Part 1. Chap 3
Có lẽ, nó bắt đầu nhanh hơn sau khi anh đến trong một bữa ăn trưa.
Khi anh ngồi cạnh bên tôi, và rồi chợt nhận ra rằng, mặc dù dưới những mảng sáng giòn tan thu được từ ánh mặt trời, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy vào đầu mùa hè ở nơi Sicily, tôi vẫn nhận ra được màu sắc tựa như mờ nhạt đi trong lòng bàn tay của anh, quả thực rất mềm mịn, có chút nhu hoà, trên cổ, dưới cẳng tay, đều như vậy. Mặc dù vốn không thực sự bị phơi ra quá nhiều dưới nắng vàng của bầu trời. Giống như làn sáng hồng mờ nhạt tựa tia lấp lánh và nhẵn mượt của đấy bụng chú thằng lằng đã lớn. Kín đáo, mộc mạc lại vô cùng non nớt như nét ửng hồng trên hai gò má của những vận động viên bơi lội hay tia sáng ló dạng đầu tiên lúc bình minh vừa chớm nở sau một đêm dài đầy giông bão.
Nó hồ như cho tôi biết thêm nhiều điều về anh, mặc dù những điều ấy tôi cơ hồ không bao giờ muốn hỏi.
Có khi, nó lại bắt đầu trong khoảng giờ tựa như vô tận sau bữa ăn trưa, khi tất cả mọi người đã đi dạo, trên người là những bộ quần áo đi bơi. Thân thể nằm dài với sự uể oải mệt nhoài của buổi trưa có thể bắt gặp bất cứ đâu dù trong hay ở ngoài căn nhà.
Thay vì nằm ườn ra để giết chết thời gian thì một số vị khách đề nghị xuống bãi đá cuội để bơi lội. Những người bà con, anh em, bạn bè, hàng xóm, thậm chí là đồng nghiệp, hay nói một cách chính xác hơn là bất kì những ai quan tâm đến tiếng gõ cửa của chúng tôi ở ngoài và để rồi hỏi rằng liệu họ có thể sử dụng sân tennis được hay không - đơn nhiên, mọi người đều được chào đón khi tới để đi dạo , để bơi lội hay ăn uống, nếu họ ở đủ lâu thì có thể sử dụng nhà nghỉ dành riêng cho khách.
Có chăng nó bắt đầu trên bãi biển xanh biên biếc với đợt sóng rì rào chạy lăng tăng hay sân chơi tennis rộng thênh thang cùng hàng cây xanh toả ra một phong cảnh hữu tình. Hoặc, trong lúc đi dạo cùng với anh vào ngày đầu tiên của tuần - đó là khi tôi được yêu cầu dắt anh đi thăm những ngôi nhà và nhiều điều thú vị bao quanh khu ấy.
Và rồi, suy nghĩ này lại ảnh hưởng đến suy nghĩ khác. Đưa anh qua chiếc cổng kim loại đã ghỉ sắt, dấu vết thời xa xưa như vĩnh viễn trống rỗng tựa dài vô tận, ở vùng nội địa hướng theo phía những chiếc tàu lửa đã bị bỏ hoang được dùng để nối từ B đến N*.
"Có nhà ga bỏ hoang ở đâu đó không ?"- anh ấy hỏi trong khi ánh mắt lại đang nhìn xuyên qua những bóng cây bị mặt trời hung nóng làm những chiếc lá xanh cũng trở nên giòn giã. Hầu như chắn chắn rằng, có chút gì đó khó khăn để hỏi một câu thực đúng đắn, đối với con trai của người chủ nơi này. "Không, nơi đây không bao giờ có nhà ga. Tàu lửa đơn giản sẽ dừng lại nếu anh hỏi". Đơn nhiên tôi biết, anh muốn tìm hiểu về những chiếc tàu lửa; đường rây cư nhiên lại trở nên quá chật hẹp.
Trước mắt anh là một con tàu có 2 toa xe, có thể coi là biểu tượng cho nhà vua và hoàng hậu - một biểu tượng của hoàng gia - tôi giải thích. Người dân Gypsi sống ở đó thời bấy giờ. Họ đã ở đó kể từ khi mẹ của tôi đến đấy khi còn là một cô gái trẻ. Người Gypsi đã dùng sức để đẩy chúng vào xa hơn trong vùng nội địa.
"Anh muốn nhìn thêm hay gặp bọn họ không ?"
"Later. Có thể".
Lịch sự ư ? Không phải, sự thờ ơ, lãnh đạm của anh như thể phát hiện ra sự nhiệt tình không đúng chỗ của tôi để xu nịnh anh, và thế cứ đẩy tôi đi ra.
Điều này làm tôi quả thực rất tức giận và ấm ức.
---------------
*Có thể coi B và N là một địa điểm nào đó :)) chắc vậy..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro