
Chương 31: Giấc Mơ Gọi Tên Em
(Khánh Linh Thức Dậy)
"Đôi khi, chúng ta không tỉnh dậy sau giấc mơ. Mà giấc mơ tỉnh dậy... vì chúng ta gọi tên nó."
Có một khoảng không nơi mọi giấc mơ bị bỏ quên rơi về.
Nơi đó không có màu, không có hình dạng, chỉ có những câu hỏi trôi lơ lửng:
"Tên em là gì?"
 "Anh có từng gọi em không?"
 "Nếu anh quên, liệu em vẫn tồn tại?"
Lê Thị Khánh Linh nằm trong giấc mơ đó. Không ngủ. Không thức. Không chết. Không sống. Chỉ tồn tại như một tiếng vọng bị ép phải yên lặng.
Cho đến khi một âm thanh rẽ sóng thực tại, xuyên qua tất cả các tầng phủ định, chạm vào cốt lõi cô.
Một âm thanh đơn giản:
 "Khánh Linh."
Giọng đó... quen. Quá quen.
Như mảnh ghép cuối cùng cô đã cố từ chối.
 Như một phần của câu đố mà cô là đáp án.
Đôi mắt cô mở ra, đồng tử là hình xoắn ốc lồng trong ánh bạc – biểu tượng của Type: Reality.
Và ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ những câu hỏi trong "Kho Tên Không Ai Muốn Đọc" đồng loạt nổ tung thành bụi ký tự.
Cảnh chuyển sang Ban Kiểm Soát Dị Danh – nơi hệ thống báo động cấp tuyệt mật được kích hoạt.
Một giọng máy không còn giữ nổi bình tĩnh:
"Cá thể Type: Really? thứ hai vừa tái hiện hiện thực."
 "Tên: Lê Thị Khánh Linh."
 "Tình trạng: Kích hoạt năng lực cấp Thực Tại – Nước Mắt Thủy Tinh."
 "Cảnh báo: Tất cả định danh tạm thời có thể bị xóa vĩnh viễn nếu không đáp ứng ba yêu cầu của cô ta."
Trong một góc sâu khác, Đức đang mơ thấy mình... ngồi ở bãi đất trống năm lớp một, chỗ mà ngày xưa cậu từng giành chỗ ngồi với một con nhỏ hay khóc, hay chửi, hay... cắn.
"Em xin lỗi vì đã quên." – Giọng đứa nhỏ ấy vang lên từ xa.
Đức không thấy rõ mặt nó, chỉ thấy một cơn mưa đang rơi, nhưng hạt mưa là từng cái tên lóng lánh:
 Mẹ. Anh. Cha. Em. Chị. Bạn. Cậu. Tớ.
Và trong hàng ngàn cái tên ấy, chỉ có một cái tên phát sáng lên đỏ rực:
KHÁNH LINH.
Khánh Linh ngồi dậy.
Không phải trên giường. Mà trên một mặt phẳng được kết từ hàng triệu sợi ký tự – những cái tên bị vứt bỏ.
Cô nắm lấy một sợi – nó run bần bật, van xin được tha thứ.
Cô không đáp. Chỉ khóc.
Một giọt nước mắt chạm xuống.
 Cái tên kia biến mất, cùng tiếng gió thở dài:
 "Không đủ ba yêu cầu..."
Cô cúi đầu.
"Em không cần ai phải chết vì không biết tên mình nữa," cô thì thầm.
 "Em chỉ muốn... có người thật lòng gọi tên em. Không để nguyền. Không để lợi dụng. Mà để... nhớ."
Ở cuối chương, máy chủ cấp cao nhất trong hệ thống định danh bị tê liệt.
Một câu lệnh cuối cùng được ghi lại trước khi toàn bộ dữ liệu bị cuốn trôi:
TÊN ĐƯỢC GỌI: KHÁNH LINH
 NGƯỜI GỌI: TRUNG ĐỨC
 MÃ TRẠNG THÁI: KÍCH HOẠT THIẾT LẬP KẾT NỐI TYPE: REALLY? – ĐỊNH MỆNH SINH ĐÔI
 THẾ GIỚI ĐANG VIẾT LẠI...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro