Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhắm mắt thấy mùa hè - Phần 2

Thời gian được ở bên cạnh Quỳnh là những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời của nàng,

Thùy Trang đã không còn nghĩ đến cái chết nữa, nó đã chìm sâu vào quên lãng, hiện tại nàng chỉ muốn sống, muốn được cùng Quỳnh trải qua quãng đời còn lại.

Nàng thậm chí đã hy vọng về một tương lai mới, một tương lai có em ấy bên cạnh, nàng và em ấy sẽ sống chung trong một mái ấm với đầy tình yêu thương.

Thùy Trang đã quyết định sẽ chuyên tâm điều trị đôi chân tàn tật của mình.

Bác sĩ cũng đã nói đôi chân của nàng vẫn có thể hồi phục nếu nàng tích cực tham gia vật lý trị liệu, đó chính là phương pháp duy nhất.

Thời gian đầu quả thực có chút khó khăn, mỗi lần chân nàng chạm đất đều giống như có hàng vạn cây đinh đâm vào lòng bàn chân, cảm giác đau đớn và tê dại không ngừng giày vò nàng.

Và ông trời dường như đã thấu hiểu nỗi khổ của nàng, không phụ sự cố gắng, Thùy Trang đã cso thể đi được vài bước chập chững.

Giây phút nàng tự mình đi một quãng đường đến bên vòng tay của Quỳnh, nàng đã hạnh phúc rất nhiều, có lẽ cả đời nàng cũng không quên được cái cảm giác vui sướng ấy.

Quỳnh đã ôm nàng, như thể thay cho lời nói: "Chị đã làm tốt lắm"

Lúc nàng có thể đi đứng ổn định hơn thì đã là hai tháng nàng và Quỳnh ở bên nhau.

Thời gian tuy không dài nhưng đủ để nàng yêu đậm sâu một người.

Thùy Trang đã nhận ra mình yêu Quỳnh da diết đến nhường nào, như thể chỉ cần không có em ấy bên cạnh thì nàng sẽ lại rơi vào vực sâu không đáy một lần nữa.

...................

Vào một đêm mưa bình yên, căn phòng chìm vào lặng thinh, chỉ còn tiếng mưa rơi hòa quyện với tiếng gió thoang thoảng trong không khí.

Thùy Trang và Quỳnh nằm đối mặt nhau trên một chiếc giường, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật đến vậy.

Thùy Trang hơi ngại ngùng nhưng vẫn cố tình xích lại gần Quỳnh một cuhts, cẩn thận lưu lại mùi hoao nhài trên cơ thể em ấy, sóng nàng vẫn muốn cảm nhận một chút hơi ấm.

Nhịp thở của Quỳnh đều đều bên tai nàng, Quỳnh dường như cũng đang thư giãn, nàng nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của em ấy, bất chợt hỏi:

"Quỳnh à, hình như chị nhận ra chị không biết gì về em cả"

Quỳnh hơi nghiêng đầu, nhẹ xoa tóc nàng:

"Chị muốn biết sao ?"

Thùy Trang gật gật, im lặng một chút, Quỳnh nói khẽ:

"Em hứa sẽ kể cho chị nghe khi chúng ta đủ thân"

Thùy Trang thấy khẽ môi Quỳnh khẽ cong, đôi mi đang nhắm chậm rãi mở ra, em ấy nhìn nàng, rồi lại hướng mắt nhìn ra những hạt mưa đọng trên cửa kính, bắt đầu trầm ngâm với câu chuyện của mình:

"Cuộc đời của em vốn không có gì đáng để kể lắm...thật ra, em sinh ra trong một gia đình nghèo, nhưng em không vì thế mà thấy mình bất hạnh, bởi vì bố mẹ luôn cố gắng làm việc để nuôi em ăn học, cũng chưa từng để em phải chịu thiệt thòi, bố mẹ luôn yêu thương và ủng hộ em theo duổi ước mơ của mình, em đã từng có một gia đình hạnh phúc như thế..."

Quỳnh hít một hơi sâu, Thùy Trang thấy mắt em long lanh hạt lệ nhưng lại đang nén để không tuôn, giọng Quỳnh lạc đi vài phần khi cố nói tiếp:

"Rồi mọi thứ bắt đầu đổ vỡ khi gia đình phát hiện em mắc bệnh tim, những áp lực cơm áo gạo tiền và phải gồng gánh thêm khoảng tiền để chữa bệnh cho em khiến mối quan hệ gia đình dần rạn nứt. Bố mẹ em bắt đầu xảy ra những cuộc cãi vả lớn nhỏ, tình cảm cũng dần nhạt nhòa. Khi mẹ phát hiện ra bố ngoại tình thì đã rất đau lòng, mẹ cũng không chịu nổi những áp lực từ cuộc sống nên cũng bỏ em mà tự tử, điều tệ nhất là...em đã chứng kiến tất cả điều đó..."

Quỳnh im lặng một lúc rồi cất giọng:

"Bố em sau khi mẹ mất đã rất đau khổ, ông nghỉ việc và bắt đầu sa vào những tệ nạn, những khoảng tiền viện phí đều là do bà ngoại em tích góp để trả cho em..."

Quỳnh đang nói thì đột nhiên dừng lại, cô bé nhìn nàng thì sửng sốt kêu lên:

"Này...sao chị lại khóc ?"

Lúc này Thùy Trang mới chợt nhận ra khuôn mặt của bản thân từ bao giờ đã đẫm nước mắt. Nàng vội lấy tay gạt đi, song nước mắt thì vẫn cứ tuôn, nàng không nhịn được mà run rẩy nói:

"Chị không sao...nhưng mà Quỳnh à, sao em có thể luôn đối xử tốt với thế giới xung quanh khi nó tàn nhẫn với em như vậy ?"

Thùy Trang khẽ chạm tay lên gương mặt của Quỳnh, trái tim nàng lại vô thức nhói lên, rõ ràng Quỳnh là người đã trải qua tất cả những chuyện ấy, em ấy không khóc nhưng sao nàng lại thấy đau chứ ?

Thùy Trang ngẫm kĩ lại càng thấy thương em ấy nhiều hơn, nàng không nghĩ được rằng đằng sau một con người luôn lạc quan ấy lại là một cuộc đời đầy bi kịch như vậy.

Quỳnh chỉ mới mười tám tuổi, ở cái độ tuổi đáng lẽ phải được tận hưởng những thứ đẹp đẽ của đời người nhưng mọi thứ dường như lại không thể chỉ vì cái nghèo.

Cái nghèo túng như cơn gió vô hình nhưng có thể khiến lòng người lạnh lẽo, cơn gió không đủ lớn nhưng đủ để dập tắt ngọn nến hy vọng của một con người.

"Em được sinh ra trên đời này đã là tốt lắm rồi, em không thể lựa chọn số mệnh của mình nhưng em có thể lựa chọn cách đối diện với số mệnh, trời đã định số mình khổ thì việc gì mình phải khổ sở mà sống ?"

Quỳnh nói một cách rất nhẹ nhàng, nhưng bằng một cách nào đó, lời nói đó đã đánh động tới tâm thức Thùy Trang.

Nàng nhìn sâu vào mắt em ấy, khàn giọng:

"Em không cần phải vậy đâu, đúng không Quỳnh ? Ý chị là...em không cần tỏ ra mạnh mẽ trước mắt chị như thế"

Sự bối rối trong mắt Quỳnh chính là minh chứng khẳng định cho lời nói của nàng.

Thùy Trang thấy em ấy vẫn cố nén nước mắt, có lẽ vì không muốn khóc trước mặt nàng, em ấy cứ luôn như vậy/

"Quỳnh...là em không biết đúng không ? Vẫn có một người vẫn luôn yêu em mà"

Vào giờ khắc này, ngực nàng bắt đầu đập mạnh, những lời tư tình nàng chôn sâu trong tim bắt đầu có những dao động mãnh liệt:

"Quỳnh, chị yêu em"

Thời gian như ngưng đọng lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng cành cây đan vào nhau xào xạc.

Quỳnh nhìn nàng, gương mặt có vẻ ngạc nhiên, sau đó chuyển sang bối rối, mặt cô bé ửng đỏ lên, dáng vẻ ngại ngùng này khiến tim nàng xao xuyến.

"Chị yêu em, thật sự rất yêu em"

Thùy Trang không tự chủ lời mình nói, nàng một lần nữa lặp lại, bản thân cũng tự cảm thấy thẹn thùng, cúi đầu nói nhỏ:

"Chị đã che giấu tình cảm của mình vì sợ em sẽ rời bỏ chị. Nhưng Quỳnh à, giờ đây chị rất muốn được chữa lành cho những tổn thương của em, bù đắp và che chở cho em, để cô gái nhỏ của chị không phải nhận lấy bất kì tổn thương nào nữa. Em có bằng lòng không ? Hãy cho chị cơ hội được ở bên em, được không ?"

Quỳnh nhìn nàng chăm chăm, không nói lời nào.

Thùy Trang tiếp tục nói khi thấy mặt Quỳnh có chút buồn khó tả.

"Em không cần phải trả lời vội đâu, ngày mai chị sẽ xuất viện, chị đã trốn tránh rắc rối của mình quá lâu rồi...thời gian đó chúng ta sẽ không thể gặp nhau, nhưng chị nhất định sẽ trở về, đến lúc đó em hãy hứa với chị sẽ cho chị câu trả lời nhé ?"

Tiếp theo sau đó vẫn là sự im lặng bao trùm.

Một lúc sau, Quỳnh khẽ thở dài, gọng nghẹn lại:

"Được rồi, chị ngủ đi, em về phòng của mình"

Quỳnh toang đứng dậy rời đi liền bị Thùy Trang giữ tay lại, nàng nhìn em ấy có chút lưu luyến:

"Có thể ngủ chung với chị đêm nay không ? Thời gian tới không ở bên cạnh em, chị sẽ nhớ lắm"

Quỳnh trầm ngâm nhìn nàng, không nói gì mà cứ vậy nằm xuống bên cạnh.

Nhưng Quỳnh lại quay mặt sang chỗ khác, nằm đối lưng với nàng, nhưng Thùy Trang không dám đòi hỏi thêm, chỉ có thể nằm gần em ấy một chút, lén lút lưu lại chút hơi ấm/

Tối đó, lúc đang ngủ, nàng giật mình tỉnh giấc vì nghe vài tiếng thút thít, lúc đó nàng nhận ra...Quỳnh đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro