Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra làm cho Tiểu Điềm không biết nên biểu hiện cảm xúc vui hay lo sợ.

-bác sĩ bạn tôi có sao không Bác sĩ.
-....

Trong lòng của Gia Minh và Tiểu Điềm cảm thấy lo sợ vì sự im lặng của bác sĩ

-cô ấy đã qua cơ nguy kịch nhưng cô ta đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu, chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể, nhưng vẫn cần vào ý chí của cô ấy.

Gia Minh nắm cổ áo của ông bác sĩ lên và nói

-cần bao nhiêu tiền cũng được nhưng phải cứu sống được cô ấy

-tiền không quan trọng quan trọng là ý chí của cô ấy.

Gia Minh ngã qụy xuống sán

Và trong anh ta có rất chữ tại sao

"Tại sao lúc đó không phải là mình"
"Tại sao lúc đó mình không ở đó"
"Tại sao lúc đó mình không giữ cô ấy lại"

Hai dòng nước không biết đã lăng trên khuông anh tú ấy khi nào, khó có ai biết được người lạnh lúng vô cảm ấy cũng đã khóc hai lần, nhưng lần nầy chắc có lẽ  Băng Nhi đã chiếm được cả trái tim của anh ta.

Tiểu Điềm đến vổ nhẹ vào vai của anh

-đừng khóc tôi sẽ đau

Gia Minh quay mặt lại lau nước mắt và nói

-lúc nảy cô nói gì?

Tiểu Điềm lúng tùng

-À...à..à ý tôi là nếu cậu khóc Băng Nhi sẽ đau.

Anh ta đứng dậy và chạy thẳng vào phòng cấp cứu mặc dù bác sĩ không cho

Anh nắm tay Băng Nhi lên

-Băng Nhi em phải cố lên, anh sẽ đợi em.

————————————————

"Rầm"

Gia Minh quắng một bao thư lên bàn

-con đang làm gì vậy?
-bà đừng làm bộ mặt giả tạo này trước mặt tôi, hạ màng đi.

Mẹ ké của anh cưới nhế môi

-tôi nói cho bà biết, bà còn đụng đến Băng Nhi một lần nữa thì đừng có trách tôi.
-vậy thì mấy có làm gì được tao?
-...
-bà....

Gia Minh bỏ ra ngoài và đi đến phòng của cha anh ta

-thưa chủ tịch
-ở đây chỉ có cha và con thoi không cần phải sưng hô như vậy.
-tôi quen rồi.
-được rồi....con đến tìm ba làm gì?
-tôi muốn ông cho tôi được làm việc ở công ty
-...
-con chỉ cần học thoi không cần phải đi làm
-thưa chủ tịch tôi đã 17 tuổi rồi
-nhưng quy định của công ty trên 18 tuổi mới được vào làm ở công ty.

Gia Minh đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì

-nhưng con muốn thì ba có thể cho con vào làm.
-tôi không thích người ta nói là con của chủ tịch mới được vào làm.

Nói xong anh ta bước ra ngoài

-đúng là cái thằng cứng đầu.

7 năm sau
Thời gian cứ thế trôi qua và rồi Gia Minh cũng ra trướng, nhưng Băng Nhi thì vẫn chưa tỉnh

Trong phòng bệnh của Băng Nhi có cằng rất nhiều hoa hồng tìm, vì đây là loài hoa Băng Nhi thích nhất

-Băng Nhi! Anh lại cùng hoa hồng tìm nè

Gia Minh ngồi xuống ghế và đặc hoa vào bình

-em nói hoa hồng tìm tượng trưng cho sự thủy chung, anh đã thủy chung chớ đợi em nhưng sao em không tỉnh lại, hôm nay anh đã nhận được bằng tốt nghiệp đại học rồi nè, em mao tỉnh dậy để còn thấy anh thành công nữa chứ sao em ngủ hoài vậy, em mao tỉnh vậy đi

Anh nắm tay cô lên và khóc, mỗi lần anh đến thắm cô ấy anh đếu khóc, hầu như là mỗi ngày

-thoi anh phải về rồi tại biệt em mai anh lại đến

Gia Minh vội lau nước vì cô y tá đến, anh ta ra về

-hazzz đúng là người con trai tốt, mà sao cô lại làm như vậy
-....
-nều tôi tỉnh dậy và ở bên anh ấy thì có lẽ anh ấy cũng sẽ bị như tôi.
-nhưng cô muốn dấu đến chừng nào
-đến khi anh ấy hết hy vọng
-Hả....chuyện đó không thể xải ra đâu
-ngày nào anh ấy không đến thì ngày đó tôi sẽ đi

————————————————

Gia Minh cầm một đơn xin viện trên tay và bước vào phòng chủ tịch

-đây là đơn xin việc của tôi.
-....
-được rồi ngày mai con hãy đến công ty để nhận việc!

Anh không nói gì và bước ra khỏi phòng.

"Băng Nhi à! Anh đã làm được rồi"

NGÀY HÔM SAU

Gia Minh vừa bước vào công ty ai nấy đếu cuối đầu nói

"Chào giám đốc"

Gia Minh rất bất ngờ vì ba đã cho mình một vị trí cao như vậy.

-đây là phòng của giám đốc

Gia Minh mở cửa ra thì thấy Tiểu Điềm đang ngồi ở trong phòng của mình, anh bất ngờ hỏi

-sao cậu lại ở đây?
-thưa giám đốc tôi là thư kí của giám đốc.
-...
-à....mà chỉ có hai người không cần sưng hô như vậy.

Xuốt ngày hôm đó Gia Minh làm việc xuốt để nổi anh quên cả việc đến gặp Băng Nhi

————————————————

Bệnh viện

-ủa sao hôm nay anh ta không đến gặp cô? Chẳng lẽ lời cô nói là sự thật.
-....
-đúng đã đến lúc tôi phải đi rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc cho tôi xuốt thời gian qua, nhưng mà xin cô giữ bí mật này dùm tôi.
-uk tôi sẽ giữa bí mật này dùm cho cô

Băng Nhi bước ra khỏi bệnh viện, và cô đi đến những nơi mà lúc trước cô và Gia Minh thương đến

Nhưng kỉ niệm như cơn gió ùa về trong tìm thức của cô, cô ngồi xuống ghế đá

Hai dòng nước mắt lại rơi

-chắc có lẽ em không thể đứng im như mặt trời rồi, em xin lỗi

—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_

-Gia Minh....Gia Minh!

Gia Minh nghe ai gọi thất thanh tên của mình, nghe kỉ hơn là tiến của Tiểu Điềm

-anh có sao không
-ủa tôi nói mớ à?
-uk cậu hét rất lớn chữ "Đừng đi"
-tôi đã mơ thấy Băng Nhi bỏ đi.
-....
-....
-thoi chết hôm qua tôi quen đến thăm cô ấy không biết có chuyện gì không

Nhưng lời nói quan tâm Băng Nhi làm cho trái tim của cô tan nát

—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_

Bệnh viện

Gia Minh mở cửa phòng ra trong lòng rất sợ, nều mở cửa ra mà không thấy cô ấy thì anh chắc không sống nổi.

Điều lo sợ của anh đã trở thành sự thật, trong phòng không có ai chỉ có nhưng cánh hoa hồng tim rơi rớt trên sàn nhà và một mảnh giấy nhỏ

"Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, tạm biệt!"

Ngay cái khoảng khắc ấy gió đã ngừng thổi, trái tim của Gia Minh như đã cứng lại

Gia Minh nhìn lên bầu trời và hét lớn

-Tại sao.....

Gia Minh nhất những bước chân nặng nề trong mà đêm, trên cầm một chạy rượu

Anh ngồi xuống ghế đá vừa uống vừa khóc

Từ phía sau có tiềng bước chân dần dần bước đến gần anh.

-Sao ngồi uống rượu một mình

Anh nhìn lên, và đó là anh hai của Băng Nhi là Gia Lâm.

Gia Lâm ngồi xuống và nhìn lên bầu trới.

-nó đi là có lý do!
-....
-cũng gì nó muốn bảo vệ cậu cho nên nó mới chọn cách ra đi

Gia Minh nhìn Lâm và nói
-lý do là gì
-...
-trước ngày Băng Nhi bị xe đụn, mẹ của cậu có đến gặp Băng Nhi

—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_

7 năm trước tại quản cafe

-đây là một số tiền cô hãy cần là đi khỏi đây chánh xa Gia Minh ra
-...
-cháu yêu anh ấy
-nhưng cô không sứng
-....
-tôi nói lại một lần cuối, nếu cô còn ở bên Gia Minh thì nó sẽ gặp nguy hiểm.

—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_—_

-vậy cho nên cậu đừng tìm nó
-...

Gia Minh bớp chay rượu

-em hiểu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: