
🍀Chương 85🍀
Tống Sư Yểu và Quỷ vương đánh từ mặt đất lên tới tận bầu trời, gió nổi mây quần, tốc độ nhanh vô cùng, mắt thường hoàn toàn không thấy rõ được. Chỉ trong khoảnh khắc hai người nhanh chóng va chạm rồi lại tách ra là đã so được mấy trăm chiêu.
Mái tóc đuôi ngựa của Tống Sư Yểu bay múa, linh lực bắn ra bốn phía trông như rất nhiều ánh sao nhỏ vụn lấp lánh, khiến cô như tỏa ánh hào quang giữa bầu trời đêm, vô cùng thánh khiết. Thỉnh thoảng cô và Quỷ vương thoáng chậm lại, hai kiếm gác tại một chỗ, hai gương mặt giằng co, đôi mắt của Tống Sư Yểu vừa đen láy lại sáng ngời, kiên định mà lãnh liệt, tràn ngập vẻ chính nghĩa hào hùng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt miệng hốc ra nhìn cảnh này. Bọn họ chưa bao giờ chứng kiến trận chiến nào phấn khích đến vậy, chưa bao giờ cảm thấy người cầm kiếm thì ra lại có sức hút đến thế.
...
Trong mười năm này, tại nơi người ngoài không thể thấy được, mỗi ngày Tống Sư Yểu đều vung kiếm ít nhất ba mươi nghìn lần, bảo đảm lực đạo và góc độ mỗi lần chém ra đều chuẩn xác không sai lệch. Cô muốn chém một li thì chắc chắn không nhiều ra một phân nào. Mãi cho đến khi mọi chiêu thức dung vào cốt tủy, biến thành bản năng, tùy tay là có thể làm được.
Kiếm của cô thoạt nhìn nhẹ nhàng tinh xảo, nhưng thật ra chính là trọng kiếm. Trọng kiếm có thể phóng đại lực công kích, bù lại nhược thế trời sinh là phái nữ. Đương nhiên, để cổ tay có thể thừa nhận được sức nặng này cũng là nhờ cô rèn luyện ngày này qua ngày khác.
Chỉ cần tàn nhẫn hạ quyết tâm, có là búp bê cũng có thể rèn luyện thành đại lực sĩ.
Ngày qua ngày, lòng bàn tay ở cả hai tay bị mài rách hết lần này đến lần khác, máu tươi đầm đìa, thanh kiếm dùng để luyện tập nhuốm máu của cô từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, cô rửa sạch vô số lần, nhưng cuối cùng vì số lần quá nhiều mà thanh kiếm dần bị dính sắc đỏ. Mãi đến khi hai tay đều che đầy bởi những vết chai thật dày mới không bao giờ bị mài rách da tay nữa.
...
"Sao em cứ kiên trì tập luyện những chiêu thức cơ bản như vậy? Hòm hòm là được rồi, quan trọng là kiếm thuật, chứ không phải bổ một cái chém một cái đúng không?" Nhị sư huynh không thể hiểu nổi. Mấy người bọn họ đều chỉ tập luyện mấy chiêu cơ bản thế này trong vòng một năm đầu vừa nhập môn thôi. Vung kiếm là để biết một khi cầm kiếm thì nên xuất kiếm thế nào mới chính xác, từ đó tìm được cảm giác.
Hơn nữa bọn họ là Kiếm tu, thứ quan trọng nhất thậm chí cũng không phải kiếm thuật mà là tu luyện linh lực. Nếu không có linh lực thì kiếm chém vào quỷ quái sẽ cùn hơn cả dao bổ củi nữa.
Nhưng mỗi sáng Tống Sư Yểu đều kiên trì luyện tập kiến thức cơ bản này, kiên trì đã được ba năm.
Tống Sư Yểu không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói: "Nhị sư huynh, xuất hai chiêu đi."
"Được thôi." Nhị sư huynh khẽ cười, cảm thấy cô gái nhỏ này còn thiếu một trận đòn đau đây mà.
Năm đó Nhị sư huynh 24 tuổi, đã làm Kiếm tu mười năm. Dù là kiếm thuật hay kinh nghiệm chiến đấu đều phải xuất sắc hơn Tống Sư Yểu rất nhiều. Ban đầu cũng thật sự chiếm thượng phong, Tống Sư Yểu bị anh ta đá bay vài lần, nhưng lần nào Tống Sư Yểu cũng đều đứng dậy tiếp tục xông tới.
Trong sân, tiếng kiếm va chạm lẫn nhau vang lên liên tiếp, các sư huynh đều vây xem, Tam sư thúc cũng chạy qua xem.
Nhị sư huynh xem như chơi đùa với trẻ con, đôi mắt hồ ly híp lại đầy thích ý, trái ngược hẳn với vẻ ngoài nghiêm trang cẩn thận của Tống Sư Yểu.
Mà vì khinh thường, bỗng chốc có một kiếm thật mạnh bổ thẳng về phía anh ta, anh ta nâng kiếm chắn lại, cổ tay chợt run lên, giây tiếp theo kiếm đã thoát tay bay thẳng lên trời, sau đó cắm sâu xuống mặt đất.
Nhị sư huynh sửng sốt, các sư phụ, sư huynh đang vây xem cũng ngây ngẩn cả người.
Tống Sư Yểu thu kiếm: "Nhị sư huynh, anh thua rồi."
"... Em luyện ra sức lực lớn thật đấy!" Nhị sư huynh xoa cổ tay đang run lên của mình, cảm thấy đều do mình đánh giá sai sức lực của Tống Sư Yểu nên mới để cô tận dụng lỗ hổng..
"Vấn đề không phải ở sức mạnh." Tam sư thúc chợt lên tiếng: "Con quá nhiều động tác võ thuật hoa mỹ nhưng lại vô dụng, mà mỗi kiếm của sư muội con đều có mục đích không ra kiếm vô dụng lần nào, góc độ còn cực kỳ chuẩn xác. Ngoài ra con còn khinh thường sư muội, cổ tay chịu gánh nặng quá lớn cũng không cảm nhận ra được, con mà không thua thì đến ông trời cũng không nhìn nổi."
Bởi vì đa số quỷ quái đều sẽ không so chiêu với người, đặc biệt càng không dùng kiếm, vậy nên nên trên cơ bản thì kiếm chỉ xem như bài trí, là dấu hiệu của Kiếm tu mà thôi. Tuy là học kiếm thuật nhưng vốn dĩ không lấy mục tiêu đối chiến với người khác mà học.
Tống Sư Yểu thì khác, kiếm thuật của cô không chỉ nhằm vào quỷ quái thế giới này, cô muốn nó phải hữu dụng ở cả thế giới khác. Cô vốn rất thông minh, đánh tennis còn biết tính toán góc độ gia tăng ma sát khớp tay của đối phương, đồng thời trì hoãn tốc độ tiêu hao thể lực và tốc độ tổn thương cơ bắp của bản thân để chế địch.
Vậy nên mỗi kiếm của cô đều phải tràn ngập tính công kích, không ra kiếm vô dụng.
Tống Sư Yểu thắng Nhị sư huynh rồi cũng không kiêu ngạo, tiếp tục bình tĩnh không nhanh không chậm tiến hành kế hoạch huấn luyện hàng ngày của mình. Cô bái vào dưới trướng Tam sư thúc, Tam sư thúc dạy cô kiếm thuật, mà chính cô lại tự cải tiến thành bộ kiếm pháp thích hợp với mình nhất.
Bị cô cuốn hút, dần dần, bên người cô gái nhỏ này xuất hiện mười lăm, mười sáu sư huynh. Sau đó dần dần tăng lên mười bảy, mười tám... cuối cùng ngay cả Nhị sư huynh cũng gia nhập.
Đông đi xuân đến, hạ qua đông về, bóng người trong sân kia dần trở nên vững vàng hơn, đã trở thành Kiếm tu có tư cách một mình chắn một phương.
...
"Keng..."
Trận chiến giữa Tống Sư Yểu và Quỷ vương vẫn đang tiếp tục.
Trên mặt đất, sư phụ và các sư huynh đã giải quyết xong đám phó tướng, ác khí quá nhiều, khối đất trống được Tống Sư Yểu quét sạch trước đó lại dần bị ác khí lan tràn chiếm cứ. Bọn họ kéo đại sư trên mặt đất dậy, ngự kiếm mang đi.
Trong cơ thể các đại sư đã không còn một chút linh khí nào, bản thân lại bị trọng thương, hoàn toàn không kháng lại được ác khí, nếu còn bị ác khí ăn mòn thêm chút nữa thì chắc chắn sẽ chết.
...
Trong biệt việt cầu nhỏ nước chảy, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn sao giăng đầy trời đêm, vẻ mặt bất chợt biến sắc kịch liệt.
"Không đúng, có sát tinh chắn đường, tình huống thành phố B có biến, đại kế của chúng ta gặp trở ngại rồi! Sao lại thế này? Không được, không tính được nữa, cần báo lại với chủ nhân!"
...
Trận chiến này lâu dài vô cùng, ác khí cũng bị đánh cho quay cuồng mãnh liệt như sóng biển trong cơn bão. Thời điểm tối nhất trong ngày là trước khi bình minh, giờ cũng dần tới rồi. Các Kiếm tu của Thái Sơ Kiếm Tông đã đưa các đại sư rời khỏi mộ Lăng Vương, máy bay trực thăng của chính phủ cũng đã được phái tới đón người.
Bây giờ chỉ còn chờ kết quả cuối cùng nữa thôi.
Quỷ vương không ngờ Tống Sư Yểu lại khó chơi như vậy. Hắn ta vẫn luôn tìm cách làm tiêu hao linh lực của cô. Nhưng không hiểu vì sao, linh lực của Tống Sư Yểu cứ cuồn cuộn như biển rộng, tiêu hao thế nào cũng vẫn còn dư. Ngược lại là linh thể của hắn ta đã bị cô gây thương tổn hết lần này đến lần khác.
Hắn ta vốn dĩ không chú ý tới mấy vết thương nho nhỏ như vậy, mãi tới khi vết thương dần dần nhiều lên trong vô thức, cơ thể bị cắn nuốt từng chút một như nước ấm nấu ếch thì hắn ta mới phát hiện một điều. Khi hắn ta cho rằng bản thân đang thiết kế bẫy rập tiêu hao linh lực của Tống Sư Yểu thì thật ra Tống Sư Yểu lợi dụng chính hắn ta để thiết kế bẫy ngược lại, trở thành bẫy rập vây khốn một mình hắn ta.
Cuối cùng hắn ta cũng mất sạch kiên nhẫn, cảm giác nguy cơ ngày càng mãnh liệt.
Hắn ta từ không trung hạ xuống mặt đất, trầm mình vào giữa luồng ác khí. Một vòng tròn lấy hắn ta làm trung tâm dần hấp thu ác khí tới, hình thành một quả cầu khổng lồ. Quỷ vương được quả cầu ác khí nào bao phủ, lao thẳng về phía Tống Sư Yểu. Tống Sư Yểu cũng không hề sợ hãi, phóng về phía hắn ta.
Thân hình Quỷ vương và Tống Sư Yểu đều được bao phủ trong quả cầu khổng lồ đen đặc như bầu trời đêm kia.
Quá tối, ngay cả người xem chương trình phán xét cũng chỉ có thể thấy được một mảnh âm u, không thấy được bóng dáng Tống Sư Yểu nữa.
/A a a không thấy gì cả!/
/Sốt ruột quá điiii!/
/Nếu lần này Tống Sư Yểu lại chết nữa, chẳng phải tập ba sẽ lặp lại lần thứ mười à?/
/Còn lâu mới chết nhé! Yểu Yểu cố lên!/
Lương Kiều nhìn chằm chằm màn hình trực tiếp, cũng rất hy vọng Tống Sư Yểu chết. Như vậy anh ta có thể thiết kế kịch bản khác. Lần này chắc chắn sẽ trông chừng cô ta thật chặt, tuyệt không cho phép cô ta thoát khỏi kịch bản nửa bước!
...
Trong thế giới ảo, phía chân trời đã nổi lên một tia sáng mặt trời, thời gian tăm tối nhất trong ngày là trước bình minh đã trôi qua.
Trước đài chỉ huy quân sự, mọi người đều đang căng thẳng hồi hộp nhìn chằm chằm quả cầu ác khí khổng lồ kia.
Đúng lúc này, cửa bị người đẩy ra, một người đàn ông ngồi xe lăn được đẩy vào.
Đoàn người quay đầu lại, lập tức đứng thẳng tắp: "Quốc sư tiên sinh."
Người đàn ông trông rất trẻ, có vẻ còn chưa đến ba mươi tuổi. Anh ta mặc áo dài Thái Cực màu trắng, gương mặt khá tuấn tú dịu dàng, đôi mắt u buồn trách trời thương dân, khí chất cao thượng như một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên vậy.
"Tôi nghe nói thành phố B xảy ra tình huống ngoài ý muốn nên tới xem thử."
Một vị Tướng quân đích thân đi qua nhận lấy tay đẩy xe lăn, đẩy Quốc sư đến trước màn hình.
Trên màn hình, quả cầu ác khí kia vẫn đang điên cuồng hút lấy nhiều ác khí hơn, hình thành ác khí mãnh liệt hơn nữa. Quan sát viên muốn thấy tình huống Tống Sư Yểu ở bên trong nên vẫn luôn tập trung khống chế vệ tinh phóng to hình ảnh.
"Là chuyện thế nào?" Quốc sư hỏi.
"Là Kiếm tu của Thái Sơ Kiếm Tông, rất đáng gờm, giờ cô ấy đang chiến đấu với Quỷ vương." Tình huống quá phức tạp, hoàn toàn không biết nên kể lại thế nào, Tướng quân đành phải nói đơn giản.
"Kiếm tu?" Quốc sư lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm quả cầu ác khí kia, đôi mắt hơi nheo lại.
Kiếm tu à... Tuy không biết tình huống thế nào, nhưng dù là ai chăng nữa, đứng giữa quả cầu ác khí nồng đậm lại dày đặc như vậy chắc chắn không thể thắng được. Ác khí là thứ sẽ xâm nhập vào xương tủy người ta, không ai có năng lực phản kích dưới cảm giác lạnh băng và đau đớn kia. Tựa như hơn tám triệu người dân của thành phố B này vậy.
Bỗng nhiên, anh ta hơi cau mày.
Trong quả cầu ác khí kia chợt truyền ra tiếng rống thê thảm không cam lòng của ác quỷ, bén nhọn chói tai, sau đó im bặt.
"Đây là..."
Một luồng ánh sáng chói mắt bổ tan bóng tối, ánh sáng quá chói lòa, dù là người phái Huyền Linh hay người trước đài chỉ huy, thậm chí là khán giả xem livestream chương trình phán xét đều vô thức quay đầu đi hoặc nâng tay lên che.
Một lúc lâu sau, ánh sáng dần tán đi, bọn họ mở to hai mắt, thấy được luồng ác khí đã bị đập tan, đang ra sức giãy dụa rồi dần dần tan biến, ánh sáng mặt trời tươi đẹp dâng lên, xuyên qua bóng tối. Giữa bức nền đen tối và đỏ vàng, một bóng người mảnh khảnh lăng không đứng đó, đưa lưng về phía mọi người nhìn ánh mặt trời, mái tóc đuôi ngựa bị gió thổi tung.
Khi cô xoay người lại, ngay cả mặt trời cũng làm nền cho cô.
Khoảnh khắc đó, cô chói mắt như luồng hy vọng, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà thần phục.
Bên tai Quốc sư đã hoàn toàn tĩnh lặng, anh ta kinh ngạc nhìn màn hình lớn. Thế giới vô cùng im lặng, chỉ có tiếng tim anh ta là đập như trống dồn, khiến màng nhĩ của anh ta cũng nhói đau.
Màn hình phòng phát sóng trực tiếp chương trình phán xét lặng im một lúc lâu... sau đó một lần nữa tiếng thét chói tai bay đầy trời.
/Áaaaaaa!/
/Trời ơi ngầu phát rồ luôn aaaaaa!/
/Là thiên thần từ đâu hạ phàm! Là Alpha đỉnh cấp đâu ra đây!/
/Chụp chụp chụp màn hình lại, tôi tìm thấy ảnh nền điện thoại mới của mình rồi!/
/Aaaaa, Yểu Yểu yêu em đi!/
Tống Sư Yểu quay đầu nhìn về phía thành phố B bị luồng ác khí bao trùm trong bóng tối.
...
Thế giới thực, vương cung.
Quốc vương nhìn Tống Sư Yểu, bàn tay đặt lên ngực siết chặt lại, đôi mắt màu xám bạc nhìn chằm chằm cô.
...
Trong thành phố B.
Mặt trời đã lên rồi, nhưng ánh nắng cũng không thể xuyên qua luồng ác khí nồng đặc như bùn đen kia. Cả tòa thành phố B đã trở thành một thành phố chết, toàn bộ cây cối, hoa cỏ đều héo úa, động vật nhỏ yếu ớt như chim, cá cũng sùi bọt mép mà chết, động vật lớn như chó giống lớn hoặc trâu, bò, dê thì đều run rẩy hấp hối, cũng sắp chết rồi.
Mọi người ngã quỵ trên mặt đất, phát ra tiếng khóc sợ hãi lại khổ sở.
Đau quá, ác khí len lỏi trong xương cốt, chui vào tủy sống, đau đến mức sống không bằng chết.
Nhưng dù vậy bọn họ cũng muốn sống tiếp, bọn họ sẽ phải chết sao? Khi nào chính phủ mới có thể tới cứu viện bọn họ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là tận thế?
Có người lấy di động ra, muốn lên mạng xem tình hình.
Nhưng internet của thành phố B đã bị cắt đứt rồi, bọn họ không thể liên hệ với bên ngoài, hoàn toàn bị cô lập.
La Bình ngã ngồi xuống ban công, chợt nghĩ tới một chuyện. Anh ta vốn rất hứng thú với huyền học, từng cùng người cùng sở thích tham khảo một ít chuyện người thường không biết, bởi vậy anh ta lập tức hiểu ra.
Không phải tận thế, đây có lẽ là bom ác khí rồi. Nếu không sao có thể có nhiều ác khí bùng nổ như vậy, nhất định là mộ Lăng Vương xuất hiện vấn đề, chính phủ vì các thành phố khác mà từ bỏ bọn họ.
Bọn họ bị từ bỏ.
Cứu viện từ chính phủ... có nhanh nhất chắc cũng cần tới năm ngày nữa, bởi vì trang phục phòng hộ có thể ngăn cách ác khí được chế tác rất nặng nề và sang quý, chỉ có người huấn luyện đặc thù mới mặc được, mà thành phố B lớn như vậy, dân cư lên tới mấy triệu người, quá trình cứu viện chắc chắn rất chậm. Năm ngày sẽ có bao nhiêu người chết chứ? Bệnh chết, đói chết, khát chết...
Anh ta cũng sẽ chết ở đây.
La Bình lã chã rơi nước mắt, vừa tuyệt vọng lại vừa phẫn nộ. Tại sao bọn họ lại là bên bị từ bỏ? Tại sao bọn họ phải gặp chuyện thế này?
Lúc này, một ánh sáng trắng sáng lên, La Bình ngẩng gương mặt ướt nhòe của mình, thấy được ác khí đen đặc bị bổ ra một cái khe. Anh ta giật mình, sau đó thấy lại thêm từng đạo ánh sáng trắng đánh xuống, hắc ám lần lượt bị bổ ra, có thể nhìn thấy được hắc ám dựa vào nơi hiểm yếu đối nghịch nhưng không hề có năng lực phản kích, cuối cùng nhẹ nhàng bị rạch như rạch một trang giấy.
Càng ngày càng nhiều ánh sáng chiếu xuống thành phố này, xua tan sự tuyệt vọng và tối tăm trong lòng mỗi người. La Bình ngửa đầu lên, thấy được một bóng người như anh hùng buông xuống nhân gian. Anh ta sững sờ, hai mắt lại vô thức rơi lệ.
Trước đài tổng chỉ huy quân sự, Tướng quân bỗng phục hồi tinh thần: "Mau! Lập tức triển khai cứu viện thành phố B!"
Tống Sư Yểu đáp xuống mặt đất, cả người đứng thẳng tắp, thở ra một hơi thật dài, cảm nhận được ảnh mắt si ngốc từ bốn phương tám hướng dồn tới thì hơi cụp mi xuống, giấu đi ánh sáng dần lấp lánh trong mắt mình.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chuyện mộ Lăng Vương lần này đúng là giúp cô ơn huệ lớn đấy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô sắp sửa được gặp A Kỳ rồi.
...
Tác giả:
Mọi người đang cảm thấy tôi đánh sai chữ đúng không? Không phải đâu, A Kỳ thật ra đã xuất hiện rồi! Nhưng xuất hiện ở đâu thì tôi không nói đou ~
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro