
Chương 2
Cách bệnh viện tâm thần không xa có một quán cà phê, Tô Y Nhiên và tôi ngồi cùng nhau, đối diện có một người, anh ta tên Trương Thụ Hằng. Ba người chúng tôi từ nhỏ sống cùng một con phố, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trưởng thành.
“Hôm nay mình gặp một bệnh nhân tâm thần rất đặc biệt.” Tôi gõ nhẹ trên mặt bàn, sốt ruột muốn kể cho bọn họ nghe chuyện này. Trương Thụ Hằng là một người rất dè dặt, mặc một chiếc áo sơ mi ca rô màu xanh nhạt, trên mũi là một cặp kính gọng vàng, ngồi trên sô pha luôn nhúc nhích chân tay dáng vẻ bất an, sau vài phút lại lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán.
Cậu ấy bị suy nhược thần kinh nặng, sau khi trải qua một sự cố hồi cấp ba thì luôn mang dáng vẻ như vậy.
“Vào năm bảy tuổi, gã chính mắt nhìn thấy thảm kịch của người thân, bố gã nhẫn tâm giết chết mẹ gã, còn phân thây bà ta, vào ngày sinh nhật gã nấu thành một nồi lẩu…” Tôi lật quyển sỏ ghi chép mấy nội dung ít ỏi.
“Hả? Vậy có thể nói hắn ta bị rối loạn tâm thần do phản ứng căng thẳng gây ra bởi chấn thương nghiêm trọng?” Tô Y Nhiên hỏi.
“Càng thú vị hơn là, hắn ta không có dấu hiệu của việc tinh thần bất ổn, ngược lại logic rất rõ ràng, hành vi bình thường. Hắn nói sau khi bố hắn giết mẹ hắn thì bị cái bóng ăn rồi, tuy việc này phù hợp với các triệu chứng của hành vi hoang tưởng, nhưng lại không bộc lộ hành vi chán nản bi quan thường thấy ở dạng bệnh nhân này.”
Tôi suy nghĩ một hồi, nói tiếp:
“Căn phòng hắn ở cũng rất đặc biệt, hành lang dẫn tới phòng và phòng bệnh không có bất kì nguồn sáng nào, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn trong phòng hắn cũng do hắn điều khiển, cho dù có người đến gặp, hắn cũng không để lộ mình dưới ánh sáng.”
“Mình cảm thấy hắn đang bảo vệ bản thân, trốn tránh thứ gọi là cái bóng ăn người kia.” Trương Thụ Hằng liếc ra phía sau anh ta một cách lo lắng, nói.
“Cậu có tin việc cái bóng ăn người không?” Trương Thụ Hằng đột nhiên nhìn tôi chăm chú.
“Đương nhiên là không tin.” Tôi không thể cười nổi.
“Tôi từng gặp anh ta.” Trương Thụ Hằng nói.
“Ai?”
“Bệnh nhân thần kinh đó.” Trương Thụ Hằng nói.
Tôi và Tô Y Nhiên ngạc nhiên nhìn Trương Thụ Hằng, cậu ta không có lý do gì để tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần cả.
Tôi không kìm lại được hỏi: “Cậu sao lại gặp anh ta? Anh ta là gì của cậu à?”
“Anh ta không phải người.” Trương Thụ Hằng ngừng lại một chút, sau đó nói chắc nịch:
“Anh ta là thần.”
Tôi thương hại nhìn cậu ấy một cái, tôi cuối cùng có thể thấy được sự cố hồi cấp ba đã gây cho cậu ấy những thương tổn lớn đến thế nào rồi. Tô Y Nhiên cũng không biết nên nói gì. Vì không khí trở nên hơi ngột ngạt nên tôi đi ra quầy tính tiền rồi ai về nhà nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro