Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Giận dỗi anh một chút.

TaeRae bên này đã gặp được cậu bạn thân của mình như lời hẹn của cả hai đứa, chứng kiến cảnh đôi mắt nhỏ ấy luôn híp lại khi cười của Hyuk đáng yêu bao nhiêu, bây giờ đã sưng to vì khóc làm TaeRae lo lắng vô cùng.

Sao lại có thể đáng thương đến vậy chứ, đừng khóc nữa Hyuk à, tớ đau lòng lắm !

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với cả anh trai và bạn thân, nhưng có một điều TaeRae chắc chắn rằng sự việc lần này họ cũng không biết và có lẽ nó chỉ là một hiểu lầm không bình thường nào đó.

TaeRae đến đây trước, sau đó đã gọi thức uống cùng vài chiếc bánh nhỏ mà cậu thích, Hyuk khi đến nhìn thấy trên bàn toàn những thứ bạn thân chuẩn bị liền cảm động một trận, vì TaeRae vẫn luôn nhớ đến sở thích của cậu, chỉ có cậu ấy mới quan tâm Hyuk vào thời điểm cậu cảm thấy yếu lòng nhất.

Nhớ trước đây có một Koo BonHyuk lần đầu biết yêu đương đã thích thầm chị gái khối trên, vì lúc đó cậu được sở hữu bởi ngoại hình nhỏ nhắn nhìn là liền muốn nựng ngay sau đó xen lẫn có chút điển trai liền được bà chị kia đồng ý hẹn hò, cho tới khi chia tay liền tu tu theo TaeRae khóc xước mước.

Lúc này TaeRae mở đầu cuộc trò chuyện của họ bằng một câu hỏi rất vô dụng, mặc dù TaeRae biết rõ.

"Cậu có ổn không vậy? Cậu và anh HyeongSeop có chuyện gì sao?"

"Tớ ổn mà, cảm ơn cậu. Tớ và anh ấy vẫn bình thường."

"Hyuk cậu nói dối rất tệ, thật đấy! Vì vậy hãy thành thật nói với tớ đi."

TaeRae đã để ý đôi mắt của Hyuk đang lấp lánh những giọt nước mắt mà chính cậu ấy đang muốn kiềm chế.

Nhưng cảm xúc mà, sao có thể ngăn khi nó chạm vào đúng nỗi đau được chứ.

Phải làm sao đây, trái tim của cậu gần như đã vỡ thành vụn rồi.

"TaeRae.. mặc dù biết mối quan hệ của cả hai chưa là gì nhưng tớ thật sự.. thật sự cảm giác như bị lừa dối vậy.."

"Được rồi Hyuk, đừng khóc hãy kể rõ một chút."

Hyuk đem chuyện bản thân chứng kiến cảnh ôm ấp thân mật giữa HyeongSeop và người phụ nữ kia cho TaeRae nghe, đôi mắt đã không thể kiềm chế mà rơi vài giọt tí tách.

Và rồi cứ thế nước mắt cứ thế tuôn trào ra, có lẽ Hyuk đã không thể kiềm chế nữa rồi.

"Hyuk, tại sao không thử nghe anh ấy giải thích, hay nói chuyện này với anh ấy?"

"Tớ và anh ấy có là quan hệ gì đâu chứ.."

"Anh ấy rất yêu cậu đó, tớ thật sự cảm thấy cả hai người rất ngốc, một người suốt ngày tự nhốt bản thân trong phòng khóc cả ngày lẫn đêm, một người lại luôn trưng ra vẻ mặt chán nản, luôn tìm cách liên lạc với người còn lại, rốt cuộc cả hai bị làm sao vậy?

"Hyuk, làm ơn tin anh ấy một lần thôi được không?"

"TaeRae, tớ sẽ xem xét lại cảm ơn cậu."

TaeRae biết bản thân làm vậy có thể không đúng, nhưng bằng mọi giá cậu phải mang Hyuk quay trở về bên anh trai, cậu cũng biết rằng cả hai thật sự có tình cảm với nhau, Ahn HyeongSeop anh trai của cậu một khi đã thật lòng yêu ai đó thì sẽ chẳng có chuyện chịu buông bỏ một cách dễ dàng, sẽ rất tệ nếu như mọi thứ tiếp tục như vậy.

TaeRae sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.

TaeRae muốn đưa Hyuk trở về nhà, vì lo sợ chuyện không hay gì đó sẽ xảy ra khi Hyuk đang ở trạng thái vô cùng tệ, cậu ấy trông gầy đi rất nhiều, có lẽ vì chuyện hôm đó nên đã khiến Hyuk đau lòng đến nổi không chịu ăn uống.

Nhưng Hyuk lại từ chối và nói cậu ấy muốn tản bộ một mình trước khi về nhà.
_

TaeRae sau khi về đến nhà liền thấy hình ảnh EunChan và HyeongSeop ngồi xếp chân trên ghế, trông y như hai đứa con nít đang đợi bố về cho quà.

Trông ngốc quá đi mất !

"Hai người làm gì vậy?"

EunChan thấy người yêu nhỏ trở về vẻ mặt liền thay đổi, vui vẻ thấy rõ.

"Anh đợi em."

EunChan bổ nhào đến ôm lấy TaeRae, sau đó đã xuất hiện một đống hường phấn bay khắp căn phòng.

"Thấy ghét."

Ahn HyeongSeop chỉ biết tặng cho cả hai cái liếc đầy khinh bỉ.

Kết thúc màn hường phấn cũng là lúc TaeRae đem túi đồ bản thân vừa mua được trên đường trở về nhà vào trong bếp, cùng với EunChan nấu bữa tối, HyeongSeop thì vẫn ngồi im trên sofa.

Anh vẫn chưa từ bỏ ý định liên lạc cho Hyuk, HyeongSeop ở phòng khách tay cầm điện thoại bấm gọi vào số của Hyuk không ngừng, cứ bấm rồi đợi đến khi tiếng của tổng đài kết thúc, HyeongSeoo lại bấm thêm nhiều lần nữa.

Cho đến khi bản thân cảm thấy vô cùng thất vọng, đầu ngã ra sau sofa mặc kệ điện thoại trong tay vẫn vang lên tiếng nói từ tổng đài.

Như thường lệ thì đáng lẽ ra bây giờ sẽ có tiếng tổng đài vang lên nhưng lần này lại không có, lúc đầu HyeongSeop chỉ tưởng rằng do điện thoại đã cúp, lại không ngờ rằng Hyuk đã bắt máy.

Hyuk bên này đợi mãi chẳng có tiếng nói nào vang lên, hết kiên nhẫn liền lên tiếng.

"HyeongSeop.. hyung."

HyeongSeop, giật bắn mình với giọng nói phát ra từ loa điện thoại, liền bật người dậy cầm chặt lấy điện thoại, tay run lẩy bẩy không ngừng.

"Hyuk, xin em làm ơn giữ máy lâu một chút."

Hyuk bên kia đầu dây lâu ngày không nghe giọng trầm ấm của HyeongSeop thì có hơi nhớ một chút, lúc này được nghe thấy, ấm ức trong lòng được cậu xả ra ngoài qua những giọt nước mắt.

HyeongSeop nghe thấy tiếng thút thít nhỏ bé đáng yêu của người kia bật cười đôi chút, nhưng nhanh chóng im lặng.

"Em đừng khóc được không?"

Em mà còn khóc nữa thì anh xót lắm đấy !

"Em không có khóc."

Mặc dù gương đã lắm lem nước mắt nhưng Hyuk vẫn một mặt chối, dù gì bản thân cũng là đàn ông nếu nói khóc cũng thật mất mặt.

"Được rồi em không khóc, tối nay anh đến nhà em được chứ?"

"Không, đi mà đến nhà chị gái áo đỏ nào ấy."

Hyuk đúng là con người thiếu nghị lực, chỉ mới nghe giọng của người thương trong lòng ngọt ngào mấy câu liền vơi giận đi nhiều phần, bây giờ còn làm nũng với người nọ
về phía HyeongSeop, anh nghe người thương nhỏ nói vậy, cũng đã hiểu rằng hôm đó xảy ra hiểu lầm và có lẽ Hyuk đã vô tình nhìn thấy cái ôm đó của anh và hyeji, thật đáng ghét dám làm Hyuk của anh tủi thân cả tuần.

Nhưng nhận ra người kia rõ ràng đang làm nũng với anh liền nguôi giận, người thương ngoài phía cạnh quyến rũ ra, khi giận dỗi lại đáng yêu như vậy.

"Vậy nhé ! Tạm biệt em, cục cưng."

Nói xong không đợi người kia trả lời liền cúp máy, mặc dù muốn tiếp tục nghe giọng người thương nhưng có lẽ sau lời nói của HyeongSeop, không khí sẽ trở nên ngượng ngùng.

HyeongSeop sau đó ôm điện thoại cười như thằng ngốc.

EunChan và TaeRae nghe lén cuộc trò chuyện sến súa của họ, liền đưa mắt nhìn HyeongSeop đầy ý khinh bỉ.

Nhưng cả hai cũng phần nào hiểu mọi thứ đã tốt hơn và họ cảm thấy vui vì điều đó, EunChan luôn coi HyeongSeop là anh trai của mình, vì anh ấy thật sự rất tốt.

Ngoài ra anh trai của EunChan không sớm thì muộn cũng sẽ đến thôi.(?)
_

End Chapter 10.

(?): tớ chỉ edit theo cách mà tớ hiểu, bản thân tớ thì vẫn chưa hiểu rõ về câu đó, nên thường thì tớ sẽ (?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro