Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

call boy

chapter 1.....

Tâm cởi vài cái nút áo ra cho mát rồi nằm lăn ra giường. cái nóng của ngày hôm nay đang giết chết nó. Đã vậy nó cứ phải nghe bà mẹ kế lải nhải về chuyện học hành. Thật là chán chết được. Mà sao cả ngày hôm nay nó không nhận được cú điện thoại nào vậy ta? Chẳng lẽ hôm nay ế! Phải giấu chuyện này đi mới được không tụi nó cười cho thúi đầu!

Tâm đứng dậy cởi luôn cái áo đi học ra rồi bước vào nhà tắm. Da nó trắng và mịn như da con gái. Gương mặt với đôi mắt to đen là điểm nhấn và đôi môi hồng không cần dùng son của nó là thứ đáng tự hào nhất trên cơ thể cũng là công cụ kiếm tiền của nó. Nó nhắm mắt lại thư giãn khi làn nước nóng ập xuống cơ thể nó. Đúng lúc đó chuông điện thoại reo vang. Tâm bực bội cằn nhằn:

- Sớm không gọi trễ không gọi đợi lúc người ta tắm thì gọi!

Dù vậy nó vẫn bước ra nghe điện thoại. 

- Alô!

- Alô! Em là Tâm phải không? - Một giọng con trai vang lên.

- Dạ! Có gì không anh? - Tâm nói ngay không cần suy nghĩ xem đó là ai. Dường như chuyện này đã quá quen với nó.

- Có người giới thiệu cho anh! Vậy… bao nhiêu hả em?

- Thường thì 500k nhưng over night thì 1 triệu anh à!

- Sao mắc quá vậy em?

- Không được thì thôi anh ơi! Em là rẻ rồi đó!

- Ok! Cũng được mà em cho anh xem hàng trước đi!

- Anh có đang online không? Add nick em đi rồi em cho WC

- Ok! Nói nick đi!

- Dạ là….

- Rồi! Lẹ lẹ nha em!

Tâm không nói gì chỉ cúp máy. Nó ngán ngẩm bật máy tính lên rồi đăng nhập vào yahoo nhanh chóng. Ngay lập tức có lời mời add nick với nó. 

- Lẹ đi em! - Cái nick đó hối.

Nó ghê tởm nhìn tên nick. Đúng là sến chảy nước mà. Nhưng nó vẫn trả lời:

- Ok!

Nó bật WC lên rồi đứng trước ống kính. Một lúc lâu không có câu trả lời nào chắc thằng đó đang xem xét nó. Cuối cùng khi nó định tắt WC đi thì có tin nhắn. 

- Anh không đi với em đâu!

Nó rủa thầm trong bụng…

- Nhưng thằng em của anh thì muốn. em đến địa chỉ này liền đi.

Tâm đọc sơ qua rồi ghi nhớ cái địa chỉ. Nó đánh trả lời ngắn gọn:

- Ok!

Rồi out nick. 

Tâm cố tắm cho thật nhanh. Nó không thích để khách phải chờ. Thường thì người ta quý nó ở chỗ luôn luôn đúng giờ. Nó mặc một cái áo thun tay ngắn màu đen, quần jean cũng đen. Chỉ có dây nịt là màu trắng để làm điểm nhấn. Nó không quen mặc đồ nổi bật quá mỗi lần đi khách. Chuẩn bị xong nó leo lên xe chạy đến địa chỉ được cho.

Đó là một căn hộ khá sang trọng. Nó chỉ cần bấm chuông một lần là có người ra mở cửa ngay. Vừa nhìn thấy người đó nó đã chóang váng mặt mũi. Đó không ai khác là Hùng, học chung lớp với nó. Tại sao? Trong lớp đâu ai biết số điện thoại của nó đâu! Không lẽ hồi nãy tên đó nó em trai nó muốn. Em trai nó là thằng này sao trời! Ôi! Tháng 7 nào con cũng cúng mà sao cô hồn nó ám con hoài vậy!

Hùng lạnh lùng nhìn Tâm. Hắn ta chỉ nói gọn lỏn:

- Vào đi!

Giờ chẳng lẽ đi về nên Tâm chỉ còn biết cắn răng đẩy xe vào nhà Hùng mà thôi. Hùng đi sau lưng mà không nói gì thêm. Tâm lúc này ước có cái lỗ nào đó để nó chui xuống cho rồi. Khi vào đến nha Hùng mới cất giọng:

- Không ngờ đây là việc làm thêm của bạn há Tâm!

Tâm không trả lời nhưng nó tức lắm. 

Tao làm nghề này có ảnh hưởng đến dòng họ nhà mày hông mà mày xía vô. Mày cũng kêu trai gọi thôi mà có hơn gì nhau.

- Mà bạn làm nghề này cũng đúng thôi!

Tâm dừng lại quay mặt vế phía Hùng. Nó không thể chịu đựng bất kì lời lẽ xúc phạm nào nữa.

- Bạn nói vậy là có ý gì?

Hùng cười nhưng mắt nó không hề cười.

- Tôi chỉ nói vậy thôi! bộ không đúng hả?

Chát!!!

Tâm tán vào mặt nó một cái. 

- Xin lỗi! Nhưng tôi không muốn đi với bạn nữa! Tôi về!

Tâm không đợi Hùng nói thêm lời nào nữa. Nó đi như xe tăng ra cửa. 

- Đâu có dễ vậy bạn! Ông Thắng nhận tiền của anh tôi rồi! Bạn không làm không được đâu!

Lại còn thế nữa! Cái ông Thắng này lấy tiền mà không biết lựa người! Để bây giờ nó không còn đường thoát thế này. Nó chửi rủa ông Thắng bằng bât cứ từ thậm tệ nào nó biết. Cuối cùng khi hết từ để chửi rồi nó mới miễn cường đi vào. 

- Lẹ lẹ đi trời!

Hùng mỉm cười dẫn nó lên lầu. 

Phòng của Hùng tuy không lớn lắm nhưng được bày trí rất dễ thương. Chưa bao giờ Tâm làm việc ở phòng riêng cả. Lúc nào cũng là khách sạn hoặc nhà nghỉ. Nếu không phải là tên mặt dày này thì nó đã rất hạnh phúc rồi. 

Hùng đóng cửa rồi khoá lại một cái cạch sau lưng. Bỗng nhiên Tâm thấy lo sợ. Đi khách bao nhiêu lần rồi em? Nó đứng im re nhìn Hùng ngồi xuống giường. Nó ngước lên nhìn Tâm rồi hỏi giọng ngang tàn:

- Sao bạn không làm gì đi! Tôi trả tiền đâu phải để nhìn bạn đâu!

Hùng định nói là nhìn trên lớp đủ rồi giờ muốn nhìn cái khác cơ. Nhưng nó kiềm lại được.

Nhưng Tâm còn ngây thơ hơn nó nữa. 

- Làm gì là làm gì?

Hùng muốn bật ngửa khi nghe lời thú tội ngọt ngào của Tâm. Nó nôn nóng nói:

- Thì bình thường bạn làm gì thì giờ làm đi!

- Tôi đâu có biết gì đâu!

- Hả? - Hùng há hốc miệng nhìn nó-. Khai thật đi! Lần đầu tiên của bạn phải không?

- Hông dám đâu! Chỉ tại… tại…

- Tại cái gì?

- Tại… lần nào vô người ta cũng tấn công tui trước. Còn giờ bạn kêu tui làm gì tui đâu biết làm gì đâu!

Hùng vỗ tay lên trán lắc đầu. bó tay!

- Lại đây! - Hùng ra hiệu cho nó tiến tới. 

Tâm bước chầm chậm về phía Hùng. Sao lần này tim nó đập nhanh quá vậy trời?

- Cởi áo ra!- Hùng ra lệnh.

Tâm ngoan ngoãn làm theo. Khi cái áo nằm bơ vơ trên nền nhà Hùng lại nói giọng mỉa mai:

- Đâu ngờ hot boy Băng Tâm lại làm call boy chứ!

Tâm táp lại liền:

- Đâu ngờ idol của trường Thiên Hùng lại đi gọi call boy chứ!

Hai đứa trừng mắt nhìn nhau một lát rồi Hùng nói:

- Cởi quần ra!

Tâm lại làm theo như cái máy. Trong từng hành đông của nó đều mang một sự thách thức ngấm ngầm. Như muốn nói cho Hùng biết rằng: có làm gì đi nữa thì nó cũng không sợ đâu!

Hùng đứng dậy quan sát nó từ đầu đến chân. 

- Bạn trắng thiệt đó! Hèn chi là hot boy phải rồi! Lên giường với hot boy chắc có cảm giác hơn à!

Tâm thấy nóng mặt trước lời nhận xét của Hùng. Nhưng nó vẫn giữ im lặng. Đột ngột Hùng vật nó xuống giường. Ngay khi nó kịp lấy lại ý thức thì Hùng đã hôn lên môi nó. Nếu còn nói được thì nó đã bật ra đau đớn rồi. Hùng như một con dã thú. Nó cắn, mút, liếm môi của Tâm một cách không thương tiếc. Mặc cho Tâm có oằn oại đau đớn thế nào nó cũng mặc. Rồi nó chuyển hướng xuống cồ. Ngay khi môi nó rời miệng Tâm, Tâm bật ra một tiếng nấc đau đớn. Tâm còn phải chịu đau đớn rất lâu nữa. Khắp người Tâm lúc này đầy những dấu hôn tàn bạo của Hùng. Nước mắt đột nhiên chảy ra trên mặt Tâm. Cho dù là với người lạ thì người ta cũng không hành hạ nó đến mức này. Tại sao Hùng lại ghét Tâm đến như vậy. 

Chiếc quần lót của Tâm bị lột ra nhanh chóng. Ngay lập tức Hùng lao vào đó ngay. Tâm thở hổn hển. Miệng của Hùng rất nóng làm cho Tâm muốn nổ tung ra. Tâm vịnh đầu của Hùng lại. Hùng nhìn lên gương mặt khổ sở của Tâm. Tâm lắc đầu van xin Hùng. Nhưng Hùng không quan tâm. Nó vẫn cứ tiếp tục. Tâm thở ngày càng dồn dập hơn. Khi biết Tâm sắp ra thì Hùng buông Tâm ra ngay. Nó nhanh chóng cởi hết áo quần áo trên người rồi ngồi lên người Tâm. Nó nắm đầu Tâm kéo về hướng thắng nhóc đang thèm khát của nó. Tâm dù rất đau nhưng vẫn ngậm lấy. Được một lát thì Hùng chán. Như vậy không đủ đưa nó lên đỉnh được. Nó lật sắp Tâm xuống rồi ấn thằng nhóc vào một cách tàn nhẫn. Tâm lúc này đã không kiềm chế được nữa. Nó khóc nất lên. 

- Đừng mà… 

Hùng nắm đầu nó nói:

- Đây không phải là cái giá cho hành động tự bán mình sao?

Rồi dồn hết sức Hùng đẩy mạnh vào. Máu chảy ra rơi xuống tấm ga trải giường sóc ca rô đỏ đen. Tâm gục mặt xuống gối không nói gì nữa. Kẻ ở trên nó là một con quái vật. Nó chỉ trách số phận của mình thôi. Trong tâm trí nó hiện về hình ảnh của em. Nụ cười của em làm nóng ấm lòng trở lại. 

Hùng dừng một chút rồi lại tiếp tục. Cái đau tạm ngưng giờ bắt đầu hành hạ Tâm. Không còn bất kì khoái cảm nào cả. Tất cả chỉ còn nỗi đau đớn và ghê tởm mà thôi. Nó quay ra sau nhìn Hùng. Hùng rất đẹp trai trong tư thế đó. Tóc nó bay theo từng nhịp đâm. Gương mặt nó dãn ra với niềm hứng thứ tột độ. Tâm chỉ cười. Một nụ cười đầy ghê tởm dành cho một kẻ nó đã từng ngưỡng mộ. Một kẻ sỡ hữa một giọng hát đầy nam tính và ngọt ngào. Một kẻ rất lịch sự và tử tế với mọi người. Nhưng trước mặt nó giờ đây là một con người khác. Một con dã thú đắm chìm trong dục vọng. Tâm thấy đau mà không hiều vì sao.

Bây giờ Tâm chỉ mong chuyện này mau chóng kết thúc. Từng giây phút trôi qua như tra tấn nó. Hùng vẫn chưa chịu ra và Tâm vẫn cắn răng chịu đựng. Cuối cùng… Hùng căn người thở mạnh rồi gục xuống người nó. Nó đẩy Hùng ra ngay rồi ngồi dậy. Chỗ đó của nó nhói đau. Nó lạnh lùng hỏi:

- Tôi mượn nhà vệ sinh một lát nha!

Hùng không trả lời gì hết nên Tâm bước vào nhà vệ sinh. 

Hùng không biết tại sao nó lại làm vậy nữa. Giây phút nhìn thấy Tâm trên WC nó rất ngỡ ngàng. Ông anh trai của nó cho nó xem kĩ mặt nhưng nó vẫn không tin đó là sự thật. Cho đến khi Tâm đến. Trái tim nó như bị đâm nhiều nhát. Nỗi đau đó càng hành hạ nó hơn khi Tâm cứ làm theo lời nó không chút kháng cự. Tại sao Tâm phải làm cái nghề dơ bẩn này chứ. Nó hận mình và hận Tâm nên nó muốn trả thù. Gương mặt Tâm lúc đau đớn làm nó càng cắn rứt hơn. Nhưng… nó giận bản thân mình quá. Nó đã làm cho Tâm đau đến vậy. Thật sự nó không hề muốn. Nó chỉ… nó chỉ… quá yêu Tâm thôi. 

Nó đã yêu Tâm từ ngày đầu đến trường. Yêu cái đôi mắt đen nó không bao giờ dám nhìn lâu vì sợ sẽ lạc trong đó mất. Yêu cái tiếng nói dễ thương mỗi khi Tâm cất lên. Nó định một ngày không xa nó sẽ nó cho Tâm hết mọi nỗi lòng của nó. Nhưng bây giờ… Nó đấm tay vào gối. 

Tâm bước ra với gương mặt vô cảm. Thậm chí Tâm còn không thèm nhìn đến Hùng. Nó chỉ lạnh lùng nói:

- Tiền đâu?

Hùng buồn bã đứng dậy đưa cho Tâm tờ 500 ngàn. Tâm lấy mà không chút cảm xúc. Nó chỉ nói:

- Tạm biệt!

Rồi bước thẳng ra cửa. Nhưng cửa khoá mất rồi còn đâu. Nó dành đứng lại hi vọng Hùng hiểu ý mà mở cửa cho nó về. Nó còn một cuộc hẹn quan trọng mà nó không thể trễ. Nhưng Hùng vẫn nằm đó không động dậy. 

- Tại sao bạn lại làm nghề này?

- Vì tôi cần tiền! Thế thôi! Làm ơn mở cửa cho tôi về!

Hùng đứng dậy. nó tức giận nắm chặt hai vai Tâm mà lắc:

- Có thiếu gì nghề! Tại sao bạn lại chọn nghề này!

- Vì nó kiếm được nhiều tiền nhất! Học sinh có thể làm gì để kiếm tiền nhanh như vậy hả? 

- Nhưng…

- Làm ơn cho tôi về!

Hùng chỉ lẳng lặng mở khoá rồi nhìn Tâm xuống nhà. Nó lắng nghe tiếng xe của Tâm xa dần. Nỗi đau trong lòng nó quặn thắt khó chịu đến nỗi nó phải đứng dậy. Nó bước vào phòng tắm mà để cho nước gội rửa tất cả…

- Em đợi anh có lâu không? - Tâm hỏi khi nhìn thấy Hằng. 

Hằng cau có nhìn nó nói:

- Anh đến trễ!

- Anh xin lỗi mà!

Hằng mỉm cười với nó. Cô ôm lấy một cánh tay của nó hỏi:

- Quà của em đâu?

Tâm cú lên Hằng một cái nhẹ rồi mở bốp lấy ra tờ bạc 500 ngàn. Đúng tờ mà Hùng vừa mới đưa cho nó. Hằng cầm lấy tiền cho vào túi rồi cười thật tươi với Tâm. Hai đứa ngồi chưa được bao lâu thì điện thoại của Hằng reo vang. Hằng bắt máy nói giọng lúng túng:

- Dạ! Dạ! Con về liền!

Cô cúp máy rồi đưa ánh mắt buồn bã lên nhìn Tâm.

- Mẹ gọi bắt em phải về rồi! Tụi mình mới bên nhau được chút xíu à…

- Thôi để anh đưa em về!

- Thôi không cần đâu! Nhà em gần đây để em đi bộ được rồi. Anh đưa về lỡ mẹ em thấy là chết cả đám!

Tâm gật đầu miễn cưỡng. Nó muốn ở bên Hằng lâu hơn nhưng không thể khác được. Nó không muốn Hằng bị ba mẹ rầy la. Nó nhìn Hằng đi khuất con đường rồi mới lên xe chạy về nhà. Nó hơi nhăn mặt khi ngồi lên xe. Chổ đó của nó lại đau.

Hằng chạy đến một tên con trai khác đang đứng chờ. 

- Lấy được không em? Hắn hỏi ngay khi thấy Hằng.

- Sao mà không! Em mà!

- Đúng là vợ yêu của anh!- Hắn chồm tới hôn lên má Hằng một cái.

- Giờ mình đi đâu anh?

- Có tiền thì đi chơi thôi em!

- Ok! - Hằng nhanh nhẹn leo lên xe hắn. 

Khi hai người đã bon bon trên đường, gã con trai mới hỏi:

- Sao thằng đó đẹp trai mà ngu quá vậy?

- Ai biết! Miễn nó đưa tiền cho mình xài là được rồi! 

- Ờ phải ha!

Cả hai cười ngất giữa đường phố đông người. Lúc đó mà có chiếc xe tải nào đi ngang là hốt xác hai em rồi. Nhưng không, tụi nó vẫn bình yên mà cười cợt.

Chapter 2

Ngày hôm sau đi học mà tâm không khỏi lo lắng. Lỡ Hùng xấu mồn xấu miệng tung tin đồn chắc nó độn thổ. Hùng là idol của trường nên có sức ảnh hưởng lớn lắm. Nó không tiếc gì cái danh hiệu hot boy gì đó nhưng chuyện này mà tới tai Hằng thì không biết ăn nói ra sao nữa. Nhưng hôm đó mọi chuyện diễn ra rất bình thường. Mọi người vẫn đi học bình thường và bọn con gái vẫn chỉ trỏ mỗi khi nó đi qua… bình thường. Nhưng cái vẻ bình dị đó không kéo dài lâu. Giờ ra chơi đang ngồi tự kỷ một mình thì bạn Hùng đến. Hùng đứng khoanh tay trước mặt Tâm nói giọng hách dịch:

- Ê! 

- Gì?

- Tối nay ghé nhà tôi!

- Chi?

- Ông Thắng gì đó nói cậu phải tiếp tôi thêm một đêm nữa. 

- Cái gì? - Tâm nghe mà muốn té từ trên ghế té xuống.

- Tiền giới thiệu anh tôi đưa dư!

- Không thể!

Anh Thắng là người đứng ra giới thiệu những thằng như Tâm cho khách hàng. Thiếu anh ấy thì không thể làm được gì nên mọi chuyện tuyệt đối phải nghe theo sự sắp đặt của ảnh. Tiền khách cho thì cứ lấy nhưng về khoảng giới thiệu thì anh ấy đã ăn trước rồi. Anh ấy có một nguyên tắc là một khi đã nhận tiền thì sẽ chiều khách tới bến. Tâm nghe Hùng nói vậy thấy sợ lắm nhưng cũng không dám cãi. Nếu lôi thôi với anh Thắng thì chắc chắn sẽ ngáp gió dài dài. Thế nên Tâm chỉ rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh tối qua lập lại chứ không dám nói gì thêm. 

Hùng chóng hai tay xuống rồi đưa mặt lại gần Tâm nói nhỏ:

- Sao? Sợ rồi hả?

- Còn… còn lâu…- Tâm vẫn nói cứng. 

- Tối nay cậu phục vụ tôi đàng hoàng thì sẽ không đau đâu! Tôi hứa đó!

Nói xong Hùng tặng cho nó một nụ cười điểu rồi bỏ đi. 

Tâm móc điện thoại gọi ngay cho anh Thắng.

- Alô! Anh Thắng hả?

- Có gì không Tâm?

- Dạ… chuyện tối nay…

- Sao em?

- Em không đi được không? Anh nhờ đứa khác dùm em!

- Không được rồi em à! Người ta yêu cầu đích danh em!

- Sao?

- Thì người đó nói nhất định phải là em mới đựơc! Xin lỗi anh cũng không biết làm sao… Mà sao vậy? Tối nay em có việc bận hả?

- Dạ không… 

- Tốt! Vậy ráng làm việc tốt nha! Điểm em đang cao nhất đó!

- Vậy hả anh? Em tưởng điểm thằng Sang mới cao nhất chứ!

- Nó vừa xuống hạng! Mà đừng có mừng vội nha!

- Dạ!

- Thôi anh cúp máy nghe!

-Dạ!

Nghe đến lên hạng là Tâm đã vui mừng khôn tả rồi. Người cao điểm nhất có rất là nhiều lợi thế như là sẽ được giới thiệu khách sang nè, đẹp trai nè, v ..v… Niềm vui đó tạm thời kéo nó ra xa khỏi ý nghĩ tối nay phải gặp Hùng một lần nữa. 

Tối hôm đó đúng như lời hẹn, Tâm có mặt ở nhà Hùng lúc 6h. Hùng vẫn giữ thái độ kinh bỉ như tối hôm trước nên Tâm cũng hơi sợ. Khi cánh cửa phòng đã đóng lại. Hùng mở bốp ra đưa cho Tâm một triệu. 

- Sao?

- Đêm nay bạn là của tôi!

Tâm vẫn chưa chịu lấy tiền. nó nhìn Hùng trân trối. 

- Sao? Chê ít à? Không phải đó là giá của cậu sao? Nếu muốn tôi có thể đưa thêm!

Lời nói của Hùng đưa Tâm về thực tại. Nó hỏi nhỏ:

- Không phải bạn ghét tôi lắm sao? 

- Sao bạn lại nghĩ vậy? - Tâm thề là hình như lúc đó nó thấy Hùng mỉm cười. Nhưng khoảng khắc đó qua mau quá nên nó cũng không dám chắc.

- Thì… tối qua…

- Đừng để ý!

Không để ý sao được!

Tâm nhìn ra ngoài trời. Màn đêm buông xuống thành phố rực rỡ sắc màu. Những đốm sáng lung linh di chuyển xa dần trên một con đường ánh sáng. Trên cao, bầu trời như một tấm thảm sao lấp lánh. Đột nhiên Tâm tự hỏi ngôi sao nào đại diện cho nó. Chắc là không có đâu. Một kẻ vì tiền mà đánh đổi thân xác của mình như nó không đáng có một ngôi sao. Mãi suy nghĩ nó không hay biết Hùng đã ngồi xuống cạnh nó. Hùng dõi theo ánh mắt của nó rồi nói:

- Trời hôm nay đẹp quá hả?

- Sao? À… phải rồi!- Tâm giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ. 

Hùng nhìn Tâm rất lâu. Lâu đến nỗi Tâm phải nhượng ngùng quay đi nơi khác. Sau một thời khắc dài thê lê, Hùng mới cất giọng. Giọng nói ấm áp gần như là tiếng hát của nó vậy. Giọng nói mà Tâm rất thích nghe. 

- Bạn có thể cho tôi thấy mắt thật của bạn một lần được không?

Tâm sửng sốt qua lại nhìn Hùng. Tại sao Hùng lại biết bí mật của nó chứ. 

- Bạn nói gì tôi không hiểu!

Hùng lại nhìn Tâm.

- Đó không phải màu mắt thật của bạn! Bạn chỉ đang mang kính áp tròng thôi!

- Sao… sao bạn biết?

- Chuyện đó không quan trọng! Quan trọng bây giờ bạn có cho tôi xem không?

Tâm đắn đo suy nghĩ một lúc rồi cũng chiều theo ý Hùng. Có cái gì đó trong tim thúc đẩy là phải tin Hùng. Nó cởi hai cái kính áp tròng màu đen ra và quay mặt lại cho Hùng xem. 

Đôi mắt ấy màu xanh...

- Bạn có đôi mắt đẹp ha! - Hùng nói nhẹ nhàng. mắt Hùng vẫn không rời mặt Tâm.

- Cảm.. cảm ơn…

- Sao bạn lại phải che dấu àmu mắt của mình? Chúng rất đẹp mà!

- Vì…

Lần đầu tiên Tâm nhìn thằng vào mắt Hùng. Tâm có thể nhìn thấy cả một màn đêm trong đó. Đáy mắt cùa Hùng sâu thẳm và rộng lớn quá. Đôi mắt như đang toả ra một sức hút mạnh mẽ. Rất mãnh liệt nhưng cũng thật ấm áp. Bất giác tim Tâm đập thật nhanh.

- Mẹ tôi không phải người Việt Nam và hơn nữa bà là… bà là…

Hùng vẫn im lặng lắng nghe. Nó biết Tâm đang nói cho nó nghe một bí mật lớn nhất đời Tâm. Một bí mật àm có lẽ Tâm chưa chia sẽ với ai khác. Và nó cảm thấy thật hạnh phúc khi Tâm chia sẻ điều đó với mình. 

Tâm hít một hơi làm căng buồng phổ rồi nói tiếp:

- Bà là… gái điếm!

Nói xong Tâm cui mặt xuống không nói gì thêm. Người Tâm rung lên từng cơn trong nỗi thống khổ chất chứa lây ngày. Hùng muốn ôm lấy Tâm để an ủi quá nhưng nó cố kiềm nén. Tâm lại nói tiếp. Giọng nó bây giờ có pha chút đau đớn. Hình như nó đang khóc.

- Ba tôi rất yêu bà nhưng bà từ chối kết hôn với ông vì bà nghĩ bà không xứng đáng. Sau khi bà sinh tôi ra, bà giao tôi cho ông rồi đi mất. Ba vẫn thường kể cho tôi nghe về bà. Ông nói với tôi rằng tôi thừa hưởng đôi mắt đó từ mẹ…

- Vậy tại sao cậu muốn che giấu chúng?

- Ba tôi rồi cũng lấy vợ. Ông muốn có người chăm sóc cho tôi nhưng bà ta là một con quỷ! Bà ta ghét đôi mắt của tôi. Bà ta đánh đập tôi khi ba không có nhà. Rồi khi ba tôi qua đời bà ta bắt tôi phải mang kính sát tròng màu đen để che đậy đôi mắt ghê tởm đó. Nhưng… nhưng…

Lúc này Tâm thật sự oà khóc và Hùng vội vàng ôm lấy nó. Hùng tựa đầu lên tóc Tâm nói:

- Không sao đâu! Từ nay cậu không cần phải che giấu chúng nữa!

- Tôi rất tự hào về đôi mắt của mình! Ba tôi nó khi tôi nhìn vào gương thì có lẽ mẹ tôi cũng đang nhìn tôi bằng đôi mắt đó! Bà ta không có quyền! Không có quỳên!

- Phải! Bà ta không có quyền!

Nước mắt Tâm vẫn rơi và Hùng vẫn cứng ôm chặt Tâm như thế. Tâm tự hỏi tại sao Tâm không thể nói chuyện này cho Hằng nghe mà lại có thể nói với Hùng một cách dễ dàng đến vậy. Tại sao Tâm lại cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh Hùng? Và cái cảm giác dễ chịu này là gì? Cái cảm giác đang lớn dần trong tim này là gì? Tâm ngước mắt lên nhìn Hùng. Gương mặt Hùng tĩnh lặng như màn đêm bên ngoài vậy. Đôi mắt ấy nhìn về một phía nào đó rất xa xăm nhưng vẫn ánh lên một nét cương nghị mạnh mẽ. Tâm như chìm đi trong mơ mộng khi nhìn đôi mắt đó. Hùng khen mắt Tâm đẹp nhưng thật ra mắt Hùng còn đẹp hơn thế nhiều. 

Rồi bỗng nhiên Hùng cất tiếng hát…

Căn phòng bé nhỏ được lắp đầy bởi những giai điệu đẹp đẽ đến diệu kì. Không gian như lặng đi và trôi theo dòng giọng hát miên man ấy. Tâm nhắm mắt lại. Những cảm xúc rối loạn đau thương mà nó chôn giấu trong lòng giờ như bay đi theo những lời hát ấy.

Điều em không biết…

Khi nghe Quang Vinh hát bài này, Tâm rất thích nhưng bây giờ khi Hùng hát lại chỉ cho một mình Tâm thôi thì Tâm lại thấy yêu bài hát này hơn nữa.

Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang yêu người…

Bỗng dưng sau một ngày anh nhận ra đang nhớ em…

Tâm ơi! Em có biết đó cũng là điều mà em không biết! Đó cũng chính là điều mà anh múôn nói với em! 

Làm sao để anh giữ những êm đềm ngọt ngào bên em?

Làm sao để anh nói ngàn lời yêu thương?

Làm sao để nói cho em hiểu đây hả Tâm? Anh biết em đã có bạn gái! Anh biết em đã có người bà em yêu! Nhưng… nhưng… anh…

Hãy cho anh những nụ cười! để nhìn em anh thêm yêu đời!

Vậy thì anh chỉ cần em ở bên anh mãi mỉm cười là được! Chỉ cần em bên cạnh anh mà thôi! Trái tim em thuộc về ai khác không quan trọng! Chỉ cần em cười thôi!

Hãy cho anh những ân cần để thấy lòng mình đang ấm áp!

Hãy cho anh đôi tay này nhẹ nhàng ôm lấy vai anh này!

Hãy cho anh ánh mắt hiền để trái tim bình yên!

Hãy dựa vào anh! Anh chắc chắn sẽ bảo vệ em! Anh chỉ cấn có thế! Anh không đòi hỏi gì thêm đâu!

Tâm vỗ tay. Nó ngồi dậy. Vòng tay của Hùng bị cắt đứt.

- Hay thật! Đúng là idol có khác!

Hùng gãi đầu.

- Cảm ơn! Mà nghe xong có hiểu gì không?

- Hiểu cái gì?- Tâm ngây thơ hỏi lại.

- Thôi không biết thì thôi! đồ ngốc!

- Ai ngốc chứ!

- Bạn chứ ai!

- Bạn mới ngốc đó! Có ai bỏ một triệu ra chỉ để ngồi nói chuyện như bạn không?

- Ờ… kệ tôi!

Tâm cũng không nói gì nữa nó nhận ra mình hơi bị ngu. Nó không làm gì thì mình càng khoẻ chứ có gì đâu mà nhắc nó. Lỡ nó điên như hôm qua chắc hết ngồi được luôn quá. 

- Ờ mà bạn nhắc nên tôi mới nhớ ra đó!

Rồi Hùng chồm tới. Tâm vội nhắm mắt lại. nó chờ Hùng sẽ vật nó xuống giường như ngày hôm qua. Nhưng không. Hùng không làm vậy. Hùng chỉ đơn giản là hôn lên môi nó một cái thật nhẹ nhàng. Nó ngạc nhiên mở mắt ra hỏi:

- Chỉ vậy thôi à?

Hùng mỉm cười.

- Ừ! Chỉ vậy thôi! Nếu bạn không thích thì tôi sẽ không làm vậy nữa đâu!

- Là … là sao?

- Bỏ một triệu ra mua nụ hôn thật lòng từ bạn cũng được rồi! Hì hì!

Tâm nhìn Hùng bằng đôi mắt ái ngại. Lỡ nhận tiền rồi mà Hùng không làm gì thì thấy hơi kì kì. Hay là tim em đang thôi thúc hả em? Tâm đứng dậy bước ra trước mặt Hùng. Nó quỳ xuống ròi cởi quần của Hùng ra.

- Tâm! Bạn làm gì vậy?

Tâm không trả lời. Nó chỉ hôn lên thằng nhóc đó một cái rồi cho luôn vào miệng. Hùng định nói gì đó nhưng lời nói đã chuyển thành tiếng rên rĩ phát ra. Hùng nắm nhẹ tóc của Tâm để điều kiển. Đúng là Tâm rất dày dặn kinh nghiệm. Chỉ trong thoáng chóc mà Hùng đã chịu không nổi rồi. Nó nói nhanh và thở thật mạnh:

- Tôi sắp ra rồi! Tâm buông ra đi!

Nhưng Tâm không hề có ý định đó. Nó vẫn tiếp tục đánh lưỡi vào nơi nhạy cảm làm Hùng không thể chịu đừng thêm nữa. Hùng nắm chặt đầu của Tâm, đẩy mạnh vào miệng Tâm rồi nằm xuống giường thở hổn hển. Nó nắm tay Tâm kéo Tam đứng dậy. Nó hôn lên môi Tâm thật nồng nàn. Hùng cố gắng đưa lưỡi thật sâu vào đó để lấy hết thứ mà nó đã bỏ lại trong miệng Tâm. Nó không muốn Tâm phải chịu đựng như vậy. Hai đứa ngã lên giường trong cơn mê cuồng dại. 

Đêm tĩnh lặng kéo dài trong thinh lặng. Ngoài kia sao vẫn sáng. Đâu đó trên bầu trời có tòn tại hai ngôi sao cho hai kẻ bất hạnh kia không?

Chapter 3

- Dạo này em bận hả Hằng? - Tâm hỏi khi nó và Hằng đang ngồi trong một quán nước.

Hằng đưa lên miệng một muỗng kem rồi mới trả lời:

- Dạ… em bận lắm! Em sắp kiểm tra nhiều môn nên không có thời gian để đi chơi với anh em xin lỗi!

Tâm nghe nói cười trừ. 

- Không sao đâu mà! 

Mặc dù trong lòng nó buồn lắm. Nhưng nó không muốn nói nhiều về chuyện này. Nó muốn tranh thủ thời gian được ở bên Hằng nên không muốn những chuyện không vui phá vỡ. Hơn nữa nó sợ Hằng sẽ phát hiện ra việc nó không còn nhớ cô như trước nữa. Lúc trước chỉ cần không gặp nhau một ngày là Tâm đã như ngồi trên đống lửa rồi nhưng bây giờ… Hàng đêm thay vào hình ảnh Hằng trong những giấc mơ là gương mặt của Hùng. Tâm sợ lắm. Nó sợ cái cảm giác đang lớn dần trong tim. Nó sợ từng giấc mơ về Hùng nhưng cũng yêu quý chúng lắm. Cái cảm giác tội lỗi mỗi lần thức giấc làm Tâm hoảng sợ. Nó không dám nhìn vào mắt Hằng nữa. Nó thật sự sợ…

Hằng đưa một tay lên chạm vào mặt của Tâm. lập tức tâm hồn Tâm dịu lại ngay. Nó nắm lấy bàn tay Hằng rồi mỉm cười với cô. Hằng cũng mỉm cười với nó. Chỉ cần nụ cười này thôi là Tâm có thể đánh đổi tất cả. Cho dù thân xác nó có bị vấy bẩn thế nào đi nữa. Cho dù tim nó có ngập tràn tội lỗi. Nó vẫn chỉ muốn nhìn thấy nụ cười này. 

- À! Anh quên!

Rồi nó đưa cho Hằng một tờ 500k nữa. Hằng lấy tiến rồi cười ngượng ngập với Tâm. 

- Lấy tiền của anh hoài em ngại quá! 

- Có gì đâu em! Còn nói mấy lời đó là anh giận đó!

Hằng vẫn cười. Trong thâm tâm cô biết Tâm là một chàng trai tốt. Thế nên cô có thể dựa vào Tâm đến khi nào Tâm hết tình cảm với cô. Và cô sẽ không bao giờ để ngày đó đến quá sớm đâu!

Đột nhiên điện thoại hai đứa reo vang cùng một lúc. Cả hai nhìn nhau đầy ái ngại khi thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình. Tâm xin lỗi rồi đứng dậy chạy ra ngoài. Càng tốt! Hằng chẳng ngại ngần gì mà đưa cái điện thoại lên tai.

- Alô! Em đang ở đâu vậy?

- Em đang ở chỗ Tâm!

- Vậy hả? Vậy có lấy được tiền chưa?

- Được rồi!

- Vậy thì mau đến đây đi! Anh chờ không nổi nữa rồi!

- Anh này! Gấp gì chứ! Ngày nào cũng làm mà!

- Thì tại anh nhớ em quá!

- Thiệt hông?

- Sao lại không? Đến đây đi rồi anh cho em biết anh nhớ em đên thế nào!

- Đồ quỷ!- Hằng mắng yêu rồi cúp máy. 

Bên ngoài Tâm cũng vừa mới bước vào. Nó gãi gãi đầu:

- Xin lỗi em anh có công chuyện! Mình về thôi!

Hằng cười tươi như hoa. 

- Dạ! Mẹ em cũng mới gọi điện!

- Tiếc quá! Lâu lâu mình mới gặp nhau…

- Không sao đâu anh! Mình còn nhiều thời gian mà!

Tâm cười. 

- Cũng phải ha!

Rồi hai đứa tính tiềng xong bước ra ngoài. 

Buổi chiều xám xịt vì trời đầy mây đen. Vài hạt mưa lất phất rơi xuống. Chúng đậu lên mắt và má của Tâm. Tâm yêu những hạt mưa bé nhỏ đó. Yêu từng cơn gió đầy hơi nước mang chút gì đó tự tại. Khi Hằng phóng xuống xe, Tâm đột nhiên nắm tay Hằng lại. Nó nhìn Hằng thật lâu rồi nói:

- Em sẽ không bao giờ phản bội anh chứ?

Hằng hỏi:

- Sao anh lại nói vậy? Anh không tin em sao?

- Không! Chỉ là anh muốn biết vậy thôi!

Hằng tiến tới hôn lên má Tâm một cái rồi nói:

- Không bao giờ đâu! Được chưa?

Tâm mỉm cười rồi phóng xe đi mất. Khi bóng Tâm vừa khuất dạng Hằng quay ra sau bấm điện thoại. 

- Alô! Đến rước em lẹ đi!

- Ok! Em đang ở đâu?

- Ở nhà!

- Đợi chút anh đến liền!

- Em mệt thằng đó quá rồi!

- Sao vậy em?

- Sến bà cố! Nếu không vì tiền thì…

- Thôi mà em! Nó vẫn còn lợi dụng được mà!

- Mà thấy em vậy anh không ghen gì sao?- Hằng cằn nhằn trong điện thoại.

Đầu dây bên này hắn đang mặc áo vào. Trên giường hắn là một đứa con gái khác. Cô ta không có một manh vải che thân và đang hút điếu thuốc lấy từ miệng hắn. Khói thuốc lan toả thành từng đường uốn éo tản mạn vào không khí màu xám ánh vàng của buổi chiều. Hắn bước đên nựng mặt cô gái ấy rồi trả lời Hằng:

- Ghen chứ sao không! Nhưng anh tin em!

- Hì hì! Thôi! Đến rước em lẹ đi!

Hắn cúp máy rồi kéo khoá quần lên. Hắn nói với cô gái trước mặt:

- Thôi anh phải đi rồi!

Cô ta ngồi dậy hôn lên môi hắn một cái rồi liếm tai hắn. Trông cô như một con mèo lên cơn vậy. Hắn cho tay vào ngực cô đồng thời cũng kéo cô sát lại hắn hơn. Nhưng hắn buông cô ra dứt khoác khi đã cảm thấy đủ. Hắn bước ra cửa rồi để cho một làn gió tràn vào. Cô gái vò mái tóc rối bù và dụi điếu thuốc. 

Cú điện thoại khi nãy là của anh Thắng. Lại có khách và lần này là khách hạng sang. Vì Tâm đứng nhất nên nó mới được người khách này. Vì Hằng nó sẽ cố gắng chìu chuộng người ta. Có lẽ đêm nay sẽ kiếm được kha khá đây. Giống như mọi khi, Tâm luôn luôn đúng giờ. Nhưng khi đứng trước cánh cửa phòng khách sạn tim nó chợt hiện về hình ảnh của Hùng. Có cái gì đó nhíu kéo nó đừng mở cửa. Có cái gì đó bảo nó hãy bước đi…

Nhưng nó chỉ là một thằng call boy.

Và vì nó chỉ là một thằng call boy nên nó mở cửa bước vào.

Căn phòng sang trọng tương xứng với giá tiền của khách sạn. Và người khách của nó thì đang ngồi lặng im bên cánh của sổ to lớn bằng kính nhìn xuống thành phố. Từng ánh đèn nhắc nó nhớ đến đêm ở trong phòng Hùng. Nhưng nó phải làm thôi. Nó phải tiến tới. Nó cất tiếng hỏi:

- Xin lỗi… anh có phải là Duy không?

Người đó quay lại nhìn nó. Đúng như lời giới thiệu của anh Thắng. Anh ta rất đẹp trai. Tâm biết không dễ gì có được một người khách như vậy. Đa số chỉ là những lão già đê tiện hoặc là những tên biến thái hạ cấp. Anh chàng này là món quà cho nó nên nó muốn phải nắm giữ thật chặt.

- Vậy chúng ta bắt đầu chứ ạ?

Anh ta nhìn nó cười buồn. Anh ta nói:

- Em ngồi đi! 

Tâm nghe lời ngồi xuống. Cả hai lại rơi vào im lặng và kí ức đang dần giết chết Tâm. Nó cầu xin Duy sẽ làm gì đó để giải thoát nó khỏi cái cảm giác khó chịu này. Nhưng Duy vẫn im lặng. Anh nhìn chăm chú ra ngaòi đường đầy ánh sáng lung linh. Cuối cùng Duy nói:

- Em có ước mơ gì không?

Tâm ngạc nhiên quá chừng. Nó không ngờ anh ta lại hỏi nó một câu như vậy. Nhưng nó vẫn trả lời. 

- Em muốn làm người mẫu!

Duy lập tức quay lại nhìn Tâm. Rồi ánh mắt anh dịu trở lại.

- Nếu em muốn làm người mẫu thì không nên làm nghề này chứ!

Tâm cúi xuống nhìn tấm thảm lông màu trắng dưới chân mình:

- Em biết! Nhưng em không có lựa chọn nào khác!

- Tại sao? Em cần tiền à?

Tâm lặng lẽ gật đầu. 

Rồi Duy nói. Nói với Tâm những điều mà anh giấu kín. Anh không biết tại sao nhưng anh đang rất cần một người để tâm sự. Anh gọi cho anh Thắng cũng chỉ vì mục đích này. 

- Ba anh làm tổng giám đốc một công ty lớn! Ông chỉ có mình anh là con trai! Ông muốn anh nối nghiệp ông! Từ nhỏ ông đã đặt rất nhiều kì vọng vào anh. Anh biết điều đó nên đã cố gắng học. Dù anh chưa bao giờ thích những con số đó. Nhưng lần này khi đi du học về ông muốn anh vào làm cho công tay của ông luôn. Và… anh không đồng ý…

- Sao vậy anh?

- Anh muốn thực hiện mơ ước của mình trước khi lao đầu vào con đường đó. Vì vào đó thì chắc chắn anh sẽ không còn thời gian mà làm điều mình thích nữa…

- Vậy anh thích làm gì?

Mắt Duy sáng lên khi anh nói về mơ ước của mình. Đó là một ước mơ thật đẹp:

- Anh muốn làm một nhiếp ảnh gia!

- Woa!

- Hì hì! - Duy ngại ngùng gãi gãi đầu. Bỗng nhiên Tâm cảm thấy như Hùng đang đứng trước mặt nó.- Anh chỉ chụp hình phong cảnh thôi! Nhưng anh luôn muốn chụp được một tấm hình thật đẹp về một khoảng khắc đáng nhớ trong cuộc sống. 

Tâm mỉm cười nhìn Duy kể về mơ ước của mình. Trong Duy lúc này như một đứa trẻ vậy. 

- Nhưng anh tìm mãi mà vẫn chưa thây khoảng khắc nào thật đẹp cả. Khi nãy anh thấy em bước vào. Gương mặt của em rất đẹp khi em nhìn những đốm sáng ngoài kia. Giá như lúc đó anh có máy chụp hình. Đó có lẽ là khoảng khắc mà anh mong muốn.

Tâm đỏ cả mặt khi nghe Duy nói vậy. Nó không nói gì chỉ cúi gầm mặt xuống mà thôi. Rồi bỗng nhiên Duy tiến về phía nó. Anh nắm lấy tay rồi quỳ xuống trước mặt Tâm. 

- Anh xin em! Hãy giúp anh một lần thôi!

- Dạ… - Tâm rất bối rối trước hành động của Duy. 

- Anh xin em đó!

- Nhưng tại sao lại là em! Anh có thể tìm nhiều người mẫu khác đẹp hơn em mà! 

Duy lắc đầu:

- Không! Đúng là anh có thể tìm được người mẫu chuyện nghiệp đẹp hơn em! Nhưng em biết không, họ đi diễn nhiều năm quá rồi cảm xúc đã bị chai cứng. Mà cái anh muốn chụp là một khoảng khắc tự nhiên và thật đẹp. Anh đã nhìn thấy nó trên gương mặt em. Anh tin em có thề làm lại một lần nữa mà phải không? 

Lời nói của Duy làm Tâm cũng thấy hơi thích. Dù sao làm người mẫu là ước mơ từ lâu của Tâm mà. Nhưng nếu nó không làm được thì sao? Đây là mơ ước cả đời của anh Duy nếu nó không thể diễn lại cảm xúc đó thì sao…

- Coi như đây là thực tập trước khi em làm người mẫu đi!

Tâm không thể nào từ chối một ánh mắt tha thiết đến thế. Ánh mắt của anh ấy thật trong sáng và mãnh liệt. Nó chứa đựng cả ước mơ của anh ấy trong đó. Thế nên Tâm gật đầu. Nó không biết có làm được không nhưng nó sẽ cố gắng hết sức! Không thử thì làm sao biết được!

Duy nhảy cỡn lên vì vui mừng. Anh nắm lấy tay nó mà lắc. Anh nói giọng hào hứng:

- Ngày mai buổi chiều tụi mình gặp nhau nha! 

- Dạ!

- Anh sẽ gọi cho em! Em nhớ đến đó!

- Em hứa mà- Tâm mỉm cười.

- Vậy giờ em về đi! Nhớ ngủ sớm để ngày mai có một gương mặt thật tươi tỉnh nha!

Tâm gật đầu rồi đứng dậy. nó định đi về thì Duy gọi:

- Ủa! Anh quên! Tiền của em đây!

Tâm lắc đầu khi Duy đưa tiền ra.

- Em không lấy đâu! Em đâu có làm gì cho anh đâu!

- Nhưng…

- Anh mà làm vậy là em sẽ không đi chụp hình đó! 

- Thôi! Thôi! Vậy em về đi!

Tâm mỉm cười vẫy tay với Duy rồi bước ra cửa. Duy nhìn theo bóng Tâm đi mà lòng vui phơi phới. Cuối cùng anh cũng sắp thực hiện được ước mơ của mình rồi!

Sáng hôm đó, khi đang ở trường Tâm đến gặp Hùng. Nó không biết tại sao nó lại làm vậy. Chỉ đơn giản là nó muốn thế thôi. 

- Có chuyện gì vậy? - Hùng gấp cuống sách đang đọc lại.

Tâm chắp hai tay ở sau lưng, cúi mặt xuống đất và ấn ấn mũi giày xuống đất. 

- Không có gì…

- Vậy sao kêu tôi?

- Bộ không được hả?

- Tất nhiên là được…- Hùng phì cười trước thái độ của Tâm. Nó để ý thấy Tâm vẫn mang kính áp tròng. - Sao bạn vẫn còn mang cái đó?

- Ờ thì… tôi sợ lắm… mà không sao đâu! Mang lâu rồi nên quen!

Hùng rất muốn thấy đôi mắt xanh thẳm đó một lần nữa. Nhưng đó là quyết định của Tâm nên nó cũng không muốn xen vào. Đột nhiên Tâm áp úng:

- Chiều nay… 

- Sao?

- Chiều nay… bạn rảnh không?

- Chi vậy? Tôi bận tập hát với đôi văn nghệ rồi!

Trông mặt Tâm buồn hiu. Nó định quay đi thì Hùng nói:

- Ít ra bạn cũng phải nói mấy giờ để xem tôi có đi được không chứ?

Tâm vui mừng quay mặt lại. 

- Khoảng 4h mấy 5h bạn rảnh không?

- Giờ đó thì chắc được! Mà chi vậy?

- Bạn đến khu đô thị đón tôi được không?

- Bạn làm gì ở đó?

- Đến đi rồi biết!

Không đợi Hùng trả lời, Tâm chạy đi ngay. Hùng nhìn theo hình bóng của Tâm khuất dần trong màu nắng nhạt nhoà mà tim đau nhói. Nó phải làm sao để Tâm không làm cái nghề đó nữa đây. Nó phải làm sao để giữ mãi Tâm bên cạnh nó đây. Nó đứng dậy bước ra hàng lang lộn gió và hát thầm bài Prisoner of Love. Lòng nó thầm mong Tâm sẽ ở lại với nó. Nó sẽ giữ chặt em bằng đôi tay này. 

Gió thổi vi vu qua sân trường ngập đầy màu nắng nhợt nhạt. Một vài chiếc lá cuốn theo chiều gió bay đi một cách chơi vơi. Hùng thở dài…

- Đúng rồi! Như vậy đó! - Duy nói khi vẫn đang bấm máy quyết liệt. 

Tâm thật sự có tư chất của một người mẫu. Tâm làm theo rất chính xác những gì Duy hướng dẫn nhưng đó vẫn chưa phải là thứ Duy cần. Phong cảnh chung quanh rất đơn giản để có thể làm tôn lên gương mặt của Tâm. Cánh đồng cỏ xanh ngắc dài đến thắt lưng kéo dài đến tận chân trời màu vàng cam. Sau hai tiếng vật lộn với cái nắng, tụi nó vẫn chưa chụp được khoảng khắc mà Duy mong đợi. Cuối cùng Duy quyết định nên ngồi nghỉ mệt trước khi cả hai ngất xỉu vì kiệt sức. Tội nghiệp Tâm có vẻ thất vọng lắm. Nó nói lí nhí:

- Xin lỗi! Em không làm được phải không?

- Không phải đâu! Hình của em rất đẹp!

- Nhưng đó không phải là thứ anh muốn phải không?

Quả thật hình của Tâm rất đẹp. Vẻ ngây thơ trong sáng nổi rõ trên nền xanh tự nhiên của cỏ. Ánh sáng vàng kim phản chiếu càng làm tôn thêm nét trong sáng của Tâm. Hai đứa đang ngồi trên một băng ghế bằng gỗ màu trắng. Phía xa xa mặt trời đang lặn dần. Bầu trời là một sự giao thoa giữa màu tím và màu xanh. Nhưng ánh sáng vàng kim dịu dàng lộng lẫy vẫn chiếu sáng từng ngọn cỏ. Bỗng nhiên có gì đó bay vào mắt Tâm. Tâm kêu lên một tiếng rồi đưa tay gỡ kính áp tròng ra. Nó nhỏ thuốc vào mắt cho đỡ nhức rồi quay qua nhìn Duy. Trông Duy không được vui. Tâm biết đó là lỗi tại nó. Nhưng nó đã cố gắng hết sức rồi. Nó không biết đâu mới là nét mặt mà Duy cần.

- Ủa? mắt em màu xanh hả? - Duy ngạc nhiên hỏi.

- Dạ!

- Ê! Tâm!

Tiếng gọi quen thuộc kéo Tâm quay lại. Hùng đã đến. Một cảm giác ấm áp tràn ngập tim Tâm. bất giác Tâm mỉm cười. Mắt nó vẫn không rời khỏi Hùng khi Hùng dần đi tới. Vì nơi đây khá gần nhà nên Hùng không đi xe. Tâm mãi mê nhìn Hùng đến nỗi không để ý thấy tiếng bấm máy tát tát bên tai. Khi Hùng đến nơi., nó bực bội nhìn Duy. Nó cất giọng hách dịch thường ngày lên:

- Anh là ai vậy? Làm gì mà chụp hình người ta hoài vậy?

Tâm giật mình quay lại thì thấy nét hớn hở đã xuất hiện trở lại trên gương mặt Duy. Anh vui như trẻ con được kẹo vậy. Anh vui mừng nói:

- Được rồi! Anh chup được rồi! Cảm ơn em nhiều lắm!

Tâm không hiểu gì hết nhưng vẫn thấy vui trong lòng. 

Duy vội thu dọn đồ nghề rồi nói với Tâm:

- Anh sẽ gởi hình cho em sau! Cho anh đại chỉ nhà em đi!

- Dạ… thôi anh! Mẹ em đánh em chết!

- Sao vậy? - Duy hơi ngạc nhiên hỏi.

- Hay anh cứ gởi qua nà em cũng được. - Hùng đề nghị- Em sẽ đưa lại cho Tâm!

- Ok! Cho anh địa chỉ đi!

Rồi Hùng viết cho Duy địa chỉ. Duy hăng hái bắt tay Hùng, chào tạm biệt Tâm rồi leo lên xe phòng vụt đi. Anh muốn lên máy chỉnh sửa ánh sáng ngay. Mơ ứoc của anh đã thành hiện thực rồi!

- Ai vậy? - Hùng hỏi khi Duy đi mất.

- Ảnh muốn chụp hình tôi! 

- Sao lại vậy?

Tâm nhúng vai.

- Ai biết! Thôi về thôi!

Rồi Tâm đi trước. Hùng lặng lẽ bước phía sau. Nhìn Tâm mà tim Hùng đau nhói. Lúc nãy khi đến đây nó tình cờ thấy Hằng được thằng nào đó chở đi. Nhìn cả hai rất vui vẻ và hạnh phúc. Làm sao Hùng có thể nói cho Tâm biết đây? Hùng không muốn Tâm phải chịu bất kì đau đớn nào nữa. Tâm hồn Tâm chắc đã bị tổn thương rất nhiều khi làm nghề này. Hùng biết Tâm làm tất cả cũng vì Hằng. Vậy thì làm sao Tâm có thể chịu đựng chuệy này đây. Cuối cùng Hùng quyết định không nói gì.

Hai đứa bước đi trên con đường trãi đầy ánh nắng lộng lẫy của hoàng hôn. Xung quanh ánh sáng ấy cũng bao trùm lấy vạn vật. Hùng đang rất đau khổ còn Tâm thì đang rất hồi hộp. Cái cảm giác này là gì? Tâm không biết và cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Nó đi chậm lại để Hùng có thể đuổi kịp. Đột ngột Hùng nắm lấy tay nó mà dẫn nó đi. Nó không phản đối gì. Bàn tay to lớn ấy mới ấm áp làm sao. Lúc đó thật sự Hùng rất muốn nói ra. Hùng thật sự muốn bảo vệ Tâm không cho Tâm vì Hằng mà đau lòng nữa. Nhưng tất cả những gì nó làm được là nắm lấy bàn tay ấy. Vậy cũng là quá đủ. 

Ngày hôm sau, quả thật hình được gởi đến nhà Hùng. Hùng tò mò mở ra xem thử để rồi nó đi lặng người đi hàng giờ. Tấm ảnh khá lớn. Trong hình Tâm như mọt thiên thần. Vẻ mặt ấy chứa chan tình yêu. Đôi mắt xanh phản chiếu sắc vàng của hoàng hôn rực rỡ. Mái tóc khẽ bay theo chiều gió. Đôi môi hồng hé mở. Và ánh sáng tạo cho gương mặt Tâm những đường nét như trong truyện thần tiên. Duy thật sự rất tài năng mới chụp được khoảng khắc này. Hùng lật ra mặt sau xem thử coi có gì không. Quả thật có vài dòng chữ. 

Khi em nhìn cậu bạn em anh alị thấy được vẻ mặt của em tối hôm đó. Vậy tối đó em cũng đang nghĩ đến cậu ta đúng không? Hiểu rõ tình cảm của mình nha em! Cảm ơn em! 

Hùng đứng lặng thêm một lát nữa. Tim nó đập rộn ràng. Tâm có nét mặt này khi nhìn thấy nó sao? Vậy nó có quyền hi vọng vào một điều không tường không? Hi vọng rằng Tâm cũng thích nó như nó thích Tâm. Hi vọng rằng Tâm cũng nghĩ về nó mỗi ngày như nó suy nghĩ về Tâm. Nó có thể không?

Tự mỉm cười một mình. Hùng hôn lên môi người trong hình một cái rồi áp tấm hình vào lòng. Nó sẽ rửa cho mình một tấm khác. Dù sao khoảng khắc này cũng rất quan trọng với nó. 

Nhưng bất chợt kí ức về Hằng hiện về…

Hùng thấy tim nó nhói lên một cái khi nghĩ tới Tâm…

Nó phải làm gì đó!

Chapter 4

Cứ mỗi tháng một lần, nhóm của anh Thắng phải họp mặt với nhau. Thông qua những buổi họp này anh Thắng sẽ giới thiệu thành viên mới, tuyên dương ai có thành tích tốt trong tháng và phê bình những ai lười lao động. Lần này địa điểm là một quán cà phê nhỏ xinh nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Anh Thắng luôn luôn thay đổi địa điểm vì không muốn bị người ta dòm ngó. Cũng như bao lần Tâm và anh Thắng luôn là những người đến đầu tiên. Anh Thắng gọi một ly cà phê ra. Tâm mãi mê quan sát nắng chiếu xuyên qua tán cây trên cao. Bầu trời cao và rộng. Từng đám mây như những con cá voi khổng lồ bằng kẹo bông trôi một cách lười nhác. Nắng màu mật ong bao phủ lên vạn vật. Ngồi trong một nơi yên tĩnh bên một ly kem sôcôla ngọt ngào, Tâm như quên đi hết những muộn phiền hàng ngày. 

Anh Thắng là một tấm gương sáng cho tụi nhỏ trong nhóm noi theo. Anh đẹp trai theo cách của anh. Phong cách ăn mặc không bao giờ chạy theo xu hướng. Anh mặc những gì anh thích. Những bộ đồ của anh luôn toát lên phong cách nhờ cách phối màu và phụ kiện phù hợp. Hôm nay anh mặc một chiếc ao thun mà đỏ và kháoc ngoài chiếc áo sơ mi rách tơ tả màu đen. Anh chỉ cài nút thứ 3 và 5 với nhau. Quần jean đen cũng rách đôi chỗ rất hợp tông với đôi giày thể thao đỏ với hoạ tiết là những chiếc đầu lâu đen xinh xắn. mái tóc vuốt gel đơn gảin tôn lên gương mặt trắng tinh và hơi dài của anh. Khi anh cười, hàm răng trắng bóng lộ ra hai chiếc răng khển rất điển trai. Anh nhịp tay lên bàn và khấy nhẹ ly cà phê của mình. Rồi anh nhìn Tâm nói:

- Tháng này em làm tốt lắm!

- Dạ! Cảm ơn anh!

Tâm vừa đứt lời thì từ đằng sau nó vang lên tiếng nói:

- Xì! Nó có làm gì đâu anh!

Không cần quay lại Tâm cũng biết là ai. Giọng điệu châm chọc đó thì chỉ có Sang thôi. Sang là một đứa sở hữu gương mặt baby nhất mà Tâm từng biết. Gương mặt nó trắng hồng và dường như phún ra sữa. Thế nhưng nó không ngây thơ như vẻ bề ngoài của mình. Nó ngồi xuống chỗ của mình rồi nhìn Tâm chằm chằm.

- Tại tui sơ sẩy mới để anh lên hạng thôi!

- Vậy… vậy… hả? - Tâm lúng túng không biết nói gì. 

Sang vẫn chưa chịu thu về ánh mắt rực lửa của nó. Tâm chỉ biết nhìn xuống ly kem của mình mà không nói gì hết. 

Một lát sau, mọi người dần kéo đến đông đủ. Khoảng 26 người. Tất cả đồng loạt đưa tiền cho anh Thắng. Đó là số tiền mỗi tháng tụi nó phải đưa dựa trên phần trăm tụi nó làm được trong tháng. Anh Thắng thật ra là một người tốt. Anh không đòi hỏi gì nhiều và luôn tìm cách giúp đỡ tụi nó. Nhưng tính anh rất rõ ràng. Cái gì phải ra cái đó. Nếu không hiểu ý anh thì đừng hòng sống thọ trong nghề. Anh nhìn từng đứa rồi hỏi:

- Nguyên tắc hàng đầu phải nhớ là gì?

Cả đám đồng thanh nhắc lại:

- Luôn luôn xài bao trong mọi trường hợp!

- Tốt lắm!

Rồi anh thông báo với tụi nó người đứng nhất tháng này. Không ai có ý kiến gì cả. Dù sao tụi nó cũng cam chịu vì nhan sắc không bằng người ta thì biết trách ai được. Chỉ có Sang là ngồi tức hậm hực. 

Buổi họp nhanh chóng trôi qua với những lời dặn dò của anh Thắng. Tất cả mọi người lắng nghe chăm chú đến phút cuối cùng. Đó là những kinh nghiệm của anh Thắng gồm cách chiều khách, kĩ năng làm tình và một số vấn đề khác. Lúc ra về anh Thắng còn cố dặn dò:

- Nếu gặp phải loại khách xem mình như đồ chơi để thoả mãn thì mấy em cũng phải ráng chịu đựng. Còn nếu không thì hãy chạy đi. Anh sẽ chịu trách nhiệm. Được chưa?

Cả đám gật đầu rồi kéo nhau ra về. 

Anh Thắng quả là một người tốt. 

Nhưng vài ngày sau đã xảy ra một chuyện mà cả đời này Tâm cũng không thể nào quên được. Nó có ảnh hưởng rất lớn đến Tâm về cả thể xác lẫn tinh thần. Giờ nghĩ lại không biết Tâm nên cảm ơn hay là nên giận nữa. 

Vào một buổi sáng tháng 2, cảnh vật vẫn chìm trong những xúc cảm nhẹ nhàng của tình yêu. Ngày valentine sắp đến. Đó là ngày quan trọng mà tất cà cặp tình nhân đều mong chờ. Nhưng Tâm thì không. Vào ngày đó nó luôn có khách. Nó chưa bao giờ đi chơi với Hằng vào ngày đó cả. Nó rất muốn bù đắp cho Hằng bằng cách nào đó nhưng nó không biết phải làm sao. Thật ra thì Hằng cũng không lấy làm phiền lòng đâu. Tâm không rủ cô đi chơi thì càng tiện. Cô chỉ thật sự muốn gặp Tâm vào những ngày Tâm đưa tiền cho cô. Còn những ngày khác thì càng ít gặp càng tốt. 

Đối với Hùng, ngày này cũng như bao ngày khác thôi. Nhưng năm nay nó lại cảm thấy khó chịu thế nào đó khi nghĩ Tâm sẽ ngả vào vòng tay người khác. Tâm đáng được hạnh phúc hơn thế. Hùng rất muốn giữ lấy Tâm dù bằng bất kì giá nào. Và nó đã quyết định dùng tiền để sỡ hửu Tâm một lần nữa. Nó gọi điện cho anh Thắng dặn dò kĩ là nó chỉ muốn Tâm thôi. Anh Thắng vui vẻ nhận lời. Hùng thấy lòng vui như mở hội. Nó chạy về nhà sớm để chuẩn bị mọi thứ chờ Tâm đến. 

Nhưng tối hôm đó Tâm không đến. 

Đã qua giờ hẹn rất lâu rồi. Một người đúng giờ như Tâm không bao giờ đi trễ đến thế. Hùng bỗng nhiên đâm lo. Nó gọi cho anh Thắng một lần nữa. 

- Alô! Anh ơi sao giờ này mà Tâm chưa đến nữa! - Hùng nói ngay khi đầu dây bên kia vừa có tín hiệu. 

- Ủa? Sao lạ vậy? Hồi chiều anh nói với nó rồi mà!

- Nhưng Tâm vẫn chưa đến! - Hùng bắt đầu mất bình tĩnh. 

- Để anh gọi cho nó xem sao!

Rồi anh cúp máy. Hùng đi qua đi lại trong phòng chờ điện thoại của anh. Lòng nó như lửa đốt. Lỡ Tâm xảy ra chuyện gì rồi sao. Lỡ như Tâm bị tai nạn. Lỡ như… Hùng ngồi xuống giường nó gục mặt vào hai bàn tay. Nó không muốn suy nghĩ thêm những điều khủng khiếp nữa. Khi điện thoại reo vanh Hùng lập tức ngẩn đầu dậy. Tay nó rung rẩy đến nỗi không cầm chắc điện thoại được. Không cần đợi nó hỏi anh Thắng nói ngay:

- Nó không bắt máy! Nhưng có đứa thấy nó vào khách sạn X! Đứa đó tưởng nó làm việc nên cũng không hỏi han gì nhiều!

- Sao lạ vậy anh? Không phải em hẹn trước rồi sao?

- Anh cũng không biết nữa! Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả! thôi! Em đến chỗ đó coi thế nào rồi anh đến ngay!

- Dạ!

Hùng cúp máy rồi lao vội ra cửa. nó khoác đại chiếc áo khoác lên mình rồi leo lên xe phóng như bay vào màn đêm. 

- Em đẹp quá! Em biết không? - Lão già mập ú như một con heo đang nheo mắt nhìn thân thể trắng trẻo của Tâm đầy thèm khát. 

Tâm yên lặng nằm trên giường. Quần áo của nó đã được cởi ra từng chút một theo yêu cầu của lão ta. Tâm thấy ghê tởm dâng lên khi ánh mắt lão soi mói từng bộ phận trên cơ thể nó. Lão ta rung rẩy đứng dậy rồi nhanh nhẹn lấy dây trói Tâm vào đầu giường. Tâm hoảng sợ hét lên:

- Ông làm gì vậy?

Lão ta cúi xuống liếm lên ngực Tâm rồi nói giọng mới đê tiện làm sao:

- Không phải em nhận tiền rồi sao? Em phải phục vụ khách hàng chứ!

- Nhưng… đâu cần phải trói tôi chứ!

- Đó là sở thích của anh! Em cứ thả lỏng đi!

Lão ta vuốt ve thân thể Tâm một cách dơ bẩn. Lão lấy lấy gì đó dinh dính chà lên cơ thể Tâm rồi đưa lưỡi liếm sạch. Sau đó lão cởi quần của mình ra. Cái đó của lão mới thảm hại làm sao. Lão dọng cái đó vào miệng Tâm không thương tiếc. Lão cố tình đầy vô thật sâu, sâu đến nỗi chạm vào cả cổ họng Tâm. Nó rất muốn ói nhưng không thể đây lão ra được. Lão nắm đầu nó rồi đẩy vào kéo ra một cách thô bạo. Dường như thoả mãn lão đứng dậy. Lão lấy một cọng dây nịt ra rồi bắt đầu đánh Tâm tới tấp. Da nó bắt đầu nổi lên những đường đỏ bầm ngang dọc. Lão hét lên trong cơn điên dại:

- La hét đi! Ôi! Gương mặt em lúc đau đớn mới gợi tình làm sao!

Một tay lão đánh đập không thương tiếc. Một tay lão không ngừng kích thích cái đó của lão. Tâm cố cắn răng chịu đựng. Nó không hét lên cho lão hả hê đâu. Không bao giờ. Nhưng đau quá. Có ai cứu nó với. Hùng ơi! Bỗng nhiên trong tâm trí Tâm hiện lên hình ảnh của Hùng. Nó ước gì Hùng có thể nghe thấy và đến đây cứu nó. Nhưng nó biết đó chỉ là vô vọng thôi. Cuối cùng lão gìa cũng mệt mà dừng lại. Khắp người Tâm đầy những đường rướm máu. Lão bắt đầu lục lọi trong va li lấy ra một cái sex toy. Lão bắt nó dang chân ra rồi ấn cái đó vào. Tâm đau đến ngất đi. Nó không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra với nó. 

Rồi lão nhấn nút.

Cái đó rung lên dữ dội bên trong nó. Cái cảm giác khó chịu như muốn xé toạt nó ra làm trăm mảnh. Tâm oằn oại lăn lộn mong cái đó sẽ rơi ra. Nhưng không. Nó vẫn đang hành hạ Tâm. Tâm khóc không phải vì đau đớn mà vì nhục nhã. Nó không thể kiềm chế được nữa. Nó hét lên:

- Hùng ơi cứu tôi với!

Nhưng Hùng không xuất hiện. Trước mặt nó chỉ là lão gài biến thái bệnh hoạn kia thôi. Lão rung rẩy trong cơn sướng tột độ khi vừa thủ dâm vừa nhìn Tâm đau đớn. Tâm nhắm mắt lại khi từng dòng chất ghê tởm của lão bắn xuống nó. Lão hấp tấp quỳ xuống cơ thể Tâm bắt phải ngậm lấy cái đó trong khi nó vẫn dính đầy cái chất dơ bẩn đó. Tâm không chịu há miệng ra. Lão tán vào mặt nó không thương tiếc. Nó vẫn kiên cường ngậm chặt miệng lại. 

Đúng lúc đó một tiếng rầm khủng khiếp vang lên. Hùng đã tới. 

Nó chạy vội vào phòng. Nó đau lòng đến quên cả thở khi nhìn thấy Tâm trên giường. Nó đá lão gài văng xuống đất rồi cởi rối cho Tâm. Tâm mỉm cười với nó. Đôi mắt Tâm thất thần và mờ nhạt quá. Tâm nắm áo nó rồi nhó nhỏ:

- Hùng đến rồi!

Hùng mặc quần áo cho Tâm rồi bế Tâm ra ngoài. Anh Thắng cũng vừa đến. Ảnh bước thẳng đến chỗ lão gìa đang trần truồng. Anh nhìn lão bằng một ánh mắt kinh bỉ như thể lão là một thứ gì đó dính ở đáy bồn cầu. Anh ném tiền vào mặt lão rồi nhắm vào chỗ hiểm mà đá thật mạnh. Anh đá lão không thương tiếc. Cuối cùng anh gởi tặng lại cho lão một bãi nước miếng rồi quay lưng bước đi. 

- Sao bạn lại vào đó? - Hùng đau lòng hỏi.

Tâm nằm trên giường Hùng. Trông nó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

- Thì Sang gọi điện nói anh Thắng kêu tôi tiếp ông ta! 

- Sang là ai?

- Bạn của tôi!

Hùng nhìn Tâm. Ánh mắt chứa đầy sự đau đớn đến thảng thốt. Hình như cái một chút nước nơi khoé mắt của Hùng. Hùng ôm Tâm vào lòng. Lòng Hùng đau như ai đó đang lấy dao cắt nát. Tâm nhắm mắt lại. Thật bình yên. Hùng đã cứu nó. Hùng đã mang nó đi. Hùng đã ôm lấy nó. Hùng lại cho nó cảm giác an toàn này. 

- Anh yêu em!

Hùng lặng lẽ nói. 

Tâm giật mình khi nghe điều đó. Tâm trí nó lập tức nhớ đến Hằng. Nó không thể làm vậy được. Như vậy là phản bội Hằng. Nó đẩy Hùng ra nói:

- Bạn nói gì vậy Hùng?

- Anh nói anh yêu em! Yêu rất nhiều! Anh không cần biết em có yêu anh không! Anh chỉ cần biết từ nay anh sẽ không để em làm bất cứ việc gì tổn thương đến em đâu!

Tâm lắc đầu:

- Không thể được! Hùng cũng biết là tôi có bạn gái rồi mà!

- Hùng biết! Nhưng Hùng vẫn yêu Tâm!

-Không được đâu Hùng à! Tâm không thể đáp lại tình cảm của Hùng!

- Hùng không cần Tâm đáp lại! Hùng chỉ muốn bảo vệ Tâm thôi!

- Hùng…

Hùng lao đến hôn Tâm. Tâm biết mình nên chóng cự nhưng nó không thể. Nó không thể nó dối cảm xúc của mình được. Nó lặng đi trong niềm hạnh phúc vô bờ. Một niềm hạnh phúc nó vừa sợ vừa trân trọng rất nhiều. Nó chỉ là một đứa call boy. Nó còn người con gái mà nó yêu thương để bảo vệ. Nhưng lúc này đây. Ngay tại lúc này, nó chỉ mong được Hùng bảo vệ thôi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #khuog