Chap 13
- Lớp trưởng thu bài cho thầy đi !
" Thầy ơi, em chưa xong "
" Cho em xin 5 phút nữa đi thầy "
" Đừng mà thầy "
- Ai không nộp bỏ qua luôn !
------------------------------------
- Thằng kia, sao mày làm được hay vậy, học đâu đấy !
- Học nhà thầy Min chứ học đâu !
- Ờ rồi thảo nào giỏi đột ngột thế, học thầy Min thì nói làm gì !
- Sao chúng mày không đi học thầy !
- Học được tao đi lâu rồi, thầy chỉ nhận kèm một thôi. Đầu năm mẹ tao gọi nhưng thầy bảo nhận mày rồi !
- Tại chúng mày xu thôi !
~ Ra chơi ~
- Lớp về ôn bài cũ, nay thầy không cho bài tập, lớp nghỉ đi !
- Yeahhhh !!!!!!
Hắn bước ra khỏi lớp, cả lũ ùa ra như ong vỡ tổ.
- Đi ăn không !
- Tao không đi được !
- Sao không đi được !
- Qua tập " thể dục " quá sức nên căng cơ, có lết được đâu !
- Mà sao sáng nay mày đi cùng thầy vậy, xe mày đâu !
- Ai biết, bố mẹ tao nhờ thầy đón !
" Ắt xì, ai nhắc vậy, thằng con nhớ nên gọi mình sao "
- Thế bọn tao đi đây !
- Ờ !
Đám bạn cậu đi xuống canteen, cả lớp bây giờ chỉ còn mình cậu. Tựa khuôn mặt xuống bàn, mí mắt cậu khẽ khép lại, cơ thể mỏi rã rời.
Khoảng thời gian trôi khá nhanh, 2 tháng sau ông bà Park đã đi công tác trở về, do công việc đột xuất thay đổi liên tục nên họ phải kéo đang thời gian về như đã dự kiến.
Sau khi trở lại Hàn, việc đầu tiên là họ sang nhà hắn đón cậu về, cũng quà cáp tử tế nhưng hắn từ chối nhận.
- Chúng tôi cũng chẳng có gì cao sang, chỉ có ít quà mua tặng thầy, mời thầy nhận cho !
- Ông bà đừng đặt nặng vấn đề quá, cảm ơn cả hai đã quan tâm, quà thì tôi không dám nhận, giúp được học trò của mình tốt lên cũng là bổn phận của một người nhà giáo thôi !
- Thôi thầy cứ nhận cho chúng tôi vui, sau này chúng tôi còn nhờ vả thầy nhiều !
Hắn vẫn từ chối khéo, thôi thì hắn không nhận nên họ đành cầm về. Tuy có hơi luyến tiếc căn phòng kia nhưng cậu phải theo cha mẹ về.
- Em chào thầy !
Hắn gật đầu cười mỉm, tay vẫy nhẹ chào cậu. Ánh mắt cậu nhìn hắn long lanh nước trong veo, xe khuất xa dần, cậu vẫn cố gắng ngoái lại.
- Ngồi tử tế lại đi, nếu sau này con muốn, chúng ta vẫn có thể cho con đến đó mà !
- Vâng !
- Sao, ở đó có phiền thầy không !
- Không ạ !
- Tốt rồi, ta về nhà thôi !
Mọi ngày cậu đi xe vẫn thấy rất bình thường nhưng sao bây giờ trong người cậu nôn nao quá, hay do lâu mới đi lại xe này nên mới thế, cậu cũng nghĩ vậy. Tay đặt lên ngực trấn an, cậu mong chuyện đó không xảy ra, cậu khá lo sợ vì hắn không dùng bao mà mình lại còn không uống thuốc tránh thai.
" Không sao, chuyện đó không xảy ra đâu "
Về đến nhà, đã gần 2 tháng rồi chưa có ai ở nên nó khá âm u.
- Con đi chơi với bạn tí nhé !
- Nhớ về sớm nha, nay ta nấu nhiều món lắm đấy !
- Vâng !
Bà Park vuốt má cậu rồi kéo toàn bộ vali vào nhà, cậu chạy ra cổng khu đô thị, vừa chạy vừa gọi cho thằng bạn thân chí cốt.
📲 Jeonghan, sang đón tao đi viện !
📲 Mày bị gì à !
📲 Mày không cần biết đâu !
📲 Được, đợi tao tí !
Cậu cúp máy, vội chạy đến nhà thuốc khẩn cấp mua que thử thai. Đến nhà vệ sinh công cộng, cậu vào thử. Hai vạch đỏ rồi, cậu tái mặt đi.
📲 Ra xe đi !
📲 Ukm !
Ném que thử thai vào sọt rác, cậu như mất hồn đi ra xe, nơi thằng bạn cậu đã chờ ở đó.
- Mày bị làm sao mà phải đi viện !
- T-tao mang thai rồi !
Thằng bạn cậu vừa quay được cái đầu xe liền kéo tay phanh dừng lại, mặt hoang mang nhìn cậu.
- Mày đùa tao !
- Không, tao thử rồi, hai vạch !
- F*ck, mày không dùng bao hay uống thuốc à. Nhớ lại xem, lần quan hệ gần đây là vào ngày nào !
- H-hình như là cuối kì !
- Tao cũng đến chịu mày rồi, mày thừa hiểu là cuối kì thì việc mang thai dễ xảy ra không, thế mà vẫn đâm đầu vào. Thế cái thai này là của ai !
- Của..... của thầy Min !
Thằng bạn cậu tức đến bất lực, tay đập cái vô lăng mà không muốn nói gì nữa.
- Thắt dây vào đi, tao đưa đi khám !
Nuốt cục tức vào trong, anh đưa cậu nhanh đến bệnh viện. Đến nơi, anh kéo cậu thẳng vào phòng siêu âm khoa phụ sản.
- Chào bác sĩ, phiền bác sĩ siêu âm giúp cháu xem người này có mang thai không ạ !
- Bao nhiêu tuổi rồi !
- D- dạ cháu 18 !
- Nằm lên giường đi !
Cậu cởi áo khoác, lo lắng nằm lên giường. Bác sĩ cũng chuẩn bị máy để siêu âm cho cậu.
--------------------------------------
- Thai được 4 tuần rồi, mà không phải một thai đâu mà có ba thai lận !
Thằng bạn cậu nghe xong thở dài vội ra ngoài để ổn định tinh thần, cậu nghe xong như sét đánh đánh ngang tai mà chưa thể tin nổi cú sốc này.
- Sức khỏe thai vẫn ổn đúng không ạ !
- Vẫn ổn. Được rồi, về tẩm bổ giữ gìn sức khỏe !
- Vâng, cháu cảm ơn !
Cậu lau gel trên bụng rồi mặc áo khoác. Vừa bước chân ra, cậu chỉ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của thằng bạn đang ngồi ở ghế chờ.
- Jeonghan....!
- Có ai biết chưa !
- Chưa....!
- Mày biết rằng chúng ta đang cuối cấp, nếu mày mang thai thì rất bất tiện trong chuyện học tập !
- Tao biết !
- Biết mà vẫn đâm đầu vào à !
- ......!
- Gọi cho thầy nói chuyện này đi xong mà cũng lựa lời nói với bố mẹ, giải quyết chuyện này trong sạch, đừng để cháu tao không bố !
Anh đứng dậy đi ra xe, cậu xuy xụp tinh thần, lẽo đẽo bước chân nặng như tạ theo sau.
📲 Em muốn gặp thầy, ngay bây giờ ở sông Hàn ạ !
------------------------------
- Jimin !
Hắn đi lại, cậu ngồi trên ghế đá ngắm nhìn cảnh chiều tà nhẹ buông trên mặt sông, long lanh ánh nước va vào nhau. Ngồi xuống bên cạnh, hắn hỏi cậu thì phải một lúc sau mới có sự hồi âm lại.
- Thầy, em có thai rồi !
Cậu đưa giấy siêu âm cho hắn. Tay hắn giờ đây như một bản án kết tù tội, cậu mang thai 3 đứa trẻ, được 4 tuần rồi. Cậu vừa bước sang tuổi 18 đã được hắn mang hẳn ba củ khoai trồng dưới đất rồi.
- Jimin....!
Hắn quay sang nhìn cậu, gương mặt đã đẫm nước mắt. Cậu sợ vô cùng, sợ phải đối mặt với xã hội, sợ đối mặt với hắn và sợ đối mặt với ba mẹ.
- Em... muốn bỏ nó !
- Không Jimin, em không được làm thế. Tôi chịu trách nhiệm, nó là con của tôi, em không được làm như thế !
- NHƯNG EM CÒN PHẢI TỐT NGHIỆP, EM CÒN PHẢI ĐI HỌC !
Cậu thét vang chói một khoảng không gian, hắn như chết lặng người. Kéo cậu vào lòng, hắn an ủi cậu, giờ đây hắn cũng bối rối không biết làm gì.
- Tôi xin lỗi, tôi làm em khổ rồi, tôi có lỗi với em !
- Nếu bố mẹ em biết thì em biết phải làm sao !
Cậu khóc đau đến bất lực, họ mà biết thì cậu phải ăn nói làm sao, họ sẽ phản ứng như nào, cậu không thể vẽ nổi cảnh tượng đó. Tim thắt lại, cậu gào khóc, nước mắt thi nhau đọng thấm mảng vai áo hắn. Hắn vẫn ôm chặt cậu vào lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc cậu lại.
Trời nổi gió, ánh mặt trời dần hòa vào mặt nước, chìm xuống làn nước trong xanh của dòng sông. Cậu thiếp dần, hoàn toàn vô thức tựa vào vai hắn chìm đi.
~ Rin ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro