Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot - Đêm trước chia tay

Tôi lại viết oneshot này vào một ngày mưa tầm tã ở Sài Gòn.

.................................

Bên ngoài lúc này, bầu trời xám xịt và tiếng mưa rơi lách tách.

Trời hôm nay đang mưa khiến con tim cô độc của tôi cũng bị ướt át theo. Hôm nay là ngày mà khoảng trời lạnh lẽo ấy khẽ khuấy động cảm giác đơn độc trong lồng ngực của ai đó.

"Em đang làm gì trong một ngày mưa như thế này nhỉ ?", tôi tự hỏi.

Lan Ngọc là người luôn luôn tươi cười, luôn luôn tốt bụng và luôn luôn xin đẹp, là cô gái lúc nào cũng nằm lấy bàn tay tôi. Chỉ cần là em ấy thôi, thì cho dù trời mưa có tĩnh lặng đến như thế nào, thì nụ cười tươi tắn ấy vẫn chẳng mãi phai phôi.

Với Lan Ngọc, dù là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì em ấy vẫn sẽ mãi là hương vị của sự hưởng thụ.

Bời vì em ấy là người mà tôi...

"Ah.......không nghĩ nữa đâu...."

Ngay khi vừa nghĩ tới chuyện đó, hai bên gò má tôi liền nóng ran lên.

Tôi soi gương mặt mình trong chiếc gương nhỏ đặt bên cạnh, đôi gò má nỏng ran của tôi dần dần ửng đỏ lên.

Trước đó, khi tôi ngắm nhìn mình trong gương lần đầu, hơn tất cả mọi thứ, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy bộ dạng ngu ngốc của mình lúc đó.

Nhưng điều này chẳng thế nào cữu vãn được nữa, có chống trả lại thế nào cũng vô ích. Những xúc cảm này cứ tuôn trào trong lòng tôi, thứ chẳng thế nào ngăn lại được.

Tôi chẳng thể nào làm được gì cả, mà tôi cũng chẳng thể nào làm chủ cảm xúc của mình. Vì đó chính là tôi, còn em ấy thì lại khác.

"Ngọc ! Ngọc !"

Chợt, tôi đã nhớ ra, Lan Ngọc thật sự đã đi xa rồi. Em ấy đã đi tới nơi mà tôi chẳng thể nào với tới, đi tới nơi mà tôi chẳng thể nào kề bên.

Nhưng tôi vẫn chắc chắn ở nơi nào đó, Ngọc vẫn đang mỉm cười và dõi theo tôi. Việc tìm kiếm thú vui tiêu biểu và giúp mọi người vui vẻ luôn là sở trường của em ấy.

Nhưng ngay cả khi không có tôi thì Ngọc vẫn bị ràng buộc bởi.....

"Ah.....đã bảo không được suy nghĩ như thế nữa mà !"

Những dòng suy nghĩ của tôi dần chuyển biến theo hướng tiêu cực. Tôi hiểu rằng trái tim tôi đã bị đóng băng bởi sự u buồn ảm đạm.

Tôi thật là một con ngốc mà ! Cứ nghĩ mãi nhưng chẳng thể làm được gì cả.

Tôi không biết khi nào có thể lãng quên đi, không biết bao giờ mới có thể từ bỏ được, nhưng tôi luôn biết trài tim tôi mãi mãi và mãi mãi chỉ theo đuổi Lan Ngọc mà thôi.

"Ngọc...."

Giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên đôi gò má nóng ran của tôi.

"Ngọc..."

Cái tên mà tôi vô thức thốt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào, là người mà tôi yêu quý bằng cả con tim nhưng giờ đây lại chẳng còn ở bên nữa.

"Chị có chuyện gì vậy ?"

Tôi bàng hoàng, thoạt đầu còn nghĩ là em ấy hiện hồn trở về.

"Ng....Ngọc....?"

Tôi tự hỏi lúc này biểu cảm của tôi trông như thế nào nhỉ ? Một biểu cảm hạnh phúc ? Hay là một vẻ mặt đau đớn tột cùng ?

Nhưng có lẽ tất cả đều đã sai, không phải hạnh phúc, cũng chẳng phải đau đớn mà là một vẻ mặt ngạc nhiên, tôi lúc ấy chẳng khác gì một con ngốc cả.

"Chị làm gì mà ngạc nhiên vậy ? Chẳng phải chị đã gọi cho em sao ? Vì thế mà em mới tới đây. Em bấm chuông cửa mãi mà không thấy chị ra mở nên em đã đùng chiếc chìa khóa dự phòng chị đưa hồi trước"

"Hả ?"

"Chị làm sao thế ?"

"Hôm nay là ngày em đi nước ngoài kìa mà ? Vì hoàn cảnh gia đình mà em phải đi đến một nơi thật xa, em đã nói với chị như thế mà ?"

"Đừng vửa khóc vừa giận như vậy chứ", em ấy lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay đưa cho tôi, "đây, lấy khăn tay của em đi"

"Uhm...ừ...."

Với gương mặt tươi cười thường thấy, em ấy đã đưa cho tôi chiếc khăn tay.

Tôi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình và rồi nằm chặt lấy chiếc khăn tay ấy.

"Chị bình tĩnh lại rồi chứ ?"

"Ừ....nhưng, tại sao em lại đến đây ?"

Nghe câu hỏi ấy từ tôi thêm lần nữa, Lan Ngọc mỉm cười sau khi ngập ngừng một lúc.

"Chà, nhìn mặt chị là biết chị chẳng muốn cho em đi rồi"

"Cái...cái lý do gì vậy ?"

"Em tự hỏi rằng nếu chính chị nói ra thứ lý do như vậy thì hẳn nó phải quan trọng lắm chứ"

Nói rồi, em ấy nắm lấy bàn tay đang cầm chặt chiếc khăn tay của tôi. Một cảm giác mềm mịn, ấm áp quen thuộc bao trùm lấy bàn tay tôi.

"Nè Thùy Trang, chị cảm thấy như thế nào ?"

"Mấy chuyện như này chị sẽ không nói ra đâu"

"Yên lặng nào trái tim của tôi ơi"

Không chỉ hai bên má của tôi nóng ran lên, mà giờ đây cả cái khuôn mặt của tôi đã như thế rồi. Tim tôi hiện giờ đang đập rất nhanh.

"Chị không chịu nói ra sao ? Vậy để em tự đoán nhé ?"

"Cái đồ ngốc này !"

"Không muốn ư ?"

"Phải"

Dù hiện giờ khoảng cách giữa hai bọn tôi đã rất sát nhau, nhưng Ngọc vẫn nhích lại gần thêm chút nữa, và thủ thỉ vào tai tôi rằng:

"Nhưng em vẫn muốn được nghe từ chính miệng chị nói ra cơ"

Hơi ấm của tôi, hơi thở của tôi và cả nhịp tim của tôi, chắc chắn Ngọc đã cảm nhận được tất cả điều đó.

Tôi không thể nói dối được nữa. Và hơn cả, tôi không muốn nói dối một chút nào.

Những cảm xúc của tôi dành cho Ngọc, tôi muốn em ấy hiểu rõ điều đó.

"Chị hạnh phúc lắm"

"Nói thêm lần nữa đi chị"

"Chị hạnh phúc lắm"

"Thêm lần nữa đi mà"

"Hạnh phúc, hơn bất kỳ ai khác và hơn bấy kỳ điều gì khác, chị hạnh phúc khi được ở bên cạnh em. Đó là là lý do vì sao"

"Còn em sẽ mãi ở bên chị"

Ngọc ôm chặt lấy tôi, và cứ thể, hai chúng tôi chậm rãi ngả người xuống giường.

Với chút rung động nhẹ, môi tôi và em ấy hòa làm một với nhau.

Khi môi bọn tôi vừa tách rời ra, Ngọc nở một nụ cười tinh nghịch.

Dù gương mặt của tôi đang rất thỏa mãn, nhưng vẫn cố tỏ ra giận dữ nhất có thể.

"Đáng lẽ câu cuổi phải là chị nói mới đúng"

"Chị mà nói ra chắc chắn xẽ khác so với em"

Trong giây phút tôi ngập ngừng ấp úng, Ngọc liền hôn nhẹ lên trán tôi một cái.

"Đúng là ngốc thật mà"

Tôi vui sướng đến độ muốn chết ngay trong sự ngọt ngào này. Trái tim tôi như thế muốn vỡ tung ra ngay.

"Em muốn nghe cơ, chị sẽ nói gì đây ?"

"Ngay cả khi em đã ngắt lời chị sao ?"

"Chị nhất quyết không chịu nói ra sao ?"

"Không ! Chị sẽ nói mà ! Để chị nói"

Tôi yêu em ấy không phải chỉ bằng mỗi trái tim này. Tôi yêu em ấy bằng tất cả mọi thứ, tôi muốn nói với em ấy rằng tôi yêu em còn nhiều hơn cả trước đây.

Với cảm xúc này, tôi mong em ấy hãy đón nhận nó.

"Chị yêu em. Hãy mãi mãi ở bên cạnh chị nhé"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro