Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vol 2-8. Restart The Game. (2)

Tehran, thủ đô của Iran.

Từ sáng sớm, tháp Milad đã không ngừng đón tiếp khách du lịch. Từ đài quan sát cao 435m, có thể phóng tầm mắt bao quát toàn bộ thành phố. Kwon Taekjoo đóng giả làm du khách, sử dụng ống nhòm để quan sát tình hình khu vực quanh các tòa nhà chính phủ, nhà thờ Hồi giáo và sân bay. Chiếc ống nhòm anh đang dùng có độ phóng đại cực cao, đủ để thấy rõ từng viên gạch lát của Cung điện Golestan cách đó 15km. Cung điện với lối kiến trúc đậm chất Ba Tư này được trang trí bằng những mảnh gương nhỏ ghép thành khảm, lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Núi Tochal bao quanh thành phố, nơi tuyết không bao giờ tan dù là giữa mùa hè. Khu chợ Grand Bazaar nhộn nhịp không ngớt người qua lại. Nhà thờ Imamzadeh Saleh tại quảng trường Tajrish, cùng những dãy nhà mang sắc xám nhạt đặc trưng, tất cả như đưa con người ta đắm chìm vào không khí độc đáo của đất nước Iran.

Trong khi đó, cả thành phố dường như đang bị phong tỏa để đón tiếp hai nguyên thủ quốc gia Nga và Thổ Nhĩ Kỳ. Các tuyến đường nằm trong lộ trình của đoàn tháp tùng đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, tuần tra xe cảnh sát và xe quân sự diễn ra mỗi 10 phút. Các nhóm binh sĩ và cảnh sát quân sự đi tuần tra từng ngõ ngách, cẩn thận bảo đảm an ninh. Những nhân viên mật vụ trong trang phục thường dân lảng vảng khắp nơi, các tay súng bắn tỉa cũng đã chiếm lĩnh những vị trí quan trọng. Toàn bộ thành phố chẳng khác nào bị phong tỏa hoàn toàn.

Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của anh. Thực chất, nhiệm vụ lần này còn đơn giản hơn nhiều so với việc đột nhập vào trung tâm địch, vượt qua lớp lớp an ninh để bắt cóc mục tiêu hay đánh cắp vật phẩm quan trọng. Tất cả những gì cần làm chính là xâm nhập vào khách sạn nơi đoàn tùy tùng của nguyên thủ Nga lưu trú và liên lạc với Park Jungho.

Phương án để ra vào khách sạn và đường thoát thân đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Việc duy nhất còn lại là chờ đoàn đến nơi an toàn. Vì đây là cuộc họp thượng đỉnh ba bên, nghi thức và an ninh chắc chắn sẽ tập trung vào các Tổng thống. Đối với đoàn Nga, Park Jungho, một người Châu Á, có thể sẽ không được bảo vệ quá mức, vì điều đó chỉ khiến ông ta thêm nổi bật.

- Chuyên cơ của Tổng thống Nga đã tiến vào không phận Iran.

Đúng lúc Kwon Taekjoo đang nhìn đồng hồ, tính toán thời gian thì tin tức chờ đợi từ tai nghe truyền đến. Anh lập tức dùng ống nhòm quét qua bầu trời. Không lâu sau, một chiếc máy bay xuất hiện từ phía đông. Đó là Ilyushin IL-96, chuyên cơ của Tổng thống Nga. Những chiếc tiêm kích Iran hộ tống xung quanh nhanh chóng tản ra theo các hướng rồi biến mất khỏi tầm nhìn.

Tại sân bay nơi máy bay sẽ hạ cánh, một đoàn người đang xếp hàng chào đón. Theo thông lệ, các nguyên thủ quốc gia thường được tiếp đón bởi các quan chức cấp thủ tướng. Nhưng lần này, có vẻ như đích thân Tổng thống Iran đã ra mặt.

- Chuyên cơ của Tổng thống Nga đã hạ cánh xuống sân bay Mehrabad, Tehran.

Kwon Taekjoo chăm chú quan sát cửa máy bay vừa dừng lại. Ngay khi cửa mở, Tổng thống Nga Lomonosov và phu nhân xuất hiện. Sau khi đứng trước cửa chụp ảnh lưu niệm, họ từ từ bước xuống cầu thang, bắt tay chào hỏi Tổng thống Iran cùng phu nhân.

Gương mặt của một trong những cố vấn luôn tháp tùng Tổng thống Nga lập tức thu hút sự chú ý của anh. Đó chính là Vadim, anh trai thứ hai của Zhenya.

"Đúng ở đâu cũng có mặt. Sao mà rảnh rỗi thế cơ chứ!"

Kwon Taekjoo lẩm bẩm mỉa mai, rồi tiếp tục quan sát những thành viên khác trong đoàn tháp tùng.

Nhưng điều kỳ lạ là không hề thấy Park Jungho, thậm chí không có bất kỳ người Châu Á nào xuất hiện. Có khi nào họ đã yêu cầu ông ta cải trang?

"Cũng tốn công ghê! Chắc là lo lắng đến phát sợ rồi."

Kwon Taekjoo khẽ lắc đầu, lấy từ túi áo khoác một chiếc kính áp tròng dùng một lần. Anh xé bao bì kín, cẩn thận đặt chiếc kính áp tròng đặc biệt vào mắt, chớp nhẹ vài lần để điều chỉnh cho khớp. Sau đó, anh tiếp tục dùng ống nhòm quét qua từng gương mặt trong đoàn.

Những con số chiều cao lần lượt hiện lên ở rìa tầm nhìn của anh nhờ tính năng đặc biệt của chiếc kính. Với chiều cao khoảng 1m72, anh có thể nhanh chóng lần ra Park Jungho.

Kwon Taekjoo nheo mắt, tập trung phân tích từng người. Chiếc kính áp tròng tạo áp lực nhẹ lên mắt anh khi tiến hành quét toàn thân những người trong tầm ngắm. Cuối cùng, chỉ có duy nhất một người không mang theo vũ khí.

"Xác nhận mục tiêu."

Sau khi báo cáo ngắn gọn, Kwon Taekjoo tiếp tục quan sát khu vực thành phố. Dọc các con đường bị phong tỏa, lực lượng quân cảnh được vũ trang đầy đủ đã sẵn sàng. Các nhân viên mật vụ trong trang phục thường dân cũng bắt đầu di chuyển đến vị trí được chỉ định. Cảnh sát liên tục đẩy người đi đường ra khỏi ranh giới an ninh và kiểm tra danh tính những kẻ khả nghi. Trên các tòa nhà cao như tháp nhà thờ Hồi giáo, cầu cạn và mái nhà chung cư, các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí với súng trường sẵn sàng.

Đúng lúc đó, tháp Milad nơi Kwon Taekjoo đang đứng cũng bị phong tỏa. Nhân viên an ninh lên tầng, yêu cầu tất cả du khách rời đi với lý do cần bảo trì khẩn cấp.

"Đến lúc đi rồi."

Kwon Taekjoo hòa vào dòng du khách rời khỏi tháp, sau đó nhanh chóng lên chiếc xe đã đỗ sẵn. Anh đặt điện thoại lên giá đỡ và mở ứng dụng định vị.

"Gl, đang di chuyển. Gửi vị trí mục tiêu."

Ngay lập tức, màn hình hiển thị vị trí hiện tại của mục tiêu, cùng với lộ trình dự kiến và các tuyến đường tiếp cận, tránh những khu vực bị phong tỏa. Anh chọn một tuyến đường và từ từ lái xe ra đường lớn.

- Mục tiêu đang di chuyển theo lộ trình dự kiến.

Đoàn xe của Tổng thống Iran và Tổng thống Nga, được hộ tống bởi hàng chục xe cảnh sát và xe an ninh, di chuyển nhanh chóng. Như thường lệ, tất cả các tín hiệu giao thông trên lộ trình đều được điều chỉnh để ưu tiên đoàn xe. Kwon Taekjoo giữ khoảng cách hợp lý, âm thầm bám sát phía sau, liên tục xác nhận mục tiêu vẫn di chuyển trong phạm vi dự kiến. Đồng thời, anh cũng cảnh giác kiểm tra xem mục tiêu có liên lạc với thế lực thứ ba nào không, hoặc có bị ai nhắm đến không. Nếu mục tiêu gặp nguy hiểm, bảo vệ ông ta cũng nằm trong nhiệm vụ của Kwon Taekjoo.

Hệ thống định vị dẫn anh qua những con hẻm hẹp và khuất để tránh các tuyến đường bị phong tỏa. Đường phố đầy rẫy xe đỗ hai bên và những người đi bộ bất ngờ băng qua khiến việc lái xe trở nên khó khăn, nhưng Kwon Taekjoo không giảm tốc độ dù chỉ một chút. Với kinh nghiệm dày dạn trong những cuộc truy đuổi và đào tẩu, kỹ năng lái xe của anh giờ đây đã đạt đến trình độ có thể thực hiện thuần thục ngay cả khi nhắm mắt.

"...Hửm?"

Khi đang thong thả lái xe, đột nhiên Kwon Taekjoo cảm thấy có gì đó không ổn. Anh tấp xe vào lề, nghiêng người nhìn lên mái của một tòa nhà. Đó là một khách sạn lớn, nơi lý tưởng để bố trí các tay bắn tỉa. Thế nhưng, không có dấu hiệu nào cho thấy họ đang ở đó. Anh lấy ống nhòm, tiếp tục kiểm tra mái của tòa nhà đối diện. Nhưng tình hình cũng tương tự.

Chẳng lẽ đã rút quân rồi sao? Không thể nào. Mục tiêu vẫn đang trên đường đến Cung điện Sa'dabad, nơi diễn ra lịch trình chính thức. Tất cả đội ngũ an ninh phải ở nguyên vị trí cho đến khi đoàn tùy tùng của cả hai nguyên thủ đến nơi an toàn. Là tình huống đặc biệt nào khiến các tay súng rời vị trí?

"...Hửm?"

Ngay lúc đó, trên mái của khách sạn, một bóng người màu đen thoáng hiện ra. Có vẻ như tay súng bắn tỉa vừa biến mất đã quay lại. Tòa nhà đối diện cũng xuất hiện những chuyển động tương tự.

"Lũ này đang làm cái gì đây?"

Nếu đã là tay súng bắn tỉa, nhiệm vụ của họ là không rời mắt khỏi mục tiêu cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Nguyên tắc này áp dụng cả khi mục đích là tiêu diệt lẫn bảo vệ mục tiêu. Nếu chỉ một người bất tuân, có thể tạm bỏ qua. Nhưng việc hai tay súng cùng lúc vi phạm quy tắc là chuyện không bình thường. Rõ ràng, tình hình có gì đó không ổn mà anh cần phải kiểm tra.

"Đây là G1. Phát hiện tình huống đáng ngờ. Cần kiểm tra trước khi tiếp tục di chuyển."

- Thông qua.

"Đội hỗ trợ, yêu cầu quyền tiếp cận khách sạn Espinas."

Sau khi yêu cầu đội hỗ trợ cung cấp hậu thuẫn, Kwon Taekjoo lái xe thẳng đến khách sạn đáng ngờ. Anh bước xuống xe và rút ra một tấm thẻ nhận dạng cảnh sát Iran để đưa cho nhân viên bãi đỗ xe đang tiến đến.

[Tôi sẽ quay lại ngay, cứ để xe ở đây.]

[Vâng, thưa ngài.]

Bước xuống khỏi ghế lái, Kwon Taekjoo sải bước tiến vào bên trong khách sạn. Vì sắp đến giờ nhận phòng, sảnh đợi đông đúc hơn thường lệ. Các nhân viên tất bật đẩy xe phục vụ và tiếp đón khách. Anh đi thẳng đến quầy lễ tân và rút ra thẻ nhận dạng cảnh sát.

[Cảnh sát đây. Tôi đến để kiểm tra xem đội ngũ an ninh được phân công bảo vệ VIP tại khách sạn này có làm việc đúng quy định hay không.]

[À, chúng tôi vừa nhận được chỉ thị từ cấp trên yêu cầu xác minh kỹ danh tính người lạ. Nếu được phép, tôi có thể sao chép lại thẻ của ngài được không ạ?]

[Được thôi.]

Nhân viên lễ tân rời khỏi quầy, bước vào bên trong và mất một lúc lâu mới quay lại. Có vẻ cô đang liên lạc với sở cảnh sát phụ trách để xác thực danh tính của anh. Khi thấy nhân viên lễ tân cẩn thận đến mức này, Kwon Taekjoo thoáng nghĩ liệu có phải anh đã quá nghi ngờ mà lãng phí thời gian vô ích không. Tuy nhiên, cảm giác bất an khó hiểu trong lòng anh vẫn chẳng hề nguôi ngoai.

[Cảm ơn ngài đã đợi.]

Người nhân viên quay lại, trả lại thẻ cho Kwon Taekjoo. Có vẻ đội hỗ trợ của anh đã thành công trong việc can thiệp vào đường dây liên lạc.

[Ngài có thể kiểm tra bên trong, nhưng theo chính sách của khách sạn, chúng tôi không thể giao chìa khóa tổng. Tuy nhiên, đội an ninh của chúng tôi sẽ đi cùng ngài.]

[Không cần đâu. Tôi chỉ định kiểm tra qua một chút thôi.]

[Những gì xảy ra trong khách sạn, chúng tôi đều cần phải nắm rõ.]

Trước sự kiên quyết của cô, Kwon Taekjoo không muốn tranh cãi thêm, tránh gây ra nghi ngờ không đáng có. Hai vệ sĩ to lớn từ văn phòng an ninh nhanh chóng xuất hiện. Họ tự động dẫn anh đến thang máy dành cho nhân viên. Anh im lặng bước theo.

Thang máy khá rộng, nhưng khi cả ba người đàn ông cao lớn bước vào, không gian bỗng trở nên chật chội. Một trong hai vệ sĩ quẹt thẻ từ của mình và ra hiệu cho Kwon Taekjoo chọn tầng. Anh ấn nút, sau đó thang máy từ từ đóng lại.

Khi thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, người duy nhất bước ra là Kwon Taekjoo. Anh kéo lê hai gã vệ sĩ bất tỉnh, nhét họ vào phòng máy gần đó. Sau đó, anh tháo lấy bộ đàm và thẻ ra vào của họ, nhanh chóng tiến vào cầu thang thoát hiểm vốn bị phong tỏa.

Anh bước nhẹ nhàng, không gây tiếng động, tiến lên tầng thượng. Không lâu sau, một cánh cửa thép dày hiện ra mà không có thêm chiếu nghỉ cầu thang nào. Kwon Taekjoo áp chiếc đồng hồ đeo tay lên cánh cửa, ngay lập tức, một hình ảnh nhiệt được chiếu lên qua ống kính đặc biệt mà anh đang đeo. Phía sau cánh cửa, có một người nằm bất động dưới sàn và một người khác đang chuẩn bị súng bắn tỉa.

Không lý nào cần tới hai tay súng bắn tỉa ở cùng một vị trí. Rất có khả năng, tay súng được chính phủ Iran bố trí đã bị tấn công. Điều này đồng nghĩa với việc kẻ đang ở phía sau cánh cửa kia không hề có ý định bảo vệ VIP. Kwon Taekjoo không rõ mục tiêu của hắn là ai. Nhưng nếu hắn hành động, toàn bộ lịch trình của phái đoàn Nga có thể sẽ bị phá hủy, kéo theo toàn bộ kế hoạch của anh bị sụp đổ. Anh không thể để điều đó xảy ra.

Lấy ra một quả bom mini, Kwon Taekjoo gắn nó vào cánh cửa. Sau đó, anh nằm rạp xuống chiếu nghỉ cầu thang, nhấn nút bên cạnh đồng hồ đeo tay. Ngay lập tức, quả bom phát nổ, thổi bay cánh cửa.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Kwon Taekjoo lăn mình lên sân thượng, nhắm thẳng vào hình ảnh nhiệt đang hiện lên và bóp cò. Kẻ lạ mặt chưa kịp phản ứng đã ngã gục.

Nhưng ngay sau đó, một loạt đạn bất ngờ bắn tới từ phía sau. Tay súng ở tòa nhà đối diện đã nhận thấy tình hình và lập tức đáp trả.

Cúi thấp người hết mức, Kwon Taekjoo lao nhanh về phía bức tường nơi khẩu súng bắn tỉa được bố trí. Dù vậy, những loạt đạn vẫn bám sát anh không ngừng. Vừa đến nơi, anh trượt người nép sát vào tường, phản kích bằng một loạt đạn khác.

Chỉ trong tích tắc, tiếng súng nhắm vào anh bỗng ngừng lại. Kwon Taekjoo thoáng ngạc nhiên. Anh không ngắm kỹ nhưng lại may mắn bắn trúng mục tiêu sao?

Anh lập tức cầm lấy khẩu súng bắn tỉa, sử dụng kính ngắm để rà soát các tầng mái của những tòa nhà xung quanh. Bất chợt, cảm giác lạnh sống lưng ập đến. Anh vội vàng xoay nòng súng ra sau, nhưng trong kính ngắm, tay súng đối diện đã kịp nhắm thẳng vào anh.

Muộn rồi. Ý nghĩ ấy chỉ vừa lóe lên trong đầu, thì tay súng kia đột nhiên đổ gục bởi một đòn tấn công bí ẩn.

Kwon Taekjoo xoay khẩu súng liên tục, cố tìm kiếm tung tích của kẻ vừa can thiệp. Anh kịp thấy bóng dáng người đó thoáng xuất hiện, nhưng rồi lại tan biến như làn khói.

Zhenya?

Không, cảm giác khác hẳn khi đối diện với cậu. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua với khoảng cách rất xa, Kwon Taekjoo vẫn có thể khẳng định điều đó. Nếu không phải cậu, vậy thì là ai?

Nhưng suy nghĩ ấy không kéo dài lâu. Một viên đạn từ xa bay tới, bắn nát một phần lan can nơi anh đang ẩn nấp. Kwon Taekjoo lập tức xoay nòng súng về phía trước. Anh nhắm thẳng về hướng viên đạn vừa bắn ra định phản công, nhưng lại bắt gặp một tay súng bắn tỉa đứng hiên ngang, trơ trọi giữa trời.

Đúng là muốn chết. Anh nhíu mày, ngón tay đặt trên cò súng bắt đầu siết chặt. Nhưng kỳ lạ thay, qua ống kính ngắm, ánh mắt của anh và tay súng nọ dường như chạm nhau. Hắn từ từ lắc đầu, động tác trông như muốn truyền tải điều gì đó.

"...Chuyện quái gì thế này?"

Bất ngờ, giọng nói từ bộ đàm vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh.

- G1, vừa nhận được báo cáo có tiếng nổ lớn tại khu vực. Cảnh sát địa phương đang trên đường tới. Yêu cầu báo cáo tình hình.

"Để sau."

Kwon Taekjoo trả lời ngắn gọn, tạm gác việc báo cáo. Anh cúi xuống lục lọi người tay súng vừa bị hạ gục, tháo lấy chiếc bộ đàm của hắn và đeo vào tai.

Âm thanh từ phía bên kia vang lên đúng lúc tay súng ở tòa nhà đối diện bắt đầu mấp máy môi. Qua bộ đàm, anh nghe thấy từng từ được thốt ra bằng tiếng Ba Tư.

- Năm, bốn, ba, hai, một.

Đếm ngược? Kwon Taekjoo nhíu mày, ánh mắt quay trở lại tòa nhà đối diện. Người đàn ông nọ đã trèo lên lan can. Hắn hét lớn một câu, rồi bất chấp tất cả mà lao mình xuống không chút do dự.

- Inshallah.

Giọng nói vang lên qua bộ đàm vừa dứt, âm thanh va chạm nặng nề với mặt đất vang lên. Nhưng điều khiến Kwon Taekjoo kinh hãi hơn là ngay sau đó, hàng chục chiếc drone cùng lúc bay lên từ nhiều tòa nhà khác nhau, đồng loạt hướng về một phía.

Chúng bay thẳng về hướng đoàn xe hộ tống hai nguyên thủ Nga và Iran.

Không lẽ nào... Một linh cảm chẳng lành ập đến. Trước khi kịp suy nghĩ thêm, một chuỗi tiếng nổ kinh hoàng liên tiếp vang lên. Làn sóng xung kích từ vụ nổ lan ra, làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân anh.

Bất chợt, toàn bộ thành phố trở nên yên tĩnh lạ thường. Đầu óc Kwon Taekjoo dường như bị tê liệt. Anh chỉ biết đứng đó, nhìn những cột khói đen đặc từ hướng đại lộ lần lượt bốc lên. Thời gian vẫn trôi, nhưng cảnh tượng không thực trước mắt lại đang không ngừng khẳng định rằng đây chính là hiện thực.

Những chiếc xe cảnh sát trên phố hối hả lao đi, còi hú vang vọng khắp nơi. Người dân trên đường thì nép sát vào tường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn quanh.

Kwon Taekjoo, người vẫn đang quỳ rạp sau vụ nổ, lập tức trấn tĩnh lại và tập trung kiểm tra vị trí của mục tiêu. Nhưng kỳ lạ thay, bản đồ hoàn toàn trống rỗng, không một tín hiệu nào được ghi nhận.

"Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này?"

- G1, vừa xảy ra vụ nổ không rõ nguyên nhân gần vị trí mục tiêu. Nhiều khả năng đây là một vụ khủng bố.

"...Khủng bố?"

Ai là kẻ đứng sau? Và với mục đích gì? Câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu nhưng không hề quan trọng vào lúc này. Trong tâm trí hỗn loạn của Kwon Taekjoo, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cứu được mục tiêu.

Anh rời khỏi sân thượng, nhanh chóng kiểm tra lại vị trí mục tiêu qua thiết bị.

"Vị trí hiện tại của mục tiêu?"

- Không xác định được. Yêu cầu xác nhận trực tiếp.

"Chết tiệt."

Đứng trước thang máy, anh liên tục nhấn nút gọi, nhưng cảm giác như thang máy đang di chuyển chậm hơn bao giờ hết. Sốt ruột, anh quay sang tìm chiếc khác, nhưng đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn. Tất cả các thang máy đều đồng loạt hướng lên tầng thượng. Có lẽ cảnh sát đã nhận được báo cáo về vụ nổ và đang tiến hành phong tỏa. Đây là tình huống mà anh rất dễ bị coi là nghi phạm khủng bố.

- Yêu cầu hỗ trợ từ đội tiếp viện.

Không lâu sau, mọi thang máy đều dừng lại. Kwon Taekjoo tranh thủ cơ hội đó lao vào lối thoát hiểm, từng bước chạy xuống cầu thang, đôi lúc còn trượt trên lan can để phóng nhanh hơn.

Khi gần chạm đến tầng trệt, cánh cửa thoát hiểm phía dưới bất ngờ bật mở. Hai gã bảo vệ xuất hiện, súng trên tay chĩa thẳng về phía anh.

[Đứng im!]

Bất chấp lời cảnh báo của đối phương, Kwon Taekjoo lao mình nhảy vọt lên không trung. Anh đạp chân vào bức tường đối diện, tận dụng lực bật để tung một cú đá thẳng vào mặt của tên bảo vệ đang lao tới. Ngay sau đó, anh xoay người, khóa chân tên bảo vệ thứ hai đang tiến lên, quật ngã hắn xuống đất. Trước khi đối phương kịp hoàn hồn, anh đã tung nắm đấm khiến hắn gục tại chỗ.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai tên bảo vệ đã bị anh hạ gục. Kwon Taekjoo nhặt chiếc bộ đàm rơi của bọn chúng đang lăn lóc giữa sàn và bình thản báo cáo:

[Lối thoát hiểm, không có gì bất thường.]

Anh mở cửa thoát hiểm, bình thản bước ra ngoài như thể trước đó chẳng có gì xảy ra.

Sảnh khách sạn hoàn toàn vắng vẻ. Có vẻ tất cả đã được sơ tán đến nơi an toàn. Anh bước nhanh qua khu vực sảnh, tiến thẳng đến chiếc xe đậu trước cửa chính.

Ngay khi động cơ khởi động, anh lập tức lao thẳng về phía con đường nơi những tiếng nổ và tiếng súng liên tiếp vang lên.

Đường phố sau vụ tấn công trở thành một mớ hỗn độn không thể kiểm soát. Tín hiệu đèn giao thông đã ngừng hoạt động, các phương tiện chen lấn nhau một cách vô tổ chức, chẳng ai còn quan tâm đến luật giao thông. Không ít xe vượt hẳn qua dải phân cách, lao sang làn đường ngược chiều. Người dân hoảng loạn vứt bỏ xe cộ, chạy tán loạn khắp nơi.

Kwon Taekjoo phải liên tục bấm còi inh ỏi, tránh những người đang bất chấp lao ra giữa đường.

[Tránh đường! Này, nguy hiểm! Tránh đường đi!]

Ngay cả lực lượng quân đội và cảnh sát đang giữ trật tự cũng lâm vào trạng thái bối rối. Họ dường như không thể phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù. Hỗn loạn bao trùm khắp nơi, và rõ ràng không ai biết phải ưu tiên điều gì trước.

Những người bị thương nằm la liệt trên đường. Làn khói đen dần tan, để lộ những thân thể gục ngã: có cả lực lượng bảo vệ, cả dân thường. Tiếng rên rỉ, tiếng kêu gào vang lên khắp nơi. Không khí đặc quánh mùi thuốc súng, mùi cháy khét và mùi máu tanh, khiến việc hít thở cũng trở thành một nỗi cực hình. Đây là địa ngục trần gian đang hiện ra ngay trước mắt.

"Chết tiệt, Park Jungho đang ở đâu chứ!"

Hiện trường khủng bố thậm chí còn hỗn loạn hơn. Sức ép từ vụ nổ đã đẩy bật các hàng rào chắn khổng lồ, xe cộ bị bỏ lại nằm ngổn ngang khắp nơi. Nhiều chiếc xe thủng lỗ chỗ vì đạn, biến thành đống sắt vụn hoặc bốc cháy dữ dội. Mặt đường từng nhẵn bóng nay chằng chịt những vết nứt, vết lõm sâu.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, tiếng súng vẫn vang lên từng đợt không ngừng. Có vẻ đặc nhiệm Iran đang giao tranh ác liệt với nhóm khủng bố. Trên bầu trời, những chiếc drone bay lượn không ngớt. Số lượng của chúng quá nhiều để chỉ phục vụ mục đích do thám. Quả nhiên, một chiếc drone bất ngờ lao xuống khu vực giao tranh và phát nổ dữ dội.

Liệu các nguyên thủ của hai nước còn an toàn không? Còn Park Jungho thì sao?

- G1, xác nhận vị trí của mục tiêu.

Giữa lúc hỗn loạn, tin tức từ bộ đàm truyền đến. Ngay sau đó, trên màn hình điện thoại của anh cũng hiển thị lại vị trí của mục tiêu.

Với tình hình hiện tại, khả năng cao là toàn bộ lịch trình chính thức sẽ bị hủy bỏ. Hội nghị thượng đỉnh giữa hai nước có nguy cơ bị vô hiệu. Điều đó đồng nghĩa với việc Park Jungho có thể được đưa trở lại Triều Tiên bất cứ lúc nào. Nếu vậy, kế hoạch lần này cũng sẽ thất bại thảm hại.

Anh không thể để chuyện đó xảy ra. Cơ hội này khó khăn lắm mới có được, làm sao có thể đặt cược vào một tương lai mơ hồ lần sau.

"Đội hỗ trợ, thay đổi kế hoạch. Tôi sẽ trực tiếp tiếp cận và đảm bảo mục tiêu ngay lập tức."

- G1, giữ vị trí. Nhắc lại, G1, chờ lệnh ở nơi an toàn.

"Đã nói là không còn thời gian mà."

Anh gằn giọng, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi. Tránh khỏi làn đường đang mịt mù khói súng và đầy rẫy những viên đạn lạc, Kwon Taekjoo lùi xe vào một con hẻm nhỏ gần đó. Mặc dù trên đường đã chẳng còn người qua lại, nhưng ô tô, xe máy, xe đẩy trẻ em, thậm chí cả những chiếc xe hàng bị bỏ lại nằm la liệt khắp nơi. Bất chấp những chướng ngại vật, anh vẫn không giảm tốc, khéo léo luồn lách qua từng khoảng trống chật hẹp.

Liên tục theo dõi hướng di chuyển của mục tiêu, Kwon Taekjoo bẻ lái rẽ vào một con ngõ hẹp. Khoảng cách giữa các tòa nhà hẹp đến mức gương chiếu hậu hai bên đều bị đập ngược về phía sau. Cảm giác căng thẳng như dồn lên từng kẽ răng, anh nghiến chặt hàm và tăng tốc.

Cuối cùng, không gian trước mắt mở ra, một con đường lớn hiện ra trước mặt. Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Anh chạm mặt với một chiếc xe tuần tra đang đậu sẵn bên lề.

Những cảnh sát trong xe ngỡ ngàng trước chiếc ô tô lao ra từ con hẻm, vội vàng rút súng, nhắm thẳng về phía Kwon Taekjoo.

[Đằng kia! Tắt máy ngay!]

[Từ từ xuống xe, giơ tay lên! Đừng nghĩ đến việc làm điều gì ngu ngốc!]

Kwon Taekjoo nghe lời tắt máy rồi mở cửa bên ghế lái, chậm rãi bước xuống. Nhưng chỉ là giả vờ. Anh bất ngờ rút ra một quả lựu đạn, quăng thẳng về phía cảnh sát.

[Lựu đạn!]

[Nằm xuống!]

Cả hai viên cảnh sát hét toáng lên, hoảng hốt nằm rạp xuống đất. Nhưng chờ mãi, không có tiếng nổ nào vang lên.

Chỉ đến khi nhận ra có gì đó không ổn, chiếc xe của Kwon Taekjoo lao vút đi từ lúc nào. Những viên đạn đuổi theo phía sau, nhưng chỉ làm xước nhẹ phần cản sau của xe anh.

Anh phóng đi một đoạn dài. Đúng lúc ấy, giọng nói chờ đợi bấy lâu vang lên trong bộ đàm:

- G1, phê duyệt thay đổi kế hoạch.

"Có thế chứ! Đáng lẽ nên như vậy từ sớm"

Vừa nghe được tín hiệu, trên bản đồ lập tức hiện lên lộ trình được đề xuất. Kwon Taekjoo nhanh chóng điều chỉnh xe, bám theo hướng dẫn để truy đuổi mục tiêu. Phần lớn các tuyến đường chính đã bị phong tỏa, buộc anh phải tốn một hồi lâu luồn lách qua những con hẻm.

Trong khi đó, những chiếc xe tuần tra nhận được yêu cầu hỗ trợ từ đội cảnh sát ban đầu bắt đầu xuất hiện phía sau. Từng chiếc một hú còi inh ỏi, liên tục ra lệnh yêu cầu dừng xe, thậm chí đe dọa sẽ nổ súng nếu không chấp hành.

Mặc kệ, anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào mục tiêu. Những loạt đạn nổ liên tiếp vang lên, bắn thẳng vào phần đuôi xe. Cửa kính sau cuối cùng cũng vỡ nát, còn lại những mảnh kính văng tung tóe.

Kwon Taekjoo cúi thấp người, một tay giữ chặt vô lăng, chân đạp mạnh ga, chiếc xe tăng tốc đột ngột. Tốc độ cao khiến tầm nhìn bị hạn chế, và việc kiểm soát tay lái cũng trở nên khó khăn hơn. Chiếc xe liên tục va quẹt vào tường các tòa nhà hai bên đường, làm một bên gương chiếu hậu rơi lủng lẳng và cản sau bị bung ra, kéo lê trên mặt đường.

"Haa... Được rồi, chơi thôi."

Dù đang trong tình cảnh hỗn loạn với những loạt đạn bay vèo vèo xung quanh, Kwon Taekjoo vẫn tập trung phóng to bản đồ để nắm rõ địa hình. Một ngõ cụt sắp hiện ra, anh cần nhanh chóng rẽ hướng qua khe hẹp trước khi bị dồn vào chân tường. Lẽ ra phải giảm tốc, nhưng anh lại đạp ga mạnh hơn để tiến thẳng về phía trước. Đến khoảnh khắc quyết định, anh bất ngờ phanh gấp và xoay vô lăng, xoay người gắt gao để kịp rẽ trái. Tiếng rít chói tai vang lên khi xe trượt ngang, và phần bên ghế phụ va vào tường, tạo nên một vết lõm sâu.

Dẫu vậy, tổn hại này chẳng thấm vào đâu so với những gì đội xe tuần tra phía sau phải gánh chịu. Vì không kịp xử lý, hai chiếc xe cảnh sát bám sát ngay sau xe anh đâm thẳng vào bức tường cuối đường. Đội hình truy đuổi phía sau rối loạn, các xe lao vào nhau trong chuỗi va chạm liên hoàn, chắn kín cả con hẻm.

Kwon Taekjoo siết chặt nắm đấm, nhưng chưa kịp thở phào thì tiếng cánh quạt trực thăng vang lên từ xa. Một chiếc trực thăng cảnh sát bất ngờ xuất hiện, đổ bóng xuống con đường hẹp.

[Phương tiện tình nghi, lập tức dừng lại. Phương tiện tình nghi, nếu không dừng xe, chúng tôi sẽ nổ súng!]

"Nếu là mấy người thì mấy người dừng lại chắc?"

Phớt lờ cảnh báo, anh tiếp tục lao đi, trực thăng cũng không ngần ngại khai hỏa. Âm thanh từ những loạt đạn từ súng Minigun dội xuống xé toạc phần nóc xe, tạo thành những vệt cháy xém dài. Kính cửa sổ và ghế ngồi đều tan nát, lớp đệm bên trong bung ra, bay khắp nơi như tuyết rơi.

"Mẹ kiếp. Định giết mình rồi!"

Không còn cách nào khác, anh buộc phải đổi hướng. Lách khỏi tầm ngắm của trực thăng, anh lao vào một con hẻm nhỏ dẫn thẳng tới khu chợ bazaar gần đó. Dù vụ tấn công vừa mới xảy ra gần đây, nhiều tiểu thương vẫn chưa chịu rời đi, loay hoay thu dọn đồ đạc. Anh bóp còi inh ỏi, chiếc xe lao như điên vào giữa khu chợ, khiến mọi người hét lên, hoảng loạn chạy tán loạn vào các gian hàng.

Trực thăng trên cao buộc phải ngừng bắn, bay vòng ra phía lối ra. Có vẻ chúng lo ngại bắn nhầm thường dân trong khu vực và hiệu suất tấn công cũng giảm đi đáng kể vì mái che chợ cản trở tầm nhìn.

Nhưng đi thẳng qua khu chợ chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng cá sấu. Sau khi nhìn lại bản đồ, Kwon Taekjoo bấm còi liên tục, đâm thẳng vào một cửa hàng. Chiếc xe ủi tung quầy hàng phía trước, và ngay khi xe xuyên qua cửa kính, anh nâng khẩu súng phóng lựu lên, ngắm về phía tường chắn.

Tiếng nổ lớn vang lên khi lựu đạn va vào tường, phá ra một lỗ hổng đủ lớn để chiếc xe đi qua. Vết nứt lan rộng, để lại những đường gân như mạng nhện trên bức tường gạch. Siết chặt quai hàm, anh đạp ga hết mức, lao thẳng về phía trước.

"Hựaaaah!"

Chiếc xe đâm sầm vào bức tường chắn tạo ra tiếng nổ lớn, bức tường đổ sập xuống với những mảnh vụn đổ ập lên mui xe và nắp ca-pô. Phần đầu và nóc xe méo mó đến mức khó nhận ra hình dạng ban đầu. Thật kỳ lạ khi chiếc xe vẫn có thể tiếp tục chạy trong tình trạng như vậy.

Nhờ phá được bức tường, Kwon Taekjoo không chỉ cắt đuôi trực thăng mà còn thu hẹp đáng kể khoảng cách với mục tiêu. Anh chăm chú nhìn chấm đỏ trên bản đồ định vị, liên tục tăng tốc không ngừng nghỉ.

Không lâu sau, chiếc xe của anh đã leo lên cầu vượt, chạy song song với mục tiêu. Chỉ còn một chút nữa thôi, anh đã có thể bắt kịp đối phương. Nhưng ngay lúc anh nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng, mục tiêu bất ngờ rẽ vào lối ra gần nhất, đâm xuống con đường phía dưới cầu và ngược lại hướng đi ban đầu. Có lẽ chúng cố tình làm vậy để đánh lạc hướng cuộc truy đuổi.

Dù lý do có là gì, nếu để tình trạng này tiếp diễn, khoảng cách giữa anh và mục tiêu sẽ lại càng xa. Việc bắt kịp đối phương lần nữa không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian và công sức. Trong lúc còn đang cân nhắc, Kwon Taekjoo nhìn thấy mục tiêu lướt qua ngay dưới chân mình, lao ngược về phía đối diện.

"Lúc nào lại biết sợ chứ."

Ngay sau đó, Kwon Taekjoo quay đầu xe, nhắm thẳng về phía hàng rào chắn âm tường bên cao tốc. Gầm lên một tiếng để lấy tinh thần, anh đạp mạnh chân ga hết mức. Chiếc xe đâm sầm vào rào chắn và lao xuống từ độ cao tương đương một tòa nhà năm tầng. Tiếng 'uỳnh' chấn động vang lên khi xe va chạm với mặt đất, túi khí trong xe bung ra dữ dội.

Dù toàn thân đau nhức, anh không có thời gian để bận tâm đến cơn đau. Nhanh chóng rút con dao đeo bên chân, anh xé toạc túi khí, giải phóng áp lực đè nặng trên ngực, cuối cùng mới thở được.

"Chết tiệt... Cứ chơi thế này chắc chết thật nhỉ?"

Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, anh kiểm tra vị trí của mình và mục tiêu trên bản đồ. Hai chấm đỏ gần như trùng khớp. Không ngạc nhiên, bởi chiếc xe của anh đã rơi thẳng xuống nóc một chiếc xe bọc thép của lực lượng đặc nhiệm, vốn đang hộ tống phía sau mục tiêu.

Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến cả đoàn hộ tống rơi vào hỗn loạn. Một tay súng trường từ xe bọc thép phía trước ngay lập tức nhắm súng vào anh. Kwon Taekjoo cúi rạp người, tránh được loạt đạn dày đặc. Anh nhanh chóng trườn xuống ghế sau, nơi giấu khẩu súng phóng lựu. Trong chớp mắt, bắn một quả đạn pháo về phía trước.

Tiếng nổ chói tai vang lên khi quả đạn pháo phát nổ, hất tung hai chiếc xe bọc thép đi trước lên không trung. Chiếc xe chở mục tiêu suýt va chạm với những chiếc xe lật nhào và nhanh chóng rẽ vào con hẻm bên trái. Xe của Kwon Taekjoo vẫn còn nằm yên trên nóc của chiếc xe bọc thép, ráo riết bám theo sau.

Ở khúc cua gấp, chiếc xe bị nghiêng mình rơi xuống, kẹt giữa xe bọc thép và tường hẹp. Toàn bộ cơ thể Kwon Taekjoo bị quăng quật không thương tiếc. Chiếc xe bị kéo lê đi một đoạn, thân xe ma sát với bức tường tóe lửa liên tục, như thể sắp bốc cháy. Anh có thể bị nghiền nát cùng chiếc xe bất cứ lúc nào, cần phải lập tức thoát ra.

Kwon Taekjoo trườn ra ngoài qua cửa sổ ghế sau, đập vỡ gương chiếu hậu bên hông của chiếc xe bọc thép. Trong chớp mắt, anh đứng thăng bằng trên chiếc xe đang lao vút đi, rồi dồn hết sức nhảy thẳng lên nóc xe bọc thép.

"Haaah!"

Ngay khi anh tiếp đất an toàn trên nóc xe bọc thép, chiếc xe của anh ở phía sau đã bị nghiền nát thành một đống kim loại méo mó. Nếu chậm hơn một giây thôi, chắc chắn anh đã bị đè bẹp đến không còn hình hài.

Không có thời gian để thở phào, anh bò qua nóc xe bọc thép, tiến về phía kính chắn gió của cabin lái. Anh nổ súng liên tục vào kính chắn gió, nhưng tấm kính chống đạn chỉ nứt trắng mà không vỡ. Lần này, anh dùng báng súng đập mạnh vào điểm yếu trên kính, khiến nó vỡ tan. Nhanh như chớp, anh giáng một cú vào đầu người lái, làm hắn ta bất tỉnh ngay tại chỗ.

Chiếc xe bọc thép lắc lư dữ dội khi không còn người điều khiển.

"Đi cùng nhau chút nào."

Kwon Taekjoo lầm bầm trong lúc chen mình vào ghế lái. Sau khi nắm quyền kiểm soát, anh tăng tốc, bám sát chiếc xe chở mục tiêu.

Đoàn xe hộ tống của nguyên thủ Nga lúc này chỉ còn lại hai chiếc. Có vẻ như sau vụ tấn công, đoàn xe đã phân tán để tránh bị tiêu diệt hoàn toàn, hay trong đoàn chỉ còn hai chiếc này sống sót. Nhưng ngay cả hai chiếc xe còn lại cũng không tránh khỏi hư hỏng nặng, đúng là thần kỳ khi thấy chúng vẫn còn đang chạy băng băng!

Kwon Taekjoo không chắc Park Jungho còn sống hay đã chết. Nếu ông ta không qua khỏi, thì anh cũng phải nhìn thấy cái xác.

Anh đạp mạnh chân ga, đẩy tốc độ lên mức cao nhất. Những chiếc xe phía trước, đang cố chạy trốn khỏi chiếc xe bọc thép lao như điên của anh, chẳng mấy chốc đã bị dồn đến cuối con hẻm cụt. Không bỏ lỡ cơ hội, anh nhấn mạnh ga, đâm thẳng vào chiếc xe trước mắt. Lực va chạm mạnh đến mức đẩy chiếc xe va tiếp vào chiếc đi đầu.

Hai chiếc xe, trước và sau đều bị biến dạng hoàn toàn, bị kẹt cứng giữa bức tường và chiếc xe bọc thép. Những chiếc bánh xe của chúng quay tròn, lơ lửng khỏi mặt đất.

Khi mọi chuyển động ngừng lại, Kwon Taekjoo từ từ bước xuống xe bọc thép, tiến về phía chiếc xe của đoàn hộ tống Nga. Máu từ vết thương trên trán chảy xuống, thấm đẫm một bên tầm nhìn. Ngay cả thấu kính đặc biệt cũng bị nhuốm đỏ, khiến mọi thứ trong mắt anh phủ đầy sắc máu. Anh chẳng mấy để tâm, dùng tay lau qua loa dòng máu đang chảy, rồi bắt đầu kiểm tra từ chiếc xe phía sau.

Tất cả hành khách bên trong đều bất động, không một ai còn tỉnh táo. Ngay cả tài xế cũng dường như đã mất ý thức vì vết thương quá nặng. Khi anh lần lượt quan sát từng khuôn mặt, ánh mắt dừng lại ở một người đang gục trên ghế sau.

Là Vadim.

Kwon Taekjoo tặc lưỡi, rồi vòng ra phía sau mở cửa ghế sau. Anh thò tay vào, nhẹ nhàng chạm vào cổ Vadim để bắt mạch. Anh ta vẫn còn sống. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là nhịp đập của mạch quá nhanh, đến mức khác thường.

Ngay khoảnh khắc anh ngừng lại vì sự bất thường ấy, một họng súng lạnh ngắt dí mạnh vào ngực anh. Cùng lúc đó, Vadim chậm rãi mở mắt, mí mắt kéo lên đầy toan tính.

Kwon Taekjoo thả tay, từ tốn giơ hai tay lên và lùi lại vài bước. Vadim, với ánh mắt đầy cảnh giác, cũng rời khỏi xe. Anh ta đứng đối diện Kwon Taekjoo, nhìn anh một lượt, rồi bất ngờ xé toạc lớp da nhân tạo đã tả tơi trên khuôn mặt của anh. Nhìn khuôn mặt thật lộ ra, Vadim bật cười chế nhạo.

[Ha, lại là cậu? Tên gián điệp người Hàn.]

[Ai mà ngờ, gặp nhau nhiều đến nỗi sắp nảy sinh tình cảm rồi đây!]

[Cậu dám... Cả vụ khủng bố này cũng là trò của mấy người đúng không?]

[Thôi mà. Làm thế thì bọn tôi được lợi gì?]

[Nếu không phải, tại sao cậu lại có mặt ở đây?]

[Để xem nào. Chẳng phải đó là câu hỏi hơi riêng tư sao?]

Kwon Taekjoo đáp trả bằng giọng điệu ranh mãnh, khiến Vadim nhíu mày tức tối. Họng súng lập tức dí lên cổ anh, tạo một áp lực nặng nề.

[Cậu luôn ngáng đường tôi.]

[Tôi thì thích chắc? Nếu anh bớt làm mấy chuyện xấu xa thì tôi cũng được thảnh thơi rồi. Vô liêm sỉ là bản tính di truyền từ gia đình à?]

[Sắp chết mà vẫn mồm miệng thật!]

Vadim nheo mắt, ngón tay từ từ siết lấy cò súng, khóe môi anh ta cong lên.

[Lần nào cậu cũng làm tôi chướng mắt. Tốt thôi...]

Vadim cười khẽ, nhưng tiếng thở của anh ta nặng nề một cách bất thường.

Nhìn kỹ, Kwon Taekjoo nhận ra bên sườn trái của Vadim đã nhuốm đầy máu, vết thương nghiêm trọng hẳn là do trúng đạn. Ánh mắt anh ta cũng đục ngầu, chứng tỏ anh ta đang trong trạng thái không ổn chút nào. Vậy mà vẫn còn cố tỏ ra hung hăng.

Ánh mắt của Kwon Taekjoo, vốn dán chặt lên Vadim, thoáng liếc nhìn phía sau lưng anh ta. Vadim nhận ra hành động kỳ lạ, cũng khẽ khựng lại trong giây lát. Ngay lúc đó, Kwon Taekjoo đẩy mạnh cánh tay anh ta lên.

Tiếng súng nổ vang khi viên đạn sượt ngang khoảng không. Kwon Taekjoo lập tức bắt lấy cánh tay của Vadim, bẻ ngoặt ra phía sau. Cùng lúc, anh nhặt khẩu súng rơi dưới đất, xoay người bắn vào một chiếc drone đang lao tới từ phía sau Vadim. Chiếc drone phát nổ dữ dội giữa không trung. Kwon Taekjoo nhanh chóng kéo Vadim lại gần, che chắn cho anh ta khỏi những mảnh vỡ đang ào ạt rơi xuống.

Tiếng nổ mạnh đến mức ù cả hai tai. Anh lắc mạnh đầu để lấy lại tỉnh táo sau cơn choáng váng. Dường như vẫn còn một vài chiếc drone mang theo bom được sử dụng cho vụ khủng bố. Anh không còn nhiều thời gian nữa.

Không nói một lời, Kwon Taekjoo túm lấy cổ áo khoác của Vadim và kéo mạnh.

[Buông ra! Cậu định làm gì...!]

[Tôi không nghĩ thằng nhóc đó sẽ buồn nếu một trong các người phải chết.]

[Ugh...]

[Nhưng coi như là lần đầu tiên trong đời anh được nhờ thằng em trai tốt của mình đi.]

Nói xong, anh xé chiếc áo khoác của Vadim làm đôi, rồi ấn mạnh một nửa mảnh áo vào vết thương trên sườn anh ta để cầm máu. Tiếp đó, anh nhanh chóng tháo dây lưng của Vadim, buộc chặt phần áo vừa dùng để cố định vết thương.

Xong xuôi, Kwon Taekjoo thả Vadim ra, gần như là đẩy anh ta đi.

[Đi thẳng con đường này, khoảng 200 mét nữa sẽ gặp cảnh sát tuần tra Iran. Tự nói rõ danh tính của anh là ai rồi nhờ họ giúp đi.]

[...]

[Nếu không muốn, anh cũng có thể chọn chết ở đây, làm nạn nhân của đám khủng bố. Nhưng với tình trạng này, tôi không nghĩ anh sẽ trụ được lâu đâu.]

Kwon Taekjoo nhún vai, ném khẩu súng về phía Vadim. Mặc dù băng đạn đã rỗng, nhưng có còn hơn không.

Vadim nhìn chằm chằm Kwon Taekjoo với ánh mắt đầy khó hiểu. Anh ta khẽ lùi lại, bước chân đầy do dự. Cảnh giác đến nỗi cứ đứng nấn ná một lúc lâu.

Phải đến khi Kwon Taekjoo lên tiếng, [Nghe kìa, có tiếng còi báo động rồi đấy.], Vadim mới bắt đầu khập khiễng bước về phía mà anh đã chỉ.

Kwon Taekjoo lắc đầu, nhìn theo bóng Vadim một lúc trước khi quay lại nhiệm vụ chính. Anh tiến về phía chiếc xe mà Park Jungho có thể đang ở bên trong. Cánh cửa xe biến dạng không thể mở ra được, anh dùng hết sức giật mạnh, khiến cả cánh cửa bị xé toạc ra khỏi bản lề.

Kwon Taekjoo cúi người nhìn vào bên trong. Park Jungho đang co ro, lấy hai tay ôm chặt đầu, toàn thân run rẩy không ngừng. Người lái xe và các đặc vụ hộ tống ông ấy dường như đều đã bỏ mạng.

"Tôi đến để đón ông, tiến sĩ."

Park Jungho ngẩng đầu lên, ánh mắt sững sờ khi nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc. Kwon Taekjoo bình tĩnh quan sát ông rồi nói tiếp:

"Ông không bị thương chứ?"

"Cậu... cậu là người Nam Hàn sao?"

"Đúng vậy. Là con gián ở Vladivostok đây. Nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện. Chúng ta phải đi ngay. Về xe thì..."

Kwon Taekjoo liếc nhanh xung quanh, rồi ra hiệu về phía chiếc xe bọc thép phía sau.

"Dùng chiếc kia đi. Ông có đi được không?"

Park Jungho gật đầu, nắm lấy bàn tay mà Kwon Taekjoo đưa ra. May mắn là ông ấy không có thương tích nghiêm trọng nào, dù vừa trải qua cuộc truy đuổi kinh hoàng.

"Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra?"

"Chúng tôi vẫn đang điều tra. Có vẻ là một vụ khủng bố không liên quan đến chiến dịch của chúng tôi. Trên đường đi tôi sẽ giải thích rõ hơn."

"Ôi trời...!"

Park Jungho hoảng hốt thốt lên khi bắt gặp những đặc vụ nằm gục giữa vũng máu bên ngoài chiếc xe bọc thép, lưỡng lự bước chân đặt lên ghế phụ chiếc xe.

Không suy nghĩ nhiều, Kwon Taekjoo nắm cổ áo những người đã chết, kéo họ ra khỏi xe.

"Lên xe đi."

Ánh mắt Park Jungho thoáng nét kinh ngạc trước sự thờ ơ với mạng sống con người của anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên ghế phụ. Dẫu vậy, ông không ngừng liếc nhìn Kwon Taekjoo đầy nghi hoặc, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này.

Mặc kệ ánh mắt dò xét ấy, Kwon Taekjoo nhanh chóng lùi xe, rời khỏi con hẻm chật chội.

"Chiến dịch đã thay đổi vì cuộc khủng bố bất ngờ. Chúng tôi chưa xác định được ai là kẻ chủ mưu, nhưng trong tình hình hỗn loạn hiện tại, đưa ông rời đi ngay sẽ an toàn hơn. Phía Bắc Triều Tiên tạm thời sẽ cho rằng ông mất tích là do vụ tấn công này."

"Vậy... vậy còn gia đình tôi thì sao?"

"Phía Bắc có thể sẽ bận rộn điều tra vụ việc, nên việc giám sát gia đình ông có thể đã lỏng lẻo hơn. Hiện giờ, ông chỉ cần nghĩ đến một điều duy nhất: an toàn trở về để gặp lại gia đình mình. Tôi sẽ đưa ông đến Đại sứ quán Hàn Quốc như kế hoạch."

Kwon Taekjoo vừa nói vừa đeo tai nghe kết nối với bộ đàm. "Giữ chắc nhé!", anh nói trước khi quay xe lao đi. Thông tin về tình hình giao tranh và các tuyến đường bị phong tỏa liên tục truyền tới từ bộ đàm. Anh điều khiển xe tránh qua những khu vực nguy hiểm, chạy không ngừng nghỉ.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, tất cả các lối thoát đều bị chặn lại. Trong tình thế thiếu hỏa lực, việc giao chiến trực diện cùng với Park Jungho trong xe là điều không thể. Sau một hồi cân nhắc, Kwon Taekjoo nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Có vẻ xuống hầm sẽ nhanh hơn."

"Hầm nào? Áhhhhhh!!!"

Chiếc xe bọc thép đang lao vun vút đột ngột rẽ mạnh, nhắm thẳng vào lối xuống tàu điện ngầm. Lốp xe rít lên chói tai khi chiếc xe bắt đầu lao xuống bậc thang, thân xe rung lắc dữ dội mỗi khi va đập vào bề mặt. Nếu chiếc xe có lật nhào thì cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Park Jungho hét lên không ngớt, ra sức bám chặt lấy thanh vịn, hai mắt nhắm tịt vì sợ hãi.

Các chuyến tàu đã ngừng hoạt động do vụ khủng bố, nhà ga dưới mặt đất hoàn toàn vắng tanh. Kwon Taekjoo lao nhanh qua khu vực này, hướng tới lối ra xa nhất. Tuy nhiên, khi anh vừa đến đó, các công nhân đang chuẩn bị phong tỏa nhà ga vì lý do an ninh bất ngờ bỏ chạy tán loạn khi chiếc xe bọc thép đột ngột xuất hiện.

Một chiếc xe cảnh sát gần đó, vốn đang làm nhiệm vụ kiểm soát người đi đường, lập tức bật còi báo động và lao theo. Khi bị phớt lờ yêu cầu dừng lại, họ không ngần ngại liền nổ súng. Tiếng đạn va vào lớp vỏ xe vang lên liên hồi.

"Trời ơi! Chúng ta sẽ bị bắt mất!"

"Giữ chắc."

Anh tăng tốc, lao qua từng góc phố, nhưng những chiếc xe cảnh sát được gọi đến để hỗ trợ cũng lần lượt nhập cuộc, bám sát ngay phía sau. Thậm chí, cả trực thăng cũng được huy động, tạo thành vòng vây từ mọi phía và trên không.

Nhưng Kwon Taekjoo vẫn bình tĩnh. Anh bẻ lái gấp, đưa xe lao vào một con hẻm hẹp có biển cấm phương tiện. Lối đi quá chật để một chiếc xe có thể chui lọt, nhưng bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc mạo hiểm. Kwon Taekjoo đưa tay che chắn Park Jungho ngồi ở ghế phụ, rồi đạp mạnh chân ga.

"Sẽ hơi rung lắc một chút."

"Áhhhh!"

Chiếc xe bọc thép lao qua con hẻm hẹp, thân xe va vào tường hai bên khiến gương chiếu hậu bị gãy rời, văng xuống đường. Con hẻm chật chội, chiều rộng gần như vừa khít với thân xe, buộc các xe cảnh sát phải nối đuôi từng chiếc một để bám theo. Dù có nổ súng liên tục, lớp vỏ kiên cố của xe bọc thép vẫn không hề bị xuyên thủng.

Khoảng cách quá gần giữa xe bọc thép và xe cảnh sát khiến ngay cả trực thăng trên không cũng không thể sử dụng khẩu Minigun. Dẫu vậy, vấn đề lớn nhất vẫn là nếu lối đi phía trước bị phong tỏa, họ sẽ như con thú bị nhốt trong lồng, không còn đường thoát thân. Và đúng như dự đoán, từ cuối con hẻm, các xe cảnh sát khác đã xuất hiện, chặn đứng lối ra.

Trong tình thế tuyệt vọng, phương án duy nhất còn lại là đào thoát xuống lòng đất. Kwon Taekjoo nhanh chóng quan sát, tìm kiếm một nắp cống thoát nước có thể sử dụng. Nhưng ngay cả khi đang tìm kiếm, vòng vây của cảnh sát vẫn ngày một khép chặt hơn.

Anh phanh gấp xe lại, chiếc xe bọc thép rung lắc dữ dội. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Kwon Taekjoo trầm ngâm cân nhắc. Thật sự không còn cách nào để thoát thân sao? Hay là nên tạm thời đầu hàng, chờ cơ hội trốn thoát sau? Nhưng nếu vậy, còn Park Jungho thì sao?

Trong lúc Kwon Taekjoo vẫn đang cân nhắc, từ đâu đó vang lên tiếng động cơ đặc trưng của một chiếc mô tô. Anh lập tức quay đầu về phía âm thanh. Ở phía bên ghế phụ, một chiếc mô tô đang lao đến từ con ngõ nhỏ hẹp, nơi chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đạp lách qua. Người lái đội mũ bảo hiểm kín mít, hoàn toàn che khuất khuôn mặt.

Theo bản năng, Kwon Taekjoo lập tức giương súng nhắm về phía kẻ lạ mặt. Thế nhưng, người lái xe không hề tỏ ý định phản kháng, mà chỉ dùng tay ra hiệu gì đó về phía anh. Đôi mắt của Kwon Taekjoo thoáng mở to đầy ngạc nhiên. Chỉ cần một ánh nhìn, anh đã nhận ra ám hiệu đó – ám hiệu độc quyền của đội đặc nhiệm mà anh từng tham gia trước khi gia nhập Cơ quan Tình báo Quốc gia.

Ngay từ khi ở trên tầng thượng của khách sạn, Kwon Taekjoo đã lờ mờ nhận ra rằng có ai đó đang yểm trợ mình. Ban đầu, anh còn nghĩ rằng đó chỉ là trùng hợp. Nhưng giờ thì rõ ràng, trụ sở chính đã triển khai một nhân sự thuộc kế hoạch dự phòng để can thiệp vào chiến dịch. Bởi vì họ biết rằng nếu công khai bổ sung đồng đội cho anh, Kwon Taekjoo sẽ lập tức từ chối. Vai trò của người đó rất rõ ràng: loại bỏ mọi trở ngại cản trở chiến dịch thành công. Và không loại trừ khả năng, một trong những "trở ngại" đó chính là Kwon Taekjoo, nếu anh phản bội.

"Không có lòng tin vào mình thế này."

Kwon Taekjoo lẩm bẩm, giọng pha chút tự giễu. Anh bất ngờ ấn đầu Park Jungho xuống, sau đó nhắm qua cửa sổ ghế phụ và liên tục nổ súng.

Đúng lúc ấy, người hỗ trợ đã áp sát, dùng báng súng đập vỡ cửa kính đã bị đạn làm rạn nứt. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Park Jungho chỉ biết ôm đầu, miệng không ngừng la hét.

Kwon Taekjoo quay sang nắm lấy cổ áo ông ta, kéo sát lại và nghiêm giọng nói:

"Tiến sĩ, hãy lắng nghe thật kỹ. Từ giờ trở đi, ông và người đó sẽ cùng rời khỏi đây."

"Gì cơ? Người đó là ai?"

"Là mật vụ của chúng tôi. Anh ta sẽ hộ tống ông đến Đại sứ quán an toàn."

"Còn cậu thì sao?"

"Tôi sẽ giải quyết nốt chỗ này, rồi sẽ theo sau ngay."

Kwon Taekjoo cắt ngang, "Không còn thời gian nữa.", rồi dứt khoát tháo dây an toàn của Park Jungho. Không để ông kịp phản ứng, anh đẩy mạnh vào lưng khiến Park Jungho loạng choạng trèo qua khung cửa chật hẹp. Bên ngoài, mật vụ kế hoạch B nhanh chóng hỗ trợ ông thoát khỏi xe.

Trong lúc đó, các xe cảnh sát liên tục tông mạnh vào chiếc xe bọc thép từ cả hai phía. Từ trên cao, trực thăng vẫn không ngừng bắn cảnh cáo, yêu cầu đầu hàng. Kwon Taekjoo đánh lái, ép sát xe vào con ngõ nhỏ, tạo khoảng trống cho mô tô của đồng đội rút lui.

"Đi mau!"

Chiếc mô tô lùi nhẹ, đón Park Jungho rồi lao đi như gió qua con ngõ. Chỉ vừa kịp rời đi, chiếc xe bọc thép lập tức hứng chịu làn đạn dữ dội. Từ trên cao, những phát đạn từ khẩu minigun của trực thăng đã bắt đầu khoét từng lỗ thủng trên nóc xe.

Đây có thể là cơ hội cuối cùng để Kwon Taekjoo tự thoát thân. Nhưng nếu rời đi lúc này, sự an toàn của Park Jungho sẽ không còn được đảm bảo. Anh cần thêm thời gian, không chỉ để sửa chữa sai lầm trước đây mà còn để hoàn thành nhiệm vụ đã được giao phó. Và, hơn cả, chỉ như vậy mới có thể rửa sạch tội danh cho Zhenya.

"Khốn kiếp!"

Kwon Taekjoo nghiến răng, hét lớn, rồi nhấn ga, lao thẳng xe lên, chặn cứng lối vào con ngõ.

Anh không rõ đã cầm cự được bao lâu thì bỗng nhiên, loạt tấn công từ trực thăng dừng lại. Nhìn lên, anh thấy một nhóm drone đang lượn quanh chiếc trực thăng, khiến nó luống cuống đổi hướng để né tránh. Các cảnh sát xung quanh cũng trở nên bối rối, sợ rằng những chiếc drone có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Không chần chừ, Kwon Taekjoo nhặt khẩu súng trường lên và bắn liên tục. Các phát đạn của anh trúng đích, phá hủy hệ thống điều khiển của drone. Một chiếc drone mất kiểm soát đâm thẳng vào trực thăng, gây ra một vụ nổ lớn.

Chiếc trực thăng bị xé toạc, phần cánh quạt và thân máy bay tách ra, lao xuống đất trong nháy mắt. Vụ va chạm tạo nên một chuỗi phản ứng dây chuyền, khi những chiếc xe cảnh sát bao vây xung quanh xe bọc thép lần lượt bị thổi tung.

Ngọn lửa khổng lồ tràn ngập cả con hẻm hẹp, chỉ trong tích tắc đã cuốn đến sát Kwon Taekjoo.

Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh quá khứ hiện lên như một cuộn phim tua nhanh. Những ngày gia đình còn yên ấm, người cha rời nhà đi làm và không bao giờ trở về, người anh trai căn dặn anh chăm sóc mẹ trước khi ra khơi chuyến cuối cùng, bóng dáng mẹ lặng lẽ lo lắng cho anh. Rồi, khoảnh khắc anh tốt nghiệp cấp ba, vào đại học, gia nhập đội đặc nhiệm trong quân ngũ, được chiêu mộ vào NIS, và lần đầu gặp Zhenya trong một nhiệm vụ xa lạ.

Một vụ nổ cực mạnh vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Trong khoảnh khắc, mọi thứ trước mắt anh chìm vào bóng tối bao trùm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: