Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhắm mắt thấy mùa hè - Phần 3

Sáng hôm sau, Thùy Trang thức dậy thật sớm để ngắm nhìn gương mặt của Quỳnh như thể đó là lần cuối.

Lần đầu tiên nàng để ý thấy nét mặt tiều tụy hằn sâu trên gương mặt em ấy như vậy.

Hai mắt Quỳnh nhắm nghiền, sống mũi cao, đôi môi khô khốc, có lẽ đây là dáng vẻ mà nàng yêu nhất.

Thùy Trang cố khắc ghi lại dung mạo này trong tâm trí để cả đời không thể quên.

Sau đó nàng liền rời đi, nàng sợ chỉ cần nán lại một chút nữa là sẽ không nỡ rời xa. Nàng biết nếu mình không dứt khoát thì nàng và em ấy sẽ không thể tiếp tục như vậy cả đời.

Thùy Trang trở lại giới giải trí sau vài tháng vắng bóng.

Khi đứng trước ống kính của giới truyền thông, nhìn lướt qua đám đông, nàng mím môi lấy hết dũng khí để một lần đối diện:

"Tôi là Nguyễn Thùy Trang, có lẽ mọi người có rất nhiều thắc mắc về tin đồn của tôi vài tháng trước, hôm nay tôi sẽ một lần giải đáp tất cả. Thứ nhất, tôi không phủ nhận điều gì, tôi thừa nhận mình đã từng nảy sinh tình cảm và hẹn hò với một cô gái, nhưng hiện giờ chúng tôi đã chia tay và chuyện này của tôi đã ảnh hưởng đến em ấy, tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến em ấy phải liên lụy. Thứ hai, tôi muốn gửi lời xin lỗi đén những người hâm mộ, xin lỗi vì đã khiến các bạn phải thất vọng vì tôi đã sống với con người thật của mình. Nhưng tôi chỉ muốn các bạn biết rằng, tôi chưa bao giờ hối hận vì điều gì. Tôi chỉ tiếc rằng vì sao tôi không đứng lên đấu tranh vì tôi sớm hơn, tôi là con người, bất kể là nam hay nữ đều không ảnh hưởng hay làm hại đến ai, nhưng các bạn lại dùng những lời lẽ nhục mạ, mắng nhiếc tôi suốt một thời gian khiến trạng thái tinh thần của tôi vô cùng tồi tệ, tôi thậm chí đã từng nghĩ đến cái chết..."

Trong đầu nàng bỗng hiện về kí ức của đêm mưa định mệnh ấy, đó là một kỉ niệm đáng nhớ khiến nàng vô thức mỉm cười:

"Nhưng tôi cũng biết ơn vì các bạn đã trao cho tôi cơ hội được gặp người con gái mình thật lòng yêu thương"

Mọi gánh nặng nàng còn canh cánh trong lòng giờ đã tan biến hết.

Một lần nữa, dòng tiêu đề của những bản tin và trang báo buổi sáng có tên nàng xuất hiện trên trang nhất. Thùy Trang đã sẵn sàng để đón nhận thêm mọi chỉ trích. Nhưng không, ván cờ đã lật ngược, nàng đã thành công khiến mọi người có cái nhìn khác về mình, dần dần, số người ủng hộ nàng đã tăng lên không xuể.

Đã không còn cảm giác sợ hãi khi đọc bình luận, giờ đây Thùy Trang chỉ thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết, không có gì tốt hơn khi sự nghiệp đã có bước ngoặt lớn, mọi thứ đang dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó.

Nàng rời khỏi công ty quản lý cũ và đến một nơi nàng thật sự nhận được sự trân trọng tài năng âm nhạc của mình, giờ đây đã không còn một rào cản nào có thể ngăn nàng đi đến thành công.

Thùy Trang cuối cùng đã lấy lại được hào quang của mình.

Nhưng đó là chuyện của hai tháng kể từ ngày nàng xuất viện.

Sau khi lấy lại được hào quang, nàng lại bị cuốn vào cuộc đua không hồi kết, nàng tất bật với cuộc sống mới, bận rộn đến mức đã quên mất người con gái mình đã từng hết lòng hết dạ để yêu từ bao giờ.

Đến một buổi tối, nàng đã mơ thấy em ấy.

Thùy Trang đã mơ thấy người con gái mặc tà váy trắng thướt tha đứng giữa bãi cỏ xanh, đôi môi đỏ mọng vẽ thêm một nụ cười rạng rỡ, tóc phủ một màu trắng nhạt khẽ lay theo chiều gió, đôi gò má em ấy ửng hồng tựa như một bức tranh làm lay động lòng người.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy được dáng vẻ xinh đẹp này của Quỳnh. Quỳnh ôm một bó hoa hướng dương, nhìn nàng đầy ý cười.

Thùy Trang muốn vươn tay ôm lấy em ấy nhưng lại không thể chạm vào được, ảo ảnh dần mờ nhạt và rồi tan biến trước mặt nàng.

Sau đó là bóng tối bao trùm, khung cảnh cuộc đời Quỳnh tái hiện trong tâm trí nàng đầy chân thực.

Đến khi nhìn thấy tên Quỳnh được khắc trên bia mộ, nàng liền choàng tỉnh trong tức khắc, mọi thứ dường như đã kết thúc.

Thùy Trang giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, toàn thân nàng từ khi nào đã nhễ nhại mồ hôi, cảm giác man máng đau vẫn còn đọng lại ít nhiều trong nàng.

Nàng tự hỏi ánh hào quang chói lóa này có phải là điều nàng luôn mong ước ?

Hiện tại, nàng chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi khác, đó là được cùng em ấy sống trong một mái ấm, nơi chỉ có Quỳnh và nàng.

Một điều đơn giản như vậy nhưng đến giờ nàng vẫn không thể thực hiện được. Nàng đã có tất cả, nhưng không có Quỳnh thì nàng xem như đã không còn gì cả.

Sáng hôm sau, nàng liền đến bệnh viện thăm Quỳnh.

Thùy Trang bước vào phòng 2211 nhưng lại không thấy Quỳnh trong đó, mọi thứ đều trống rỗng, mọi vết tích liên quan đến em ấy dường như đã bị xóa sổ.

Nhưng rồi, một giọng nói khàn đặc cất lên từ phía sau nàng:

"Cô gái, cháu có phải là Nguyễn Thùy Trang không ?"

Thùy Trang giật mình quay lại, trước mặt nàn là một bà cụ độ chừng tám mươi tuổi đanh chậm chạp tiến về phía nàng, lưng bà lão hơi gù, bước đi có chút nặng nề, bà ấy phải chống gậy để đến được chỗ nàng.

"Vâng, cháu là Nguyễn Thùy Trang"

Thùy Trang hoài nghi nhìn bà lão dò xét, nét mặt bà ấy rất phúc hậu, thoạt nhìn thấy có vài nếp nhăn do dấu vết của lão hóa, trông rất quen thuộc.

"Hóa ra là cháu", bà lão khẽ gật gù, "cháu đến đây tìm Quỳnh đúng không ?"

Nghe đến tên em ấy, Thùy Trang lóe lên một tia hy vọng, nàng nghĩ có lẽ bà ấy sẽ giúp nàng tìm được em ấy, nàng vôi hỏi:

"Vâng, là cháu ạ, bà biết em ấy ở đâu sao ?"

Bà lão khẽ nhíu mày nhìn nàng, một tia trĩu nặng hiện lên trong đáy mắt, bà lão thở một hơi nặng nề:

"Cháu không cần phải tìm nữa...Quỳn....con bé đã mất rồi"

Lời nói của bà lão rất nhẹ tênh, nhưng qua tai nàng lại trở thành một tia sét đánh ngang tai, nó như một nhát chí mạng dứt khoát muốn đoạt mạng nàng.

Trái tim nàng lạc đi một nhịp, rồi sau đó truyền đến cơn đau nhức nhối trong tâm can như có ai đó đang ra sức bóp nghẹt lấy.

Toàn thân nàng mềm nhũn đi, hai bên tai ù đi, đầu óc trống rỗng cứ văng vẳng một câu nói:

"Con bé đã mất rồi"

Thế giới mà nàng hằng đêm mộng mơ như sụp đổ hoàn toàn.

Điều nàng sợ nhất đã đến, Quỳnh đã rời xa nàng mãi mãi.

"Bà là bà ngoại của con bé, nó đã mất từ một tháng trước, lúc trước khi mất, nó có trăn trối với bà đôi điều, nhưng hầu như đều là nói về cháu"

Thùy Trang như nhìn thấy một tia thương xót trong đôi mắt của bà ngoại em ấy.

"Nó bảo nó không thể đợi cháu mãi được nữa, nó đã dặn bà, nếu có thấy ai đến phòng tìm nó thì đưa lại cho người đó hai thứ này"

Nói rồi, bà lão lấy trong túi ra một bao thư đưa cho nàng rồi nói tiếp:

"Vậy nên suốt một tháng qua, ngày nào bà cũng đến đây để tìm người đó, cuối cùng thì ặp được cháu"

Bà lão nói rồi vỗ nhẹ vai nàng, quay người đi, ánh nắng vàng nhạt phủ lên bóng hình của bà một vẻ đơn độc.

Thùy Trang như chết lặng đi, nàng đứng sững tại chỗ, lượng thông tin này quá khó để nàng có thể một lần tiếp nhận tất thảy.

Cơn tê dại truyền đến tận đỉnh đầu, nàng run rẩy cầm lấy bao thứ ấy, cẩn thận mở ra.

Trong bao thư có hai mảnh giấy, mảnh giấy đầu tiên là một bản nhạc do Quỳnh tự sáng tác, mảnh giấy còn lại dường như là một bức thư, trên đó có ghi dòng chữ được nắn nót tỉ mỉ: "Thư gửi chị Thùy Trang"

Thùy Trang có chút không đủ dũng khí để đọc nó.

Nàng hít thở một hơi thật sâu, ngồi trên chiếc giường bệnh nơi Quỳnh từng nằm, chậm rãi lướt mắt đọc từng chữ:

Kính gửi chị Thùy Trang,

Có lẽ lúc đọc được bức thư này thì em đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.

Em xin lỗi chị rất nhiều vì đã không thể đợi chị trở về, cũng xin lỗi chị vì đã không thể trả lời câu hỏi của chị.

Xin chị hãy thứ lỗi cho em.

Nhưng chị có biết không ?

Trong cuộc đời đầy rẫy tăm tối của em, chị chính là ánh sáng duy nhất. Gặp được chị chính là may mắn của em, được ở bên cạnh chị cũng chính là phúc phần của em.

Em đã rất hạnh phúc, đến khi tên em được khắc trên bia mộ, em vẫn sẽ nhớ đã từng có một người tuyệt vời như vậy đến bên đời em.

Khi chị thổ lộ tình cảm của mình, đó cũng là lúc em phát hiện mình không còn sống được bao lâu nữa, vậy nên em mới không dám gieo hy vọng cho chị.

Đêm đó em đã khóc, sau bao nhiêu biến cố, cuối cùng em không thể gắng gượng nổi nữa mà rơi nước mắt, đó cũng là lần duy nhất, nhưng em đã thấy nhẹ lòng hơn nhiều rồi.

Nhưng tiếc thật, em vẫn còn chưa kịp nói lời tạm biệt, em không ngờ chị rời đi sớm như vậy.

Nhưng em đã nhìn thấy chị trên màn ảnh nhỏ, nơi hào quang rực rỡ ấy vốn là nơi thuộc về chị, nơi ấy quá sáng chói, chói mắt đến nổi em không thể chạm tới, vậy nên chị hãy tỏa sáng như cách chị đã luôn làm tốt, bởi vì được nhìn thấy chị hạnh phúc là em đã mãn nguyện rồi.

Được nhìn thấy chị sống hạnh phúc chính là ước vọng cuối cùng của em, vậy nên cũng xin chị hãy quên em đi, thấy chị vì em mà đau buồn thì em sẽ không thể an lòng mà siêu thoát.

Những điều chưa thể làm cùng chị, những lời thế chưa thể thực hiện, thôi thì hẹn nhau kiếp sau chị nhé.

Cảm ơn chị vì tất cả.

Khi đọc đến gần cuối bức thư, Thùy Trang nhận ra nước mắt mình đã thấm ướt một góc mảnh giấy khiến mặt chữ bị nhòe đi không đọc được.

Mọi cảm xúc như vỡ òa ngay giây phút đọc xong bức thư, hốc mắt nàng đỏ ửng và đau rát, những dòng nước ấm cứ không ghìm được mà rơi lã chã trên mặt nàng.

Cảm giác đau đến thân tàn ma dại, nàng cảm thấy thật khó chịu.

Trái tim nàng quặng thắt từng cơn rồi vụn vỡ thảnh từng mảnh.

Thùy Trang ngã khuyu xuống sàn, cố gắng hít từng hơi lớn, song vẫn không chịu được mà nằm gục xuống bàn, ngất lịm.

Nhiều năm sau đó,

Thùy Trang một lần nữa cất giọng hát, âm điệu sôi nổi bắt tai của bài hát Lạnh vang lên khiến đám đông một trận náo loạn:

Nhớ nơi đây từng hạt mưa tuyết rơi đềm

Tuyết rơi rơi, tuyết đơn côi cùng những đêm tối

Bao đông trôi chìm trong giá buốt nỡ chia đôi

Tuyết không vui, biết chia phôi người đã đi rồi

Đôi tay ai một lần nữa xóa tan đi

Tuyết chia ly, ướt đôi mi người đã như thế

Trong cơn mê từng hạt tuyết trắng nơi thiên đường

Biết yêu thương sẽ không vương tựa tuyết thiên đường

Giọng hát của nàng phối hợp với những bước nhảy và phần nhạc bắt tai đã tạo thành một màn trình diễn đầy đặc sắc và cuốn hút ở sân khấu concert liveshow của nàng, một dự án mà nàng đã ấp ủ từ rất lâu rồi.

Đã nhiều năm kể từ ngày phát hành nhưng Lạnh vẫn là một bài hát được nhiều người yêu thích nhất.

Đây cũng là bài hát mà Quỳnh tự sáng tác, Thùy Trang đã thể hiện nó qua giọng hét bằng cả tâm huyết của mình.

Và nàng đã thành công trong việc đem âm nhạc của em ấy đến với mọi người, cho mọi người biết đến tài năng âm nhạc của một cô gái trẻ tên Quỳnh.

Dù cho Quỳnh đã không thể có cơ hội biểu diễn trên sân khấu, nàng sẽ thay em ấy hoàn thành ước mơ đó.

Nàng kết thúc liveshow đầy ấn tượng trong sự hò hét của khán giả. Thùy Trang nở nụ cười, thoạt nhìn thấy hình bóng em ấy trong đám đông, mắt nàng lại nhuốm lệ.

Sân khấu chợt tắt đèn,

Ánh sáng duy nhất le lói ở chỗ nàng, Thùy Trang đứng dưới ánh đèn, bộ trang phục nàng mặc trên người phản quang càng trở nên lấp lánh hơn và rực rỡ hơn bội phần.

Lúc này, mọi người đều im lặng, đồng lòng hướng mắt về phía nàng chờ đợi.

Thùy Trang cúi người, kính trọng chào những người đã có mặt ở đây rồi nói:

"Trang cảm ơn các bạn đã đến tham dự liveshow của Trang ngày hôm nay. Trang đã có những khoảnh khắc đáng nhớ ở liveshow này, Trang rất vui vì sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng thì Trang đã có thể tổ chức một liveshow lớn như thế này"

Giọng của nàng ngọt ngào và nhẹ nhàng đưa cả khán phòng chìm vào tĩnh lặng.

"Mười năm hoạt động nghệ thuật, đây là một chặng đường dài với mình, trên chặng đường đó mình đã trải qua nhiều thăng trầm, cũng đã gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí từng có lúc vấp ngã, nhưng vì có các bạn luôn bên cạnh đồng hành cùng mình vượt qua tất cả nên mình mới có thể đi đến ngày hôm nay. Mình thật sự rất biết ơn mọi người đã luôn ủng hộ và yêu mến mình, các bạn đã góp phần khiến ước mơ của mình trở nên trọn vẹn hơn...và mình cũng muốn cảm ơn một người, một người đã luôn ở phía sau, chờ đợi mình..."

Thùy Trang nói đoạn, nước mắt đẫm lệ, các fan thấy vậy thì rất xót xa, nàng vẫn cố nén xúc động, nghẹn ngào nói tiếp:

"Âm nhạc chính là ước mơ của cả đời mình và bây giờ mình đã có thể hoàn thành ước mơ đó rồi. Từ khi chập chững vào nghề, đến khi gặp biến cố lớn và sa cơ, rồi cuối cùng là vực dậy tất cả, tất cả đã hiện hữu trong tâm trí mình như một thước phim vậy. Mười năm không dài, cũng không ngắn, nhưng là quá đủ để mình tỏa sáng, và đến bây giờ, mình nhận thấy bản thân đã quá hài lòng vời cuộc sống này, vậy nên mình quyết định sẽ nhường lại ánh sáng này cho các hậu bối. Tại đây, mình, Nguyễn Thùy Trang xin tuyên bố sẽ giải nghệ"

Nàng cúi người chào tựa như một lời chào tạm biệt cho một thanh xuân rực rỡ.

Cơn gió mùa hạ thoáng qua khẽ lay những nhánh cây đong đưa tạo nên âm thanh xào xạc êm tai, tầng nắng phủ lên mái tóc nàng một màu vàng nhạt.

Thùy Trang cầm trên tay bó hoa hướng dương cẩn thận đặt xuống trước bia mộ có khắc dòng chữ: KHỔNG TÚ QUỲNH.

Cảnh tượng này trông giống hệt với giấc mơ của nàng

Chẳng rõ Thùy Trang đang suy nghĩ điều gì, trong lòng nàng là một loại cảm giác xao xuyến đến kỳ lạ.

Chẳng biết từ bao giờ, nàng đã học được cách chấp nhận, Thùy Trang không còn thấy đau khổ bữa và nàng hiện tai vẫn đang sống rất tốt giống như ý nguyện của Quỳnh.

Nhưng đâu đó sâu thẳm trong đáy lòng nàng vẫn còn hằn sâu một nỗi tiếc nuối khó tả.

Có lẽ là vì lời yêu của em ấy mà nàng vẫn luôn chờ đợi, cả đời cũng không thể biết.

Khổng Tú Quỳnh, em ấy đã đến bên đời nàng trong chớp nhoáng, rồi để lại trong lòng nàng một nỗi tương tư đọng lại mãi.

Thôi thì, nàng không trách em ấy nữa, nàng chỉ mong em ấy có thể luân hồi chuyển kiếp, mong kiếp sau em ấy sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc và an yên.

"Nếu có duyên, chúng ta sẽ lại gặp nhau, em nhé ?"

Thùy Trang nhắm mắt, im lặng cảm nhận nhịp tim nàng đang đập từng hồi.

Và nàng đã nhìn thấy...mùa hè năm ấy, nàng đã có em....

Và 'Em yêu chị' là ba chữ mà nàng mãi mãi không thể đọc được ở cuối bức thư.

P/s: Tui mới up thêm FIC mới, mọi người qua ủng hộ cho tui vui nha, xin đó, làm ơn đi mà please.

Sự ủng hộ của mọi người là động lực khiến tui đều đặn ra chap mới mỗi ngày 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro