Chương 2
"Tụi bây muốn gì thì tính với tao này. Không được tìm nó nữa, đừng quên tao còn đại ca khu 10 chống lưng, dám len phén qua khu 10 làm gì nó thì coi chừng bỏ xác bên kia, nghe chưa."
Anh sau khi chắc chắn hắn không quay lại, mới yên lòng thở ra, xoay người đối mặt bọn chúng, ánh mắt trở nên rét lạnh dị thường, cũng ẩn chứa niềm đau thương không rõ tên.
Nắm tay siết chặc, chuẩn bị chiến một trận sống chết "Giờ tụi bây muốn chơi kiểu gì, hội đồng tao cũng chấp, lên đi!"
"Chờ đã nào, mày làm gì vội thế, muốn chết thì cũng phải từ từ chứ. Chỉ là... tao giờ lại không muốn đánh mày nữa." Tên cầm đầu lên tiếng, ngăn lại ý định liều chết của anh. Mọi người đều ngẩn ra, có lộn không vậy, không đánh đấm gì, vậy ngươi đuổi ta bắt hoành tráng cả nửa ngày làm gì, có một tên không kìm được khó hiểu mà hỏi lại "Anh thật sự tính tha cho thằng này hả? Ít nhất cũng phải dần một trận xả tức chứ!"
Tên cầm đầu không nhìn tên vừa nói, chỉ cười cười nhìn anh đầy thâm ý, trong lòng anh bỗng nổi lên một dự cảm không lành. "Nó làm xổng con mồi của tao, mày nghĩ tao tha nó đc sao? Bất quá... mày nhìn nó xem, da trắng, mặt đẹp, dáng người lại tốt, đánh thì phí quá đúng không? Chi bằng xả tức bằng cách khác, tao cũng muốn xem thử thằng nhãi này ra sao mà thằng đại ca khu 10 lại chăm chút kỹ lưỡng vậy!"
"Anh hai, anh không được rồi nha, vậy mà cũng nghĩ ra, haha, bất quá... em thích!" Cả bọn phía sau như vừa được khai sáng, nhao nhao bàn luận, tiếng cười dâm ô vang vọng trong ngõ cụt. "Tụi bây còn chờ cái gì, chơi chết nó cho tao!"
"Ghê tởm!" Một cơn buồn nôn cuộn trào trong lòng ngực, anh chưa kịp phản ứng cả đám đã như sói rình mồi vây anh lại.
------00------
Hắn chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, xoay đầu nhìn lại phía cuối con hẻm đã mịt mờ không thấy được gì, trong lòng ngập tràn sự bất an. Cắn răng trấn định lại kích động, hắn cố chạy ra đường lớn, vẫy một chiếc taxi đến chốt an ninh gần nhất.
.....
Bước ra khỏi chốt an ninh, mặt hắn càng ngày càng đen, sự bất an đang mãnh liệt xâm chiếm tâm hồn hắn, cắn xé ý thức, làm hắn lại nhớ đến lời nói của hai người trực đêm bên trong chốt: "Chú mày về đi, coi như không nhìn thấy gì hết. Không ngại nói chú mày biết, 20 khu tự trị luôn có luật bất thành văn là muốn sống thì không can thiệp chuyện giang hồ, cứu anh chú mày, tụi tao không đủ sức. Mà dù có đủ sức, cũng đâu ngu gì chạy đến đó đắc tội tụi côn đồ. Chú mày đi cho tao nhờ, không đừng trách tao không khách khí."
Hắn nghiến răng âm thầm chửi rủa lại luật khốn kiếp, cùng đám cảnh sát bình hoa thời kì giới ngầm thịnh trị. Đang sốt ruột tìm cách khác, bỗng hắn chợt ý thức được một người có thể cứu anh hai, đúng, chỉ có người đó thôi! Tia hy vọng cuối cùng, dù sao cũng phải thử! Anh hai, ráng cầm cự một chút nữa thôi!
--------------------------------
Anh im lìm nằm đó, đôi mắt sắc lạnh ban đầu đã không còn, thay vào đó là sự đau thương tột độ, uất nghẹn, nhục nhã! Tầm mắt mông lung, nhập vào khoảng trời mênh mông vô định, đêm nay sao thật nhiều, thật sáng, nhưng sao không soi sáng được tình cảnh của anh lúc này... bọn người đó sao có thể làm vậy với anh... sao lại có thể với anh... có thể...
.....
Nếu là đánh nhau, anh chắc chắn có thể hạ được ít nhất hai tên, còn bảy tên khác, nhất định cũng không để chúng thoải mái. Nhưng chẳng lẽ ông trời thấy tình cảnh nghiệt ngã của anh còn chưa đủ? Trong lúc anh suy nghĩ, bọn chúng đã vây thành vòng tròn xung quanh anh. Một tên phấn khích tiến công trước, muốn khóa tay anh lại, những tên còn lại cũng ra tay theo. Anh nhanh nhạy tránh thoát, đáp trả lại bằng những đòn hiểm hóc. Chỉ là, chúng quá đông, lại chỉ muốn túm lấy anh không buông, nên thời gian dần qua, trong giây phân thần đuối sức, anh bị một tên từ phía sau kẹp cổ, thừa cơ hội hai tên khác cũng nhanh tay túm lấy tay anh. Trước khi hai chân cũng bị khóa nốt, anh kịp thời tung hai cú vào bụng hai tên trước mặt đang lơ là.
Nhưng như vậy thì sao? Cũng không thể thay đổi cục diện, anh vẫn bị chúng túm gọn, cố thế nào anh cũng không thể di chuyển được.
"Chú mày thật cho tụi tao ăn đủ khổ, giờ thì đền bù tổn thất đi!" Tên cầm đầu cười hả hê, tiến lại gần anh, tay thúc thật mạnh vào bụng anh. Một trận cuồn cuộn trong bụng, đau đến tái mặt, ánh mắt anh dần mơ hồ, ý thức dần không tỉnh táo.
Đặt anh xuống đất, cả bọn nhìn nhau, không ai bảo ai, cũng hiểu ý mà vây lại xé quần áo. Gập chân anh, dùng thắt lưng xiết chặt. Mạnh mẽ mở tách hai chân anh, lộ ra bộ vị trọng yếu. Tay chân bị túm chặt, cổ cũng bị một thắt lưng kéo lấy không thể bật dậy, anh trong kiệt sức cố gồng người, nhưng thật không may mắn, càng dùng sức, cả cơ thể anh càng dần rộ lên một màu hồng. Cả bọn nhìn chằm chằm, nuốt ực nước bọt.
Trước mắt lang sói, anh càng thêm phong tình mị hoặc, mỗi đường nét trên cơ thể tinh mỹ đến vi diệu, không mập không ốm, săn chắc mà không quá cơ bắp. Ngực phập phồng thở gấp, những giọt mồ hôi theo anh động đậy mà di chuyển, óng ánh trượt dài trên làn da trắng. Mồ hôi ướt đẫm da thịt, lại không mảnh vải che thân, trước gió đêm lạnh lẽo, anh run nhẹ từng đợt, hai điểm đỏ trước ngực cũng dần se lại, nhô cứng. Nơi tối mật phơi bày ra đó, cái miệng nhỏ phía sau cũng co lại, theo cử động lại mở ra. Một tuyệt tác tạo hóa cứ thế bị những ánh mắt ghê tởm nhìn xuyên thấu không chừa một điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro