Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tôi không biết mình trải qua hai ngày nay như thế nào, tinh thần tôi trở nên hoang mang cực độ, mất ngủ trầm trọng. Tôi sợ sau khi tôi ngủ say tỉnh dậy thì không còn là chính mình nữa.
Ngày cưới với Tô Y Nhiên vẫn được cử hành như đã dự định. Tôi sốc lại tinh thần, cố nở nụ cười đón khách. Lúc nhìn thấy Trương Thụ Hằng đi đến tôi giật mình lạnh người sợ hãi.
Nhưng cậu ta không có gì khác so với ngày thường, vẫn là bộ dạng yếu ớt không có sức sống như cũ, cậu ta bắt tay tôi, nhìn có vẻ hoàn toàn không nhớ gì về việc xảy ra trước đó.
Lúc đứng cạnh cậu ta tôi cứ có cảm giác không thoải mái, nhưng rất nhiều người biết quan hệ của chúng tôi từ nhỏ đến giờ nên chỉ có thể để cậu ta là phù rể, đây là việc Tô Y Nhiên quyết định từ khi chúng tôi chuẩn bị đám cưới.
Lúc đi thang máy nhà hàng lên sảnh đãi tiệc, tôi nhìn thấy số tầng trên thang máy từ từ tăng lên, từ trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Đột nhiên, thang máy rung lắc rồi dừng hẳn lại, thang máy chìm trong bóng tối hoảng loạn. Tôi lo lắng ấn liên tục nút ứng cứu trong thang máy nhưng thế nào cũng không thấy phản ứng. Tôi nghe thấy âm thanh lạo xạo, là Trương Thụ Hằng! Cậu ta lách qua những người khác, từ một bên thang máy tiến về phía tôi.
“Mày đã không thể quay lại rồi!” Trương Thụ Hằng ghé sát vào một bên tai tôi nói.
Tô Y Nhiên đột nhiên kêu thét lên: “Trương Thụ Hằng mắc chứng sợ không gian khép kín, cậu ấy không thể bị nhốt ở trong này được!”
Hơi thở của Trương Thụ Hằng càng ngày càng hổn hển gấp gáp, như một cái ống bễ cũ kĩ.
Tôi đứng dựa vào thành thang máy, không chút sức lực ngồi sụp xuống.
Tiếng hít thở của Trương Thụ Hằng càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng thì hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Hai tiếng đồng hồ sau, nhân viên sửa chữa mở cửa thang máy, tia sáng đầu tiên lọt vào chiếu thẳng lên gương mặt đầy những vết phù thâm tím của Trương Thụ Hằng, cậu ấy hai tay ôm lấy cổ, hai mắt trợn trừng nửa cười nửa không.
Trương Thụ Hằng chết rồi.
Tôi tin chắc rằng, chính là cái bóng của tôi đã giết chết cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: