chương 1
1
Một đêm trước khi Lục Trạch kết hôn, tôi đến nhà tang lễ lấy tro cốt của Ương Ương.
Ương Ương là con gái của tôi và Lục Trạch.
Nó mới mấy tháng tuổi, chỉ biết kêu "A nha nha nha".
Khi cười rộ lên, mắt con bé cong cong, sáng bóng.
Nhưng bây giờ lại biến thành một xớp tro cốt, nhốt trong cái hộp nho nhỏ này.
Khi tôi ôm hộp tro cốt của Ương Ương, Lục Trạch gọi điện thoại tới.
"Tô Mạt, ngày mai nhớ đến tham gia hôn lễ của tôi và A Dao."
"Tôi sẽ để trợ lý lái xe đón cô."
Anh luôn luôn như vậy, luôn nói với giọng điệu không thể từ chối này.
Tựa như khi đó hắn mạnh mẽ mang Ương Ương đi, sai người trông chừng tôi, ngữ khí lạnh như băng: "Tô Mạt, tôi phải cứu con của A Dao."
Trong lòng hắn chỉ quan tân đến đứa con của hắn và Sở Dao, và hắn hoàn toàn không để ý đến Ương Ương cũng là con gái của hắn.
Tôi hỏi anh ta: "Lục Trạch, anh có thể buông tha cho tôi không?"
Lục Trạch ở đầu kia không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng điện thoại cúp máy.
Tôi mang theo tro cốt của Ương Ương, đi tới bờ biển.
Nước biển lạnh lẽo từng tấc từng tấc không qua thân thể tôi.
Lúc này hệ thống im lặng đã lâu cũng xuất hiện, nó hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Kú chủ, người đây là đang muốn làm cái gì?"
"Yo, ngươi rốt cục đã trở về a hệ thống."
"Kí chủ, đã lúc này rồi người còn trêu chọc ta!" Thanh âm của hệ thống hổn hển truyền đến.
Nước biển ngập đến thắt lưng của tôi, bước chân của tôi dần dần không ổn định, nhưng vẫn ôm chặt lấy Ương Ương.
"Tôi muốn buông tay, hệ thống." Tôi nói với hệ thống.
Có lẽ nó nhìn thấy vẻ mặt quyết liệt của tôi, thở dài hỏi: "Ngươi thật sự đã quyết định rồi sao?"
Tôi gật đầu.
Nếu Lục Trạch không muốn buông tha cho tôi, vậy tôi sẽ tự mình buông tha cho mình.
Một lúc lâu sau, hệ thống lại khôi phục âm thanh máy móc lạnh lẽo ban đầu:
"Hướng dẫn thất bại, sắp tiến hành xóa bỏ."
Khi tiến hành xóa bỏ kết thúc, tôi bị nước biển nhấn chìm.
Ngoài cảm giác nghẹt thở, còn có đau nhức lấp đầy tứ chi của tôi.
Thì ra mặc kệ đã trải qua bao nhiêu lần bị xóa sổ, thì cảm giác bị xóa sổ vẫn thống khổ như vậy.
2
Đây là lần thứ bảy tôi bị xóa sổ.
Nhưng mà lần này là lần làm nhiệm vụ cuối cùng, nếu tôi bị xóa bỏ, chính là triệt để bị xóa bỏ.
Hình phạt của nhiệm vụ thất bại, chính là lấy hình thái linh hồn, mạnh mẽ ràng buộc bên cạnh đối tượng công lược, chứng kiến hắn và những người khác HE.
Ví dụ như bây giờ, một giây trước tôi còn ở trong nước biển thống khổ giãy dụa, một giây sau ta liền biến thành linh hồn, bị dẫn dắt đến bên cạnh Lục Trạch.
Sở Dao ôm con trai của cô, Còn Lục Trạch thì ở một bên nhìn hai mẹ con bọn họ, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Tiểu Dương ba tuổi, ngọt ngào gọi bọn họ "Ba mẹ".
Nhìn hình ảnh ấm áp của gia đình ba người họ, trái tim tôi không thể không đau đớn.
Tiểu Dương hiện giờ khỏe mạnh như vậy, mà con gái tôi Là Ương Ương lại vì cứu mạng hắn mà chết trên bàn phẫu thuật.
Hốc mắt tôi chua xót, nhưng không rơi lệ.
Làm thế nào linh hồn có thể khóc.
Lúc này Sở Dao hỏi hắn: "A Trạch, Ngày mai Tô Mạt cô ấy sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng ta sao?"
Lục Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, nói: "Yên tâm, anh sẽ để cô ấy tận mắt chứng kiến hạnh phúc của chúng ta."
Tôi nhìn họ một cách thờ ơ.
Ah, mục đích của anh đã đạt được, mặc dù cơ thể của tôi không thể xuất hiện tại đám cưới, linh hồn của tôi vẫn phải bị buộc phải tham dự.
3
Lần đầu tiên Lục Trạch phá lệ không ở lại chỗ ở của Sở Dao.
Từ sau khi Sở Dao mang theo Tiểu Dương xuất hiện, hắn thỉnh thoảng cả đêm không về nhà.
Về sau tôi mới biết được, thì ra hắn an bài chỗ ở cho mẹ con Sở Dao, hắn vẫn luôn chiếu cố bọn họ.
Đêm trước hôn lễ lại một mình lưu lại hai mẹ con bọn họ, cũng quá là kỳ quái.
Tôi theo Lục Trạch lên xe, anh ta một đường chạy nhanh, tuyến đường càng ngày càng quen thuộc.
Ồ, anh ta đang đi đến nơi tôi sống.
Nguyên bản nơi đó là phòng cưới tôi và Lục Trạch chuẩn bị, sau khi Sở Dao xuất hiện, nó trở thành nhà tù giam cầm tôi.
Dưới ánh đèn tắt, biểu tình của hắn tối tăm không rõ.
Anh ta đang nghĩ gì vậy?
Là suy nghĩ một lát nữa lại nên làm nhục tôi như thế nào?
Tôi đột nhiên tò mò, nếu anh ta biết tôi đã biến mất, tôi đã chết, khuôn mặt anh ta sẽ là biểu hiện gì.
Lục Trạch dừng ở cửa biệt thự vườn hoa.
Đang là mùa hoa, hoa nhài trồng đầy vườn đã nở rộ, hương thơm từng trận ập đến.
Đây là Lục Trạch tìm người trồng cho tôi, bởi vì tên tôi là "Mạt", và đây cũng là hoa mà tôi yêu thích nhất.
Cũng bởi vì hoa nhài, đại diện cho tình yêu kiên định.
Lục Trạch đã cầu hôn tôi trong bụi hoa nhài này.
Khi đó hắn nói: "A Mạt, gả cho anh nhé, anh sẽ cả đời đối tốt với em."
Tôi cảm động đến nỗi tôi đã rơi nước mắt và đưa tay ra để anh ta đeo nhẫn cho tôi.
Tôi nghĩ tôi và Lục Trạch sẽ luôn hạnh phúc.
Cho đến khi tôi đến bệnh viện khám thai, ở cửa nhìn thấy anh ta và mẹ con Sở Dao.
Vốn định kết hôn rồi lại có con, không biết có phải biện pháp nào xảy ra sơ suất hay không, tôi lại ngoài ý muốn mang thai.
Lục Trạch sau khi biết được tin tức vô cùng vui vẻ, dường như anh đã sớm đoán trước đứa nhỏ này sẽ đến.
Tôi rất ít khi thấy hắn có biểu tình lớn như vậy, còn ngây ngốc cho rằng hắn đây là lần đầu làm cha mừng rỡ.
Nhưng ngay cả khi tôi có thai, anh ấy cũng hiếm khi có thời gian với tôi, tôi chỉ nghĩ anh ấy bận rộn với công việc.
Lục Trạch mời dì Chu nuôi anh ta lớn đến chăm sóc tôi, mỗi lần khám thai đều là dì ấy đi cùng tôi.
Tôi liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Lục Trạch, chỉ là anh cẩn thận ôm lấy con của một người phụ nữ khác.
Dì Chu cũng nhìn thấy, dì đầu tiên là kinh ngạc một giây, sau đó lập tức an ủi tôi: "Thiếu phu nhân đừng lo lắng, hẳn là bằng hữu của thiếu gia."
Ta cúi đầu sờ bụng, trái tim lại từng chút từng chút lạnh.
Anh ấy không quan tâm đến con cái chúng tôi như vậy.
4
Hôm đó Lục Trạch ban đêm trở về, hỏi tôi khám thai thế nào.
Tôi nói bảo bối rất khỏe mạnh, anh kéo cà vạt chuẩn bị tắm rửa, tôi giữ chặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Lục Trạch, hôm nay anh đi đâu?"
Trên mặt Lục Trạch không có một tia bối rối, anh nhéo nhéo tay tôi, dùng giọng điệu ôn nhu trước sau như một của anh nói với tôi: "Hôm nay anh đi xã giao, trở về trễ, em đừng nghĩ nhiều."
Anh ta nói dối.
Ta buông tay ra, cố nén cảm giác choáng váng mùi nước hoa hồng phiêu tán trong ống tay áo hắn.
Nước mắt không thể không rơi xuống, anhthấy tôi khóc, hoảng loạn.
"A Mạt làm sao vậy?" Lục Trạch dùng ngón tay lau nước mắt của tôi, "Đều do anh, không có bên em đàng hoàng."
Tôi nhìn đôi mắt tràn đầy áy náy, thâm tình của anh, làm sao có thể là giả chứ.
Lúc Ương Ương sinh ra, Lục Trạch nhìn toàn bộ quá trìnhtôi sinh, so với tôi còn khẩn trương hơn.
Theo tiếng khóc lớn của Ương Ương, thần sắc căng thẳng của Lục Trạch rốt cục cũng thả lỏng, hắn nắm chặt tay ta: "A Mạt, em chịu khổ rồi."
Tôi gần như vừa thoát chết, nhìn trên trán mồ hôi khẩn trương của hắn, kéo ra một nụ cười vui mừng.
Trong lòng ta hỏi hệ thống: "Lần này tôi công lược có thành công không?"
Nhưng hệ thống vẫn giữ im lặng như trước.
5
Tôi gần như quên mất.
Nếu như không phải lúc sinh, đau đớn xé rách kia làm cho tôi nhớ tới cảm giác kiếp trước bị hệ thống xóa bỏ, tôi cơ hồ sẽ quên mất tôi đang ở trong một thế giới hư ảo.
Lục Trạch cũng chỉ là đối tượng công lược lần thứ bảy của tôi.
Chờ tôi tỉnh lại, Lục Trạch bảo y tá ôm Ương Ương đến.
Ương Ương rất đẹp, làn da của con bé trắng như phấn, đôi mắt gần như trong suốt, đang chớp chớp trong lòng tôi.
Lục Trạch nói: "A Mạt, Ương Ương rất khỏe mạnh."
Trong lòng ta sinh ra một loại cảm giác khác thường, không biết vì sao hắn luôn nhấn mạnh Ương Ương có khỏe mạnh hay không.
Thẳng đến khi Ương Ương ba tháng tuổi, hắn mang theo Sở Dao, đi tới trước mặt tôi.
Mặc dù tôi đã nhìn thấy họ với nhau trước đó, trái tim tôi vẫn chìm xuống.
Ta ôm Ương Ương, nhìn bốn mắt Sở Dao lôi kéo Tiểu Dương.
Mà tay trái Lục Trạch nắm chặt lấy cô.
"Lục Trạch, anh đây là có ý gì?" Khi tôi hỏi lời này, trên mặt Sở Dao lộ ra một nụ cười trào phúng.
Lúc này, hệ thống của tôi từ khi Lục Trạch cầu hôn tôi đã biến mất đột nhiên lên tiếng:
"Kí chủ, cảnh báo nguy hiểm." Cô ta là nữ phụ của thế giới này, là bạch nguyệt quang của nam chủ, ba năm trước bị mẹ nam chủ bức bách rời khỏi nam chủ, hiện tại cô ta đã trở về. Ta cảm nhận được cô ta đối với kí chủ uy hiếp rất lớn, lúc này mới đến thông báo cho người."
Ba năm trước, chính là lúc tôi đến thế giới này, gặp phải Lục Trạch thất hồn lạc phách.
Không có thắc mắc, câu hỏi của tôi đã khiens bầu không khí trở nên im lặng.
"A Mạt, em trước nghe anh giải thích." Lục Trạch nói, "Đây là con trai của anh và A Dao, là sơ suất của anh."
"Cho nên?". Tôi cười khổ hỏi, "Tôi có phải nên nhường chỗ hay không?"
"Anh không phải ý tứ này...".
Sở Dao ngắt lời hắn, nói với tôi: "Tiểu Dương là con ruột của A Trạch, nó bị suy thận, chỉ có Ương Ương mới có thể cứu thằng bé!"
Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho chân mềm nhũn, tôi khiếp sợ nhìn Lục Trạch, biểu tình trên mặt anh nói cho tôi biết, là thật.
Hóa ra là như vậy.
Khó trách một năm trước hắn cố ý làm cho tôi mang thai, khó trách hắn vẫn luôn quan tâm Ương Ương có khỏe mạnh hay không.
Thì ra hắn sớm đã tính toán, để cho con của tôi, đi cứu con của hắn và Bạch Nguyệt Quang!
Tôi gắt gao ôm lấy Ương Ương, không ngừng lắc đầu: "Tôi sẽ không đáp ứng các người!"
Ương Ương là đứa nhỏ tôi cực khổ sinh ra, là một khối thịt rơi xuống từ trên người tôi, tôi làm sao có thể để cho con bé đi làm nguồn cung cấp nội tạng của người khác!
Tôi lại một lần nữa nhìn về phía Lục Trạch, cầu xin anh ta có thể từ bỏ ý niệm này.
Khuôn mặt của anh bao phủ trong bóng tối, một lúc lâu sau đó nói chuyện với tôi, làm cho tôi hoàn toàn sợ hãi.
"A Mạt, Tiểu Dương nó là con của anh."
Ngụ ý, hắn không thể không cứu con của hắn và Bạch Nguyệt Quang.
"Nhưng Ương Ương cũng là con của ngươi a!" Tôi gần như gào thét những lời này.
Ương Ương bị tôi dọa sợ, rắc rắc khóc lên.
Tôi liền ôm Ương Ương cùng nó khóc.
Sở Dao thấy thế, cũng ôm lấy Tiểu Dương, nặn ra mấy giọt nước mắt, khóc nói: "Dương Dương đáng thương của mẹ, đều trách ma ma vô dụng, không cứu được con...".
Tiểu Dương cũng gào khóc.
Toàn bộ biệt thự tràn ngập tiếng khóc.
Lục Trạch trấn an mẹ con Sở Dao, hắn nói hắn cam đoan có thể chữa khỏi cho Tiểu Dương, Lúc này Sở Dao mới lau khô nước mắt hài lòng gật đầu.
Sau đó, anh ta đi về phía tôi.
Tôi bảo vệ Ương Ương đang khóc không ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Lục Trạch hắn thay đổi.
Hoặc, anh ta từ trước đến giờ đều như thế này.
Trước đó một màn tốt đẹp, để cho tôi đắm chìm trong ôn nhu của hắn.
Tôi thiếu chút nữa quên mất, tôi hiện tại là ngược văn nữ chính.
Ánh mắt hắn nhìn tôi, dường như là ẩn nhẫn, nhưng lại thoáng qua.
Thay vào đó là sương giá đầy màu.
"Tô Mạt, bọn anh chỉ cần ương ương một quả thận, cũng không phải muốn mạng của con bé."
"Huống chi, Tiểu Dương là con của anh, mạng của nó cũng là mạng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro