Vụ án: Cái Xác Biết Bay
(Đăng lại một bé truyện được mình viết vào hồi năm 2015
Khá ngờ nghệch nên mong mọi người nhẹ nhàng đón nhận nhé ạ! )
CÁI XÁC BIẾT BAY
Ông Tiệp vừa đi vừa ngáp dài, sau một đêm dài trực ban. Ông nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cũ kĩ mà con gái mua tặng cách đây 10 năm. 5h. Đến giờ đi mở cổng rồi. Người ta hay đi bộ và đi chợ qua công viên này lắm.
- Mở cổng Tây trước! - Ông già tự nói với chính mình.
Ông bước đi trên con đường lát sỏi. Con đường này là đẹp nhất công viên rồi. Hai bên đường là hàng cây Phượng già toả bóng mát, rực đỏ chút hoa cuối hè. Hồ Thanh Tịnh in bóng hàng cây.
Ông già bước đi lập cập. Bỗng, chân ông vướng vào cái gì đó mà ngã đau đớn. Chưa kịp than thở tuổi già thì ông thấy cái gì đó lướt qua rất nhanh và một tiếng "Ùm" rất lớn bên hồ. Ông khó nhọc đứng dậy và giật mình kinh hãi khi thấy ngay trước mặt mình là một cái xác loã thể treo lủng lẳng. "Chính nó vừa bay đó sao?"
Ông hét lên thất kinh gọi vào bộ đàm :
- Đến... Đến ngay khu hồ Thanh Tịnh... Có án mạng... Một cái xác... biết... bay ....
* * *
7h sáng. Vừa mang cuốn sách lấy từ trên kệ sách xuống. Nhìn ngó xung quanh. "Mình là người đầu tiên đến Thư viện", bỗng điện thoại của An reo ầm lên. Cô Thủ Thư đã không vui vì sáng sớm ra đã bị làm phiền, giờ đang nhìn cô khó chịu. An nhìn tên người gọi, lập tức nghe máy.
- Alo, An nghe?
Đầu dây bên kia có tiếng một người đàn ông chững chạc nhưng không giấu nổi vẻ gấp gáp, cố át đi tiếng la hét ồn ào của những người xung quanh:
- An hả? Vừa phát hiện một thi thể. Chúng tôi đang gặp rắc rối, cần em giúp đỡ. Em đến ngay quận 3, công viên Xanh, chỗ...
- Em biết rồi. - rồi cụp máy. Để lại sự ngỡ ngàng của người bên kia. Đức Huy nhìn vào máy, cứ như thể anh có thể nhìn thấy cô gái kia vậy. Anh lẩm bẩm:
- Anh còn chưa nói là ở đâu mà?
* * *
Công viên Xanh là một công viên trò chơi giải trí với hoa đủ loại, cùng với cây cảnh và cây bonsai. Cây to duy nhất trong công viên là hàng phượng già dọc lối đi lát sỏi từ cổng Nam tới khu Ngã tư 36, ven hồ Thanh Tịnh. Từ Thư viện thành phố tới Công viên Xanh mất khoảng 15' đạp xe của An. Trong lúc chờ đợi cô gái ấy, Đức Huy và các đồng nghiệp hoàn thành và tổng kết lại các khám nghiệm sơ bộ hiện trường.
Nạn nhân là một bé gái 9 tuổi, qua xác định danh tính, được biết: bé tên Nguyễn Thanh Hiền, 9 tuổi, được báo cáo mất tích từ 7h10 tối hôm qua. Chị Hoàng Thị Lan, mẹ bé Hiền, tường trình lại sự việc: 6h45' tối ngày hôm qua, cô giáo dạy thanh nhạc của bé báo hôm nay được về sớm, nhắc chị đến đón bé. Do đang bận cuộc họp, lại tiện nhà cô giáo cũng gần Công viên Xanh, chị nhờ dặn bé đi dọc Công viên Xanh đến Ngã tư 36. 6h55 tối, ông bảo vệ công viên có nhìn thấy bé đi bộ trên đường lát sỏi , nhắc nhở cô bé đúng 7h công viên đóng cửa. Công viên này luôn đóng cửa sớm để tránh những thanh niên hò hẹn đêm khuya gây mất mĩ quan hoặc tụ tập hút chích. Kể từ đó không ai nhìn thấy cô bé.
Người phát hiện ra thi thể là ông Trần Thanh Tiệp- một bảo vệ khác của công viên. 5h, ông đi từ khu trực ban ra cổng phía Tây để mở cổng công viên cho những người đi bộ buổi sáng. Khi đi trên con đường lát sỏi, đoạn qua hàng cây phượng già nằm hai bên đường, ven hồ Thanh Tịnh nằm bên tay phải, ông đã vấp ngã, đúng lúc đó,ông thấy một cái gì đó lướt qua như bay, từ phía bên phải bay qua bên trái cùng một tiếng "Ùm" lớn như có ai đó đang ngụp lặn dưới hồ. Và trước mặt ông là thi thể không mặc đồ của cô bé 9 tuổi treo lủng lẳng.
Sinh thời cô bé 9 tuổi không thể gây thù chuốc oán với ai. Bố mẹ cô bé là những người hiền lành tử tế, không thể có chuyện bị trả thù.
An đến. Cô gái dựng xe, vạch đám đông người đang xì xầm bàn tán rồi chạy lại bên đội của Đức Huy. Đám nhà báo phóng viên thi nhau chụp hình người mới tới. Họ thì thầm: "Là cô gái thám tử."
Mọi người chào cô có vẻ như đã thân quen rất lâu. Đức Huy hỏi:
- Làm thế nào em biết chúng tôi đang ở đây?
An không trả lời mà đi thẳng ra chỗ thi thể, hiện trường đã được căng dây bao quát. Cô quan sát sơ bộ hiện trường, rồi nhìn sang hàng cây và bờ hồ. Cô quay đầu hỏi :
- Khám nghiệm sơ bộ đâu?
- Đây! - một cô gái làm bên khám nghiệm đưa bản báo cáo.
- Nạn nhân là nữ, 9 tuổi. Xác định khoảng thời gian tử vong là vào khoảng 2-3 giờ đêm. Cơ thể có nhiều vết bầm dập, "chỗ kín" có dấu hiệu bị xâm phạm. Có thể hung thủ đã cưỡng hiếp nạn nhân. Trên cổ nạn nhân có vết hằn do dây cước treo cổ nạn nhân gây ra. Phổi có chút ete còn sót lại.
An nhìn tấm ảnh chụp thi thể, cô bé xinh xắn thật quá thảm thương. Ấy vậy miệng em lại nở một nụ cười mộng mị mặc dù đôi lông mày nhíu lại cho thấy sự đau đớn khi bị hành hạ. Miệng em có vết máu ứa ra, là do độc. Gương mặt xinh đẹp trong sáng của cô bé có những vết bỏng. Vết bỏng kéo dài từ đuôi mắt phải xuống đỉnh cằm rồi kéo lên đuôi mắt trái. " Chữ V?". Vết sẹo bỏng rất lạ. Không phải bỏng nóng, cũng không phải bỏng lạnh.
Cô gái bên khám nghiệm tiếp tục :
- Trong dạ dày, phát hiện có các loại hoá chất. Trong đó có một số chất có chức năng kích dục và một loại chất vô cơ kì lạ là...
- Là Photpho Trắng?- An nhíu mày.
- Ô, sao cô biết?
An tiếp tục, như tự trả lời với chính mình :
- Vết bỏng trên mặt nạn nhân là vết bỏng do Photpho Trắng gây ra. Một loại bỏng hoá chất nguy hiểm.
Sau đó, An đứng dậy, hỏi anh chàng bên Điều tra Hình sự :
- Lời khai của các nhân chứng đâu?
Anh chàng ngay lập tức đưa ra hai bản.
- Bản này là của ông Lâm-người cuối cùng nhìn thấy cô bé. Bản này thì của ông Trần Thanh Tiệp, người phát hiện ra thi thể.
An đọc lướt từ trên xuống rồi tìm kiếm vị trí mà ông Tiệp miêu tả là ông bị vấp ngã và phát hiện ra "xác bay". Cô tìm thấy một vết cắm sâu trên đất và hỏi Đức Huy :
- Đội Trưởng, ở đây có một cái cọc đúng không?
Đức Huy miệng đang lầm bầm "giờ mới để ý tới anh sao?", nghe hỏi, vội trả lời :
- Quả là có một cái cọc nối với một sợi dây dài. Có lẽ sợi dây căng ngang đường khiến ông Tiệp vấp ngã.
An gật đầu, rồi đi xem xét hàng cây phượng hai bên. Nhất là cây phượng treo xác. Thỉnh thoảng lại bỏ mấy mẫu vật chứng thu được vào túi nilon nhỏ. Cô đứng ra phía góc xa, nhìn sang phía ngọn đèn sáng trong công viên, tay chỉ chỉ vẽ vẽ gì đó trong không khí. Rồi đưa tay nheo mắt nhìn về phía Mặt Trời. Sau đó còn hỏi kĩ một nhân viên bảo vệ bản đồ công viên.
Đức Huy hỏi tiếp:
- Em có ý tưởng gì chưa?
Thấy An không trả lời, Huy lại tiếp tục:
- Điểm khúc mắc ở đây là sau 7h, công viên giải trí này đóng cửa hoàn toàn. An ninh chặt chẽ, muốn đột nhập vào rất khó.
- Thêm vào đó, hung thủ ra tay với nạn nhân ở đâu? Nếu là ra tay ở trong công viên thì thật vô lý vì luôn có hai bảo vệ đi tuần, hai tiếng một lần đi vòng quanh công viên. Nếu ra tay ở bên ngoài, giữa đường phố đông đúc, hắn làm sao có thể mang nạn nhân đi mà không bị để ý? Rồi sau đó làm thế nào mà mang nạn nhân trở vào?
- Còn một vấn đề nữa là làm thế nào mà bao lần đi tuần người bảo vệ trước không phát hiện ra cái xác treo lủng lẳng?
- Và hình ảnh "cái xác bay" cùng tiếng kêu to như một "một ai đó ngụp lặn dưới hồ" thì sao?
- Và làm sao hung thủ có thể hành động hoàn hảo như vậy mà không để lại dấu vết?
- Giả thiết ban đầu là hắn bơi qua hồ Thanh Tịnh. Nhưng rất khó có thể dựng lại cách hung thủ ra tay. Em nghĩ sao?
An lúc đó vừa lắng nghe vừa xem xét quanh bờ hồ. Sau đó, cô quay lại, trèo lên cây một cách cẩn thận nhất có thể trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
- An, em làm gì thế?
An không trả lời, tiếp tục thu nhặt gì đó rồi tụt xuống :
- Em đã có câu trả lời cho tất cả rồi.
* * *
Án mạng lần này làm An nhớ tới vụ án lần đầu tiên mà cô phá.
Chả ai ngờ vụ án đó cô suýt thì trở thành hung thủ.
Ngày ấy, An mới chỉ là cô gái 17 tuổi, xinh xắn, thông minh của ngôi làng Sương nhỏ bé nằm sâu trong núi ở một phường miền núi của Thị xã L., tỉnh H. An lớn lên trong một gia đình gia giáo, có nề nếp. An là một cô gái chăm chỉ học tập, thích đọc sách về Y học, truyện trinh thám của Conan Doyle, của Agatha Christie và rất giỏi môn hoá học. Ở một ngôi làng không mấy thành công trong chuyện học hành thì An như một ngôi sao sáng mà mọi nhà đều ngưỡng mộ và muốn con cái mình học tập. Trong làng có mấy tay thanh niên hay tán tỉnh cô bé. Trong đó, dai dẳng hơn cả là Vĩnh, hơn cô 2 tuổi, suốt ngày ở nhà lêu lổng. Đương nhiên, một cô bé chăm học như An chẳng bao giờ mảy may để ý đến điều ấy.
Sương là ngôi làng bé nhỏ. Từ ngoài làng bên, cổng làng Sương như một nút thắt mở ra một thế giới khác. Từ cổng làng vào là một đoạn đường dài xuyên qua cánh đồng Tháng Tám. Vì không có người ở nên đoạn đường đó không có đèn thắp sáng vào ban đêm. Nhất là ở khúc quanh có tên Đuôi Con Cá còn có một nghĩa địa. Thế nên con đường này là nỗi khiếp sợ cho những cô gái yếu đuối và những ai yếu bóng vía.
Ngày hè năm ấy, An đang ôn thi đại học nên thường xuyên đi học về muộn. Một buổi tối, 8h, An đạp xe trên con đường dài. Đến đoạn Đuôi Con Cá, bỗng cô nghe thấy tiếng gọi :
- An, An phải không?
Nếu là những người khác thì họ đã khiếp sợ mà chạy biến đi khi nghe có người gọi mình giữa nghĩa địa rồi. Thế nhưng cô gái can đảm như An thì không như vậy. An dừng xe, nheo mắt cố nhìn trong bóng đêm về phía phát ra tiếng nói.
- Là anh, Vĩnh đây.
An ngập ngừng :
- Anh làm gì ở đó?
- Anh bị ngã trật khớp. Giúp anh với!
An đành xuống xe, đi lại gần mé ruộng. Bỗng có một bàn tay túm chân cô kéo ngã. Bàn tay còn lại nhanh chóng bụm miệng cô. Một giọng thoảng men rượu thì thầm bên tai cô :
- Anh yêu em lâu lắm rồi, em có biết không? Hôm nay là ngày cuối cùng anh sống, hãy yêu anh đi nào.
An cố vùng vẫy khỏi vòng tay kìm chặt cô. Lăn lộn một hồi, cuối cùng cô rút con dao dọc giấy đâm thẳng vào cánh tay Vĩnh. Gã kêu to đau đớn, buông An ra. An vùng chạy một mạch về nhà. Kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe trong sợ hãi. Bố An nghe xong tức giận, đang lúc định đi tới nhà bố mẹ Vĩnh để làm cho ra nhẽ thì bỗng có người lạ xuất hiện nơi cửa.
Mẹ của Vĩnh chỉ tay vào mặt An, nói với ông Trưởng Thôn và hai chú Công An phường đi bên cạnh, hét lên:
- Chính nó, con giặc cái đấy. Nó giết con trai tôi rồi.
Vĩnh chết, sau đó hai tiếng. Có một người đàn ông đi soi ếch phát hiện ra cái xác. Con dao rọc giấy khắc tên họ của An nằm ở hiện trường được coi là hung khí. Cùng cái xe đạp của An ở đó đã khẳng định sự có mặt của cô ở hiện trường. An kể lại toàn bộ chuyện xảy ra, khẳng định mình không đâm vào chỗ tử. Thế nhưng, với điều kiện ở một thôn quê hẻo lánh, với ngần ấy dữ kiện họ chỉ có thể khẳng định người duy nhất gây ra cái chết này là An.
An xin được nhìn qua thi thể của Vĩnh, khẳng định với bên hình sự vị trí đâm dao không nguy hiểm, vết đâm cũng không đủ sâu. Bỗng, cô phát hiện những vết bỏng do photpho trắng gây ra trên tay và mặt Vĩnh. Nét mặt co giật nhăn nhó và máu ở khoé miệng khô lại. "Vĩnh bị trúng độc!?"
- Cháu nghĩ anh ta chết do photpho trắng.
Mọi người nhìn An khó hiểu.
An yêu cầu họ xét nghiệm dạ dày hắn ta. Nhờ đó mà họ đã phát hiện ra photpho trắng trong dạ dày anh ta. Họ cũng phát hiện chai rượu mà Vĩnh vất trên bờ ruộng, đáy còn cấn Photpho trắng. Cùng với những lời anh ta nói trước lúc định giở trò đồi bại với An, có thể khẳng định Vĩnh đã tự sát.
Đó là lần đầu tiên An tiếp xúc với một án mạng ngoài đời. Cũng là lần đầu tiên An tìm ra nguyên nhân cái chết của một ai đó.
Ngày hôm nay, cũng có một người nữa chết vì photpho trắng. Nhưng cô bé ấy... không đáng bị như vậy!
Đức Huy bước vào phòng, áp ly cà phê ấm lên má cô gái đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. An giật mình nhìn lên, đưa tay đón lấy ly cà phê mà Huy mời. Đức Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nói :
- Theo những miêu tả của em, phạm vi tìm kiếm đang thu hẹp lại, chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ tìm ra hắn ta thôi.
Chúng tôi cũng đã cho người mò giữa hồ, quả nhiên thấy hung khí: thỏi sáp photpho trắng, cuộn dây chì, mấy lọ hoá chất, khăn tay tẩm ete, găng tay và bao cao su. Còn có quần áo của nạn nhân. Tất cả bọc trong một túi vải lớn buộc vào tảng đá lớn như em nói. Quả nhiên có dấu vân tay của hung thủ trên những thứ đó.
An gật đầu. Huy lại tiếp:
- Anh vẫn thắc mắc sao em biết chỗ bọn anh mà tới vậy.
An lúc này mới cười. Ngoại trừ lúc phá án, An như một con người khác ra, bình thường, cô gái này rất hay cười.
- Án mạng xảy ra, đương nhiên sẽ phong toả Công viên. Vậy mà chỗ xảy ra án mạng vẫn ồn ào như vậy. Đó hẳn là chỗ nhiều người qua lại. Chỉ có thể là con đường bên bờ hồ dẫn tới ngã tư 36. Giả thuyết càng được củng cố khi em nghe thấy tiếng trống trường. Ở gần công viên duy nhất có Trường THCS Tô Hiệu nằm ở phía Tây công viên, gần hồ Thanh Tịnh nên em chắc chắn vị trí các anh đang đứng.
Đức Huy vỗ tay, giơ ngón cái:
- Không hổ danh Sherlock An!
Vừa lúc đó, bên Hình Sự vào thông báo:
- Đội Trưởng! Quả nhiên có một người như thế. Hắn ta tên Phan Văn Tâm, là nhân viên bảo vệ cũ của công viên. Sinh viên khoa hoá của Trường Đại Học sư phạm S. năm thứ 3. Vì mải chơi game nên không thể vượt qua kì thi, bị đuổi học. Hắn làm cho công viên được ba tháng, nghe nói là xích mích với bên Thủ Quỹ, lại gây gổ với mấy nhân viên bảo vệ khác nên bị đuổi tuần trước. Mẹ hắn vì một người đàn ông khác nên đã ly hôn với cha hắn năm hắn lên 8. Hắn sống với cha.
Đức Huy gật đầu hài lòng:
- Hỏi cung chưa?
Anh cảnh sát gật đầu:
- Đang ạ. Tiến triển rất tốt. Hắn sắp nhận tội rồi. Xác nhận vân tay quả nhiên của hắn. Chỉ còn đợi hắn tự nhận tội.
- Được. - rồi quay sang An - đợi hắn nhận tội rồi, em muốn được thưởng gì nào?
- Em chỉ muốn được gặp riêng hắn.
* * *
Trước đó 1 tiếng, sau khi từ công viên trở về phòng điều tra...
"- Em đã có câu trả lời cho tất cả rồi."
- Hung thủ là một nam thanh niên tầm tuổi từ 20-22. Cao tầm 1m78, nặng khoảng 63 kg. Hắn hút thuốc Thăng Long. Đi giày số 43. Là một nhân viên cũ của công viên. Có thể là nhân viên bảo vệ hoặc là nhân viên tạp vụ. Có thể mới thôi việc hoặc bị đuổi việc không lâu. Có thể có mâu thuẫn với ban quản lý công viên. Mới cắt tóc. Bề ngoài có vẻ "cố-tỏ-ra-chải-chuốt".Là một người khá thất bại trong cuộc sống, có thể là sinh viên bị đuổi học hoặc bỏ học vì một lý do nào đó. Có một tuổi thơ hoặc quá khứ không hạnh phúc. Mẹ mất sớm hoặc không sống với mẹ.
Đây là án mạng tự phát, không sắp đặt trước, không nằm trong chuỗi gây án liên hoàn nào nhưng nếu ta không bắt được hung thủ thì đây sẽ là khởi đầu cho chuỗi án mạng liên hoàn.
Một cảnh sát giơ tay:
- Cô có thể giải thích rõ hơn được không? Nếu chỉ nói như vậy thì thật là phán đoán suông.
An không cười cũng không cau có. Đây không phải lần đầu tiên có người nghi ngờ cô.
- Tôi đã xem kĩ vết giày ở hiện trường. Những dấu giày lộn xộn ngang dọc lại cùng một khuôn mẫu là do cảnh sát gây ra. Một vết dép lê xuất hiện từ đầu đường, mờ nhạt chắc chắn của ông lão bảo vệ. Còn một vết giày xuất hiện ở cả trên đường, cả hai bên gốc cây và cả ở bờ hồ. Hung thủ chỉ có một người. Xem xét vết giày ở gốc cây phượng và vị trí hắn treo xác dễ dàng đoán được chiều cao và số đo giày của hắn. Xét vết lún trên đất có thể suy ra cân nặng của hắn.
Anh cảnh sát hỏi tiếp:
- Vụ thuốc Thăng Long là sao? Sao không phải là Vina?
Một anh khác chòng ghẹo:
- Mallboro thì sao? Hahaha.
Mọi người cười cười. An cũng cười, để túi đựng tàn thuốc lá mà cô thu được lên bàn.
- Loại tàn này chỉ của Thăng Long được thôi.
Mấy người thôi cười. Một cô cảnh sát khác giơ tay:
- Làm thế nào cô biết hung thủ từng là nhân viên của công viên này? Lại có mâu thuẫn với ban quản lý công viên này?
An mỉm cười :
- Nếu không phải là nhân viên tạp vụ hoặc nhân viên bảo vệ công viên này thì sao biết được trong một chu kỳ đi tuần của bảo vệ, góc này của công viên là vòng xa nhất? Làm sao biết nếu là buổi tối, dưới hiệu ứng ánh đèn thì góc này - nhất là hai cây phượng đó - tối nhất?
Thế nhưng, khi trời sáng, góc công viên này đối diện khu chung cư, lại là nơi nhiều người qua lại nhất vì mỗi buổi sáng có biết bao người đi bộ và đi chợ theo ngã tư 36 qua đây?
Nếu không thù ghét công viên này thì sao lại cố tình trưng xác ra cho tất cả mọi người thấy?
- Cũng có lý! Nhưng cô không nghĩ đó là ngẫu nhiên à?
- Như đã nói, công viên đóng cổng đúng 7h tối. An ninh chặt chẽ, nội bất xuất ngoại bất nhập. Thời gian để gây án và sắp xếp hiện trường chỉ từ 7h-2h đêm. Liệu có thể là ngẫu nhiên không? Tuy nhiên, việc Hiền "bị" chọn đúng là ngẫu nhiên thật.
- Tại sao?
- Lượng tàn thuốc lá cho thấy hắn chờ đợi ít nhất 2 tiếng để lựa chọn con mồi và thời cơ - đối với một người sắp sửa làm một việc quan trọng thường căng thẳng nên lượng tàn thuốc nhiều là phải. Bé Hiền cũng lần đầu tiên đi một mình ở Công viên Xanh. Hung thủ cũng đâu thể biết trước việc cô giáo thanh nhạc cho bé nghỉ sớm để chuẩn bị hung khí?
Mọi người gật gù đồng tình. Cô cảnh sát tiếp tục thắc mắc:
- Sao cô đoán hắn là mới cắt tóc, lại cố tỏ ra chải chuốt? Mà lại là người thất bại? Mà sao có thể là sinh viên bị đuổi?
An đặt một túi mẫu vật khác lên bàn :
- Mấy mẩu tóc ngắn bám trên cây chỗ hắn dựa lưng hút thuốc này. Nó có mùi dầu chanh bóng loại rẻ tiền đủ thấy hắn quan trọng bề ngoài thế nào.
Quan tâm bề ngoài mà chỉ dám dùng thuốc lá rẻ tiền hiệu Thăng Long thì hẳn là một người không mấy thành công. Nó càng ủng hộ giả thuyết hắn mới bị đuổi khỏi công viên này.
Hắn hiểu rõ về hoá chất như thế, tuổi lại trẻ hẳn phải là sinh viên hoá chất rồi. Một sinh viên mà lại thất bại, phải đi làm thuê hẳn phải mới bị đuổi hoặc mới bỏ học và rất thù hằn cuộc đời.
Đức Huy hỏi:
- Vậy sao em nghĩ tuổi thơ hắn không hạnh phúc và hắn không sống với mẹ?
An trả lời :
- Đó là lý do giải thích cho suy nghĩ biến thái của tên tội phạm này. Những người thiếu thốn tình cảm mẹ từ nhỏ dễ hình thành tâm lý bất ổn. Nếu không hắn đã chẳng viết chữ V bỏng lên gương mặt cô bé. Đã chẳng cho cô bé uống thuốc kích dục. Rồi sau đó hạ độc bằng photpho trắng. Và đã chẳng cưỡng bức cô bé trên cây.
- Trên cây??? - mọi người ngạc nhiên thốt lên.
- Đúng, không có vết cào xé lăn lộn trên đất. Thêm vào đó tôi đã tìm thấy những dấu vết ở trên cành cây phượng bên tay phải.
Một số người thì thầm :"Thật ghê tởm!"
Một người khác hỏi:
- Cô cho rằng vết bỏng trên mặt cô bé có ý nghĩa gì?
An trả lời:
- Không phải đã quá rõ ràng sao? Chữ " V" trong " Victory"- lời thách thức công viên này. Cùng với việc lựa chọn cành cây cao nhất trong công viên hoa này để thực hiện việc làm đồi bại, hắn không chỉ cưỡng hiếp Hiền mà cưỡng hiếp cả công viên này, cả thành phố này.
Mọi người trầm tư suy nghĩ.
Một người chuyển chủ đề:
- Vậy cô nghĩ sao về hình ảnh "cái xác bay" cùng tiếng kêu lớn như có người đang ngụp lặn mà ông Trần Thanh Tiệp đã nghe được?
An vẽ lên tấm bảng hình minh hoạ.
- Hung thủ đã bố trí như sau: hắn đóng cái cọc để căng dây từ mặt đất lên cây phượng bên tay phải. Sợi dây giữ hờ thi thể nạn nhân trên cây, nối với tảng đá đang buộc tang vật. Sợi dây này độc lập với sợi dây treo thi thể nạn nhân. Khi ông Tiệp vấp vào sợi dây dưới đất, nút buộc hờ bung ra, cái xác liền rơi từ trên cành cây xuống lủng lẳng. Cái xác rơi, giật mạnh sợi dây căng ngang khiến tảng đá lớn buộc tang vật rơi xuống hồ tạo ra tiếng động lớn mà ông Tiệp đã nghe được. Vậy nên tôi đề nghị chúng ta kiểm tra đáy hồ. Chắc chắn sẽ tìm ra tang vật.
Việc bố trí cầu kì như thế rất đúng với suy luận "cố-tỏ-ra-chải-chuốt" về hắn.
Mọi người yên lặng ngồi xâu chuỗi các sự việc.
- Còn câu hỏi nào khác không?
Có vẻ tổ chuyên án đã sẵn sàng. Đức Huy vỗ tay.
- Ok. Không còn thắc mắc thì truy tìm hung thủ thôi.
* * *
An là một sinh viên năm thứ 6 Đại Học Y H. - sinh viên Đa khoa nhưng lại chuyên về tâm lý. Cái cô quan tâm nhất là tâm lý tội phạm. Đây không phải lần đầu tiên cô phá án. Theo lời Đội trưởng Đức Huy thì: "khi nào gặp quá nhiều bế tắc, nhất định chúng tôi sẽ gọi em. "
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên, cô trực tiếp gặp một tội phạm. Mà còn là một tội phạm có tâm lý biến thái. Anh cảnh sát canh gác nói:
- An tâm. Tôi sẽ khoá cửa phòng lại đề phòng hắn bỏ trốn. Chúng tôi sẽ ở phòng kế bên theo dõi qua camera. Cô có 10 phút thôi nhé!
An gật đầu, mở cửa phòng bước vào. Tên tội phạm chẳng thèm ngó lên nhìn. An nhìn hắn, phần nhiều giống miêu tả của cô, chỉ là có gầy hơn một chút và đeo kính cận. An đặt cuốn sổ lên bàn, ngồi xuống trước mặt hắn, nói:
- Xin chào, ta nói chuyện với nhau một chút nhé! Tôi muốn giúp anh, Tâm ạ.
Hắn đang cúi mặt, ngẩng lên một chút, liếc nhìn cô, khẽ nhếch mép rồi lẩm bẩm gì đó, nghe như là: "một con đàn bà!"
Hắn có vẻ chưa muốn nói chuyện, cần phải gây sự chú ý. An nhìn ra ngoài cửa sổ, cười cười:
- Hôm nay nắng đẹp quá, phải không anh Tâm?
Lông mày hắn hơi nhíu lại. An quan sát:" có lẽ gây được chú ý rồi!"
"Để trò chuyện và để hiểu được một tên tội phạm có tâm lý biến thái, cần phải có suy nghĩ biến thái. "- Thầy Cương đã từng nói với An như vậy.
An lại cười cười vô thưởng vô phạt:
- Sao anh lại treo ở nơi cao như vậy mà không thả xuống hồ cho dễ thấy?
Cô muốn lắng nghe suy nghĩ của hắn xem có giống với suy đoán của cô?
Quả nhiên, tên tội phạm đã bị chú ý, hắn càu nhàu:
- Ngu dốt. Con người bây giờ đâu ai để ý đến xung quanh. Treo cao mới dễ thấy. Tao còn định treo lên đỉnh "bánh xe đu quay" kìa mà con bé giẫy quá.
An gật đầu tán thưởng.
Quả nhiên hắn suy nghĩ như vậy.
- Sao anh lại lột truồng con bé?
Nghe hỏi, hắn lại nhếch mép khinh khỉnh:
- Lột truồng cái công viên ấy ra. Gì mà đóng cửa sớm tránh bọn thanh niên tụ tập yêu đương? Mụ Giám đốc công viên còn đè thằng cha Trưởng phòng Tài chính ra giữa ban ngày ban mặt. - rồi hắn cười ầm lên - Ơn giời, thằng Tâm này trót nhìn thấy, thế mà bị chúng nó đuổi. Đời thật đ** có mắt!
An ngay lập tức ghi lại. Thì ra chẳng phải ngẫu nhiên mà hắn hận đời như thế. An lại hỏi, giọng cố ra vẻ cho giống giọng hắn.
- Thế anh "nhắm" con bé lâu chưa? Mà anh làm thế nào mà đột nhập, ra vào trong công viên mà không bị phát hiện?
Hắn cười ngất :
- "Nhắm" cái đ*ch gì? Đợi mãi mới có con mồi non tươi như thế. Nó lại lang thang một mình. Đúng là trời giúp thằng này. Là một bảo vệ thông minh như tao mới để ý mấy lỗ hổng an ninh của cái công viên khốn nạn này chứ mấy lão già khú đế kia thì chỉ biết đi đi lại lại, làm sao mà biết che mắt camera?
À, ra là hắn tin vào "trời" chứ không tin vào "đời". Lại tin vào mình nữa. Hắn quả nhiên luôn coi bản thân mình thông minh.
An lại đổi chủ đề:
- Sao anh lại chọn Photpho trắng?
Hắn nhìn cô man rợn, An bất giác hơi lo sợ. Tim cô đập thình thịch. Nhưng không, hắn chỉ nhìn thế. Hoặc hắn nhìn cô mà không nhìn cô. Hắn đang nghĩ tới người khác.
- Photpho là 31. Đó là tuổi của bà ta lúc bà ta bỏ đi.
Quả nhiên là ảnh hưởng từ quá khứ. An ghi lại. An lại hỏi :
- Lâu rồi anh có gặp lại bà ta không?
Hắn bỗng dưng đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy hét lớn :
- CÂM MỒM ĐIIIII. TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ!!!!
An sợ hãi lùi lại một bước.
Ở phòng bên, Đức Huy cũng giật mình đứng dậy. " Chết tiệt, cô bé này! Mình đã bảo ngay từ đầu là nguy hiểm lắm mà!" Dù tên đó có bị còng tay nhưng dù sao cũng là kẻ sát nhân, lại biến thái và cao to thế kia. Hắn mà muốn giết An thì chỉ trong gang tấc.
Đang định chạy sang cứu cô nàng Sherlock thì anh nhận được tín hiệu từ cô. Cô đưa bàn tay về phía góc camera, phẩy phẩy, ý đừng tới. Huy lại ngồi xuống, cau có, lẩm bẩm chửi thề.
An cười xoa dịu:
- Xin lỗi, tôi không nên hỏi thế. Thật xin lỗi! Anh ngồi xuống đi nào.
Tuy đang nổi điên nhưng hắn cũng ngồi xuống, thở hồng hộc.
An lại một lần nữa đổi chủ đề:
- Anh sống một mình sao, Tâm?
Giọng nói cô quá dịu dàng, hắn nhấm nhẳng trả lời:
- Với con quỷ già háo gái!
Hắn đang nói về cha hắn.
- Ô, sao anh lại nói ông ấy như thế?
Hắn ngửa cổ lên trời cười không ngớt. Trong khoảnh khắc, An nhìn thấy khoé mắt hắn ươn ướt:
- Tôi có chết cũng không ai quan tâm đâu.
An giật mình vì câu nói ấy. Đây là câu nói của lương tâm của hắn. Vậy là cuối cùng, mục đích cuối cùng của hắn chẳng phải là để trả thù đời, trả thù Công viên,... Lời hắn vừa nói như lời khát khao của một đứa trẻ con khi bị mẹ bỏ rơi, cha cũng bỏ rơi. Một đứa trẻ mới lớn chỉ đang cố nổi loạn để được chú ý tới. Trái tim An thắt lại, cô thì thầm, giọng chân thật:
- Có chúng tôi. Quay đầu lại, Tâm ạ. Vẫn còn rất nhiều người tin vào anh. Làm lại cuộc đời đi, Tâm ạ.
Hắn gục mình và khóc. An đứng dậy, bước lại phía hắn. Cô muốn dùng lời chiêu dụ cuối cùng. Bằng ánh mắt.
Khi cô cúi thấp người, thì thầm:
- Nhìn tôi này, Tâm...
Trong khoảnh khắc, An nghe như thấy tiếng cười của Tâm. Tiếng cười rất bé, rất nhỏ và man dại. Hắn cũng thì thầm.
Đang theo dõi, Đức Huy nhổm người dậy:
- Khốn kiếp, thằng bệnh hoạn ấy!- rồi chạy vội sang phòng bên.
Động tác nhanh nhẹn, hắn rút con dao găm giấu trong người, quơ mạnh về phía An. Phản xạ nhanh nhẹn không kém, An ngã người lùi lại. Tâm cười man rợ, An như chỉ thấy thú tính trong mắt hắn ta. Hắn tiến tới, An sợ hãi lùi:
- Bình tĩnh đã nào Tâm. Chúng ta có thể nói chuyện.
Hắn thậm chí không trả lời, cười như một con thú, dồn An vào góc tường. Hắn dù đang bị còng, vẫn dùng hết sức mình giơ cao con dao nhằm đâm xuống.
- An!
Đức Huy chạy tới, đánh vào chân trụ, bẻ ngoặt tay hắn, miệng chửi rủa. Mấy nhân viên khác lao tới kịp thời. Người hỗ trợ Huy, người đỡ An dậy. Tên tội phạm vẫn cười như điên ngộ, bị lôi đi rồi vẫn nhìn cô cái ánh mắt man dại ấy.
An vẫn chưa hoàn hồn. Đức Huy đỡ cô sang phòng bên:
- Chúng tôi xin lỗi. Sơ ý quá mấy cái thằng kia để nó giấu được con dao. Mà em nghĩ mấy thằng bệnh hoạn như nó thì cải tạo được gì chứ?
An vẫn đờ đẫn, suy nghĩ tới câu nói của tên tội phạm:
- Cô có biết, người ta luôn giấu con dao cuối cùng cho tới phút cuối không?
#justmango
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro