🫗
Ánh sáng từ cửa sổ mờ nhạt hắt lên bức tường loang lổ, tạo nên những vệt sáng lay động như những ký ức rời rạc của Jeongin.
Cậu ngồi co ro trong góc căn phòng chật hẹp, đôi mắt khẽ dao động khi nhìn về phía cánh cửa gỗ dày đang khép chặt. Nơi đây không có đồng hồ, không có bất cứ thứ gì giúp cậu định hình thời gian. Chỉ có ánh sáng và bóng tôi luân phiên nhau nhắc nhở rằng một ngày nữa lại trôi qua.
Tiếng bước chân vang lên, từng nhịp chậm rãi, nặng nề như thể mỗi bước đều mang theo sức nặng của cảm xúc chẳng thể gọi tên. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ dáng hình quen thuộc. Seungmin đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng lại chứa chan một tia lạnh lẽo khiến Jeongin không khỏi rùng mình.
"Anh mang đồ ăn đến." Giọng nói trầm ấm vang lên, nhưng trong đó lại ẩn chứa một mệnh lệnh ngầm mà Jeongin chẳng dám chống lại. Cậu nhìn khay thức ăn trên tay Seungmin, lòng dâng lên nột cảm giác nghẹn ngào.
"Em không đói." Cậu khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức gần như tan biến vào không khí.
Seungmin nhíu mày, đôi mắt nhìn xoáy vào cậu như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ. "Em không ăn, em muốn anh lo lắng sao? Em muốn anh đau lòng?"
Jeongin lặng thinh, đôi tay vô thức siết chặt lại. Cậu biết rằng mọi lời từ chối đều chỉ làm tình hình thêm tồi tệ. Cuối cùng, cậu cúi đầu, cầm lấy lhay thức ăn từ tay Seungmin, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Seungmin ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt không rời khỏi từng động tác của cậu. Đó không phải là ánh mắt của một người yêu thương, mà là ánh mắt của một kẻ muốn giam cầm. Jeongin cảm nhận rõ ràng rằng, từng hành đồng, từng hơi thở của cậu đều nằm trong tầm kiểm soát của Seungmin.
"Jeongin, em biết vì sao anh giữ em ở đây không?" Seungmin hỏi, giọng nói như một làn gió lạnh lướt qua. Cậu không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn xuống nền đất.
"Vì anh yêu em," Seungmin tiếp tục, đôi mắt ánh lên một sự điên cuồng không thể lẫn vào đâu được. "anh không thể để em rời xa anh, không thể để bất cứ ai khác chạm vào em."
Jeongin cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dâng trào. Cậu biết rằng tình yêu của Seungmin không phải là thứ tình yêu dịu dàng, bao dung. Nó là một chiếc lồng giam giữ, là những sợi xích vô hình siết chặt cậu đến nghẹt thở. Nhưng cậu cũng biết, sâu trong trái tim mình, cậu từng yêu Seungmin, yêu sự dịu dàng mà anh đã từng có.
Ngày trước, Seungmin là một người khác. Anh là người luôn cười với cậu, luôn dịu dàng quan tâm đến từng cảm xúc của cậu. Những buổi chiều ngồi bên nhau, tiếng cưới của cả hai vang vọng khắp những con phố nhỏ. Jeongin chưa từng nghĩa rằng, có một ngày tình yêu ấy lại biến thành sự chiếm hữu đến đáng sợ.
Ngày mà Seungmin bắt đầu thay đổi, Jeongin vẫn còn nhớ như in. Đó là lần đầu tiên cậu cãi nhau với anh, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Seungmin đã giận dữ, đã hét lên với cậu. Nhưng ngay sau đó, anh lại ôm cậu vào lòng, thì thầm những lời xin lỗi. Jeongin đã tha thứ, vì cậu nghĩa rằng ai cũng có lúc không kiềm chế được cảm xúc. Nhưng cậu đã sai.
Những lần cãi vã nhày một nhiều hơn, và mỗi lần như vậy, sự giận dữ của Seungmin lại ngày càng đáng sợ. Anh khônh chỉ hét lên, mà còn bóp chặt tay cậu, ánh mắt như muốn nuốt chửng cậu. Và rồi, một ngày, anh đưa cậu về căn nhà này - nơi mà Jeongin chẳng thể rời đi.
"Anh làm tất cả chỉ vì em," Seungmin nói, ngón tay khẽ vuốt ve gò má của Jeongin. "chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên anh, mọi thứ sẽ ổn cả thôi."
Jeongin muốn phản kháng, muốn hét lên rằng cậu không muốn sống như thế này. Nhưng mỗi lần cậu định mở miệng, ánh mắt của Seungmin lại khiến cậu run rẩy. Sự sợ hãi đã ăn sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu chẳng giám làm gì ngoài việc nghe theo.
"Seungmin, anh có thật sự yêu em không?" Cậu khẽ hỏi, giọng nói run rẩy.
Seungmin dừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào cậu. "Tất nhiên là anh yêu em, yêu hơn bất cứ điều gì trên đời. Chính vì thế anh mới không thể để em rời xa anh."
"Nhưng tình yêu không phải là giam giữ," Jeongin thì thầm, nước mắt bắt đầu tuôn ra "tình yêu là tự do, là tin tưởng..."
Seungmin bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vàng lên trong căn phòng nhỏ. "Tự do? Tin tưởng? Em nghĩ rằng nếu anh để em tự do, em sẽ quay lại với anh sao? Không, Jeongin. Anh không thể mạo hiểm như vậy."
Jeongin không biết phải làm gì. Cậu cảm thấy như mình đang dần mất đi chính bản thân, bị cuốn vào vòng xoáy tình yêu độc tài mà Seungmin tạo ra.
Nhưng sậu thẳm trong lòng, cậu vẫn giữ một tia hy vọng - hy vọng rằng một ngày nào đó, cậu có thể thoát ra, có thể sống một cuộc sống không còn sợ hãi.
Và rồi, cậu tự nhủ rằng, cho dù có phải đợi bao lâu, cậu cũng sẽ tìm cách rời khỏi nơi đây, rời khỏi tình yêu bóp nghẹt mà Seungmin dành cho cậu.
- end -
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro