Tái bút: Tôi Yêu Em - END
"Chà, trời hôm nay đẹp thật đấy, có lẽ mình nên về sớm nhỉ ?"
Lan Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ đang là bốn giờ chiều.
Bỗng, cô nhận được một tin nhắn từ Thùy Trang:
[Hẹn gạp em ở hàng cây xang trước cồng trường cấp ba...chị có chuyện muốn nói]
Lan Ngọc vội chạy đến chỗ hẹn, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
Vừa thấy Thùy Trang đang đứng tựa lưng vào tường, Lan Ngọc nhoẻn miệng cười, đưa tay lên vẫy.
"Khung cảnh này rất quen thuộc, phải không Ngọc ?"
Lan Ngọc giật mình vội nhìn xung quanh.
"Ai...ai đang nói chuyện với mình vậy ? Ma sao ?"
"Em còn nhớ những gì xảy ra tiếp theo chứ ?"
"Lạ thật, mình không nhớ được gì cả", Lan Ngọc nhìn sang phía Thùy Trang, nói trong vô thức.
Hay chính xác hơn, không phải là cô không nhớ mà cô cố tính quên đi đoạn ký ức đau thương đó để tận hưởng niềm vui bên người mình yêu. Khi đắm chìm trong hạnh phúc quá lâu, con người sẽ nhanh chóng quên mất những khổ đau mình từng trải, để rồi khi nhớ lại sẽ là một vết cắt sâu trong tim.
"Chị Thùy Trang !", Lan Ngọc gọi to.
"Ngọc !"
Thùy Trang giật mình, tháo tai nghe ra, ra hiệu cho Lan Ngọc dừng lại ở đó để mình chạy sang.
Nhưng Lan Ngọc lại không để ý những gì Thùy Trang vừa ra hiệu, cô chạy theo vạch kẻ đường...
Và rồi...thảm kịch ấy lại xảy ra một lần nữa...
Một tên tài xế ngủ gật khi đang lái xe chạy thẳng về phía Lan Ngọc....nhưng ngay trong khoảnh khắc, Lan Ngọc đã nhớ ra mọi chuyện...
"Chị, đừng sang đây, xin đừng sang đay một lần nào nữ...."
......................
"Mình chết chưa ? Đây là thiên đường sao ?"
Lan Ngọc tỉnh dậy, cô cảm thấy hơi choảng váng.
"Cái gì ươn ướt thế này ?"
Cô đưa tay lên xoa đầu thì bàng hoàng phát hiện ra đó là máu.
"Máu sao ?....không lẽ...."
Lan Ngọc vội quay sang phía bên cạnh bỗng hét lên....khi người nằm bên cạnh cô một lần nữa lại là Thùy Trang.
Tay chị ấy nắm chặt lấy bàn tay cô, máu ướt đẫm tràn ra cả lòng đường.
Lan Ngọc vội đến bên chị, ôm chầm lấy mà khóc nức nở...
"Trang...Trang..tại sao chị lại làm như vậy ?"
"Chị có bị ngốc không ? Thùy Trang...trả lời em đi...đừng rời xa em mà..."
Thùy Trang cố mở mắt, tay mò vào trong túi áo, đưa cho Lan Ngọc một bức thư.
"Tôi...đã nhớ ra tất cả rồi, Ngọc...tôi thành thật xin lỗi em....vì phải làm cho em đau khổ đến hai lần như thế..."
"Trang...không, chị đừng nói như thế, chị ráng chịu một chút đi, là lỗi của em, cả hai lần đều là lỗi của em, người thay thế chị nên là em...em xin lỗi, mọi người đã gọi cứu thương rồi, họ sẽ đến ngay thôi.."
"Chắc chắn...sẽ không kịp nữa đâu, Ngọc...e...em có thể hôn tôi được không ?...coi nhứ là tạm biệt đi...và hứa với tôi sẽ không khóc nữa...được không ?"
Nước mắt Lan Ngọc tuôn ra không ngừng, nhỏ từng giọt xuống mặt Thùy Trang và Thùy Trang cũng khóc, hai giọt nước mắt hòa quyện vào nhau như đang chia sẻ cho nhau nỗi đau.
Lan Ngọc đặt lên môi Thùy Trang một nụ hôn, môi Thùy Trang rất ấm, một chút hơi ấm sau cùng của người con gái.
Lan Ngọc nhưu muốn níu lấy, cô ôm chị thật chặt, cầu xin ông trời có thể cho Thùy Trang được sống.
Nhưng có lẽ đã quá muộn...Lan Ngọc có thể cảm nhận được trái tim của Thùy Trang đã yếu đi.
Trước khi ra đi, Thùy Trang đã nói một lời sau cuối:
"Lan Ngọc, tôi yêu em..."
Lan Ngọc òa khóc nức nở, ôm lấy thân thể Thùy Trang. Hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, sợi dây buộc tóc của cô đã đứt như một điềm báo chẳng lành, nó tựa như một sợi dây liên kết với nhân gian của Thùy Trang, mái tóc đen được buộc lên gọn gàng nay đã xõa xuống.
Cứ như vậy, Thùy Trang đã ra đi trong vòng tay của Lan Ngọc, tuy vậy, đôi môi nàng vẫn cười một cách hạnh phúc.
...........................
Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Thùy Trang mất,
Trong khoảng thời gian đó, Lan Ngọc dường như đã thay đổi hoàn toàn, bất kỳ ai gặp cô cũng bảo cô thật sự không thể chịu nổi cú sốc đó.
Đám tang của Thùy Trang chỉ có vài người bạn học cũ đến dự.
Hôm nay là ngày giỗ của Thùy Trang, Lan Ngọc về lại căn nhà cũ, vào căn phòng của cả hai, là nơi từng lưu giữ rất nhiều kỷ niệm khó quên của cô và chị ấy.
Lan Ngọc cẩn thận sắp xếp đồ đạc lại một cách gọn gàng và ngăn nắp nhất.
Và bỗng có một bức thư rơi ra.
Đó là bức thư mà Thùy Trang muốn trao cho Lan Ngọc vào ngày định mệnh hôm đó...cũng chính là điều mà khi xưa Thùy Trang muốn nói với cô.
Lan Ngọc vội mở ra xem...và một lần nữa...cô lại không thể kiềm chế được những cảm xúc đang chực chờ để trào ra.
Ngày 29 tháng 5 năm 2023
Gửi em, cô gái phiền phức nhất tôi từng gặp,
Lần đầu tiền gặp em...tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu. Tôi khó chịu vì từng cử chỉ của em, từng lời nói của em. Tôi cứ nghĩ em đến với tôi chỉ vì vẻ bề ngoài. Bất cứ một ngày lễ nào, em cũng đều tặng quà cho tôi...tôi giả vờ nhận và vứt vào sọt rác nhưng em lại không hề biết điều đó. Trông em lúc đó có vẻ rất vui và không hề lo lắng mặc dù em toàn tặng tôi những thứ mà tôi không thích...
Mặc dù học trên em một lớp, nhưng tôi vẫn hay cáu gắt và nói những điều nặng lời với em, nhưng em lúc nào cũng chỉ cười, bởi vì em kính trọng tôi, còn nói tôi là một người chị hoàn hảo trong mắt em, nhưng tôi thấy...tôi chẳng xứng đáng một chút nào với cái danh hiệu ấy.
Kể từ ngày bố mẹ tôi mất, tôi không còn là một cô bé ngây thơ hay cười như lúc trước nữa. Đến năm cấp 2, tôi bắt đầu lợi dụng vẻ bề ngoài của mình để thu hút những người khác. Tôi có để ý đến một cô gái, cũng là một người chị trong trường...nhưng cô ta không đồng ý.
Kể từ đó, tôi đã khóa chặt trái tim mình lại. Đối với mọi cô gái, tôi đều rất hời hợt. Tôi lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ, nhưng đó là trước khi gặp em, cô gái ngốc nghếch của tôi ạ !
Em quả thật rất ấm áp. Vì vậy, tôi có thể cảm thấy được tình yêu mà em dành cho tôi ngày càng lớn. Cái ngày mà em tỏ tình với tôi, tôi thật sự rất vui và tôi đã chấp nhậ lời yêu cầu của em.
Đố em biết được người con gái mà tôi đã nói với em là ai đấy ?
Thật ra thì lúc đó tôi chưa có câu trả lời, nhưng nhìn nét mặt của em lúc đó quả thật trông rất buồn, nhưng...tôi không biết làm gì hơn ngoài việc để cho em ôm tôi. Lúc ấy, tôi chưa hề có tình cảm với em đâu nhé nên đọc đến đây thì đừng vội mừng.
Nhưng hình như đúng như ông bà hay nói, thời gian sẽ làm thay đổi con người, và tôi dường như đã thấy mình thay đổi mất rồi. Tôi đã có câu trả lời...cô gái đó chính là em đấy.
Từng cử chỉ, nụ cười ngây ngô của em...tôi chỉ muốn nó là của riêng mình mà thôi. Trái tim ấm áp của em đã làm tan chảy trái tim mà chính tôi cũng có thể tự cảm nhận được được nó đã chết từ lúc nào. Em yêu tôi không vì vẻ bề ngoài, tôi biết điều đó qua hành động của em...và càng ngày, tôi càng không thể ngừng thích em nhiều hơn...tôi lạ lắm...phải không ?
Và rồi, tôi đã quyết định tỏ tình với em, nhưng lại không đủ can đảm...vì vậy nên tôi mới viết bức thư này cho em...
Ngay lúc này đây...em đang đọc nói đúng không ?
Em có cảm thấy hạnh phúc dù chỉ là một chút không ?
Có lẽ tôi thật sự trơ trẽn và trăng hoa trong mắt bao người...nhưng...em là người con gái duy nhất đã làm thay đổi tôi...
Dù em có chấp nhận hay không...hay dù cho có chuyện gì xảy ra...tôi vẫn muốn được ở bên em.
Cảm ơn em đã luôn bên cạnh tôi..
Tôi yêu em
Nguyễn Thùy Trang.
Lan Ngọc bật khóc, giá như cô đọc được bức thư này sớm hơn...chỉ sớm hơn một chút thôi...thì Thùy Trang đâu phải chết như vậy. Giá như cô đọc bức thư ngay khi Thùy Trang đưa cho...giá như cô không quên mất tất cả những gì về buổi tối hôm đó...giá như....
Trái tim Lan Ngọc quặn thắt lại, cô đau đến mức không chịu nỗi, mỗi nét chữ do tay Thùy Trang viết ra tựa như mỗi lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Nước mắt Lan Ngọc rơi xuống, ướt đẫm cả bức thư. Lan Ngọc khóc, cô khóc vì nhớ chị ấy, khóc vì thứ tình cảm mà Thùy Trang dành cho mình suốt một thời gian qua...
Ngoài kia trời đang mưa, một cơn mưa mùa xuân như muốn gột rửa sạch mọi nỗi buồn trong lòng cô.
Lan Ngọc cố cầm nước mắt khi đứng trước bia mộ của Thùy Trang, bó hoa cúc trắng mang một hương thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào lan tỏa rộng vào khoảng không gian.
Mưa một lúc đã tạnh, bầu trời trong xanh hiện ra, ánh nắng chiếu qua từng tán cây, len lỏi xuống phần mộ của Thùy Trang.
Lan Ngọc nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, thắp cho Thùy Trang vài nén hương. Chị ấy không thể sống lại, cô cũng đã dần chấp nhận sự thật này.
Lan Ngọc lấy bức thư từ trong túi ra, lấy tay lau vội những giọt nước mắt đang chảy không ngừng.
Chị à, em cảm ơn, cảm ơn chị vì tất cả mọi thứ chị đã làm cho em. Tuy em đã hứa với chị là không được khóc, nhưng không hiểu sao...nước mắt em lại không ngừng rơi như thế này...
Giá như em biết được điều đó sớm hơn thì chắc chắn thời gian em và chị ở cạnh nhau sẽ dài hơn nhỉ ?
Lan Ngọc gượng cười, lấy trong túi áo ra một chiếc bật lửa đốt lá thư đó đi.
"Cảm ơn chị đã cho em biết cảm giác được yêu, được thích là như thế nào. Em thật sự rất vui...vậy nên chị hãy yên nghỉ nhé...em sẽ cố gắng sống tốt như đã hứa với chị. Vậy nên..xin chị hãy để cho em khóc một lần cuối cùng, được chứ ạ ?"
Cả người Lan Ngọc run lên bần bật.
Một cơn gió lướt qua, mái tóc đen của cô khẽ bay. Tro bụi của bức thư cũng theo gió mà bay đi.
Cô ngắm nhìn chúng như muốn quên đi tất cả những kí ức đau buồn để tiếp tục một cuộc sống mới mà không có Thùy Trang cạnh bên.
Cô nhắm mắt, giọng nước mắt trong suốt chảy dài xuống má.
"Em nhớ chị...thật sự...rất nhớ chị"
...........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro