Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Thật muốn báo cảnh sát mà

Chiếc thắt lưng da màu đen cuối cùng trở thành công cụ trói tay tôi.

Tôi bị Kim Thái Hanh vác trên vai, mang vào phòng ngủ.

Mỗi bước đi, một món đồ rơi xuống.

Từ cửa vào đến phòng ngủ, trên sàn nhà vương vãi đầy quần áo.

Khi tôi rơi xuống chăn mềm, tôi cố gắng vùng vẫy, đ á đạp, như một con cá bị mắc cạn không ngừng quẫy.

"Anh có phòng bị em đó, đừng có đá những thứ không nên đá nữa."

Cổ chân tôi bị bao chặt lại bởi một vòng tay nóng bỏng.

Kim Thái Hanh nắm lấy chân tôi, kéo về phía cậu ta.

Lớp vải cuối cùng gần như bị rơi mất.

Trong lúc hoảng loạn, tôi vội vàng kêu lên:

"Không được rồi!

"Em... em muốn đi vệ sinh!"

"…"

Kim Thái Hanh như bị mắc kẹt, đứng yên một lúc lâu, mặt mày trống rỗng.

Tôi mím môi, hơi ngượng ngùng.

Vì uống rượu ở quán bar rồi lại bị Kim Thái Hanh làm như thế này.

Giờ tôi thật sự muốn đi vệ sinh, không nói dối.

"Được rồi, anh sẽ đi cùng em." Cậu ta kéo tôi dậy.

Lúc này, tôi mới ngớ ra.

Mắt tôi từ từ mở to, không thể tin được:

"Anh nói thật à?"

"Không thì sao?" Kim Thái Hanh khẽ nhếch môi, đôi mắt đầy hứng thú.

Miệng tôi cũng trở nên không mấy lưu loát:

"Không, không cần đâu, anh buông tay em ra, em tự… tự đi là được."

Cậu ta cười lạnh lẽo: "Không sao đâu, để ông xã giúp em."

?

Trời ơi, cậu ta có phải biến thái không?!

Tôi tỉnh dậy, mắt đỏ tấy, trước mắt là một bầu ngực trần.

L inh hồn tôi trống rỗng một hồi lâu.

May quá… suýt nữa thì mất kiểm soát.

Kim Thái Hanh khi phát điên quả thật rất đáng s ợ.

Lý trí của cậu ta chỉ được lấy lại khi tôi khóc lên một tiếng.

Chẳng mấy chốc, Kim Thái Hanh cũng tỉnh dậy.

"Bảo bảo, chào buổi sáng."

Hơi thở nóng hổi, giọng cậu ta còn khàn khàn vì vừa thức dậy.

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng cậu ta lại ôm chặt tôi hơn.

Cậu ta vẫn chưa mở mắt hoàn toàn, nhưng đôi môi đã chính xác tìm thấy mục tiêu: "Hôn một cái."

Mọi chuyện đêm qua lại hiện lên rõ ràng trong đầu tôi, đặc biệt là những gì xảy ra trong phòng vệ sinh.

Tôi tức giận đến mức đỏ mặt, cảm xúc xấu hổ tràn ngập trong đầu.

Tôi bất ngờ tát vào mặt cậu ta, đẩy cậu ta ra.

Sau khi tát xong, tôi lập tức hối hận.

Điền Chính Quốc, sao mình lại dám tát Kim Thái Hanh chứ.

Mặt Kim Thái Hanh bị tôi tát lệch sang một bên.

Đôi mắt cậu ta hạ xuống, không nhìn rõ biểu cảm.

Tôi lo lắng: "Hanh..."

Chưa kịp xin lỗi, Kim Thái Hanh đột ngột ngồi dậy, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú.

"Bảo bảo…"

Như một con chó lớn quấn quýt chủ nhân.

Cậu ta nắm tay tôi, đặt lên má mình, ánh mắt sáng lấp lánh:

"Lực tay nhỏ quá, lần sau mạnh thêm chút nữa."

Tôi: "…"

Thật là bất lực.

Đôi khi thật sự muốn báo cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro