
💮Chương 162💮
Giấy đỏ bị nhẹ nhàng gỡ ra, lộ ra một cái động nho nhỏ giấu đằng sau. Kỵ sĩ ghé tới nhìn vào, bên trong tối đen, nhưng có vẻ không giống như có cất giấu cái gì.
"Không có đúng chứ?" Một vị kỵ sĩ khác chống tay lên thân cây nói.
"Chiếu sáng thử xem."
"Nữa à?"
"Mở cũng mở rồi."
"Được rồi."
Người kia mở tính năng đèn pin từ quang não trên cổ tay, một luồng sáng bắn vào, nhắm thẳng tới cái động trên thân cây, đúng là không có thứ gì.
"Đã bảo không thể nào mà."
"Chờ đã cái động này hơi sâu thì phải?" Kỵ sĩ nhìn mặt đất, lại nhìn hốc cây, cố gắng nhìn sâu vào bên trong, "Cứ quái quái thế nào, không bằng xúc đất ra xem thử..."
Người trong vương cung đều là nhân tài, người có thể vinh dự trở thành kỵ sĩ đương nhiên cũng có chỗ hơn người.
Vì muốn hoàn thành mệnh lệnh của Quốc hội bệ hạ, các kỵ sĩ tận chức tận trách, phía sau tiếp phía trước, tuyệt đối sẽ không vì cảm thấy phiền toái mà bỏ sót cái gì, khiến tình huống bất ngờ xảy ra. Một khi đã cảm thấy cái động này khả nghi thì đương nhiên muốn tìm hiểu đến cùng.
Ban đầu bọn họ dùng cuốc, sau lại phát hiện dùng cuốc không ăn thua gì nên lấy máy làm vườn ra, kết quả máy làm vườn cũng không đủ dùng, đành phải huy động máy xúc...
Mặt đất chấn động không ngừng, tầng hầm giấu sâu dưới nền đất rung lên bần bật, tro bụi rơi xuống, linh kiện trên mặt bàn nảy lên như muốn rơi xuống đến nơi...
...
Thế giới thực tế ảo.
Mèo tam thể nằm trong lòng Tống Sư Yểu bất an mở hai mắt ra, cảnh giác ngồi dậy. Vừa ngước lên lại thấy Tống Sư Yểu ngủ say mà lông mày vẫn nhíu, theo bản năng tới liếm trán cô, muốn liếm phẳng nếp nhăn tràn ngập hương vị bất an kia.
Kết quả là Tống Sư Yểu bị liếm tỉnh.
"Chào buổi sáng." Tống Sư Yểu xoa xoa đầu nó, vươn tay lấy đồng hồ báo thức đầu giường lên xem, đã hơn bảy giờ sáng, cũng nên rời giường rồi.
Tống Sư Yểu rời giường rửa mặt, mèo theo sau lưng cô kêu không ngừng. Tống Sư Yểu không nhịn được nghi ngờ nó động dục, cũng suy nghĩ xem có nên đưa nó đi triệt sản không.
Nghĩ như vậy, sau khi rửa mặt, cô ôm mèo lên nhét vào balo thú cưng, đi bộ tới trạm xe buýt, định ngồi xe buýt đưa nó đi viện thú y.
Xe buýt chậm chạp không tới, mèo kêu ngày càng quá mức, thậm chí còn bắt đầu điên cuồng cào balo. Trạng thái của nó ảnh hưởng tới Tống Sư Yểu, không hiểu sao cũng cảm thấy tim đập hỗn loạn, bất an vô cùng. Tống Sư Yểu đang định gọi taxi thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt.
"Sư Yểu." Cửa kính xe trượt xuống, lộ ra gương mặt Hướng Yến Ninh. Cô ta liếc nhìn mèo của Tống Sư Yểu một cái: "Muốn đến viện thú y à? Lên xe đi, tôi đưa cô một đoạn."
"Không cần."
"Lên đi, thuận tiện thương lượng với cô chút chuyện."
Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm Hướng Yến Ninh một lát, mèo kêu quá khủng khiếp, cô đành kéo cửa ra lên xe.
/Aaaa đừng mà!/
/Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!/
/Làm sao vậy?/
/Hai phán quan quá nhàm chán, xem bọn họ còn không bằng liếm nhan sắc của Tống Sư Yểu nhà mình. Thế nên tôi không nhìn bọn họ làm cái gì. Đây là thế nào?/
/Đừng dọa người mà!/
Quá ít khán giả xem hai phán quan đang làm gì, một là bọn họ không phải ngôi sao, cũng không có mỹ nhan thịnh thế gì, hai là làm gì cũng nhàm chán buồn tẻ. Đa số khán giả đều tụ tập đến phòng phát sóng của Tống Sư Yểu, vậy nên màn hình tràn đầy bình luận mà không thấy nổi một đáp án.
Cùng lúc đó, trong vương cung.
Quốc vương như cảm nhận được điều gì, thoáng cau mày, sau đó đứng lên: "Chuẩn bị xe!"
Quan nội vụ: "Vâng!" Chắc chắn là lại muốn đi tìm Vương hậu rồi.
...
Hướng Yến Ninh đeo kính râm, vừa lái xe vừa nói chuyện với Tống Sư Yểu.
"Cô thật sự không nghĩ đến chuyện gia nhập giới giải trí à?"
"Không có hứng thú."
"Thế thì đáng tiếc... lúc trước cô tới vương cung làm việc có nhìn thấy Quốc vương không?"
"Không phải nữ hầu nào cũng có thể nhìn thấy Quốc vương bệ hạ."
"Cũng đúng." Gương mặt Hướng Yến Ninh thoáng thả lỏng. "Sao cô nuôi con mèo gì mà xấu thế? Còn chẳng có mũi."
"Không liên quan đến cô. Bệnh viện thú y không phải hướng này, cô đi nhầm rồi."
"Vậy sao? Không thành vấn đề, lát nữa tôi vòng lại. Sư Yểu, vòng cổ của cô đâu? Sao không đeo?"
"Không muốn đeo."
"Vậy cô bán cho tôi đi, tôi rất thích nó. Cô cứ việc ra giá." Giọng Hướng Yến Ninh thoáng cao lên, hơi có vẻ kích động.
"Không được." Tống Sư Yểu rũ mi.
Cô biết mục tiêu của người phụ nữ này là gì. Tính thời gian thì tập này cũng sắp kết thúc rồi, số phiếu đại khái không kém bao nhiêu. Nếu có thể chấm dứt thì nhanh chấm dứt vẫn hơn. Tập này cực kỳ không thoải mái, cô gấp gáp muốn quay về thế giới thực. Cho dù thế giới thực cũng không tốt đến đâu nhưng ít ra cũng tốt hơn nơi giả dối này... Cô không tìm được Giang Bạch Kỳ, người giống Giang Bạch Kỳ nhất lại mang thân phận cô không thể chấp nhận.
Xe vững vàng đi về phía trước, dần tiến vào một đoạn đường xe cộ thưa thớt, Hướng Yến Ninh nhận được một cuộc điện thoại.
"Không có?"
"Lục tung lên rồi." Người đàn ông bên kia đầu dây nói. Anh ta đứng trong phòng của Tống Sư Yểu, toàn bộ nhà đã lộn xộn hết cả, tất cả các ngăn tủ đều bị mở ra, ngay cả góc nhà cũng bị lục soát không bỏ qua.
"Không phải trên người cô ta thì là cô ta giấu đi rồi."
"Anh chắc chắn không nói chuyện vòng cổ cho cô ta chứ?"
"Tôi ngu hay sao mà nói?"
"Được rồi, anh qua đây gặp tôi đi."
Trò chuyện kết thúc.
Xe tiến vào một kho hàng, mà khi cả xe vừa vào tới, cửa cuốn phía sau đã tự động trượt xuống,đóng lại.
Tống Sư Yểu như cuối cùng cũng phát hiện gì đó không đúng, quay sang nhìn Hướng Yến Ninh: "Cô làm gì vậy?"
Hướng Yến Ninh tháo kính râm xuống, cười đáp: "Tôi không làm gì cả, chỉ muốn vòng cổ của cô thôi."
"Tại sao? Chiếc vòng đó cất giấu bí mật động trời gì à?" Tống Sư Yểu bình tĩnh hỏi lại, hoàn toàn không có vẻ kinh hoảng như bị bắt cóc.
"Cô không cần bận tâm, cứ giao vòng ra đây thì tôi sẽ để cô đi."
Tống Sư Yểu mỉm cười: "Sao tôi lại cảm thấy khả năng cô giết tôi để bịt miệng cao hơn nhiều nhỉ?"
Nụ cười ngụy trang biến mất, ánh mắt Hướng Yến Ninh trở nên dữ tợn: "Đúng đấy, nhưng tôi có thể cho cô lựa chọn phương thức chết thoải mái một chút. Dù sao cũng tốt hơn sống khổ sống sở. Đúng không nào?"
"Tôi đoán đồng bọn của cô chắc là Mr.X nhỉ." Tống Sư Yểu vẫn rất bình tĩnh, không chút hoảng sợ.
Tống Sư Yểu nghĩ thầm, Mr.X muốn kết giao với cô, lợi dụng cô víu lấy quan hệ với vương cung, trở thành nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp. Nhưng cô lại không để ý đến anh ta, vậy nên chắc chắn anh ta thẹn quá hóa giận, sau khi phát hiện Hướng Yến Ninh cũng là người trùng sinh, cũng biết chuyện giọt máu khế ước thì lập tức cộng tác với nhau, đạt thành quan hệ hai bên giúp đỡ cùng có lợi.
Thật là tham lam, đã lợi dụng việc biết trước tương lai kiếm danh lợi còn muốn thân phận người định mệnh của Quốc vương, mưu toan dùng giọt máu khế ước giả mạo thế thân. Như vậy bọn họ cần lật ngược trái phải. Mà đã vậy thì đương nhiên phải giết chết phượng hoàng chân chính là Tống Sư Yểu, bằng không, sự tồn tại của cô chính là uy hiếp trí mạng với bọn họ.
Đáng tiếc là bọn họ không biết, giọt máu khế ước đã không còn, cô cũng gặp qua Quốc vương rồi.
/? Tôi đã hiểu rồi!/
/Mẹ nó? Quá to gan, còn âm mưu lừa gạt Quốc vương?/
/Thế mới nói làm người phải đọc nhiều sách vào mới có thể tăng trưởng tri thức, hiểu biết lí lẽ, không làm chuyện ngu xuẩn. Bọn họ chắc chắn không biết Quốc vương bệ hạ và người định mệnh có cảm ứng tâm linh, chỉ cho rằng cầm cái bằng chứng là có thể làm người định mệnh, tưởng tượng hay quá/
/Tống Sư Yểu bình tĩnh quá, cô ấy không hoảng chút nào!/
/Hoảng cái gì mà hoảng? Đừng quên Yểu Yểu siêu đáng gờm nha. Chưa nói trí tuệ, thuật phòng thân và kiếm thuật đều là kỹ năng chuẩn của cô ấy nha/
Tống Sư Yểu không kinh hoàng đẩy mở cửa xe đi xuống. Cô mở balo mèo ra, mèo lập tức nhảy phốc ra ngoài, kề sát bên chân Tống Sư Yểu, lông toàn thân dựng đứng lên cảnh giác.
"Cô có bệnh à? Đến lúc này rồi còn nhớ nhung một con súc sinh?" Hướng Yến Ninh cũng xuống xe, thấy Tống Sư Yểu còn rảnh rỗi sờ mèo thì nhướng mày.
Kho hàng đã bị phong kín, Tống Sư Yểu xuống xe cũng không chạy thoát được. Cô ta cũng không sợ Tống Sư Yểu phản kháng, dù sao cô ta cao hơn, cường tráng hơn Tống Sư Yểu. Hơn nữa đồng bọn cô ta sắp đến rồi.
Nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay.
Cửa sau kho hàng mở ra, một người đàn ông trắng trẻo nhã nhặn mỉm cười đi tới.
"Cuối cùng cũng được gặp cô, cô Tống, tôi si mê cô từ rất lâu rồi."
Tống Sư Yểu: "Mr.X"
"Nhưng cô lại làm tôi tổn thương đấy. Cô làm lơ tôi lấy lòng, ban đầu tôi còn cho rằng hai ta có thể làm bạn với nhau."
/Xì, anh xứng à?/
/Loại phượng hoàng nam* giết vợ!/
(*: mấy tên đàn ông bay lên làm phượng hoàng nhờ vợ)
/Hai người này hết thuốc chữa rồi, cho bọn họ làm lại lần nữa họ vẫn sẽ đi vào con đường cũ, đúng là bản tính. Trừ khi nhét lại bụng mẹ đào tạo từ đầu, bằng không sẽ không hối cải làm người tốt được đâu/
/Không phải người bị phán xét nào của chương trình phán xét cũng giống Tống Sư Yểu/
/Chỉ kém một triệu phiếu nữa thôi, đi bầu phiếu đi được không?/
...
"Tôi không thích nói dối, nếu phải trả lời anh thì không khác nào cần nói dối cả. Vậy nên xin thứ lỗi." Tống Sư Yểu đứng lên, thở dài một hơi.
Hướng Yến Ninh tới gần Mr.X, cau mày thì thầm: "Phản ứng của cô ta rất kỳ quái, không hề sợ hãi chút nào. Liệu có phải cô ta giấu diếm con bài chưa lật gì không?"
Mr.X nhíu mày, đáy lòng sinh ra dự cảm không hay. Anh ta hỏi Tống Sư Yểu: "Lời này của cô là có ý gì?" Anh ta thầm nghĩ, đây chính là Tống Sư Yểu, liệu có phải cô ta ra vẻ cao thâm thôi không? Dù sao biểu hiện của cô ta trong chương trình phán xét cũng rất đặc sắc. Nếu đã phát hiện bọn họ muốn giết người diệt khẩu,có lẽ nhanh trí dùng ngôn ngữ mê hoặc bọn họ cũng nên.
"Thật ra tôi cũng trùng sinh đấy." Tống Sư Yểu mỉm cười nói.
Cái gì?
Hướng Yến Ninh và Mr.X hãi hùng đến thừ người, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khủng hoảng không yên. Hai người bọn họ đều trùng sinh, vậy thì Tống Sư Yểu cũng có khả năng trùng sinh! Cẩn thận nghĩ thì hình như vận mệnh Tống Sư Yểu đã thay đổi hoàn toàn, nhà họ Mộc kia bây giờ chẳng còn dư chút tro bụi nào cả!
"Nói vậy thì chúng tôi càng không thể để cô lại rồi." Mr.X nói. Cô chắc chắn biết chuyện mình là người định mệnh của Quốc vương. Khi cô không biết thì bọn họ sẽ giết cô, mà cô biết rồi thì càng không thể tha cho cô.
"Không sao cả, muốn ra tay thì mau ra tay đi. Tôi cũng mệt rồi, tôi muốn về." Tống Sư Yểu đi qua đi lại trong kho hàng, quệt ngón tay lên vách tường, ma sát lớp bụi dính trên ngón tay.
"Rốt cuộc cô có ý gì? Giả thần giả quỷ hay vì mạng sống mà thử nói nhăng nói cuội kéo dài thời gian?" Hướng Yến Ninh tức giận nói. Thái độ nói chuyện úp mở của Tống Sư Yểu khiến cô ta nôn nóng không thôi. Cái gì mà ra tay đi, cô ta muốn về? Bị bọn họ giết chết rồi còn về đâu được nữa?
Tống Sư Yểu quay đầu nhìn về phía bọn họ, nụ cười dịu dàng như có chút thay đổi, khiến người ta dựng tóc gáy: "Đương nhiên là về thế giới thực rồi."
/!!!/
/! ! !/
/Đệch đệch đệch!/
/Sởn cả da gà!/
/Cô ấy biết rồi?/
Khán giả bị dọa khiếp vía, toàn thân cao trào, bình luận kích động tràn lan khắp màn hình. Ban đầu bọn họ cũng cho rằng Tống Sư Yểu có chiêu gì chưa ra nên mới bình tĩnh như vậy. Ví dụ như biết Quốc vương bệ hạ sẽ đến cứu mình hoặc là có thể một nắm tay xử lý một phán quan cho nên mới không sợ chứ. Ai biết cô sẽ nói ra lời như vậy! Quá bất ngờ không chút đề phòng. Tập này bọn họ xem cô bình thường bình tĩnh sinh hoạt mỗi ngày, dường như không hề có chút nghi ngờ nào cả. Rốt cuộc là lộ ra chỗ nào khiến cô biết vậy?
...
Máy xúc đào từng chút đất một dọc đường hầm, đào gần ba giờ cuối cùng mới tìm được thứ muốn tìm, là một tầng hầm ngầm lộ ra bên ngoài.
Cũng không phải hầm này giấu sâu bao nhiêu, mà là nó cách cái cây ban đầu rất xa, đường hầm dài đến mức bọn họ còn nghi ngờ mình nghĩ nhiều, có lẽ nơi này chỉ là bị một loại động vật gặm nhấm đào ra thôi. Nhưng dù sao cũng bới lên rồi, không đào tới tận hang ổ mà đã dừng thì không cam lòng, vậy nên mới đào tiếp. Kết quả khiến bọn họ đều rất mừng.
Đất bị gạt bỏ, ánh sáng rơi vào không gian bên trong, các kỵ sĩ đi tới bên cạnh nhìn xuống, chợt bên trong phun ra một chất khí trong suốt, kỵ sĩ trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Người bên ngoài thấy vậy thì giật mình, vội vàng bước tới gần muốn xem thử, nhưng cũng nhanh chóng hít phải loại khí kia, ngất xuống cạnh đồng bạn.
Một đoàn người tới gần đều đã gục, những người đứng xa thấy vậy lập tức cảnh giác, nhanh chóng lùi về phía sau, không dám tùy ý tới gần.
"Mục tiêu có thể ngay tại nơi này."
"Cẩn thận, cẩn thận. Đi lấy mấy chiếc mặt nạ phòng độc lại đây."
Mặt nạ phòng độc và dụng cụ phân tích được đưa tới cùng nhau, trên màn hình thể hiện khoảng đất trống phía trên kia bao trùm một tầng khí, ổn định trong phạm vi đó. Theo bước đầu suy đoán, phạm vi khí bao trùm đều là tầng ngầm, bọn họ không tới gần được.
Mặt nạ phòng độc nhanh chóng được chuyển tới. Nhóm kỵ sĩ thứ hai đeo mặt nạ lên, nhanh chóng đi qua. Lần này không có người ngất xỉu, sau khi xác nhận mọi thứ an toàn, không có bẫy rập, kỵ sĩ được huấn luyện tỉ mỉ theo thang dây trượt xuống tầng hầm, chia nhau hành động.
"Sao rồi?" Quan chỉ huy hỏi qua thiết bị liên lạc.
Không có hồi âm.
"Nghe được xin trả lời."
Vẫn không có đáp lại.
Đầu bên kia không một tiếng động, mất liên lạc như thể vừa đi xuống đã bị tàn sát sạch sẽ. Nhưng trên người kỵ sĩ đều trang bị khiên năng lượng, trừ khi công kích bằng khí thể, bằng không bẫy rập bình thường không làm gì được bọn họ.
"Nguy rồi. Bên dưới khẳng định có bẫy rập khác." Mà bọn họ ở phía trên không biết đó là cái bẫy gì. Bọn họ thật sự đang tìm một con mèo chứ không phải tìm thần thú bảo hộ siêu trí tuệ gì đấy à?
Tin tức nhanh chóng truyền về vương cung.
Quan nội vụ ở cửa đại điện nghe tin này lập tức sung sướng, vội vàng vào báo cho Quốc vương.
Tìm được trái tim rồi, tuyệt đối là trái tim không sai được, bằng không nó sẽ không xử lý nguyên đội kỵ sĩ của Quốc vương nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Quốc vương cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn màn hình trực tiếp, tựa như bản thân hắn đang ở trong thế giới thực tế ảo, yên lặng đứng tại nơi Tống Sư Yểu không thấy, nghe cô nói chuyện.
...
Thế giới ảo.
Không chỉ người xem bị doạ, Hướng Yến Ninh và Mr.X cũng đều khiếp sợ, khí lạnh từ lòng bàn chân len lỏi lên trên, sự thật vượt qua tưởng tượng luôn khiến người ta cảm thấy khủng bố vô cùng.
Hướng Yến Ninh kinh sợ: "Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Cái gì mà thế giới thực?"
"Hai người không đoán được à? Thế giới này không phải thật. Nếu tôi không đoán sai thì chắc chắn chúng ta đều đang ở thế giới ảo, tiến hành phát sóng chương trình phán xét trực tiếp. Tôi là người chịu phán xét, hai người... đại khái chính là phán quan kiêm người bị phán xét luôn. Thân phận như vậy chứng tỏ hai người từng phạm tội đúng chứ?"
Tống Sư Yểu cười tủm tỉm, bình tĩnh nói ra chân tướng.
Người xem ở thế giới thực nổ tung. Sao cô có thể nhẹ nhàng như vậy, bất ngờ không kịp phòng bị tung ra một quả bom khủng bố thế này!
Mặt Hướng Yến Ninh và Mr.X tái mét, hoảng sợ vô cùng, không nhịn được mà nhìn xung quanh bốn phía, lại căn bản không nhìn thấy gì cả. Lời này của Tống Sư Yểu đáng sợ thế nào? Khiến toàn thân bọn họ lạnh như băng, biểu tình vỡ nát. Nếu thế giới này là giả, mọi hành vi của bọn họ đều rơi vào tầm mắt mấy tỷ người xem. Cho dù là tội phạm giết người như hai bọn họ cũng không nhịn được sợ hãi.
"Không, không thể nào! Cô nói bậy! Cô sợ bị giết nên mới cố ý nói vậy để kéo dài thời gian, đe dọa chúng tôi!" Hướng Yến Ninh the thé hét lên, giọng nói thoáng run rẩy.
"Chứng cứ đâu?" Mặt Mr.X trắng bệch.
Tống Sư Yểu cười khẽ: "Anh sống lại, cô cũng sống lại, tôi cũng sống lại, mà ba chúng ta đều là tội phạm, riêng sự trùng hợp này đã không thích hợp rồi."
Hai người kia bị ý tưởng sống lại làm mờ mắt, cho nên xem nhẹ sự trùng hợp này. Bây giờ cả hai chỉ cảm thấy choáng váng như rơi vào hầm băng. Nếu Tống Sư Yểu nói thật, nếu lời Tống Sư Yểu nói là thật...
"Quan trọng nhất là tôi lại thành người định mệnh của Quốc vương. Hai người không cảm thấy buồn cười lắm à? Chẳng lẽ đây còn không phải căn cứ chính xác? Tập này làm sao thế? Sao lại thiết kế ra kịch bản trăm ngàn chỗ hở thế này?" Tống Sư Yểu ngửa đầu nhìn lại, tựa như muốn nhìn đến máy quay của chương trình, muốn xem thấu thế giới ngoài màn ảnh.
Tống Sư Yểu cũng không biết, Quốc vương đang đứng ngoài kho hàng cùng lượng lớn kỵ sĩ và xe. Kho hàng đã bị vây chặt chẽ, một con ruồi cũng không thể ra vào.
Kho hàng cách âm không tốt, Tống Sư Yểu lại đứng khá gần, hắn nghe được toàn bộ lời của cô.
Sự thật này trong mắt Tống Sư Yểu lại là chuyện không đáng tin nhất, nực cười nhất.
Hai chân hắn như bị rót chì, hô hấp cũng không thông khiến hắn khó chịu.
Lồng ngực tựa như có thứ gì đang thiêu đốt, đốt thẳng tới cơ thể bản thân ngoài thế giới thực. Quốc vương sầm mặt quay đầu, nhanh chóng rời khỏi điện chính. Quan nội vụ vội vàng theo sau hắn.
"Bệ hạ?"
"Chuẩn bị xe." Quốc vương gằn từng tiếng, nắm tay siết chặt: "Ta tự đi bắt nó."
"Vâng!" Quốc vương đích thân ra tay, vậy chuyện lấy lại trái tim là không thành vấn đề gì rồi.
...
Hướng Yến Ninh chợt ngước mắt lên, hai mắt giăng đầy tơ máu: "Có phải thế giới thực không thì thí nghiệm là biết!"
Nếu bọn họ thật sự đang ở thế giới thực tế ảo, nơi này chỉ là ảo, vậy nếu chết trong thế giới này, phán quan sẽ lưu lại một thân thể giả bổ sung lâm thời, còn người bị phán xét sẽ trực tiếp tan biến.
Vậy là Hướng Yến Ninh lấy ra con dao đã chuẩn bị từ đầu, đâm thẳng về phía Tống Sư Yểu.
Tống Sư Yểu không nhúc nhích, cô muốn kết thúc lần phán xét này.
Nhưng trước mặt chợt xẹt qua một cái bóng. Tống Sư Yểu tập trung nhìn lại, mèo của cô đã nhảy thẳng lên mặt Hướng Yến Ninh, xòe móng vuốt điên cuồng cào.
"Á!" Hướng Yến Ninh kêu thảm, móng vuốt mèo sắt nhọn cào bị thương con mắt yếu ớt của cô ta.
Tống Sư Yểu giật mình: "Kỳ Kỳ!"
Hướng Yến Ninh vừa đau vừa giận, bắt lấy phần lưng mèo ném nó văng lên tường.
Tống Sư Yểu loáng thoáng nghe được tiếng xương cốt gãy, nhưng con mèo cứ như không cảm giác được đau đớn, lập tức lại vọt tới. Lần này nó nhắm thẳng vào Mr.X, cứ như nhận định hai người này là kẻ địch của nó, hung dữ đáng sợ, vừa cắn vừa cào, muốn tạo cơ hội cho Tống Sư Yểu chạy đi.
Cảnh tượng quen thuộc này khiến Tống Sư Yểu ngẩn ngơ. Hình ảnh này dần trùng khớp với hình ảnh từ cách đây rất lâu...
***
Mèo nhỏ đang ngồi xổm bên cửa sổ chợt vọt vào, đánh về phía thiếu niên hung dữ kia, vừa cào vừa cắn. Tống Sư Yểu tái mặt nắm chặt cổ áo, lật người lăn khỏi sô pha chạy ra ngoài. Nhưng toàn thân cô không có chút sức lực nào, thuốc trong cơ thể đã phát huy tác dụng, nghiêng ngả lảo đảo mở cửa phòng sách, chạy ra hành lang.
Sau lưng truyền đến tiếng vật nặng nện trên mặt đất, tên súc vật kia đuổi tới đè gục cô xuống đất, xé rách quần áo cô, nắm tóc cô. Tiếng mèo kêu thê lương vang lên, tên súc vật gầm lên đau đớn, Tống Sư Yểu lại chớp được cơ hội chạy trốn, đứng dậy khỏi mặt đất.
Lần này cô chạy tới đầu cầu thang, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thấy tên súc vật đang nắm một chân con mèo dùng sức đập mạnh về phía vách tường. Cô thấy hai mắt và mũi mèo đều thấm máu, sau đó bị ném sang một bên, hấp hối nằm trên mặt đất. Nó như còn muốn nhổm người dậy, nhưng giãy dụa thế nào cũng không lên nổi nữa.
Cổ Hoắc Hải bị cào chảy máu đầm đìa, nhưng cũng vì thế mà đỏ cả mắt, hoàn toàn không tỉnh táo mà ngược lại càng thêm điên cuồng. Rõ ràng chân đã lung lay không vững nhưng vẫn còn kiên trì chạy tới bắt cô.
Tống Sư Yểu vừa giận vừa sợ, sức chiến đấu của Hoắc Hải đã yếu đi nhiều, hai người dây dưa nhau ở đầu cầu thang, cuối cùng cô may mắn đẩy được gã ra. Hoắc Hải ngã xuống cầu thang, nằm trên mặt đất tầng một rên rỉ.
Mà Tống Sư Yểu hoa cả mắt, không đứng nổi nữa, cũng chậm rãi ngã xuống. Trong lúc mơ hồ, cô thấy được con mèo nhỏ vẫn đang dãy dụa muốn đứng lên bảo vệ cô...
***
Đúng vậy, Tống Sư Yểu nhớ ra rồi. Lúc trước cô loáng thoáng nghĩ tới con mèo này hình như đã chết, chỉ là không nhớ ra nó chết như thế nào. Giờ cuối cùng mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Nó chết vì bảo vệ cô, vì cứu cô mà bị đánh, bị quăng vài lần, thất khiếu chảy máu, ngay cả đầu cũng gần như vỡ nát.
Hai mắt Tống Sư Yểu vô thức đong đầy nước mắt, cô chạy về phía con mèo, chưa kịp đụng vào đã thấy nó tan biến ngay trước mắt. Cô giật mình. Biến mất... Cơ chế phòng hộ của hệ thống thế giới thực tế ảo không có tác dụng với nó.
Một loại khả năng hiện lên trong đầu cô.
Sau lưng như có một túi xi măng đập tới, Tống Sư Yểu ngã gục xuống đất...
...
Thế giới thực.
Quốc vương nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, nhìn quanh bốn phía. Hắn đang đứng trong một rừng rậm nguyên thủy, bốn phía cây xanh tươi tốt, một con khủng long đáng sợ đang đứng phía trước, trên cao nhìn xuống hắn. Hàm răng nanh ghê người và chi trước ngắn nhỏ chứng minh con khủng long này chính là con bạo chúa ăn thịt kia.
Nhưng đôi mắt bạc của Quốc vương nhẹ nhàng đảo qua, lạnh nhạt nói: "Chút tài mọn."
Không nhìn khủng long há to mồm táp tới, hắn nhấc chân về phía trước, đạp vỡ một khối đá ven đường.
Nhoáng cái, khủng long biến mất, cảnh tượng nguyên thủy biến mất.
"Aaaaaa!"
Chúng kỵ sĩ nằm ngang nằm dọc thét chói tai tỉnh lại.
Tựa như đảo sinh tồn Tống Sư Yểu tham gia ở tập thứ hai, bọn họ vừa từ bên trên mặt đất rơi xuống đã bị kéo thẳng vào thế giới ảo, bị vây hãm trong đó không thoát ra được. Mãi cho đến khi Quốc vương đạp vỡ trang bị khống chế giấu ở nơi bí ẩn mới tỉnh lại.
Thấy Quốc vương, các kỵ sĩ vội vàng đứng dậy.
Quốc vương không để ý bọn họ, đi thẳng về phía trước. Đám người vội vàng theo sau.
Tổng thể tầng hầm ngầm không lớn nhưng vòng ngoài rất rộng rãi, còn bố trí vài tầng bẫy. Tuy không tính là trí mạng nhưng lại kéo dài thời gian rất nhiều... đương nhiên là trong trường hợp không phải Quốc vương đích thân tới.
Những gì Giang Bạch Kỳ biết thì Quốc vương đều biết, những cái bẫy anh tạo ra Quốc vương cũng từng làm rồi. Anh chỉ là một trái tim giấu trong thân thể con mèo nhỏ, có thể trong vòng một năm Tống Sư Yểu bị tạm giam mà tạo ra tầng hầm ngầm này đã là chuyện không dễ dàng.
Sau khi bước qua từng cạm bẫy bên ngoài, đẩy cánh cửa kia ra, đập vào mắt là một con mèo nằm trong cabin sinh học đơn sơ giữa tầng hầm hẹp hòi.
Hô hấp của mèo rất yếu, bẩn thỉu vô cùng, vết thương khắp nơi, tựa như đang đau khổ giãy dụa để tồn tại.
Bóng dáng của Quốc vương bao trùm lên nó.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro