tôi cay đắng ngước nhìn hắn.
"...Ừ." Cẩn Bồi gật đầu, cụp mắt xuống, dưới mắt có hàng lông mi dài tạo thành bóng râm hình quạt "Chỉ cần một mình em chịu quả báo cũng không sao..."
Trong lòng tôi đầy nỗi bất an và sợ hãi. Cẩn Bồi khiến tôi không thể chợp mắt cho đến khi trời sáng tôi mới ngủ được. Không lâu sau khi tôi ngủ, Cẩn Bồi gọi tôi dậy và nói với tôi rằng chúng tôi sắp đến nơi rồi và chuẩn bị xuống xe. Tôi ủ rũ làm theo, đưa cho hắn tất cả, như muốn trả thù. Nhìn hắn giúp tôi xách hành lý nặng nề, giúp tôi hỏi đường, cuối cùng đưa tôi ra xe do trường cử đến đón học sinh mới. Tôi cầm chiếc ô và hít thở không khí, trong khi lưng áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Có góp ý mọi người hãy bình luận cho mình với ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro