Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

Trưa mồng 1 tết...

Thắng từ ngoài bước vào KS vào lúc nàng đang đứng ở quầy tiếp tân. Ở tầng trệt lúc này chỉ có vài nhân viên trực. Nàng mỉm cười gật đầu chào Thắng, anh cũng dừng lại một chút hỏi thăm và đôi bên làm nghi thức chúc tết lẫn nhau. Anh lấy một phong bì đỏ đưa cho nàng, mừng tuổi nàng, và đến lượt mình, nàng cũng nói lời cũng chúc mừng năm mới với Thắng. Rồi Thắng bảo có việc phải vào phòng riêng của mình. Lát sau, nàng pha cho anh một tách cà phê cùng với ấm trà nóng rồi mang vào phòng cho anh.

Nhấm nháp chút cà phê trên môi, Thắng trầm tư suy nghĩ, rồi anh bảo nàng ngồi xuống vì có chuyện muốn trao đổi với nàng. Nàng "dạ", rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, trong lòng cảm thấy hồi hộp lạ thường. Thắng bước ra khép cửa phòng, rồi quay lại nhìn nàng. Anh nhận ra nàng hôm nay tươi tắn hơn những ngày trước tết. Thay vì trang phục jupe và vest như thường ngày, hôm nay ngày đầu năm mới, nàng mặc chiếc đầm ôm ngắn bằng vải hoa, sát nách, cổ thuyền, để tóc xõa ngang vai. Thường ngày nàng ít dùng phụ kiện, ngoài chiếc vòng tay bằng ngọc màu xanh; hôm nay, có thêm đôi bông tai ngọc trai và một chiếc vòng lắc bằng bạc đeo ở cổ chân trái...

Thắng bước đến bên cạnh nàng, đứng lại một lúc và nhìn xuống gương mặt nàng, nàng lấy làm lạ ngước lên nhìn anh có vẻ như muốn hỏi. Rồi đột ngột, Thắng cúi xuống, hai tay nâng lấy gương mặt nàng, áp môi mình vào môi nàng hôn thắm thiết. Một cách tự nhiên, nàng đưa hai tay đón lấy tay anh, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, và cả hai cùng nhau tận hưởng những hương vị ngọt ngào mà họ cùng trao cho nhau qua nụ hôn kéo dài gần như bất tận ấy...

Trưa hôm ấy, cả hai yêu nhau trên chiếc sofa đặt trong phòng làm việc của Thắng. Theo bản năng, nàng làm tất cả những gì có thể để mặc cho cảm xúc tuôn trào, và Thắng cũng thế. Cho đến khi cả hai đạt đến sự thăng hoa và mãn nguyện trong vòng tay quấn quít của đôi bên...

Rồi Thắng nới lỏng vòng tay đang ôm ngang thân mình nàng để nàng từ từ buông mình nằm xuống chiếc sofa trong phòng làm việc, đầu nàng gối trên lòng của Thắng khi anh vẫn ngồi trên chiếc sofa. Thắng ôm nàng vào lòng còn nàng thì áp mặt vào người anh và cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa sang nàng. Thắng cúi xuống hôn lên đôi mắt đang khép hờ của nàng, và môi anh nhanh chóng hứng lấy những giọt nước mắt bỗng chợt trào ra từ khóe mắt của nàng, báo hiệu là nàng đang thổn thức. Và nàng cứ nằm yên như thế trong tay Thắng một hồi rất lâu...

Tự sâu trong thâm tâm, nàng biết nàng đang sa vào những lầm lỗi nghiêm trọng hơn, vì lần này với Thắng, đích thị là ngoại tình rồi! Nàng không thể có lời nào, từ nào để gọi tên khác đi ngoài hai chữ "ngoại tình" để chỉ việc nàng làm lúc đó. Quả là một cái hố đen ngòm ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức đắng cả tâm trí, đắng cả cuộc đời! Một hố đen với thứ mật ngọt mà khi dính vào thì không còn đường để trở lại nữa...

– "Vì sao phải là anh? Và vì sao phải là em? Vì sao anh lại chọn em chứ? Em là người không tốt, là người phản bội chồng mình! Là người phụ nữ ngu ngốc, đem thân mình làm chuyện rồ dại, tưởng một mình mình có thể cứu giúp cho gia đình được sao chứ! Sao anh chọn em, kẻ đã ngu xuẩn cho phép nhiều người khác lấy mình làm trò vui chơi? Em hoen ố, em nhơ nhuốc, em tự khinh mình, em không có giá trị gì, em chẳng có gì cả ngoài một cái đầu ngu ngơ và một thân xác đầy ham muốn! Sao anh lại chọn em chứ?"

Nàng ngước mắt nhìn lên trần nhà, hỏi nhỏ vu vơ...

– "Sao anh lại có thể nhìn thấy em đang rồ dại, đang ngu ngơ, mà không làm gì được cho em chứ? Sao anh lại có thể bỏ lơ khi thấy một phụ nữ yếu ớt, vì thiếu suy nghĩ, vì cả tin mà tự đưa thân vào những việc làm tệ hại kia? Anh cũng yếu lòng khi nhìn thấy em! Anh cũng biết cảm thông với sự cô độc của em, vì chính anh cũng thấy mình đang rất cô độc! Và vì anh là anh, nên anh không thể không yêu em được!"

Thắng cũng thì thầm bên tai nàng những lời như thế...

– "Em phải hiểu quan hệ của chúng ta là như thế nào? Anh thì có sự tự do của anh, còn em thì khác, em có gia đình!"

– "Đó là điều khiến anh dằn vặt bản thân mình! Anh có tội với em và với chồng em! Nhưng anh không biết nói gì với em vào lúc này! Có lẽ, anh phải dừng lại ở đây và để em trở về với gia đình của em, với chồng con em..."

– "Là em có lỗi! Là em, không phải là anh, cũng không phải ai khác! Em phải chịu...", nàng nghẹn giọng, "Em phải trả giá! Em không biện hộ gì cho mình cả! Em quá cần sự nâng đỡ trong suốt nhiều tháng qua, mà chẳng thể nào nói ra được điều này! Em đã hưởng nhiều hơn em đáng hưởng! Giờ thì em phải trả giá!"

– "Em làm những điều này vốn ban đầu là do em nghĩ về gia đình thôi. Em không biết mình đang đi vào những cái bẫy, khi biết rồi thì đã tổn thương rồi! Em cần sống tiếp, và trân trọng những gì em đã có, đang có, lẫn cả những gì mà em đã đánh mất! Em cần trở về với gia đình mình! Đừng để mất mát xảy ra thêm nữa! Có vậy, những gì em đã gắng công bỏ sức ra làm sẽ không trở nên vô ích. Cũng đừng mong ai khác sẽ hiểu và ghi công em được đâu! Anh đã từng là chồng, và cũng trải qua những cảm nhận như thế, đừng để chồng em rơi vào tâm trạng giống như anh đã trải qua! Anh đã từng muốn chấm dứt cuộc sống khi gặp những chuyện như thế. Cảm ơn em đã làm anh thấy yêu quý lại chính mình, còn lâu nay, anh chỉ giả bộ bình thường, giả bộ vui vẻ để sống thôi..."

Nàng nhoài mình ngồi dậy, quàng đôi tay trần qua bờ vai của Thắng, họ áp ngực vào nhau và lại hôn nhau say đắm...

Nàng tự nhủ "Mình cũng phải cám ơn anh, vì anh khơi dậy nghị lực của mình vốn đã bị kiệt quệ trong nhiều tháng qua". Rồi nàng thì thầm bên tai Thắng "Một lần nữa đi anh! Lần này nữa thôi!". Lần thứ hai trong ngày hôm ấy, cũng là lần thứ ba và là lần cuối cùng, nàng và Thắng quan hệ với nhau...

Họ quấn quít nhau trên sàn đất lạnh, mình trần không chăn gối...

Rồi nàng chủ động đứng lên, vơ lấy chiếc đầm và đồ lót đang nằm vương vãi trên đất, vào phòng vệ sinh. Chỉ 5 phút sau nàng đã chỉnh chu trang phục và bước ra khỏi phòng. Khi đến mở cửa phòng, nàng quay lại nhìn Thắng, vẫn thấy anh ngồi cứng đờ trên ghế sofa, mắt nhìn đăm đăm ra khung cửa sổ. "Em đi nhé!", nàng nói khẽ và bước ra khỏi phòng.

Xuống tầng dưới nhà, nàng dặn cô nhân viên trực tiếp tân rằng nàng phải về nhà, mai sẽ quay lại, rồi dặn dò một số việc phải làm trong ngày hôm ấy.

Căn nhà nơi nàng về thật im ắng, ngoài đường người người bắt đầu nhộn nhịp qua lại đi chơi tết. Nàng mở đèn sáng hết cả nhà, từ phòng khách đến cả các tầng trên, sau đó ngồi lặng im, thẩn thờ trong gian bếp. "Sao thế? Mình sao thế?"

Chuông điện thoại reng, và từ đầu dây bên kia vẳng lên tiếng nói thân thuộc của chồng nàng "Chúc mừng năm mới vợ yêu à! Em đang làm gì vậy? Sáng giờ anh gọi nhưng không ai bốc máy. Sao vậy? Không ai ở nhà à?"

Nàng nghẹn giọng, "Em đây!" và sau đó, không lời nào được nói ra được nữa, mà chỉ có tiếng khóc vỡ òa của người vợ tội lỗi...

... Nàng đã suýt chút nữa là đã mở lời thú tội với chồng, nhưng với nỗi sợ hãi và mặc cảm tội lỗi quá lớn, nàng chỉ biết khóc. Bên đầu dây kia, Sơn ôn tồn hỏi chuyện bên nhà. Anh biết chỉ có nàng ở nhà và một mình nàng đang gồng gánh công việc. Nàng nghe chồng nói mà trong lòng ngổn ngang đủ mọi cảm xúc, chỉ biết trả lời những câu anh hỏi. Rồi giọng Sơn trầm lại hỏi nàng "Em làm sao vậy? Hôm nay giọng khóc của em lạ lắm! Có chuyện gì xảy ra cho em không?"

Nghe thế thôi, nàng đã thấy như sắp ngã quỵ xuống. Nếu có anh ngay trước mặt thì nàng không thể không đến quỳ xuống trước anh để tạ tội, một cái tội mà cho dù anh có khoan dung đến thế nào đi nữa thì cũng không thể nào tha thứ được. Còn hiện tại, nàng chỉ biết cầm điện thoại mà nghẹn giọng, không nói nên lời. Sơn không có thời gian nói chuyện lâu qua điện thoại. Anh chỉ kịp nói đôi lời an ủi nàng và bảo nàng viết mail cho anh kể rõ những gì đang khó khăn bên nhà để anh biết. Anh cũng nói sẽ điện cho cô để hỏi chuyện thêm. Rồi anh tạm biệt vợ sau khi nhắc nhở nàng phải giữ sức khỏe.

Nàng thẫn thờ bước đến bên chiếc giường mà vợ chồng nàng vẫn nằm cùng bao năm qua. Quỳ xuống bên cạnh giường, với tay ôm hai chiếc gối, cúi gập người úp mặt lên hai chiếc gối ấy, nước mắt cứ thế mà tuôn ra.

"Anh ơi! Sao anh lại xa nhà vào những lúc như thế này? Em muốn nói hết mọi chuyện với anh để nhận lấy sự trừng phạt, thay vì cứ giữ mãi chuyện tồi tệ này để nhận lấy sự quan tâm của anh như thế..."

Rồi nàng tự trừng phạt mình bằng cách quỳ gối trước chiếc giường đôi của hai vợ chồng, tự cởi chiếc đầm mặc nhà để thân mình trần trụi, trong tay cầm chiếc dây thắt lưng da cũ của chồng mà nàng lấy ra từ chiếc tủ quần áo, nàng gập dây lưng lại rồi tự quất vào người, phía trước lẫn phía sau, cho đến khi đôi tay mỏi nhừ và phía sau lưng đau rát mới thôi. Và cứ thế, quỳ bên cạnh giường đến khi trời ngã màu chạng vạng, căn phòng tối lại, nàng vẫn tiếp tục quỳ bên cạnh giường...

Đêm hôm ấy, nàng lật lại từng trang nhật ký mình đã viết về hôn nhân của nàng với chồng, đọc từng dòng, từng chữ, rồi xem lại thật kỹ từng bức ảnh trong những quyển album gia đình...

Ngày... tháng... năm...

Nhớ mùa giáng sinh năm ấy, mình gặp nhau. Lúc ấy em như người lạc lối, mất phương hướng, bước đi lang thang trong xóm đạo nhỏ rồi dừng bước trước cổng nhà thờ. Cũng khoảng khắc ấy em được gặp anh. Dấu mốc định mệnh phải không anh? Không năm nào từ đó về sau mà em không nhắc lại chuyện này, vì điều đó với em thật vô cùng ý nghĩa. Lại một mùa giáng sinh sắp đến nữa rồi, mình lại cùng nhau anh nhé, như bao lần anh đã nâng cánh cho em, giúp em tìm lại ý nghĩa cho cuộc sống này...

Ngày... tháng... năm...

Chào buổi sáng ở vùng cao, trời trong xanh, gió nhẹ se lạnh, không gian thoáng đãng. Bắt đầu một ngày chủ nhật nhiều việc phải làm. Thức dậy từ lúc nghe chuông nhà thờ đổ sớm sau một đêm thao thức, tinh thần vẫn thấy nhẹ nhàng và thật êm ái. Đúng là một không gian tĩnh tại để thư giãn và để làm việc. Trông mình giống một nữ tu quá! Nhắn tin cho ox đây "Anh dậy chưa? Ăn sáng ngon miệng nhé!" ....

Ngày... tháng... năm...

Đời vốn lận đận nên chuyện tình cảm trước đây chẳng hề nghĩ đến. Trải hết mấy năm cao đẳng để rồi tìm kiếm việc làm nơi cái thành phố vốn ban đầu chẳng quen thuộc nhiều. Những tưởng có dịp đi lên, có dịp sống tốt nào ngờ những chuyện không hay xảy đến dồn dập khiến mình trở tay không kịp. Nhiều lần do quá cả tin mà suýt lâm vào cảnh ngộ trớ trêu. May thay cái duyên con gái vẫn còn nguyên vẹn cho mãi đến ngày gặp anh...

Ngày... tháng... năm...

Hihi. Luôn biết rằng chàng thương mình. Lâu nay cứ chở vợ đi về mỗi ngày, nắng cũng như mưa. Cứ thế mà giai đoạn vợ chồng son cứ kéo dài anh nhỉ!

P/S: Một buổi chiều đợi anh đến đón, ngồi ăn hàng lề đường...

Ngày... tháng... năm...

Ban đầu chưa hẳn là tình, chỉ như nghĩa thôi. Kẻ mất phương hướng đâu thể thấy đường... Như kẽ lỡ dại, sẩy chân rơi xuống nước nên anh chỉ như cái phao thôi. Rồi ngày qua ngày, sự cảm mến nẩy sinh và lớn dần. Ngoài người anh kết nghĩa còn như một người thầy, cái tình khi rõ nét thì lại càng khó phân biệt, đến một lúc nào đó tự hỏi "đã yêu rồi chăng?

Ngày... tháng... năm...

Tự nhiên lúc ấy, thèm một cái ôm, thèm nghe giọng nói, thèm thấy nụ cười... Lúc đó mới biết, lúc ấy mới cảm. Làm sao nhỉ? Và cái con bé ngu ngơ nhưng liều lĩnh lại trỗi dậy trong mình... Ngày đó đến, trong tay tự dưng cầm một đóa hồng nhung mang đến chỗ anh làm việc, lặng lẽ cắm vào lọ đặt tại chỗ anh ngồi. Hic, xấu hổ khi quay ra bị anh phát hiện... Rồi sao nữa? Chẳng nhớ gì hơn ngoài cảm giác ngượng ngùng, lúng túng. Rồi sao nữa? Tính nói gì đó để bớt ngượng mà không thể nói được. Vì sao? Vì... môi mình đã bị choáng lấp bởi đôi môi anh rồi...

Ngày... tháng... năm...

Chẳng phải hễ môi cứ chạm nhau thì đều là hôn đâu. Bởi đến lúc ấy mới là hôn thực sự. Cái e ấp, run rẩy ngày đầu ấy tưởng như đã mất, nhưng không, cho đến nay anh vẫn có cách giúp mình nuôi dưỡng cảm giác ấy... Để mỗi lần hôn là mỗi lần như có gì mơi mới.

Ngày... tháng... năm...

Vậy đó! Có nhiều chuyện quan trọng nhưng đâu cần lời nói. Cũng đâu cần lý sự dài dòng thì người ta mới có thể hiểu nỗi lòng của nhau. Một cái ôm đến ngay khi ta cần cũng choáng ngợp như một nụ hôn đến thật bất ngờ. Và em đã tiếp nhận cả hai một cách say sưa...

Ngày... tháng... năm...

Nước mắt luôn là thứ rất đáng giá! Cả khi ta khóc vì buồn khổ, cũng như khi ta rơi lệ vì quá sung sướng...

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay trời thật đẹp. Dự định xuống suối ngâm mình một chút nhưng nắng quá nên thôi. Có anh ở đây thì khác rồi... Nắng bao nhiêu anh cũng có cách che hết... Hihi

P/S: Chuyến đi công tác thực tế ở vùng cao cùng các soeur!

Ngày... tháng... năm...

Chính anh là người đánh thức người đàn bà trong em

Chuyện vợ chồng chính thức bắt đầu từ ngày ấy

Hôn lễ, đêm tân hôn và cuộc sống hôn nhân cho đến hôm nay...

Cảm ơn anh về những gì anh đã dành cho em!

Tay trong tay mình bên nhau đến suốt cuộc đời...

Ngày... tháng... năm...

Sáng ra thấy vợ diện một chút chàng cũng vội tranh thủ thơm lên má một cái. Bàn tay anh vẫn ấm khi nắm tay dắt em ra xe. Chỉ thế thôi cũng là hạnh phúc rồi...

Ngày... tháng... năm...

Lần đầu trao thân cho anh cũng chính là đêm tân hôn, cũng chính thức là lần đầu em gần gũi với đàn ông thực sự. Chuyện cũng không dễ chịu cho em... Đã có vài lần trước đó tưởng rằng em đã mất duyên con gái rồi. Đời cũng chừa lại cho em một con đường, để em đến và gặp được anh. Được chồng ôm và yêu trong đêm ấy, em đã lởn vởn nhiều cảnh tượng về những ký ức ấy. Đau và vui sướng lẫn lộn anh à! Bốn năm trôi qua và cho đến đêm giáng sinh vừa rồi, em đã hoàn toàn mãn nguyện và tự trong đáy sâu tâm hồn, nhận ra rằng những chuyện xa xưa kia đã không còn ảnh hưởng đến mình nữa. Khi ấy em đã khóc vì sung sướng...

Ngày... tháng... năm...

"Dạ! Em hiểu rồi thầy ơi!" Hihi, cưới nhau 4 năm rồi mà vẫn gọi chàng bằng "thầy", quen thế rồi, không đổi kiểu xưng hô được. Hơn nữa, hình như cách gọi như vậy giúp hai vợ chồng đối xử với nhau cung kính hơn chăng? Có lẽ đúng...

Rồi nàng đặt bút viết tiếp ngay bên dưới:

Ngày... tháng... năm...

Em tự đánh mình bằng chiếc thắt lưng của Anh. Cứ xem đây là sự trừng phạt mà em đáng nhận. Xin tạ lỗi cùng Anh, chồng ạ!

_ Người vợ tội lỗi

Nàng không đành lòng khi giấu giếm chồng mình những chuyện đã qua. Và thật lòng nàng muốn thú tội. Nhưng chẳng có ai chỉ cho nàng cách nào là tốt nhất! Nhiều lần nàng muốn gặp cha xứ, để nói ra những điều như thế, nhưng không đủ can đảm! Nàng cũng nghĩ không thể đem những chuyện trần tục ấy nói trong chốn trang nghiêm.

Ngày mồng 2 tết, sau một ngày làm việc buồn tẻ, tối về nhà nàng lại tự đánh mình lần nữa. Lần này mạnh tay hơn lần trước. Nàng nghĩ đến hai từ "cái chết", nhưng rồi lại sợ bé con không có mẹ, vả lại nàng ra đi như thế thì không ai hiểu được lý do vì sao cả. Lại thôi, lại mất ngủ, lại dằn vặt...

Nàng gặp lại Thắng vào sáng mồng 3, sau đó cả Kha cũng đến. Nàng làm việc một cách trầm tĩnh, gặp ai thì gật đầu chào, chúc năm mới, rồi bàn chuyện công việc. Thắng cũng thế, vậy là tốt rồi, nàng nghĩ bụng "Không thể đi xa thêm nữa, Thắng ạ!" và định rằng cũng sẽ cần một lúc nào đó để nói lời chính thức với anh.

Còn với Kha, trong ngày hôm ấy, nàng đã gặp và nói với anh ta rằng nàng có ý xin thôi công việc tại KS. Nàng muốn ngừng công việc với tư cách là một nhân viên quản lý, nhưng vẫn là một đại diện, một cổ đông. Trước đó, nàng có điện báo với cô ý định này và cô đã đồng ý. Kha nghe xong thì nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng anh ta bảo sẽ trao đổi thêm với cô Phương. Nàng chào Kha khi đã nói xong chuyện làm việc, nhưng khi nàng đứng lên định ra ngoài, Kha đã nắm cánh tay nàng giữ lại "Khoan đã! Anh muốn nói thêm với em chuyện này!"

Kha muốn nàng tiếp tục giúp anh ta trong công việc giúp đỡ các khách hàng và giới thiệu các sản phẩm cho công ty của anh ta như trước đây. Nàng từ chối "Em phải về quê nên không thể tiếp tục được. Có lẽ anh nên tuyển nhân viên khác vậy!"

– "Nếu em ra đi vào lúc này, em sẽ mất đi nhiều thứ mà lẽ ra em sắp có đủ. Vì em chấm dứt hợp đồng sớm, nên một số việc em để lại anh không biết cáng đáng ra sao cả. Chi bằng..."

Kha lưỡng lự một chút, rồi nói tiếp: "Chi bằng em ráng giúp anh một dịp này nữa thôi! Rồi anh sẽ giải quyết việc của em cho ổn thỏa. Vậy nhé!"

– "Nhưng đó là việc gì?"

– "Chiều nay, em đợi ở đây, anh đến đón. Mình sẽ sang công ty dùng bữa và anh sẽ cho em biết nhé! Anh cũng sẽ bảo cô Linh hoàn tất thủ tục hợp đồng cho em luôn".

Nàng bấm bụng đồng ý với Kha sẽ gặp anh ta chiều nay. "Ôi, con đường lui cũng thật gian nan lắm! Nhưng phải cố gắng sao cho mình đừng bị tổn thương thêm nữa, tôi ơi cố lên!" – Nàng tự nhủ mình như thế.

Chiều đến, nàng theo xe cùng với Kha về lại công ty. Nàng sang gặp lại Linh để làm một số thủ tục, rồi sau đó sang phòng tiếp khách của giám đốc Kha. Khi bước vào, nàng đã vô cùng ngạc nhiên khi trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng có một ổ bánh kem lớn, trên mặt bánh có chạy dòng chữ "Happy Birthday!" với tên và ngày sinh của nàng. Kha mỉm cười và giải thích: "Vừa rồi anh xem lại hồ sơ của em, mới để ý thấy ngày sinh của em. Mặc dù sinh nhật của em đã qua 2 tuần nay rồi, nhưng vào một ngày đầu năm thế này mà lại bỏ qua việc mừng tuổi mới cho em thì quả thật là một thiếu sót lớn! Thế nên em cho phép anh làm chút tiệc nhỏ mừng sinh nhật em nhé!"

Nàng thật lúng túng, không biết nói gì hơn là "Vâng, cảm ơn anh! Em thật bất ngờ!"

– "Xa ông xã chắc là em buồn lắm phải không?"

– "Ồ, không sao đâu anh! Em ổn!"

– "Uống với anh một chút đi!"

Kha rót sâm banh vào ly, đưa cho nàng. Cảm giác của nàng lúc ấy là lo ngại. Trong phòng chỉ có hai người, và lại phải uống rượu! Nàng chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống bàn.

– "Linh sẽ gửi đầy đủ giấy tờ cho em sáng mai. Anh cũng làm thủ tục thanh toán lương, sau tết các khoản thù lao cũng sẽ được chuyển khoản cho em. Các thủ tục liên quan đến cổ phần của em và cô Phương, anh cũng đã giải quyết xong. thế là yên tâm nhé!"

– "Vâng, cám ơn anh!"

Cái kết của người vợ ngoan phần 14

Cái kết của người vợ ngoan phần 14

Kha thắp nến, rồi mời nàng thổi nến. Nàng do dự nhưng rồi miễn cưỡng làm theo và đành để anh ta chụp cho nàng mấy tấm ảnh lúc thổi nến và cắt bánh. Cuộc trò chuyện cũng chỉ dừng lại ở những chủ đề chung chung, về ngày tết, về sức khỏe. Rồi sau ly sâm banh thứ hai, nàng thấy có cảm giác choáng váng, ngầy ngật. Trong lúc hoa mắt, nàng nhớ mình nói câu gì đó đại loại là xin phép ra về sớm, nhưng rồi lại thấy Kha đứng dậy đến bên cạnh nàng, cúi xuống nói gì đó không rõ và nàng thiếp đi. Đến lúc đó, nàng đã quên không hỏi Kha rằng Kha định nhờ nàng giúp điều gì nữa...

...

Nàng tỉnh giấc lúc đã trễ, gần 12g khuya, một mình trong phòng, ai đó đã đắp chăn cho nàng thật chu đáo, nhưng thân mình thì không một mảnh vải. nghe tiếng nàng trở mình trên giường, Kha ngồi trên một chiếc ghế gần đó đã bước lại và ngồi lên giường cạnh nàng.

Chuyện xảy ra thật là tệ hại! Trong lúc nàng say, Kha đã đưa nàng về lại KS. Nàng đã phải làm nốt phần sau của cái mà Kha gọi là "hợp đồng làm việc" với một doanh nhân từ châu Âu đến. Đó là người đàn ông mà nàng đã có lần đi theo giúp việc như một thư ký riêng. Cũng có nhiều khả năng ông ấy là chủ nhân của cái thai trước đó của nàng. Trước khi về nước, ông ấy muốn có cơ hội gặp nàng và bên nàng một lần nữa, nên Kha đã bố trí nhờ nàng "giúp" như thế đấy!

– "Em làm tốt lắm! Hãy ở lại nghỉ ngơi nhé, về nhà giờ này thì em cũng chỉ có một mình thôi. Ở lại đây chốc nữa có nhân viên lên chăm sóc và mang thức ăn cho em. Tất cả giấy tờ mà em cần anh đều để cả trên bàn, em xem lại và mai đem về nhà. Như anh đã nói các khoản thanh toán sẽ chuyển khoản cho em sau Tết. Nhưng có một khoản quà nho nhỏ, Henry (tên người khách Âu) có gửi cho em đây và nhờ anh chuyển lại giúp".

Kha lấy trong túi áo một phong bì, mở ra bên trong có một xấp ngoại tệ và đặt xuống giường cho nàng. "Henry cũng đã từng quen biết em rồi, chẳng phải người lạ đâu. Có điều vì em báo thôi việc sớm nên anh phải nhờ em giúp theo cách này. Đừng lo lắng quá! Henry rất tốt với em đó."

Kha cúi xuống vuốt má nàng "Em vẫn xinh trong lúc ngủ! Chúc mừng sinh nhật muộn nhé, cô gái!" Rồi anh ta đứng lên rời khỏi phòng.

Suốt mấy phút nghe Kha nói, người nàng cứng đờ, hai bàn tay nắm chặt mép chăn, kéo lên che kín tận cổ, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà, không phản ứng gì cả. "Ôi, Chúa ơi! Sao con lại như thế này? Sao con muốn ngưng, muốn trở về mà vẫn còn phải thế này?"

Nàng bật thốt ra thành những lời than vãn, rên rỉ, gập người lại và khóc nức nở. Đó cũng chính là công việc sau cùng mà nàng phải làm để "hoàn tất hợp đồng" với Kha. Cái giá phải trả thật là đắt để nàng có thể giữ gìn và bảo vệ cho lợi ích kinh doanh của gia đình là thế...

Nàng lặng lẽ rời khách sạn khi trời còn tờ mờ chưa sáng hẳn, cốt để không đánh động thêm sự chú ý của nhân viên trực. Gọi taxi không về nhà ngay, mà đi một vòng quanh thành phố, trước khi ghé vào một nhà thờ lớn, nơi mà nàng vẫn thường đi lễ cùng chồng trước đây, cũng là nơi mà lần đầu tiên nàng gặp và quen biết với anh. Ngày tết nên nhà thờ cũng rất vắng...

Mệt mỏi, thẫn thờ, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn tĩnh. "Cứ xem chuyện đêm qua như là một việc làm để kết thúc duyên nợ với chuyện kinh doanh ghê tởm mà mình đã tự nguyện làm với Kha" – Nàng không biết nghĩ gì hơn là tự khuyên mình như thế. Nàng chỉ vào ngồi trong sân nhà thờ, cốt chỉ để thanh tịnh lại tâm hồn. Trong lòng ngổn ngang, trong trí thì miên man mơ và nhớ lại cái thuở ban đầu gặp Sơn, cũng tại đây, trong một hoàn cảnh cũng tệ hại như thế này, khi nàng còn là một cô gái mới vào đời làm việc. Bất giác nước mắt lại tự động tuôn trào không thể nào ngăn lại được...

Ai có thể sẽ lắng nghe nàng nói vào lúc này? Ai có thể hiểu được cái cách mà đã nàng đã làm để "giúp gia đình", mà đây lại là gia đình chồng? Liệu nàng có thể bình tâm trở về bên chồng mình khi sự thật kia vẫn cứ phải giấu giếm? Và nếu nàng thú tội thì chồng nàng liệu sẽ mở rộng vòng tay đón nàng được ư? Khi xung quanh không bạn bè, không người thân, ai sẽ giúp nàng? Chúa có lắng nghe nàng lúc này không, hay Người đang nguyền rủa nàng, bỏ rơi nàng?

Giờ đây nàng đã được giải thoát khỏi công việc với Kha, giải thoát khỏi chuyện tình ngẫu hứng, ngắn ngủi với Thắng, giải thoát khỏi những trói buộc thể xác với Henry và bao người đàn ông mà nàng phải qua tay... Nhưng sự 'giải thoát" ấy giúp gì được cho nàng lúc này? Nàng đã làm xong nghĩa vụ với gia đình, với cô chồng của nàng, giữ được những điều kiện sống tối thiểu lâu nay vốn có cho chồng nàng, cho nàng và cho con nàng sau này. Nhưng những thành quả ấy có ai ghi nhận? Nàng sẽ tiếp tục sống như thế nào để đối diện với chồng, với con, và quan trọng hơn cả là đối diện với chính mình trong những ngày tới?

Cái kết của người vợ ngoan phần 15

Cái kết của người vợ ngoan phần 15

Nàng thấy bế tắc và không tìm được câu trả lời! Nếu như trong lần đầu tiên đến sân nhà thờ này, sự xuất hiện của Sơn, chồng nàng, đã là một phép mầu tuyệt vời cho đời nàng, thì hôm nay, liệu có một phép mầu nào tương tự như thế sẽ xảy ra không? Có lẽ không!

Nàng suy nghĩ mông lung khi quỳ gối tĩnh tâm trước tượng Đức Mẹ, một chỗ hơi khuất trong sân nhà thờ. Cho đến khi nắng lên dần và có nhiều người hơn đi vào nhà thờ. Nàng đứng lên chỉnh lại trang phục, soi lại gương mặt mình trong chiếc gương nhỏ rồi bước đi nhẹ nhàng trong khoảng sân rộng. Một cặp đôi trẻ trung nắm tay nhau bước vào cổng, họ đang tình tứ nói chuyện với nhau và rồi cũng đứng trước tượng Đức Mẹ, đúng nơi mà nàng đứng lúc nãy, chắp tay yên lặng...

Không khí nhẹ nhàng buổi sáng trong sân nhà thờ khiến nàng phần nào vơi đi những cảm giác nặng lòng và cũng cảm thấy có chút thanh thản. Rồi nàng ra lề đường vẫy tay gọi một chiếc taxi để về nhà, trong lòng có một quyết định...

Nàng trở về nhà trong tâm trạng phần nào nguôi ngoai. Trong đầu nàng, ý nghĩ rời khỏi công việc với Kha đã rất rõ ràng. Nàng cũng dự định sẽ đi về quê chồng trong vài ngày rồi sau Tết sẽ quay về tiếp tục trông coi cửa hiệu cho bà Phương. Nàng hy vọng khi rời xa thành phố, gặp lại bé con, nàng sẽ trở nên ổn định hơn. Vé xe đã đặt mua và sáng mồng Năm tết nàng sẽ rời thành phố.

Tuy nhiên, nàng thấy mình cần phải nói chuyện chính thức với Thắng, người trưởng quản lý KS mà nàng làm việc dưới quyền. Ngoài ra, nàng và Thắng cũng cần nói chuyện chính thức với nhau sau khi cả hai đã trở nên quá thân mật trong thời gian vừa qua. Nàng liên hệ điện thoại và hẹn đợi gặp Thắng ở phòng làm việc của Thắng trong KS. Chỉ đợi khoảng 15 phút thôi thì Thắng đến. Vừa gặp nàng, anh đã cười chào và hỏi thăm nàng vui Tết ra sao. Nàng mỉm cười nói "Em một mình ở đây, chỉ biết công việc cho qua mấy ngày xuân thôi ạ". Vẫn biết những chào hỏi như thế chỉ như là thủ tục, chứ Thắng cũng hiểu hoàn cảnh của nàng cũng không vui vẻ gì.

Ngập ngừng một chút, nàng nhẹ nhàng nói với Thắng: "Em thật sự cảm ơn anh về những gì anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua. Anh giúp em hiểu hơn về công việc ở KS và nâng đỡ em rất nhiều khi em gặp điều không may."

Nàng e dè nhìn Thắng xem xét thái độ của anh khi nghe nàng nói. Nhận thấy anh vẫn chân thành lắng nghe nên nàng nói tiếp: "Những gì mà em bày tỏ với anh là lòng chân thành của em. Thực sự em không thể kiềm nén tình cảm của mình vào những lúc ấy... Chỉ mong là anh không xem đó là những hành vi nông nỗi và mong rằng... anh không xem thường em..."

Nàng ấp úng trong khi cố gắng tìm lời để nói với Thắng, "Em không muốn trói buộc trách nhiệm của anh với em đâu. Em còn gia đình, xin anh hiểu cho! Anh không phải chịu trách nhiệm gì với em cả, mà trái lại, em chịu ơn giúp của anh rất nhiều trong thời gian qua. Vậy nên... anh và em sẽ vẫn coi nhau như những người bạn thân và tốt với nhau, anh nhé!"

Nàng cúi đầu khi nói những câu sau cùng. Rối ngước lên nhìn Thắng. Nhìn gương mặt đầy vẻ xúc động và lúng túng của nàng, Thắng cũng bối rối. Anh nhích lại gần nàng, đưa hai bàn tay ôm nắm lấy hai bàn tay của nàng, rồi nói: "Chính anh mới cần cám ơn em! Anh cảm thấy mình vẫn còn có trách nhiệm với em. Nhưng vì em đã nói thế nên anh hiểu là anh không có quyền làm phiền cuộc sống của em nữa. Anh đã phạm tội với Sơn, chồng em. Và... anh thật sự xin lỗi đã không giữ mình với em trong những lúc như thế..."

Thắng cúi xuống hôn lên hai bàn tay nàng, rồi áp hai bàn tay nàng vào đôi má của anh, để như thế trong khoảng vài giây rồi buông nàng nàng ra, trở về chỗ ngồi cũ của mình. Nàng cảm thấy đôi gò má mình nóng bừng, và để yên cho Thắng cầm tay mình. Lát sau, khi cả hai đã bình tĩnh trở lại, nàng bắt đầu nói với Thắng về ý định rời khỏi KS.

.....................

Thắng hiểu quyết định của nàng. Anh nói "Làm nghề như em rất dễ bị sa vào các cạm bẫy. Anh cũng thấy em quá cả tin và người khác rất dễ khai thác các điểm yếu của em để lợi dụng. Cách thức giúp gia đình kiểu em đang làm thật là phiêu lưu. Liệu khi Sơn và cô Phương biết chuyện thì sẽ ra sao, họ sẽ đối xử với em như thế nào?"

Nàng cúi đầu khẽ nói "Dạ, em biết". Thắng tiếp: "Anh không khơi chuyện buồn ra đây nữa đâu. Anh tin em biết mình làm gì mà! Nhưng có chuyện này..."

Nàng ngẩng lên nhìn Thắng "Chuyện gì ạ?"

Thắng im lặng một lúc rồi tiếp tục "Anh định không nói, nhưng... anh nghĩ sau cùng rồi em cũng biết thôi. Chuyện là thế này... nó có liên quan đến Henry..."

Nàng giật mình, "Sao ạ?"

"Henry đã ở với em hôm mồng 3 phải không?" Câu hỏi của Thắng khiến nàng tái mặt. "Nhiều nhân viên ở đây xôn xao bàn tán việc em đi cùng với Kha rồi trở về KS trong tình trạng say. Sau đó, em ở lại KS cho đến sáng sớm nay (mồng 4) mới rời KS về nhà. Anh cũng có mặt đêm qua ở đây. Sáng ra, anh thức dậy có hỏi qua các nhân viên thì em đã đi. Rồi trưa nay, Henry đã gặp anh..."

Nàng cứng đờ cả người, hổ thẹn không dám nhìn Thắng. "Em xin lỗi anh... Em tệ lắm phải không?". Nước mắt lại trào ra không ngăn được. Thắng đưa khăn cho nàng, đặt tay lên vai nàng nói tiếp: "Anh không có ý phê bình chuyện của em. Chỉ là trong chuyện này anh không giúp được gì. Anh chỉ muốn nói với em về Henry".

"Henry sao ạ?". nàng hỏi.

"Anh ta ngỏ ý với anh, làm sao tìm cách nói chuyện với em... rằng anh ta muốn cưới em... làm vợ... Anh ta muốn đưa em về nước cùng anh ta..."

Ôi trời, có chuyện đó sao? Nàng cảm thấy choáng váng khi nghe Thắng nói. Quả thật Henry đối với nàng khá lịch thiệp. Khi nàng giúp việc cho Henry, anh ta luôn nói "cám ơn", luôn đối xử với nàng như một quý ông lịch lãm đối với một "SENORITA" (Henry giải thích đó là một quý cô tiểu thư chưa chồng). Henry đã từng khiến nàng phải choáng váng khi anh ta ôm hôn nàng bằng một cái hôn sâu "kiểu Pháp" và rồi đã quan hệ cùng nàng nhiều lần trong chuyến đi công tác mà nàng cùng đi theo anh ta. Vừa ở tuổi tròn 40, Henry có phong độ của một người đàn ông thành đạt về sự nghiệp lẫn sự chín muồi trong biểu lộ tình yêu. Nàng từng cảm thấy anh ta yêu nàng và vẫn chưa hề biết rằng nàng đã có gia đình.

Thắng cho biết tiếp rằng Henry có vẻ rất thành khẩn khi nhờ Thắng giúp vì anh ta không muốn thông qua Kha, người chỉ giới thiệu nàng cho anh ta vì lý do công việc, còn Thắng thì khác. Khi nhờ Thắng, Henry muốn bày tỏ với nàng một cách thức khác trong việc thiết lập quan hệ: một sự tỏ tình thật sự, ít nhất anh ta cũng đã suy xét kỹ về nàng sau khi đã có quan hệ thân mật với nàng trong một thời gian.

Thắng cho biết tiếp: "Henry xin lỗi em về đêm qua. Hình như em say nhiều lắm thì phải? Anh ta nói ban đầu khi vào phòng, dường như Kha đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Xin lỗi anh kể điều này vì nghe Henry nói, là lúc anh ta vào phòng, anh ta thấy em đã ngủ trên giường, em không mặc gì mà chỉ đắp một chiếc chăn thôi..."

Thắng dừng lại khi thấy nàng bật khóc và đứng dậy. Anh nắm tay nàng giữ lại "Anh không định làm em buồn, nhưng vì Henry muốn xin lỗi em khi anh ta làm chuyện đó lúc em ngủ. Khi anh ta gọi em dậy hình như em đã có thức một hồi và có những đáp ứng với anh ta nên anh ta đã tiếp tục. Anh ta có vẻ không hài lòng với Kha lắm khi để em ngủ như vậy! Henry muốn em gặp anh ta và nếu có thể được em đồng ý gặp vào chiều nay thì anh sẽ báo lại cho anh ta biết".

Thắng tiếp: "Anh đã báo cho Henry biết em đã có gia đình rồi. Henry rất ngạc nhiên và tỏ vẻ rất bối rối. Anh ta nói nếu biết thế thì anh ta sẽ không làm chuyện đó với em khi em giúp việc cho anh ta. Ở châu Âu có thể đó là chuyện thường tình, nhưng Henry biết ở nước mình thì cái đó là điều tệ lắm. Anh ta nói với anh là anh ta rất tiếc đã làm điều đó với em."

– "Vậy à? Thế sau khi nghe như vậy thì Henry có còn muốn gặp em nữa không? Ban đầu anh ta muốn cưới em làm vợ à?" Nàgn cười và hỏi trong nước mắt.

– "Là anh cũng muốn em gặp anh ấy. Vì sao? Em à, hãy thực tế một chút thế này nhé: trường hợp nếu... Anh xin lỗi khi nói điều này: nếu vì lý do gì đó mà em không thể tiếp tục sống cùng Sơn nữa, em hãy nghĩ đến Henry... Anh ấy có thể là chỗ dựa tốt cho em đó. Anh không suy nghĩ và quyết định giùm em đâu, nhưng anh bắt đầu hình dung ra cái khó sắp tới của em khi phải trở về sống và đối diện với chồng và những người thân trong gia đình chồng em".

Nàng ngây người ra khi nghe ý kiến đó của Thắng. Nàng như chao đảo, trí không của nàng như tắt lịm dần, và bên tai không còn nghe thấy gì thêm nữa mặc dù dường như Thắng vẫn tiếp tục nói...

Những người đàn ông không phải chồng nàng cừ luân phiên hết người này đến người kia tạo ra những sợi dây trói buộc nàng với họ. Khi nàng tháo gỡ xong người này thì người khác lại trói buộc nàng trở lại. "Sao cuộc đời cứ làm khó mình thế này?"

Thắng nói khẽ "Dường như... cái thai của em... là của Henry phải không? Dường như anh ta đã biết chuyện!"

Nàng như hồi tỉnh lại khi nghe Thắng hỏi. Ôi trời, nàng cũng nghi ngờ là của Henry thôi, vì giai đoạn đó, chỉ có anh ấy là đã có lúc quan hệ mà nàng không phòng bị gì cả. Nàng ấp úng "Em không biết nữa, nhưng có lẽ thế! Anh cũng đừng hỏi nữa! Em thấy khó chịu lắm!", nàng rên rỉ van nài: "Thắng à! Em xin anh giữ kín chuyện này cho em nhé! Em chết mất nếu..."

"Uhm! Anh không nói gì nữa đâu! Để anh đưa em về nhé! Công việc ở đây anh sẽ lo liệu! Mọi chuyện anh đã kể cho em nghe rồi, còn quyết định ra sao thì tùy nơi em, anh không dám có ý gì thêm. Anh sẽ chờ cho đến cuối giờ chiều, có gì em báo cho biết. Còn không thì Henry chắc cũng sẽ hiểu thôi. Vậy nhé!"

Nàng cảm ơn Thắng, nhưng nàng muốn tự về nhà.

Nàng gọi taxi đến KS và giờ cũng đi taxi về nhà, vì thấy mình không được tỉnh trí để tự lái xe. Nàng không thiết đến chuyện ăn uống nữa, chỉ muốn vê nhà và tịnh tâm lại thôi. Nhưng rồi những ý nghĩ vẩn vơ lại đến. Lời Thắng nói không phải là không có lý và Thắng đã khiến nàng nhận ra rõ hơn thứ thực tế phũ phàng mà nàng đang đối diện. Nàng không tự tin lắm về khả năng mình sẽ cử xử một cách bình tĩnh khi đối diện lại với chồng mình sau này, vì nàng chưa bao giờ có thể dối anh một điều gì cả từ trước đến nay. Đứng trước chồng, nàng luôn thấy mình nhỏ nhoi và luôn phải bộc bạch một cáchbản thân mình một cách chân thật.

Nàng vào phòng mình, không thay trang phục, mà đến quỳ trước chiếc tượng Đức Mẹ đặt ở chiếc kệ nhỏ trên tường. "Mẹ ơi! Hãy giúp con với!"

Nàng có cảm giác mọi người trên đời đang xoi mói và chỉ trích nàng, từ những nhân viên ở công ty của Kha, những nhân viên ở KS nơi nàng làm việc, rồi cả Kha và những gã đàn ông lợi dụng nàng – Không, đúng ra là nàng tự nguyện làm việc cho họ, lợi dụng sự hào phóng của họ – và cả Thắng và Henry nữa, những người hiếm hoi vào lúc ấy còn có chút lưu tâm đến nàng thì cũng có vẻ đang thương hại nàng, và biết đâu trong lòng họ cũng coi khinh những việc nàng làm. Cô chồng nàng ngã bệnh thật không đúng lúc! Và chồng nàng ở xa cũng chẳng thể giúp gì cho nàng vào lúc này! Ôi, nàng cảm thấy mình là kẻ đáng bị người đời ruồng bỏ, đáng bị coi khinh...

Nàng giận Thắng! Sao tự nhiên anh ta lại nói ra chuyện của Henry? Lẽ nào nàng có thể rời bỏ chồng mình đi theo anh Tây kia để tìm chỗ dựa sau khi làm bao điều tội lỗi? Rồi nàng tự giận mình vì đã dại dột đi tìm Thắng hôm nay để nói chuyện! Nàng tự giận mình đã để Kha lội cuốn mình vào bao nhiều chuyện kinh doanh ghê tởm! Nàng tự giận vì mình đã quá cả tin, bao đồng, tự ý quyết định làm "chuyện tốt", "chuyện hay" cho gia đình! Nàng tự giận mình vì đã đánh mất đi con người của chính mình, mất đi cái nhân phẩm làm vợ, làm mẹ...

Suốt đêm nàng quỳ bên tượng Đức Mẹ, tự trách bản thân và mong có thể sám hối, có thể cải sửa, có thể rửa sạch những hoen ố trong tâm hồn, dẫu nàng thừa biết rằng chuyện nàng làm thì đã làm rồi và không gì có thể thay đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: