Anabelle
anabelle điên loạn nhưng trầm tính, căm ghét nhưng yêu thương, tàn nhẫn nhưng nhân từ, chăm lo nhưng hãm hại. thế tính cách thật sự của anabelle là gì?
1.
nhìn kìa, anabelle, đó là trái cấm của vườn địa đàng
nhìn kìa, anabelle, những con búp bê gỗ đang nhảy múa
nhìn kìa, anabelle, những giọt máu dưới ánh trăng vàng trông mới đẹp làm sao
nhìn kìa, anabelle...
nhìn kìa, anabelle...
2.
anabelle ôm khư khư con búp bê cũ rích bốc mùi của mình trên tay nhỏ...
bộ váy rách rưới cùng những vệt máu vương vãi trên vai khiến nhỏ trông thật thảm thương. các vết thương sâu, chằng chịt bủa vây khắp thân thể mảnh mai dưới làn mưa lạnh cóng tháng mười hai làm nhỏ rét run. đôi môi anabelle tái nhợt, cùng khuôn mặt tiều tụy xanh xao của nhỏ biến nhỏ chẳng khác gì một người hành hương than khóc.
đôi mắt anabelle rất sáng...
đó là nhận định đầu tiên của những con người yozikara khi nhìn thấy nhỏ. có lẽ nhỏ không đẹp, có lẽ nhỏ không xuất sắc như những đứa trẻ cùng lứa nhưng như thế thì sao chứ? anabelle đẹp, đẹp theo cách quái dị, đẹp theo cách huyền bí, kỳ ảo như các dị nhân...
họ bảo nhỏ có thể điều khiển tâm trí người khác bằng đôi mắt thần...
3.
hôm nay, con bé ryn nhà bên tát nhỏ một cú thật đau bên má. những đứa con trai bợm rợn của làng còn tặng thêm cho anabelle vài chiêu võ tụi nó vừa mới học được ở trường. nhỏ biết chúng từng khao khát nhìn thấy dáng vẻ quỳ thấp xuống cầu xin tha thứ của nhỏ như vài đứa ngu xuẩn khác. nhưng bây giờ thì không phải rồi... chúng thích nhìn những giọt máu của anabelle.
máu của nhỏ thật đẹp
chẳng biết sao anabelle thích nhìn cách chúng cứa những con dao trên cánh tay nhỏ, thích nhìn cách chúng đánh cho nhỏ chảy máu, thích nhìn cách chúng tặng cho nhỏ vài món quà khuyến mãi kèm theo.
nhỏ không đau
anabelle chẳng thấy có chút cảm giác gì với những hành động ngu si của bọn hàng xóm. nhỏ nghe nói các vết thương ấy sẽ để lại sẹo rất khó phai không chỉ trên thân thể mà trong tâm hồn nhỏ. nhưng thật sự, nhỏ không cảm thấy đau mà.
4.
anabelle bị điên...
anabelle khiến ryn cảm thấy thật đáng sợ. cho dù con bé đã cho nhỏ ăn rất nhiều cú nhưng anabelle vẫn rất chai lỳ. gia đình ryn đã bỏ rơi con bé từ khi rất nhỏ, nên ryn dần trở nên hư đốn. con bé nghe theo lời những thằng con trai yozikara mà bắt nạt các đứa yếu hơn, làm ai cũng phục tùng dưới chân con bé như một con chó ngoan. ryn thích như thế, thích nhìn những kẻ ngu xuẩn quỳ rạp dưới chân mình xin tha thứ sau trận đánh nhừ tử. bọn chúng khóc lóc trông rất thảm thương nhưng ai quan tâm chứ? chẳng ai thèm chú ý đến những kẻ nghèo mạt như bọn họ.
ryn là nữ hoàng. con bé thao túng tất cả những đứa ở khu ổ chuột này, trừ anabelle. anabelle trông chẳng khác gì một hồn ma. con bé chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ma, à, đó là trước khi gặp anabelle...
nhỏ luôn ôm theo con búp bê với khuôn mặt hầu như biến dạng bên mình. cái cách nhỏ đi cũng thật kỳ lạ. thú thật, nó loạng choạng, nhưng sự loạng choạng ấy khác hẳn những kẻ say rượu mà con bé biết. ryn không biết anabelle ở đâu trong những khu nhà ổ chuột này, không biết lý do vì sao anabelle chỉ xuất hiện vào nửa đêm rồi lại khuất dạng ẩn sau những bụi tre làng...
ryn ghét nhỏ, ghét cái cách mà nhỏ cố tỏ ra huyền bí, ghét cái cách mà nhỏ cố làm cho mình trở nên ma mị để lấy lòng thương hại của những người khá khẩm... thế nên con bé đã tặng cho nhỏ vài cú nhừ tử để anabelle biết nghe lời hơn. nhưng đổi lại thì sao chứ, nhỏ vẫn cứ xuất hiện vào lúc thành phố đã ngủ say, vào lúc những ánh đèn mờ ảo cuối cùng đã tắt, vào lúc con bé nghĩ tất cả ám ảnh của nó về nhỏ sẽ theo đó mà biến mất.
con bé sợ rởn gai óc khi anabelle cười. ryn cũng không chắc cái nhếch mép đấy có phải là cười không. nhưng mỗi khi con bé hoàn thành việc dạy dỗ nhỏ, ana sẽ lại cười mỉm như mọi lần, vỗ vai ryn rồi lạc vào trong những đám sương mù thật mờ ảo. dường như ana không biết đau thì phải? con bé chưa bao giờ thấy nhỏ khóc hay cầu xin lấy một lần. nhưng việc ấy khiến ryn cảm thấy tự trách, khi ana cũng chưa từng nguyền rủa nhỏ như những kẻ khác lấy một lần.
ryn bị phản bội
chẳng biết từ bao giờ những đứa yếu thế dần trở nên lấn át con bé. chúng ngày càng mạnh và cố lấy mất vị thế nữ hoàng của ryn. có ai nghe chưa việc những kẻ bị bắt nạt luôn là những đứa bắt nạt thậm tệ nhất. liên minh của bọn phản bội thật đông, còn liên minh của con bé dần trở nên ít đi. à, cũng không thể gọi là liên minh được, bởi vì tất cả đều quay mặt với con bé. ngay cả những đứa mà ryn từng tôn trọng và giúp đỡ nhất cũng quay sang quy hàng bọn kia. chúng bảo ryn có điểm yếu, rằng ryn không xứng đáng để lãnh đạo bọn chúng nữa. bọn chúng không cần kẻ nhu nhược...
ryn điên rồi...
thay vì đi trừng phạt những kẻ khác, giờ đây con bé lại bị bắt nạt. những đứa từng ăn vài cú đấm của ryn tặng lại cho con bé trò chơi của mình. ryn trở thành một món đồ chơi không hề thương tiếc của bọn chúng. tay chân con bé bầm tím và đau đớn như muốn gãy rời, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp mà bấy lâu nay khiến nó tự hào.
con bé hối hận, con bé thật sự hối hận về những việc làm trước kia của mình. hoá ra đây là sự trừng phạt của nó sao, hoá ra đây là sự trừng phạt cho những giờ phút u buồn nó đã mang đến cho đứa trẻ khác sao?
5
tối nay ryn bỗng bắt gặp anabelle khi con bé đang lủi thủi về căn trọ mục nát của mình sau khi bọn kia được chơi thoải mái. anabelle vẫn như lúc nào, vẫn ôm khư khư con búp bê xấu xí của nhỏ mà bước đi vô định, ánh mắt to tròn long lanh ẩn chứa bí mật gì trong đó. con bé cảm thấy xấu hổ trước nhỏ nên lấy tay che khuôn mặt đen đúa của mình lại, cuối đầu thật thấp để mong nhỏ không nhận ra kẻ từng bắt nạt mình khi nào. nhưng có lẽ đã thấy được, anabelle bỗng bước đến gần con bé, lấy tay chạm lấy vết sưng tấy đỏ rực trên má ryn.
- màu sắc của cậu đang dần trở nên nhạt nhoà, ryn.
đây có lẽ là lần đầu tiên ryn nghe thấy anabelle cất giọng. nhưng con bé còn ngạc nhiên hơn với câu nói đầu tiên mà nhỏ thốt ra. màu sắc? nhỏ có màu sắc gì sao?
anabelle lấy tay che miệng ryn lại trước khi con bé kịp hỏi nhỏ điều gì. nhỏ cười khúc khích thì thào vào tai của con bé:
- của cậu là màu xanh, tớ đã biết điều đó từ khi mới gặp cậu rồi. hãy điên loạn nhưng trầm tính, căm ghét nhưng yêu thương, tàn nhẫn nhưng nhân từ... hãy trở thành một người điên thay vì tự lừa dối bản thân, ryn.
anabelle lại biến mất dưới màn sương đêm như thể nhỏ chưa từng xuất hiện. những câu nói của nhỏ khiến con bé chẳng hiểu gì cả. các từ ngữ rời rạc và đối lập được ana ghép lại với nhau trông thật lạ lẫm. rốt cuộc nhỏ muốn truyền tải điều gì đến ryn? hay chăng, nhỏ cố tình thương hại ryn để chọc quê con bé?
nụ cười cùng lời nói của ana cứ thế phảng phất trong tai con bé, ngay khi nó ăn, ngay khi nó bị đánh đập hay ngay khi nó đã chìm vào trong những giấc mơ sâu. nó ám ảnh lấy con bé, hệt như chủ nhân của nó, khiến ryn chẳng thể ngừng suy nghĩ.
6.
hôm nay ryn bị roland- tên cầm đầu bọn phản bội bắt con bé đi giao thuốc phiện ở vịnh yozikara. giao thuốc phiện luôn là hành động nguy hiểm, cam go và hạ đẳng nhất mà nó từng bắt bọn chúng làm. con bé đã nghĩ cho đàn em mình khi xưa thế nào nếu chúng bị bắt thì sao nhỉ? ồ, tất nhiên là kệ chúng rồi, việc đó chẳng liên quan gì đến nữ hoàng như ryn cả. bây giờ thì sao nhỉ, đến phiên con bé phải tự lo cho số phận mình rồi. điều đó khiến ryn phải bật cười cay đắng.
tên nhận thuốc là một đám người đàn ông vô cùng bợm rợn. tên nào tên nấy xăm trên tay không biết bao nhiêu là hình rồng rắn uốn lượn khiến con bé sợ hãi. một tên trong số chúng cầm lấy những chiếc cúp vàng ẩn chứa biết bao nhiêu tấn thuốc phiện trong đó, rồi bỗng dùng tay vuốt lấy tóc con bé:
- cô em có muốn thử một chút không? chúng tuyệt lắm đấy.
hắn lắc lư một chiếc cúp vàng trên tay, kề khuôn mặt đậm mùi thuốc lá gần con bé khiến nó tởm lợm. ryn dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra nhưng sự yếu đuối của một con bé mới mười hai làm sao có thể địch nổi với sự cường tráng của người đàn ông. hắn cười tươi ôm lấy eo ryn rồi lôi xềch xệch con bé về phía căn nhà biệt thự mặc cho mọi cố gắng giãy giụa của nó. dù đường phố yozikara có đông, dù những tiệm tạp hoá vẫn đang chật cứng người thì sao chứ? chẳng ai rảnh hơi đi đoái hoài một đứa mạt rệt xấu xí như nó.
7.
ryn biết bọn chúng sắp làm gì với mình, nhưng con bé chẳng còn sức để giãy giụa nữa. nó mệt rồi, mệt với những trở ngại mà nó phải vượt qua, mệt với những cú đánh của đứa khác. con bé sai, sai hoàn toàn, ngay từ khi bắt đầu đã sai. đáng ra nó không nên đối xử quá tệ bạt, không nên bắt nạt những kẻ yếu hơn mình. bây giờ thì sao chứ, họ bắt nạt lại nó cũng chẳng có gì sai, đó là lẽ tự nhiên. chẳng biết vì lý do gì lúc này con bé bỗng nhớ đến anabelle, nhớ đến sự ân cần hiếm có của nhỏ cho con bé, nhớ đến câu nói bí ẩn của ana.
khi con bé bị chúng đặt nằm lăn lóc trên giường, nó biết rằng mình đã không còn cơ hội, chỉ có thể chịu đựng sự nhục mạ của những kẻ cầm thú. thay vì cầu xin, ryn im lặng đến đáng sợ. thay vì sợ hãi, ryn cam chịu. sự bất cần của con bé khiến bọn kia cười phá lên trêu chọc.
8.
con bé nghĩ cuộc đời mình sẽ hết nếu như tên đầu sọ không bị một con dao cắm vào đầu và ngã gục xuống kế bên cạnh ryn. tên còn lại cũng chả khá khẩm hơn là bao, đầu gối hắn bị đâm đến hai nhát vô cùng sâu khiến hắn ngã khuỵu.
căn phòng ngập trong mùi máu tanh cực độ khiến ryn ho sặc sụa. con bé cố vươn đôi mắt để nhìn xem ai đã cứu mình, thật ngạc nhiên, đó là anabelle- con nhỏ với những hành động kỳ quặc mà nó từng khinh bỉ. ana bước từng bước loạng choạng mà nhỏ thường làm trước đó, chạm vào má ryn bảo:
- ồ, có vẻ tôi đã cứu được một mạng của cậu rồi nhỉ. đi nào, cảnh sát sắp đến rồi đấy.
anabelle dìu ryn đang sốc đến ngạc nhiên bước ra ngoài. khi đã bình tĩnh hơn, ryn mới nhận ra nhỏ hôm nay trông thật xinh xắn với hai bím tóc, bộ váy hồng ươm nắng mới. và hơn thế, nhỏ không mang theo con búp bê báu vật của mình...
ryn nghĩ tất cả như thế là xong rồi, rằng con bé đã được cứu rồi, cho đến khi cả hai bước đến góc nhà, một cánh tay thò ra và nắm chặt lấy tóc anabelle kéo giựt về làm nhỏ suýt ngã. hắn kề con dao găm nhọn hoắt vào cổ anabelle với ánh mắt dữ tợn hướng về phía ryn.
9.
cảnh sát đã nhập cuộc...
những người mặc quân phục xanh bao vây lấy tên bợm rợn kia. nhưng như thế thì sao chứ, con bé biết hắn chẳng nao núng chút nào. hắn còn con tin trong tay và các đồng đội xung quanh, tại sao lại phải tỏ ra yếu thế trước bọn cớm chậm chạp, ngu xuẩn chứ?
ryn biết cảnh sát chẳng thể giải cứu anabelle trong thời gian dài, vì ngôi nhà này không thích hợp cho việc bắn tỉa từ xa. nhưng tính mạng ana đang đếm ngược từng giây. con bé biết chỉ cần một chút nữa khi đồng bọn đang ẩn nấp của hắn vào cuộc thì ana sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng được nữa.
đáng ra bây giờ con bé có thể bỏ đi, đáng ra bây giờ ryn có thể tỏ vẻ lạnh lùng quay mặt bước thẳng thật kiêu hãnh như trước kia con bé từng làm. nhưng điều gì đang thôi thúc nó vậy, nhưng điều gì khiến nó chẳng thể tỏ ra vẻ bất cần trước con nhỏ nó từng căm ghét đến tận xương tủy? nó tự nhủ chỉ cần bất cần một chút thôi, chỉ cần sự lạnh lùng như nữ hoàng mà nó đã từng tu luyện biết bao lâu sử dụng ngay lúc này đây thì có lẽ con bé không cần nhìn thấy cảnh đổ máu kế tiếp... nhưng ryn không làm được.
ryn có thể cảm nhận được tên đồng bọn của hắn sắp đạt được mục đích rồi, điều đó hiện rõ trên nụ cười bí hiểm của tên tội phạm. hắn càng kề dao sát vào anabelle hơn vì biết rằng những phút giây cuối cùng này vô cùng quan trọng.
10.
ryn đã nhảy nhào vào hắn và đẩy anabelle về phía cảnh sát. chẳng ai cũng như con bé biết lý do vì sao nó lại làm vậy. có lẽ con bé từng quan tâm đến mạng sống và sự ích kỷ của mình vô cùng, có thể mặc kệ những người xung quanh ra sao để đạt được điều nó muốn. nhưng bây giờ thì sao chứ, con bé tình nguyện hy sinh thân mình đâm vào mũi dao để giải cứu cho đứa mà nó từng ghét cay ghét đắng. ryn ngã khuỵu trước tấm thảm và tắt đi hơi thở cuối cùng
bây giờ tớ đã hiểu những gì mà cậu nói với tớ trước đó rồi anabelle. cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ, cảm ơn cậu đã tin vào con người thật bên trong tớ mãi mãi là màu xanh. có lẽ con bé đã trở thành một người điên được rồi. hãy tàn nhẫn nhưng nhân từ, căm ghét nhưng yêu thương, hãy tàn nhẫn nhưng nhân từ, căm ghét nhưng yêu thương.
Bìa tự credit
Lưu ý:
Truyện không có cốt rõ ràng, kết lửng. Ai góp ý cho Hi có nên chuyển đoản này thành truyện dài không với?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro