
Chương 21 : Nữ sát thủ Tình Nhi ??
Tử Kiều đột nhiên biến mất làm anh nhớ lại cảm giác bốn năm trước Tình Nhi cũng đã bỏ đi âm thầm như vậy . Nghĩ đến đấy anh không kìm chế được cảm xúc mà muốn bóp chết cô . Trình Nhật Thiên liên tục dùng sức bóp chặt . Tử Kiều cũng không còn đủ sức kháng cự , hai tay cô cố nắm lấy bàn tay đang siết chặt trên cổ . Đến khi hơi thở cô dần yếu Trình Nhật Thiên mới buông tay ra khiến cô ho sặc sụa .
- Nói cho tôi biết cô đi đâu ?
Trình Nhật Thiên ánh mắt tựa tia lửa nóng bức nhìn cô gằng hỏi .
- Tôi .. tôi về cô nhi viện .
Tử Kiều khó khăn trả lời . Trình Nhật Thiên nghe cô trả lời mà bất giác cười lớn .
- Cô tưởng tôi là con nít sao ? Được ! Cô đã không muốn nói thì tôi không ép . Cô ra ngoài cho tôi .
Hắn đã sớm cho người điều tra cô đã đi đâu , không ngờ biết được cô đã đến căn cứ của họ, chỉ là nơi đó phòng vệ xung quanh kĩ lưỡng nên người của anh không điều tra được cô đến làm gì . Tử Kiều như nhớ ra chuyện gì liền nói .
- Tại sao anh lại phạt bọn họ ? Họ không có lỗi , muốn đánh muốn phạt anh cứ nhắm vào tôi , tùy anh xử lí .
- Hơ , bây giờ tôi muốn phạt ai phải hỏi qua ý cô sao ?
- Chỉ là tôi không muốn người vô tội phải bị vạ lây . Tôi làm sai tôi chịu phạt . Những người khác xin chủ tịch Trình anh tha cho họ .
- Cô lấy tư cách gì cầu xin tôi ?
- Tôi không có tư cách , nhưng có quyền nói ra suy nghĩ .
Trình Nhật Thiên vỗ tay khanh khách .
- Gan dạ lắm ! Hạ Tử Kiều , hình như cô vẫn chưa biết hết về Trình Nhật Thiên này nên còn mạnh miệng lắm . Nếu cô muốn chịu phạt thay họ , để xem cô có bản lĩnh không đã .
- Chỉ cần anh tha cho họ thì xử phạt tôi thế nào cứ tùy ý anh .
Anh nhìn cô bằng ánh khó hiểu . Tính cách cô rất giống Tình Nhi , không sợ trời không sợ đất , cũng không nghe theo ai hay khuất phục ai . Điều này khiến anh càng thêm tức giận . Nếu cô đã quyết chọn con đường đối nghịch với Trình Nhật Thiên thì cũng đừng trách anh ta tàn nhẫn .
- Được thôi ! Sau buổi tiệc tối nay tôi sẽ cho cô biết hình phạt của Trình Nhật Thiên tôi .
- Cảm ơn chủ tịch Trình đã rộng lượng .
Tử Kiều không nói thêm gì liền đi ra ngoài . Về phòng mình , vừa tới cửa dì Dương đã gọi cô , vừa nói vừa nhìn sang phòng Trình Nhật Thiên .
- Tử Kiều ! Con không sao chứ ?
Tử Kiều cố nặn một nụ cười gượng gạo .
- Con không sao !
Nhìn thấy dấu tay ửng đỏ còn in trên cổ trắng ngần của cô mà dì xót xa .
- Cậu chủ ra tay với con nặng vậy sao ? Vết thương con lại chảy máu rồi . Vào phòng đi dì thoa thuốc cho con .
- Không sao đâu dì . Dì và mọi người nghỉ ngơi đi . Anh ta đã cho phép rồi .
Dì Dương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ . Bởi lẽ dễ dàng tha cho mọi người như vậy hình như không phải là Trình Nhật Thiên mà bà biết .
- Con nói thật cho dì biết , tại sao cậu chủ lại tha cho mọi người . Con không được nói dối .
Tử Kiều biết bà đang nghi ngờ , đành miễn cưỡng nói dối .
- Anh ta chỉ muốn con tham gia tiệc tối nay thôi . Với lại xét thấy con thành tâm nhận lỗi nên đã nguôi giận mà tha cho mọi người .
Để tránh dì Dương tiếp tục gặng hỏi ,, Tử Kiều nhanh chóng nói .
- Dì yên tâm , anh ta không làm gì con đâu . Con về phòng trước . Dì xuống nghỉ ngơi đi .
Dứt lời cô cũng nhanh tay mở cửa phòng bước vào trong đóng cửa lại . Cánh cửa vừa khép cũng là lúc cô trượt dài xuống đất , tựa lưng vào cánh cửa mà mặt mày nhăn nhó đến khó coi . Cả người như chẳng còn sức trụ vững . Lúc nãy cô chỉ sợ cô sẽ ngã gục trước mặt dì Dương sẽ khiến dì lo lắng . Tử Kiều cố lê vào phòng tắm . Cởi bỏ bộ quần áo trên người , nhìn thấy vết thương sâu hóm trên eo đang nhói lên từng cơn . Cô mở vòi nước ấm dội lên người . Nước ấm làm vết thương đau rát đến khó chịu . Nhớ thái độ của anh ta lúc nãy chắc lại nhớ đến cô Tình Nhi gì đó rồi . Tắt vòi nước cô với chiếc điện thoại gọi cho Lý Trọng Minh . Rất nhanh Trọng Minh đã bắt máy .
- Tử Kiều ! Em sao rồi ?
- Em không sao ! Em nhờ anh một chuyện . Chuyện này anh không được tiét lộ cho ba biết .
- Được ! Là chuyện gì em nói đi .
- Em muốn biết về Tình Nhi , bạn học bốn năm trước của Trình Nhật Thiên .
Lý Trọng Minh nghi ngờ
- Em cần biết về cô ta làm gì ?
Sớm biết Trọng Minh sẽ nghi ngờ , cô liền nói .
- Em cần biết điều đó để dễ dàng hành động hơn . Vì anh ta cứ nghĩ em và Tình Nhi giống nhau nên đối xử với em rất khác . Em muốn lợi dụng điều đó .
- Em nói thật không ?
- Anh nghi ngờ em sao ?
Lý Trọng Minh im lặng hồi lâu .
- Được ! Anh giúp em . Nhưng không làm ngay được . Tối anh sẽ gửi tin cho em .
- Được ! Em cảm ơn anh trước .
- Đừng khách sáo . Em nhanh chóng làm xong nhiệm vụ là được . Em nghỉ ngơi đi .
Cúp máy Lý Trọng Minh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ .
" Tử Kiều ! Em có thật chỉ đơn giản muốn dễ dàng hành động không ? "
Tử Kiều thay quần áo rồi ra ngoài . Kéo học tủ trên đầu giường lấy lọ thuốc PRSL của Tô Lâm , cô nhẹ nhàng bôi thuốc rồi nằm xuống . Đau đớn cùng mệt mỏi làm cô thiếp mắt đi .
Tiếng gõ cửa làm cô tỉnh giấc , không biết cô đã ngủ bao lâu . Chỉ biết khi mở mắt trời đã chuyển một màu đen . Cô mệt mỏi ra mở cửa , bên ngoài là dì Dương cùng hai người khác . Dì Dương nhìn thấy cô , giọng điệu trìu mến .
- Con dậy rồi sao ? Dì có nấu cho con chút cháo , con ăn đi cho nóng .
- Dạ dì vào trong đi . Còn đây là ...
Ánh mắt cô hướng về hai người đằng sau dì Dương giọng ngờ vực . Dì Dương hiểu ý liền nói .
- Đây là hai người cậu chủ gọi tới chuẩn bị cho con .
- Cho con ?
Hai người đằng sau cười chào hỏi .
- Chào cô Hạ ! Tôi là Thục Sâm là nhà tạo mẫu , còn đây là Nhã Khả nhà thiết kế .
Tử Kiều tuy cũng chưa hiểu được dụng ý của anh nhưng vẫn lịch sự mời họ vào phòng . Dì Dương đặt bát cháo xuống bàn sofa .
- Tử Kiều ! Con qua đây ăn chút đi kẻo cháo nguội lại không ngon .
Cô e ngại nhìn sang hai người lạ đang ngồi đối diện . Hiểu ý cô , Nhã Khả lên tiếng .
- Cô Hạ ! Cô cứ tự nhiên , vẫn còn thời gian , chúng tôi sẽ đợi cô .
Dì Dương thấy cô vẫn ngồi yên không động muỗng liền với lấy bát cháo định đút cho cô . Tử Kiều liền ngăn .
- Dì Dương ! Để con tự ăn được rồi .
Thấy cô đã ngoan ngoãn ăn cháo , dì Dương cũng yên lòng ra ngoài làm việc . Tử Kiều vừa ăn vừa hỏi Thục Sâm và Nhã Khả đang chuẩn bị đồ đạc trên giường cô .
- Trình Nhật Thiên gọi hai cô đến đây làm gì ?
Thục Sâm nhanh nhảu trả lời .
- Cô Hạ ! Chủ tịch bảo hôm nay chủ tịch cùng cô sẽ dự tiệc , nên đặc biệt căn dặn chúng tôi đến để chuẩn bị cho cô .
Tử Kiều nghe xong suýt chút nữa là phun ngụm cháo . Cô lấy khăn giấy lau miệng mà trố mắt nhìn hai người họ .
- Cô nói sao ? Là Trình Nhật Thiên gọi các cô đến chuẩn bị cho tôi ?
Lần này Nhã Khả lại lên tiếng .
- Đúng vậy cô Hạ ! Chủ tịch rất có lòng nha . Bảo tôi chuẩn bị cho cô một bộ váy dạ hội mới nhất mà tôi vừa thiết kế , vẫn chưa được trình làng đó .
- Sướng nhất là cô Hạ rồi .
Tử Kiều nghe xong liền bỏ dở bát cháo .
- Chắc là có hiểu lầm gì rồi .
Nói rồi cô nhanh chóng sang phòng Trình Nhật Thiên . Gõ hồi cửa anh ta vẫn im lặng , cô đành mở cửa bước vào . Vừa vào trong hình ảnh anh ngay lập tức nằm gọn trong tầm mắt cô . Anh mới bước ra từ phòng tắm . Trên người chỉ quấn ngang chiếc khăn nhỏ ở nơi cần che . Để lộ ra vòm ngực săn chắc , cùng cơ bụng 6 múi , làn da trắng như da con gái vậy , tóc mới được gội đang còn ương ướt , ngũ quan lại tinh xảo . Thoáng chốc cô không kịp phản ứng mà ngây người tại chỗ , khuôn mặt ửng hồng .
- Cô nhìn đủ chưa ?
Nghe anh hỏi cô mới hoàn hồn lại quay mặt ra đằng sau .
- Tôi .. tôi định tìm anh để nói , tôi không cần người tạo hình và trang phục dạ hội gì cả . Anh .. anh bảo họ về đi .
Trình Nhật Thiên nhìn cô e ngại như thế bèn đi lại phía cô . Đứng sát sau lưng cô , dùng giọng nhẹ nhàng phả hơi thở vào cổ cô .
- Sang phòng tôi không thèm gõ cửa mà xông vào chỉ để nói như vậy thôi sao ?
Cảm nhận hơi thở anh đang rất gần làm tim cô nhảy loạn xạ .
- Tôi .. tôi có gõ cửa nhưng mà .. anh .. anh mặc quần áo vào rồi chúng ta nói chuyện .
- Ở đây là phòng tôi , cô có quyền ra lệnh sao ?
- Tùy anh ! Tóm lại tôi cứ như thế này đến đó là được . Tôi không cần họ .
- Không phải cô muốn là được . Bữa tiệc hôm nay rất nhiều nhân vật lớn đều sẽ tới . Tôi không muốn mất mặt vì cô , vì tối nay cô là vệ sĩ riêng cũng là bạn gái tôi .
- Cái gì ?
Tử Kiều bất ngờ quay mặt lại , mặt đối mặt với anh . Hóa ra nãy giờ anh khom người để nói chuyện với cô nên cô mới cảm nhận hơi thở của anh gần đến như vậy . Có lẽ bị ánh mắt anh làm cô giật mình , một lần nữa cô quay lưng lại với anh . Trình Nhật Thiên cười nửa miệng nói .
- Tôi đã nói xong , cô quay về chuẩn bị cho tốt . Tôi không cần biết hiện giờ cô có đủ sức bảo vệ tôi hay không . Nhưng tôi đã đuổi hết tất cả vệ sĩ xung quanh . Từ giờ chỉ có cô bảo vệ tôi . Cho nên tôi hi vọng cô biết mình nên làm gì . Sắp đến giờ rồi , cô nhanh một chút . Tôi xuống phòng khách đợi cô .
- Tôi .. tôi ..
Không cho cô nói thêm , Trình Nhật Thiên trực tiếp đẩy cô ra ngoài đóng cửa lại . Tử Kiều bất lực quay về phòng thì thấy Nhã Khả đã treo chiếc váy lên . Chiếc váy màu trắng có vài điểm nhấn là ánh kim lấp lánh , thắt éo còn đính một viên kim cương trong suốt . Bên cạnh Nhã Khả , Thục Sâm cũng đã chuẩn bị xong . Nhìn thấy cô , Thục Sâm nói .
- Cô Hạ , sắp đến giờ rồi , mời cô .
Tử Kiều từ nhỏ đã chỉ có một loại trang phục và một tông màu . Vì vậy đối với loại váy như vậy thật sự không quen . Nếu có việc cần hành động cũng rất khó dùng võ . Nhưng không thể nào làm khác hơn . Sau một hồi lâu cả hai người họ người trang điểm làm tóc , kẻ thay đồ mang giày cao giúp cô . Cô nhìn mình trong gương như không phải là mình nữa .
Cô bước xuống phòng khách , Trình Nhật Thiên nghe tiếng giày liền ngẩng lên nhìn . Bỗng cô khiến anh đứng hình mất mấy giây . Mái tóc cô uốn xoăn buột cao , chỉ thả hai lọn tóc xoăn ôm lấy gương mặt thanh thoát . Cô đang mặc trên người bộ váy bó sát thân trên , phần trễ vai bằng vải lưới , khoe bờ vai trắng nõn . Phía sau khoe hẳn tấm lưng trắng mịn màng . Thân dưới xếp ly nhẹ bồng bềnh , đường cắt xẻ táo bạo một bên đùi , khiến người nhìn thấp thoáng thấy đôi chân dài quyến rũ . Kết hợp đôi giày cao gót ánh kim tạo nên tổng thể vừa nhã nhặn lại sang trọng . Trình Nhật Thiên nhìn hình ảnh lung linh trước mắt mà thầm nghĩ .
" Nếu không phải cô cùng loại người với Tình Nhi chắc có lẽ tôi sẽ yêu cô ."
Tự trấn tĩnh mình anh vội đứng dậy hướng ra cửa nói .
- Tối nay tôi lái xe .
Tử Kiều thấy bóng Trình Nhật Thiên đi khuất mới hơi nhăn mặt do mặc áo bó sát vào vết thương trên eo khiến cô đến thở cũng thấy đau . Nhã Khả thấy nét mặt cô không tốt liền hỏi .
- Cô Hạ ! Bộ váy này có chỗ nào làm cô khó chịu sao ?
- À không ! Chỉ là tôi thấy không quen thôi . Hai cô xong việc rồi về trước đi . Tôi trở lại phòng lấy chút đồ .
- Được vậy chúc cô Hạ cùng chủ tịch Trình có buổi tối vui vẻ . Chúng tôi về đây , tạm biệt cô Hạ .
Tử Kiều gật đầu chào rồi lấy điện thoại trong ví gọi cho Trình Nhật Thiên .
- Chủ tịch Trình phiền anh đợi tôi một lát , tôi quay lại phòng lấy chút đồ sẽ ra ngay .
- Được !
Là giọng nói cứng ngắc của Trình Nhật Thiên . Cô không quan tâm nữa mà cố quay trở lên tầng hai . Đi tới phòng làm việc Trình Nhật Thiên , cô lấy ra dụng cụ mở cửa trong ví mở khóa rồi nhẹ nhàng bước vào trong . Không mở đèn , cô nhìn một lượt xung quanh không có camera . Cô bắt đầu tìm tài liệu dự án phía Nam trên kệ sách không có , trên bàn làm việc không có . Đang suy nghĩ có thể ở đâu cô chợt thấy dưới bàn làm việc có một két sắt nhỏ
" Chắc những tài liệu quan trọng anh ta cất trong tủ này "
Nghĩ vậy , cô bèn đi lại lần tìm cách mở khóa két sắt kia . Không lâu sau đó cánh cửa tủ cũng bật mở . Quả nhiên trong này có vài tập tài liệu . Tài liệu cô cần nằm trên mặt nên cô dễ dàng lấy đi . Chuẩn bị đóng cửa tủ cô lại phát hiện tập tài liệu tiếp theo bên ngoài đề tên
" Nữ sát thủ TÌNH NHI "
- Tình Nhi ?? Sát thủ sao ??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro