Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bức Tranh Từ Nước

Thùy Trang học trên Lan Ngọc một lớp và hai người là bạn thân của nhau, mọi người đều nói như vậy, mà chính cả hai người trong cuộc cũng luôn cho rằng như vậy, nhưng hình như cũng có chút khác so với suy nghĩ bạn thân của những người khác.

Hai người vừa như những bạn bè thân thiết, nhưng cũng chẳng khác nào một đôi tình nhân, từ những hành động thân mật như nắm tay ôm ấp, hay cả những khi một trong hai gặp việc buồn hay khó khăn, sẽ luôn có người kia tới và giúp đỡ, sự có mặt của người còn lại đối với hai người này đã trở thành thói quen, tình cảm bạn bè kia cũng chẳng biết phát triển từ bao giờ mà trở nên khăng khít đến như thế.

Cả hai quen nhau từ hồi còn học cấp hai, cái thời mà một chữ bẻ đôi về chuyện tình yêu còn chưa biết, cũng chẳng khác nào một dạng thanh mai trúc mã, nhưng có lẽ người bên ngoài nhìn vào họ của hiện tại sẽ giống như một cặp đang trong mối quan hệ yêu đương, vì ngoài người đối diện, Thùy Trang sẽ không đi với bất cứ ai ngoài Lan Ngọc và người còn lại cũng tương tự.

Giờ ăn của bọn họ chỉ có thể có hai người, không một ai dám ngồi bên cạnh, vậy nên những người xung quanh thường đùa rằng hai người là một cặp đôi đang trong giai đoạn nồng cháy nhất, chẳng muốn có ai ở trong bán kính xung quanh họ cả.

Và cách Lan Ngọc nhìn Thùy Trang nữa, nó như một biển trời đầy sao mang theo sự chiều chuộng vô hạn đầy dịu dàng, bất cứ thứ gì của Thùy Trang, Lan Ngọc đều yêu thích một cách vô cớ, cứ như hai người họ sinh ra là để dành cho nhau.

Nhưng thật sự, hai người họ vẫn chỉ là bạn, đây không phải là một câu chuyện về tình yêu giữa hai người con gái mà Thùy Trang và Lan Ngọc lại càng không thể nào trở thành người yêu, họ đã quen biết nhau hơn mười bốn năm rồi, ra trường đã được mấy năm, ai cũng có công việc ổn định, nhưng vẫn luôn dành tất cả thời gian rảnh rỗi cho nhau, thời đại học cũng ở nhà trọ chung với nhau.

Lan Ngọc luôn nắm tay Thùy Trang mỗi khi hai người đi với nhau, người còn lại cũng rất đáp ứng, điều này đã trở thành một điều đương nhiên trong cuộc sống của hai người, mà Thùy Trang cũng không hề ghét chuyện này, Lan Ngọc là một người rất tuyệt vời, vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, gia thế cũng không kém cỏi gì, được quen một đàn em như thế này làm gì có cai nờ từ chối động chạm thân thể đâu.

Và hơn nữa, Thùy Trang cũng rất thích cảm giác bản thân là người duy nhất của Lan Ngọc, cứ như vậy, hai người họ luôn có một vạch kẻ phân chia mối quan hệ, một bên là tất cả mọi người xung quanh, từ bạn bè, gia đình cho tới đồng nghiệp, còn phía còn lại chỉ có duy nhất hai người họ, sự hợp nhau trong tính cách và đời sống nhiều khi khiến cả hai quên mất rằng họ vẫn chỉ là hai người bạn.

Tình cảm ngày càng phát triển, mười bốn năm cũng không phải là ngày một ngày hai, Lan Ngọc came thấy bản thân như chỉ muốn Thùy Trang thuộc về một mình mình, nhưng lại chẳng thể nói điều đấy ra, mặc cho hành động của họ vẫn như thường ngày, chở nhau tới công ty, lại cùng nhau dành thời gian ra để đi ăn uống, cùng nhau đi mua sắm. Lan Ngọc luôn là người mang đồ và yêu chiều Thùy Trang vô điều kiện, một cuộc sống mà cả hai luôn nghĩ nó sẽ như vậy và mãi luôn như vậy.

Mà Thùy Trang không chỉ tiếp nhận những hành động đầy dịu dàng của Lan Ngọc, nàng cũng hiểu rõ bản thân mình và người còn lại đang ở vị trí nào, không phải nàng không thích mối quan hệ này tiếp tục diễn ra, Thùy Trang cũng muốn cả hai xác định một mối quan hệ rõ ràng.

"Em ấy có lẽ cũng thích mình một chút mà ?"

Từng hành động nhỏ như khi xem phim sẽ luôn nắm lấy tay Thùy Trang, mỗi khi nàng giật mình hay sợ hãi đều có Lan Ngọc nắm chặt lấy, mỗi lúc chờ đi đâu đó, Lan Ngọc sẽ chủ động đội mũ bảo hiểm và cài dây cho Thùy Trang, cũng sẽ cẩn thận gạt chân chống ra trước, hay cả những mùa lạnh cũng vậy, Lan Ngọc sẽ bật nước nóng trước để khi chị ấy về sẽ luôn có nước ấm để sử dụng, và những ngày Thùy Trang đến tháng, Lan Ngọc cũng là người luôn chuẩn bị sẵn nước ấm chườm bụng cho tới trà và đồ ăn nóng.

Ngược lại, Thùy Trang cũng luôn an ủi và ở bên Lan Ngọc những lúc cô gặp áp lực, không giống gia đình Thùy Trang, Lan Ngọc xuất thân từ một gia đình khá có tiếng tăm, vì vậy những áp lực đè lên vai Lan Ngọc chưa từng làm người con gái nhỏ bé này được thả lỏng đến một lần, nhưng mặc cho những điều đó, Lan Ngọc vẫn đặt Thùy Trang lên vị trí trung tâm của sự chú ý, điều này khiến cô không thể nói rằng Thùy Trang không có cảm giác gì với người kia được.

Sự tình ý của hai người cứ như vậy mà qua lại, từ khi gặp nhau đến giờ, hai người có lẽ đã xây dựng được mối quan hệ bền chặt hơn bất cứ ai khác, gia đình, bạn bè và đồng nghiệp, họ đều là những nhân tố không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người, mà hai người con gái này đương nhiên biết rất rõ chuyện đó, nhưng đâu đó trong cuộc sống của họ vẫn luôn tồn tại hình bóng của người kia, bởi vì đối với họ, đói phương là một người không thể thay thế được.

Dù chỉ là bạn nhưng những cảm xúc và sự tích cực trong tâm hồn cùng tinh thần mà đối phương mang lại đều quá đủ để cả hai người họ trở thành ngôi sao sáng trong cuộc đời của nhau, và có lẽ do lí do đó, cả hai đều chưa từng một lần nghĩ đến cuộc sống của mình nếu không còn người kia nữa.

Có lẽ nếu điều đó xảy ra thì sẽ rất tệ nhỉ ? Mỗi tối trở về phòng chẳng còn ai nấu cơm, chờ đợi và đưa cho Thùy Trang một cốc nước lạnh nữa, cũng chẳng còn ai vừa trách mắng Lan Ngọc quá bừa bộn nhưng tay thì vẫn liên tục dọn dẹp, sự hiện diện của cả hai như một liều thuốc chữa lành tinh thần vậy.

Nhưng Lan Ngọc không muốn mối quan hệ của cả hai cứ mãi là như vậy, cô không định thành một người bạn tốt ngày ngày ở bên Thùy Trang với tư cách bạn thân, không muốn một ngày nhìn thấy cả hai có gia đình riêng, hạnh phúc bên một người nào đó mà người kia không quen biết, rồi hai gia đình sẽ luôn xuất hiện cùng nhau như những cặp chi em thân thiết khác.

Đó không phải là tương lai mà Lan Ngọc mong ước, không phải là làm một người em ngoan ngoãn ân cần của Thùy Trang, cô muốn trở thành người đàn ông của chị ấy, muốn là người yêu, muốn là tình nhân, muốn là một người sẽ sánh vai và khoác tay nhau trên lễ đường với bộ trang phục trắng, bên dưới là mọi người vỗ tay chúc mừng, Thùy Trang sẽ xuất hiện trước mặt cô với một bó hoa bách hợp trắng, đó cũng là loài hoa yêu thích nhất của họ, rồi nàng sẽ tiến tới và khoác lấy tay cô, cũng nhau đọc lời thề khi đối diện với cha xứ, một cuộc sống và kết thức mơ ước của Lan Ngọc.

Vì vậy, cô nghĩ bản thân không nên chần chừ thêm nữa mà nên đưa ra một kết thúc cho mối tình này, dù là được hay không, nếu như không nói thì cả đời này cô sẽ hối hận vì đã không thể bàu tỏ tình yêu của mình với người mình thích thầm đã lâu rồi.

Nên sau hôm nay, Lan Ngọc đã cẩn thận chuẩn bị mọi thứ, dù gì hôm nay cũng là ngày mà Thùy Trang được thăng chức, nàng ấy chắc chắn sẽ chạy về vui vẻ ôm lấy cổ cô rồi cười nói rằng bản thân đã được lên chức quản lý, rồi cô sẽ rủ người kia tới nhà hàng ăn tối để chúc mừng.

Lúc đó cô sẽ tỏ tình với Thùy Trang, sẽ nói rằng mình thích chị ấy nhiều đến thế nào, tới mức mỗi giây mỗi phút đều là nghĩ về Thùy Trang, nhớ tới nụ cười và ánh mắt của Thùy Trang, nhớ cả lúc Thùy Trang ôm lấy cô mà thì thầm những gì đã xảy ra trong một ngày nữa, cô thích cả những khi chị ấy cằn nhằn nhà cửa thật bừa bộn nhưng vẫn chăm chỉ dọn dẹp, thích cả những khi chị ấy giận dỗi nhưng chỉ cần một ly trà sữa liền có thể cười cả ngày còn lại với cô, Thùy Trang thuần khiết và đáng yêu như vậy nên hôm nay Lan Ngọc muốn thổ lộ tình cảm đã cất giấy bao năm của mình cho đối phương biết.

Nhưng thứ Lan Ngọc nhận lại chỉ là câu nói 'chị bận rồi' rất đơn giản của Thùy Trang, nàng đang bận đi ăn mừng cùng đồng nghiệp.

"Phải rồi, chị ấy cũng phải lo cho sự nghiệp và công việc của mình nữa chứ"

Mọi chuyện cứ như vậy mà trôi qua, Lan Ngọc cũng không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó nữa, càng không muốn tỏ tình chóng vánh và nhận được một đáp án dang dở đầy khó khăn nữa, cô muốn người kia rảnh rỗi, có một tâm lý sẵn sàng, lúc đó có lẽ cô mới có thể nói ra những điều này.

Thời gian bận rộn như vậy, ngày qua ngày, rồi chẳng biết lúc nào đã thành như thế này

Đứng dưới bậc diễu hành của nơi tổ chức đám cười, trước mặt Lan Ngọc là Thùy Trang xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy trắng, bộ váy cưới được may thật tỉ mỉ, từng đường nét đều tinh xảo như điêu khắc làm tôn lên dáng vẻ kiều diễm dịu dàng của Thùy Trang, trên tay người kia đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.

Thùy Trang thật sự rất xinh đẹp, như một bó hoa hoàn mỹ mà Lan Ngọc chẳng thể với tới, nếu ngày đó Lan Ngọc mạnh dạn hơn mà nói rằng em thích chị thì liệu ngày này có xảy ra không

Nàng cũng mặc bộ váy mà cô hằng mong ước đó, đứng trên vị trí đó đó lời thề nguyện sống cùng nhau đến răng long đầu bạc, bông hoa hồng đỏ rực kia được ném lên, mọi người thi nhau lao vào bắt nó, chỉ có một mình Lan Ngọc là đứng lặng tại chỗ tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này ?

Một ngày, Thùy Trang chạy tới chỗ Lan Ngọc nói rằng nàng sẽ cười vào đầu tuần sau, nàng nói nàng đã quen người đàn ông này lâu rồi nhưng không dám kể cho Lan Ngọc vì sợ ảnh hưởng đến tình bạn của cả hai. Thùy Trang nói rằng người này là bố mẹ nàng làm mai mối cho.

Khi nghe như vậy, trong đầu Lan Ngọc hiện lên hàng tá câu hỏi:

"Chỉ vì bố mẹ thật à ? Chị có thật sự yêu người đàn ông đó hay không ? Đây đâu còn là cái thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa chứ ? Là chị thật sự yêu người đàn ông đó hay là vì gia đình ?"

Nhưng dù câu trả lời của là gì thì Lan Ngọc cũng không thể biết được, Thùy Trang đến với Lan Ngọc hôm đó như một cơn mưa rào, tắm mưa thì thích thật, nhưng chẳng ai nguyện đứng mãi dưới cơn mưa cả. Chỉ có Lan Ngọc, cô luôn sẵn sàng để làm mọi thứ vì nàng, mọi thứ của Lan Ngọc đều đã cho chị ấy hết cả rồi, kể cả trái tim này, nhưng mọi chuyện lúc này làm cô không hiểu tại sao lại thành như thế, là cô đã không nói ra lời tỏ tình ngày đó hay là do Thùy Trang đã đợi quá lâu nên không còn tin vào tình yêu của cô nữa ? Hay ngay từ ban đầu Thùy Trang không hề có tình cảm yêu đương với Lan Ngọc mà chỉ có Lan Ngọc là người yêu đơn phương ?

Lan Ngọc không biết Thùy Trang và người đàn ông trên lễ đường kia có bao nhiêu tương lai với nhau, nước mắt cô rất muốn rơi, nhưng miệng vẫn phải vui vẻ cười mà chúc phúc cho nàng. Thùy Trang nói rằng dù đã cưới rồi nàng vẫn muốn cả hai có thể làm bạn. Lan Ngọc đã quên mất cô là người duy nhất coi chị ấy là một người cô luôn muốn có được, chỉ có nàng vẫn luôn coi cô là một người bạn thân chứ không phải là một người bạn đời.

Trái tim Lan Ngọc nhói lên từng cơn, nó như muốn quặng xoắn lại, vắt hết chỗ máu trên cơ thể mà rỉ qua các kẻ hở của trái tim, ánh mắt chị ấy nhìn cô trong lễ cưới này khiến cô muốn nói rằng cả hai là bạn thân, xin đừng khiến cô thêm hy vọng trong lúc này nữa

.............

Thùy Trang bước lên lễ đường, đi từng bước đến nơi trung tâm của cả hội trường, mọi người bên dưới ồn ào náo nhiệt vỗ tay, nàng vẫn bình tĩnh rót rượu rồi uống cùng với người đàn ông trước mặt.

Nếu như ngày đó nàng trở vè nhà mà không đi dự tiếc với đồng nghiệp thì liệu mọi chuyện có khác lúc trước không ?

Nếu Lan Ngọc cũng yêu nàng thì liệu có phải mọi chuyện đã không ra nông nỗi như vậy, nếu như em ấy khi này nói rằng "có thể đừng kết hôn được không ?" thì có lẽ Thùy Trang đã thật sự vứt bỏ chiếc váy đắt tiền, bỏ qua hàng ngàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, bỏ qua cả người chồng trên danh nghĩa này mà chạy về phía Lan Ngọc.

Nàng muốn nói rằng mình đã đợi câu nói này lâu lắm rồi, nàng đã đợi mười bốn năm rồi, vậy mà nàng không hiểu tại sao Lan Ngọc lại không chịu nói, sao em ấy lại đến chúc phúc cho nàng ? Nàng không cần những thứ đó nhưng tiếc rằng lúc này đã chẳng còn phép màu nào nữa.

"Nguyễn Thùy Trang, con có đồng ý lấy người này làm chồng không ?"

Giọng nói của vị cha xứ dõng dạc vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, Lan Ngọc cũng như vậy. Thùy Trang nhìn theo ánh mắt của Lan Ngọc, nàng thật sự không hiểu người kia đang muốn gì nữa mặc cho nàng đã thể hiện không ít lần rằng tình cảm của mình với Lan Ngọc không phải là tình bạn đơn thuần.

"Liệu có bạn bè nào có thể đan tay cùng nhau trong mùa đông lạnh ? Có thể nói rằng cả đời này chỉ muốn ở bên em ? Có bạn thân nào mà mỗi bữa tiệc của công ty đều từ chối vì muốn ở bên người con gái kia nhiều thêm chút nữa ? Có bạn thân nào luôn kéo người kia đi vì không muốn đối phương nói chuyện với bất cứ ai khác ngoài mình ? Có bạn thân nào...lại mong muốn được nhìn thấy em đứng đối diện với bộ đồ trắng và khoác tay em cùng tiến tới lễ đường đến thế không ? Chỉ cần em nói ra có lẽ chị sẽ rời khỏi lễ đường, bỏ mặc mọi thứ mà chạy trốn cùng em...bơi vì chị...yêu em...."

Tiếng thúc giục của người cha xứ và sự im lặng của đám đông bên dưới làm thức tỉnh cơn mơ màng của Thùy Trang, nàng liếc mắt xuống nhìn Lan Ngọc lần cuối cùng.

Con người kia nhìn nàng đến đau lòng.

"Tại sao em lại bày ra vẻ mặt đau khổ đến thế làm gì ? Người đau khổ là chị cơ mà ? Không phải chị đã không có tình cảm với em sao ? Chúng ta...thật sự cứ như thế mà rời đi sao ? Ninh Dương Lan Ngọc, em nhìn tôi với ánh mắt kia như vậy, đã bao giờ em yêu tôi chưa ?"

"Con đồng ý !"

Nước mắt đã chảy, Lan Ngọc khóc, Thùy Trang cũng khóc như nhiều cô dâu khác trong lễ cưới của mình, nhưng bọn họ khóc vì hạnh phúc, còn nàng khóc vì dù cho đến giây phút cuối cùng đó, cơ hội còn lại duy nhất để thay đổi chuyện này, Lan Ngọc cũng đã bỏ cuộc.

Ngay cái thời điểm Thùy Trang chứng kiến Lan Ngọc quay đầu bỏ đi thẳng về phía cửa hội trường đã làm nàng từ bỏ hoàn toàn, câu nói 'con đồng ý' khi đó có lẽ là lời nói dối đáng sợ nhất trong đời của nàng.

"Lan Ngọc, nếu như khi đó em bỏi tôi chạy trốn cùng em, tôi chắc chắn sẽ sẵn sàng từ bỏ mọi thứ mà cùng em đi tới nơi chân trời góc bể, miễn là nơi đấy có hai ta, nhưng phép màu đã không xảy ra rồi"

Nhìn em hạnh phúc bên ai càng làm anh tan nát lòng

Mới hiểu tại sao tình yêu người ta lại sợ khi cách xa

Điều anh lo lắng vẫn cứ luôn xảy ra

Nếu không đổi thay chẳng có ai sống được vì thiếu mất yêu thương

Thời gian giết chết cuộc tình còn đau hơn giết chính mình

Tại sao mọi thứ xung quanh vẫn thế chỉ lòng người thay đổi

Giờ em chỉ là tất cả quá khứ anh phải cố xóa trong nước mắt

(Bức Tranh Từ Nước Mắt – Mr.Siro)

------------END------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro