Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Gần đây tôi phát hiện ra một việc.
Tô Y Nhiên và Trương Thụ Hằng thường hay gặp gỡ nhau sau lưng tôi, việc này khiến tôi vô cùng không vui. Tôi và Tô Y Nhiên chuẩn bị kết hôn rồi, một người con gái chuẩn bị kết hôn còn gặp gỡ riêng với người con trai khác còn ra thể thống gì nữa?
Tô Y Nhiên gần đây thường cảm thấy khổ sở mệt mỏi, tôi thấy với cô ấy có thể do viện trưởng mất đã khiến cô ấy chịu đả kích lớn vì vậy khuyên cô ấy đừng nghĩ ngợi nhiều, chịu khó nghỉ ngơi. Tôi không dự định hỏi cô ấy việc gặp gỡ riêng Trương Thụ Hằng, vào lúc cô ấy yếu đuối nhất, tôi không mong cô ấy lại chịu thêm tổn thương của việc bị nghi ngờ.
Nhưng tôi có thể đi hỏi Trương Thụ Hằng.
Bây giờ, tôi đang ngồi trước mặt Trương Thụ Hằng ở nhà của cậu ta.
Cậu ta đầu tóc rối bù, trong mắt toàn tơ máu, ánh nhìn không tập trung. Tôi không biết sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét, tôi đã nhịn đủ cái dáng vẻ đáng chán quỷ quái của cậu ta rồi.
“Mày đã biết việc tao và Tô Y Nhiên chuẩn bị kết hôn rồi” Tôi đi thẳng vào vấn đề, không chút vòng vo.
Sau khi nghe câu này, cậu ta dường như chịu kích động rất lớn, cậu ta hét lên giật tóc mình, còn tôi, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thảm thiết quá nhỉ, tốt nhất là lấy dao tự đâm cho mình một nhát đi, cái dáng vẻ này của mày, sống còn có tác dụng gì nữa?
Thật khiến tôi thất vọng, cậu ta cuối cùng chẳng lấy dao, cũng chẳng tiếp tục làm đau bản thân mình mà dần dần bình tĩnh trở lại.
“Biết.”
“Mày biết sao mày còn...”
Tôi đang chuẩn bị chửi mắng, cậu ta đột nhiên cúi đầu, tóc mái phủ che kín mắt, hehe cười khiến tôi lạnh người.
“Tao không chỉ biết mày sắp kết hôn, tao còn biết, hồi cấp ba, chính là mày nhốt tao trong phòng thay đồ suốt ba ngày khiến tao đói đến mức phải gặm cánh tay, ăn thịt của chính mình. Nếu không phải trùng hợp có người dùng phòng thay đồ phát hiện ra tao, e rằng năm đó tao đã bị mày hại đến mức đói chết rồi.” Cậu ta bình tĩnh nói từng chữ từng từ, lạnh lùng lạ thường, cứ như là một người khác vậy.
Tôi cảm giác được lông tóc mình đều dựng ngược cả lên, phía sau lưng ập đến khí lạnh, không thể nào, tuyệt đối không thể...!
Tôi tỉ mỉ nghĩ lại tình cảnh lúc đó một lượt, chắc chắn không có sơ hở nào, cậu ta chắc chắn không thể biết đó là tôi được.
Tôi cần phải bình tĩnh lại, bình tĩnh...
Tôi giả vờ lo lắng nhìn cậu ta hỏi: “Thụ Hằng, cậu nói nhảm gì đó? Cậu bị kích động quá rồi phải không? Là mình sai rồi, mình nên nói chuyện đàng hoàng với cậu.”
“Haha....” Cậu ta lại cười, mỗi tiếng cười đều như đâm xuyên qua lớp giả trang vững chắc của tôi.
“Thật là bái phục, chủ nhân của ta.” Câu nói của cậu ta đúng là không sao hiểu nổi.
“Trương Thụ Hằng đương nhiên không biết năm đó mày đã làm gì với cậu ta. Nhưng mà, nếu như tao không phải là Trương Thụ Hằng thì sao?”
“Mày có ý gì?” Tôi nhìn anh ta đầy cảnh giác...
“Tao hả, tao chính là... cái bóng của mày.” Cậu ta nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: