Xác Vô Hồn
Rồi thời gian cứ thấm thoát trôi như muốn xóa đi quá khứ đau buồn ấy. Nhưng có lẽ, dù thời gian có trôi, bản thân tôi vẫn không bao giờ tha lỗi cho chính mình.
Là cô gái cung Song Ngư, tôi thuộc về nước, tôi yêu nước và cả màn đêm. Vì chỉ khi ở trong nước, ngồi lặng lẽ dưới màn đêm tôi mới được trở về với chính tôi. Khi người rời xa cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn được đắm chìm trong nước. Khi ở trong nước, không ai có thể biết rằng tôi đang khóc, nước mắt hòa lẫn vào nước mãi xuôi theo dòng⛆... Tôi muốn được ở trong màn đêm bởi lẽ, chỉ có màn đêm tôi mới sống thật với bản thân mình, sẽ thoát ra được cái vỏ bọc do chính bản thân mình. Khi ban ngày, mọi người thấy tôi là cô gái lạc quan, luôn vui vẻ, tươi cười, quan tâm đến mọi người xung quanh và không quan tâm đến bản thân mình. Nhưng đêm về, người con gái ấy không còn nữa, tôi lặng lẽ bên màn đêm, cô lập mình với mọi thứ xung quanh, và hơn hết.. tôi cảm nhận được rằng, đêm lạnh đến thấu xương nhưng với tôi, nó ấm áp đến khó tưởng, hơi ấm này như người kề cạnh bên tôi, người vẫn luôn theo dõi từng cử chỉ, hành động của tôi.
Tôi cứ sống như vậy trong suốt 2 năm. 2 năm không có người bên cạnh... nó dài đến vô tận. Từ ngày người ra đi, người mang nụ cười, mang đi niềm tin, mang đi sự hy vọng và mang đi hết nguồn sống của bản thân tôi. Người để lại bên tôi giọt nước mắt, sự hững hờ, nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Tại sao người không mang thể xác tôi theo? Người mang hồn tôi đi mất để tôi nơi đây với cái xác không hồn. 😔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro