Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3
Sau khi về nhà, tôi đi tắm một cái, lúc ra nghe thấy điện thoại đang có chuông, là Tô Y Nhiên gọi tới.
“Alo, cục cưng à, sao vậy?” Tôi hỏi
“Chiều mai năm giờ, anh đến bệnh viên một chuyến nhé, bố em hẹn chúng ta ăn cơm.” Cô ấy nói.
“Ừ anh biết rồi. Em ngủ ngoan nhé!” Tôi cúp máy.
Bố của Tô Y Nhiên chính là viện trưởng của bệnh viện thần kinh thành phố. Ngày mai hẹn tôi chắc là nói chuyện sau khi tốt nghiệp tôi về bệnh viện của ông làm việc. Tôi xem thời gian, sáng mai có một tiết lý luận, từ lúc tan học đến năm giờ chiều có khoảng sáu tiếng đồng hồ, tôi sẽ nhân tiện đi tìm hiểu một chút về tình hình bệnh nhân A.
Anh ta cùng với cách nói “cái bóng ăn người” kia khiến tôi có hứng thú mạnh mẽ, tôi không kìm được mà quay người chào hỏi cái bóng của mình một cái: “Hi”
Bóng đen chập chờn, cái bóng theo ánh đèn điện mà khẽ lay động, dường như đang cười tôi đúng là đồ ấu trĩ.
Ngày thứ hai, sau khi tan học, tôi vội vàng nhảy lên một chiếc taxi lao đến bệnh viện.
Sảnh bệnh viện lạnh lẽo vắng ngắt. Bệnh viện tâm thần không giống như những bệnh viện khác, những người sống ở đây bình thường rất hiếm khi có người đến thăm, bọn họ dường như sống trong thế giới riêng của mình, cho dù là bạn cùng phòng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thế giới nhỏ riêng của nhau.
Khi tôi tìm được cô hộ lý trực sảnh bệnh viên, cô ta đang ôm điện thoại chơi game giết thời gian.
“Chị Lệ Lệ” Tôi gọi cô ấy.
Cô ta quay đầu nhìn tôi, vội vàng tắt màn hình điện thoại, hướng về phía tôi nở nụ cười duyên dáng: “À, cậu đến tìm viện trưởng phải không?’
Tôi ừ một tiếng, hỏi tiếp: “Phải rồi, bệnh nhân A trong bệnh viện chúng ta, sổ khám bệnh của anh ta có thể cho tôi mượn xem một chút không?”
“Anh ta hả?’ Lệ Lệ gõ gõ bàn lắc đầu đầu: “Không có sổ khám bệnh”.
“Không có sổ khám bệnh?”
“Đúng vật, anh ta chủ động đến đây. Bác sĩ chủ trị của chúng tôi đã khám qua, làm gì có ai đầu óc bình thường mà muốn vào bệnh viện tâm thần. Trên thế gian còn có người chủ động muốn vào bệnh viện tâm thần sao? Nhất định là đầu óc có vấn đề rồi. Thế là cho anh ta ở lại thôi. Lệ Lệ nói.
“Bác sĩ cũng không đi xem tình hình anh ta? Ghi chép trị liệu cũng không có?” tôi ngạc nhiên không tưởng hỏi.
“Không có, bệnh nhân đó rất kì lạ, bình thường cũng chỉ đưa cơm, thêm nước nóng hoặc giúp anh ta mấy việc linh tinh thôi. Lúc đó anh ta cũng không cho chúng tôi mở đèn. Anh ta kỳ quái dọa người như vậy, làm gì có bác sĩ nào muốn đi khám cho anh ta cơ chứ.” Lệ Lệ thờ ơ nói.
“Tôi đi xem anh ta thế nào, chị giúp tôi đăng kí đi.” Tôi nói với Lệ Lệ xong, đi về phía thang máy.
Tầng 1, tầng 2, tầng 3… Thang máy cuối cùng dừng ở tầng 7, những bệnh nhân ở tầng này đều là những người dễ bộc phát cơn giận dữ, những người bạo lực.
Tôi đi đến phòng sâu tận cùng của tầng 7, qua một cái hành lang tối đen, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, nghe thấy tiếng bấm công tắc đèn khe khẽ, đèn điện bật sáng.
“Anh, đến rồi.” Anh ta cất giọng khàn khàn.
“Anh hình như không bất ngờ chút nào khi thấy tôi đến?” Tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, đưa tay che ánh sáng chói lọi rọi xuống đầu mình.
“Chưa ăn cơm hả? Hôm nay tôi nhờ cô y tá chuẩn bị dư một phần cơm, ở cái bàn bên cạnh anh đó, còn nóng đó, ăn đi.” Anh ta ho nhẹ hai tiếng, giọng nói cũng lưu loát hơn nhiều.
Cảm giác bất an nhẹ nhẹ cuộn lên trong lòng, tôi không nhịn được hỏi: “Sao anh biết tôi sẽ tới, sao anh biết tôi chưa ăn cơm?”
“Bởi vì… cái bóng của anh nói cho tôi biết.”
Tôi giật bắn như điện giật, sống lưng lạnh lạnh, đây nhất định là trùng hợp, đúng vậy, là trùng hợp. Tôi nói với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: