P/s: I Love You - Phần 1
"Chị à, em cảm ơn chị, cảm ơn chị vì tất cả mọi thứ chị đã làm cho em...tuy nhiên, em đã hứa với chị là không được khóc...nhưng...không hiểu sao...nước mắt em cứ không ngừng tuôn rơi"
"Giá như em biết được điều đó sớm hơn thì chắc chắn thời gian em và chị ở cạnh nhau sẽ dài hơn nhỉ ?"
"Chị à, hãy mở mắt ra nhìn em được không ?"
"Em thật sự...rất nhớ chị"
.....................
Lan Ngọc từng là một cô gái rất ngang bướng, tính tình thì như một đứa con trai, không hề hòa đồng với mọi người. Cô là một người không mấy hoàn mĩ, nhưng đó là trước khi cô găp Thùy Trang.
Cô thích chị ấy khi còn là học sinh cấp ba, tuy thời gian cô và chị ấy tiếp cận nhau rất gian nan và dài nhưng cô vẫn kiên trì đeo bám chị ấy, vì chị ấy mà cô đã từ một người con gái lạnh lùng dần trở thành một người ấm áp hơn trước.
Phải nói rằng, chính Thùy Trang đã làm thay đổi Lan Ngọc rất nhiều.
Lan Ngọc vẫn còn nhớ cái lúc cô tỏ tình với chị ấy trên sân thượng...mối khi nghĩ về khoảnh khắc đó, mặt Lan Ngọc lại đỏ lên và bất giác mỉm cười.
Flashback
"Em gọi tôi lên đây có việc gì ?"
"H...hôm nay...em có chuyện muốn nói với chị"
Lần đầu nói chuyện trực tiếp với Thùy Trang, Lan Ngọc không khỏi lúng túng, khuôn mặt cô bây giờ đã đỏ bừng.
"Hửm ? Chuyện em muốn nói là gì ?"
"Em và chị quen nhau cũng khá lâu rồi...ban đầu chúng ta không hợp nhau, thậm chí còn cãi nhau nữa...chị còn nhớ chứ ?"
"Dĩ nhiên ròi, mọi ký ức về em tôi đều nhớ cả", Thùy Trang lạnh lùng trả lời, ánh mắt có chút không quan tâm đến lời nói của Lan Ngọc.
"À, vâng....", Lan Ngọc cười nhẹ, "đó là một ký ức xấu, nhưng nếu là một ký ức chị luôn luôn nhớ thì cũng đủ làm em vui rồi"
"Ừ"
"Em xin lỗi vì đã đột ngột hỏi chị, nhưng...chị đã để ý ai chưa ạ ?"
"Em gọi tôi lên đây chỉ để hỏi như vậy thôi à ?"
"À...không....", Lan Ngọc cúi mặt.
Dường như Thùy Trang đã nhận ra sự bối rối của cô khi bị hỏi như thế nên liền trả lời ngay:
"Rồi"
Lan Ngọc bàng hoàng sững sờ, tất cả moi thứ xung quanh như sụp đổ. Cô không còn chút hy vọng gì, nhưng cô không phải là một người dễ bỏ cuộc. Cô vội lấy lại lí trí, dùng hết can đảm để nói với Thùy Trang điều mình muốn nói:
"Tuy em không hiểu được cảm xúc lúc này của mình là gì, nhưng có một điều em muốn nói với chị từ lâu rồi...."
Thùy Trang không nói gì, nàng kiên nhẫn chờ đợi xem điều Lan Ngọc thật sự muốn nói là gì.
"Em thật sự rất thích chị...thật sự em cực kỳ thích chị rồi đó ạ. Tuy bây giờ em đã biết chị đã để ý đến người khác...nhưng...em vẫn muốn nói hết mọi cảm xúc của mình bây giờ. Xin hãy làm một tiền bối mà em yêu mến và ngưỡng mộ, xin hãy để cho em được ngắm nhìn chị mỗi ngày, dù chỉ là từ xa. Xin hãy để cho em không ngừng thích chị...chị có thể chấp nhận yêu cầu ích kỷ này của em được không ?"
Lan Ngọc nói nhưng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Thùy Trang lặng người đi như sắp khóc, nhưng thật sự nàng không khóc, sắc mặt lạnh lùng cũng đã dịu đi phần nào.
"Nếu em muốn thì tôi sẽ chấp nhận nó"
Thùy Trang mim cười một cách rất đỗi nhẹ nhàng.,
"Chị....", Lan Ngọc thật sự không thể kiềm chế được những cảm xúc bây giờ, cô bây giờ thật sự rất rất hạnh phúc.
Ngay lập tức, Lan Ngọc chạy đến ôm Thùy Trang thật chặt, nước mắt không ngừng rơi thấm ướt cả đồng phục của Thùy Trang.
"Này...tôi không nhớ là cho em ôm đâu nhỉ ?"
Thùy Trang bối rối, đã khá lâu kể từ lần cuối nàng nhận được cái ôm thật chặt và ấm áp như thế này từ người mẹ của mình.
Vả lại, những lúc bình thường, nàng còn không cho Lan Ngọc đụng vào người huống chi là ôm. Nhưng Lan Ngọc vẫn không chịu buông ra, nàng đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của Lan Ngọc. Nảng nở một nụ cười thật hạnh phúc.
Những ngày tiếp theo đó, Lan Ngọc và Thùy Trang có chút tiến triển nhưng chỉ đơn thuần là cùng nhau đi học hay cùng nhau làm những việc mà những học sinh bình thường cùng nhau làm. Nhưng đối với Lan Ngọc, điều đó thật sự làm cô cực kì hạnh phúc.
Thùy Trang cũng cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ khi ở bên cạnh Lan Ngọc, liệu nàng đã thích em ấy rồi chăng ?
Nhưng Lan Ngọc lúc đó còn quá ngây thơ để nhận ra điều này sớm hơn....
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông đã đến, mang theo cả những cơn gió lạnh thấu xương. Cây cối trơ trụi, từng bông tuyết rơi xuống, khắp nơi đều bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Tình cảm giữa Thùy Trang và Lan Ngọc vẫn vậy, Thùy Trang tuy vẫn không mấy gần gũi với Lan Ngọc, từng cử chỉ quan tâm, nụ cười ngây ngô hay những cuộc nói chuyện bao giờ cũng rất ngắn gọn nhưng ấm áp của Lan Ngọc đã làm tan chảy trái tim của nàng từng chút một. Chính Thùy Trang cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy...tại sao trái tim tưởng chừng như đã ngừng đập sau vụ tai nạn giao thông của người thân lại rung động trước hành động đáng yêu cảu một cô gái không mấy nổi bật ?
Lan Ngọc quả thật khác với tất cả cô gái nàng từng gặp, tất cả đều vì vẻ bề ngoài của nàng nhưng Lan Ngọc thì lại khác, cô không yêu chị ấy chỉ vì vẻ bề ngoài. Cô gái duy nhất khiến Thùy Trang như vậy chỉ có một mình Lan Ngọc mà thôi.
Và người mà Thùy Trang nhắc tới khi Lan Ngọc hỏi nàng khi xưa...Thùy Trang đã có câu trả lời rồi...
Thùy Trang dự định sẽ nói cho Lan Ngọc biết hết tất cả mọi việc...nàng sẽ nói hết cảm xúc của mình như Lan Ngọc đã từng làm đối với nàng.
Và rồi, Thùy Trang quyết định sẽ viết cho Lan Ngọc một bức thư....
Đêm đó, Thùy Trang hẹn Lan Ngọc ở cổng trường cấp ba, một nơi lưu giữ rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa nàng và em ấy nhất.
Vừa nhận được tin, Lan Ngọc rất háo hức, cô chạy ngay tới chỗ Thùy Trang.
Hôm đó, Lan Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay dài, bên ngoài khoác một chiếc áo xanh lam, một chiếc quần jean màu đen, chân đi giày Converse cổ cao màu trắng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai Thùy Trang mua cho.
Cô chạy đến ngã tư, nhìn về phía bên kia đường. Rất nhanh sau đó, bóng dáng quen thuộc của người con gái cô yêu nhất xuất hiện ở phía bên kia đường. Cô gọi to tên Thùy Trang rồi vẫy tay. Thùy Trang dựa lưng vào tường, nghe thấy tiếng kêu liền quay sang nhìn, bật cười.
"Em ấy chạy một mạch đến đây sao ?"
Thùy Trang tiến sát gần cột đèn, vẫy tay ngỏ ý chào.
Lan Ngọc vui mừng vội chạy sang, nhưng vì không để ý đèn giao thông đã chuyển sang đỏ được bật lên ngay khi cô vừa chạy qua.
Thùy Trang nhìn thấy vội hét to.
"Ngọc, cẩn thận !"
Nhưng Lan Ngọc lại không thể nghe thấy bởi vì tiếng còi của chiếc xe tải vang lên.
Lan Ngọc giật mình nhìn về phía chiếc xe, ánh đèn hắt vào mắt cô làm mọi thứ mờ nhạt đi.
Lan Ngọc muốn chạy đi nhưng không thể, dường như đã có một thứ gì đó vô hình đã níu chân cô lại.
Trong phút tuyệt vọng, nước mắt Lan Ngọc đã rơi.
"Đến đây là kết thúc rồi sao ? Chỉ còn một chút nữa thôi mà ? Chắc em phải nói lời tạm biết sớm như thế này rồi...em xin lỗi, là lỗi do em"
Lan Ngọc ngước nhìn về phía Thùy Trang.
....Rầm.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro