Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

“Điều này không phải trùng hợp.” Anh ta dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Chỉ có người hiểu được sự thật mới có thể nói chuyện với cái bóng, mà tôi, có thể nhìn thấy bản chất của con người.”
Anh có biết tại sao cái bóng của con người có đậm có nhạt không?” Khi tôi còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, anh ta đã lại hỏi, ánh sáng đèn chiếu thẳng vào mặt khiến mắt tôi phát đau, tôi không hiểu sao lại có ảo giác rằng mình dường như trở thành phạm nhân đang bị anh ta bị thẩm vấn.
Tôi rất muốn giải thích với anh ta về hiệu ứng quang học, nhưng tôi biết, vấn đề này còn lâu mới đơn giản như vậy, nếu như muốn dùng khoa học để nói chuyện với anh ta thì tôi đã không bao giờ bước vào căn phòng này.
“Hả? Tại sao? Anh nói xem?” Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, ít nhất là vẻ ngoài.
“Anh có bao giờ nghe nói về tam độc trong giáo lý Phật giáo chưa?” Anh ta lại hỏi, tôi còn chưa kịp lục lọi trí nhớ xem mình có ấn tượng gì về giáo lý nhà Phật không thì anh ta đã tự mình nói tiếp.
“Thật ra bóng của con người, chính là đại diện cho tam độc - ba thứ không thiện. Những người càng tham sân si thì cái bóng càng đậm, rất nhiều người không để ý điều này, nhưng thực ra, hai người cùng đứng dưới một nguồn sáng, nhìn kỹ sẽ thấy được hai cái bóng đậm nhạt khác nhau.”
Thật là nói năng vớ vẩn, tôi vốn còn hy vọng anh ta giải thích được điều gì thú vị, ai ngờ lại nói vòng tới tôn giáo rồi.
Tôi muốn lấy lại thế chủ động nên hỏi: “Anh nói bố anh bị cái bóng ăn mất, ăn thế nào?”
“Sau ngày sinh nhật đó ba ngày…” Anh ta hôm nay có vẻ muốn nói chuyện rồi đây.
“Khi tôi nhìn thấy bố tôi ngủ trưa, bóng của ông ta từ dưới đất đứng lên, trong hình ảnh méo mó dần dần xuất hiện mặt mũi, tay nó cầm một con dao, đâm vào tim bố tôi, bố tôi kêu lên một tiếng, vậy là chết.” Anh ta thản nhiên nói, cứ như nói chuyện sống chết của một người xa lạ vậy.
“Sau đó cái bóng của bố tôi bò lên người bố, từng miếng từng miếng ăn bố tôi, cứ ăn một miếng, nó lại giống người hơn một chút. Đến khi bố tôi bị ăn sạch rồi, nó liền trở thành hình dạng của bố tôi, còn người bố thực sự của tôi đã thành cái bóng của nó.”
“Nói vậy nghĩa là, cái bóng của bố anh đã thế chỗ cho bố anh rồi?” Tôi cảm thấy mỗi sợi lông trên người đều dựng ngược hết lên cứ như đang xem một bộ phim kinh dị hết sức đặc sắc vậy, chỉ khác một điều không phải xem bằng mắt mà thông qua lời kể của một người khác.
“Đúng vậy, hắn ta nhìn bên ngoài giống y hệt bố tôi, nhưng từ ngày hôm đó, hắn ta đã quên rất nhiều chuyện.” Bệnh nhân A nói xong, trầm mặc một lúc rồi lạnh lùng nói: “Tôi mệt rồi.”
“Câu hỏi cuối cùng.” Tuy rằng anh ta đã ra lệnh tiễn khách, nhưng tôi vẫn quyết định giải quyết nỗi nghi vấn cuối cùng của mình.
Anh ta không hề trả lời, căn phòng rơi vào không gian im lặng như chết, cứ như trong căn phòng này từ nãy đến giờ chỉ có một mình tôi vậy.
“Tách” Anh ta tắt đèn, tôi thấy chắc chẳng còn mong chờ được gì nữa, cũng đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, ba giờ.
Đến lúc này tôi mới phát hiện, lưng áo tôi đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: