Chương 2
Những rung động nhất thời ấy vẫn là những kỉ niệm vui trong lòng Băng Nhi.
2 ngày sau
-để 2 đưa đi học cho
-em đi một mình được mà.
-em đang bệnh chạy xe nổi không
-để em đi xe bus cũng được
-thưa anh hai em đi học
Những cánh hoa anh đào rơi báo hiệu cho những sự chia lìa, như những cánh hoa xa rời cây
Băng Nhi vừa đợi xe bus, vừa nhìn những cánh hoa đào rơi
Bỗng nhiên một chiếc xe hơi ngừng lại
-lên đi
"Giộng nầy là?...Gia Minh"
Băng Nhi ngước lên thì thấy Gia Minh đang đứng đợi mình
-tôi đi xe bus được rồi. Cậu đi trước đi
-vậy thì tôi đi chung với cậu
-không cần mà
-chú ơi chú về trước đi cháu đi xe bus
Gia Minh lại ngồi gần Băng Nhi, nhưng Băng Nhi không phản ứng gì lại
-bị sao vậy?...sao không đánh tôi, thích đánh tôi lắm mà
-hazzz...hôm nay tôi không có sức đánh cậu cũng như không muốn cậu làm phiền...vậy nên hãy đi đi
Gia Minh đưa tay lên chạm vào trán của Băng Nhi
-Nóng qúa...nóng vậy sao còn đi học
-hôm nay tôi phải dọn thư viện
Trên xe bus
Băng Nhi vừa lạnh vừa nóng, Gia Minh lấy áo khoát lên cho Băng Nhi
-cảm ơn
Gia Minh lấy tay đặc đầu Băng Nhi lên vai của mình
-nghỉ một lác đi...mệt rồi
"Ngay lúc này đây trong lòng Băng Nhi cang đông đầy hạnh phúc hơn nữa và ước gì thời gian đứng lại, để được gần cậu ta thêm chút nữa"
Một lác sau Băng Nhi ngủ thiếp đi
-đồ ngốc
Gia Minh nhìn Băng Nhi không rời mắt
Đến trường rồi mà Gia Minh không dám kêu Băng Nhi dậy
Bỗng nhiên Băng Nhi thức dậy
-sao không kêu tôi dậy...trể rồi đi thoi
-đi có nổi không
Băng Nhi cười
-được...... tôi không sao...tôi khỏe lắm
Gia Minh cười
-đồ ngốc
Băng Nhi và Gia Minh đi chung với nhau vào trường thì phía sau của hai người có biết bao nhiêu là lời khó nghe về Băng Nhi
"Coi kìa, con nhỏ đó đi học với hot boy mới tới kìa"
"Đỉa mà đồi đeo chân hạc"
Băng Nhi nghe những lới đó lòng của Băng Nhi có cảm giác như mình vừa mất một thứ gì đó
Những cãm giác hạnh phúc lúc nãy đã biến đâu mất rồi, và còn lại những vết thương tổn thương lòng tự trọng của mình
Băng Nhi từ từ đi chậm lại để mặc cậu ta đi khỏi tầm mắt mình
Tự nói với lòng
"Không được rung động vì những hành động đó"
Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của Băng Nhi
-đi thoi...đứng đây làm gì
Trái tim của Băng Nhi như đã tan chảy vì hơn ấm đó
Cảm giác ấy lại chiếm hết cả trái tim của Băng Nhi
Gia Minh nắm lấy tay của Băng Nhi chạy thật nhanh vào lớp
Vừa bước vào thì cô nói
-hai em vào chỗ đi
Nói song cô nói tiếp
-lớp ta thật may mắn, vừa nhận được một sinh mới giờ lại thêm một học sinh nữa
-em vào được rồi
Một học sinh nữ bước vào làm cho cả lớp chết lặng vì vẽ đẹp như thiên thần đó
-chào các bạn mình Diệp Khả Hân
-vậy em tìm chỗ ngồi đi
-dạạ
Khả Hân đi đến ngồi gần Gia Minh
-chào cậu
Gia Minh lại gần Khả Hân nói nhỏ vào tai của Hân
-sao cậu lại ở đây...không phải đang ở bên Mỹ sao
-muốn học chung với cậu
-nhưng......
Cô nói
-Gia Minh em làm gì vậy về chổ mao
-dạ
Khả Hân như một thiên thần đến đây để mang những cãm giác ấy của Băng Nhi đi
Reng reng
Ra chơi
Gia Minh đứng dậy nói với Băng Nhi
-đi ăn.....
Chưa nói xong câu nói của mình thì Khả Hân lôi Gia Minh đi trước rồi
-....
Băng Nhi úp mặt xuống bàn nhìn ra cửa sổ nghe những lời bàn tán của mọi người
"Ê....
Khả Hân là người yêu bên Mỹ Gia Minh đó"
"Sao mày biết"
"Chính miệng của Khả Hân nói mà"
Trái tim của Băng Nhi giờ đây như tang nác
Trong xuất 3 tiết cuối Băng Nhi không nói một lời mặt dù Gia Minh cứ kím chuyện để nói với Băng Nhi
Reng reng
Ra về
Ở giữa tất cả sinh trường Băng Nhi và Gia Minh lạc mất nhau
Băng Nhi ngồi trong một góc tối của thư viên và tự nghỉ
"Mình cũng là Đơn Phương thoi có tứ cách gì để xen vào chứ"
Những giọt nước mắt của Băng Nhi làm ướt những trang giấy, bỗng Băng Nhi nghe thất tiếng của ai đó gọi tên mình
-Băng Nhi
"Đây giọng của Gia Minh mà tại sao cậu ta ở đây"
Băng Nhi giật mình vội lao kho nước mắt
-Băng Nhi cậu đâu rồi?
Băng Nhi bước ra từ kệ sách và nở một nụ cười rất tươi với Gia Minh
Gia Minh chạy lại Băng Nhi ôm chầm lấy Nhi
-có biết tôi lo cho cậu lắm không
"Cảm giác đó đâu rồi"
Băng Nhi đẩy Gia Minh ra
-không cần cậu lo
-sao vậy?
Băng Nhi né ánh mắt của Gia Minh
-cậu khóc hả?
-...
-sao không trả lời
Gia Minh giật quyển sách Băng Nhi đang cầm
-cái này là cái gì đây
Băng Nhi rục mặt xuống đất
-chỉ là nước thoi
Gia Minh ôm lấy Băng Nhi nói nhỏ
-hãy cho tớ được làm thùng rác để cậu vức bỏ những buồn phiền nha, tớ yêu cậu
Băng Nhi chết lặng vì những câu nói đó
Băng Nhi rất muốn nói câu "tớ cũng vậy" nhưng Băng Nhi không tài nào nói ra được
Đột nhiên Gia Minh đẩy Băng Nhi ra và hôn Băng Nhi
Băng Nhi đỏ mặt, đẩy Gia Minh ra
Gia Minh không buông ra
-một chút thoi, xin cậu đấy
Băng Nhi không biết nên vui hay buồn vì chuyện Gia Minh cũng thích mình
-được rồi đó, buông ra đi
Hai người ngồi lặng im trên ghê đá
-cậu có thích tớ không?
-.....
-cậu không thích tớ
-.....
Gia Minh đứng dậy bước đi
Băng Nhi từ đằng sau ôm chầm lấy Gia Minh vừa nói vừa khóc thúc thích
-đừng rời xa tớ
-tớ...tớ Yêu cậu
Gia Minh cười rồi quay mặt lại lao nước mắt cho Băng Nhi
-anh hứa, sẽ không bao giờ làm em khóc nữa
Băng Nhi cười
Gia Minh nắm tay Băng Nhi đưa về nhà
-tới đây được rồi, anh về đi
Ngay lúc đó Gia Lâm về tới
-ủa đó là Băng Nhi mà, mà tới nhà rồi sao em ấy không vào nhà, còn đó là ai
Trong lòng Gia Lâm rất hối hận vì đã không nói cho em ấy biết sớm hơn
Gia Lâm đến một quán rươu để giải tỏa những nỗi buồn
0h
-nữa đêm rồi anh hai còn đi đâu nữa ta
Bỗng Băng Nhi nghe tiếng của Gia Lâm
-Băng Nhi anh về rồi, uống chung với anh điiii.....
-anh hai sao uống nhiều qúa vậy, để em pha nước chanh cho hai uống giải rượu
Băng Nhi đi xuồng bếp lấy một ly nước chanh Gia Lâm
-anh uống đi
"Bớớớ......"
Gia Lâm làm bể ly nước, Gia Lâm nắm lấy tay Băng Nhi
-Băng Nhi à. Anh Yêu em nhìu lắm mà không dám nói
Băng Nhi giật mình vì lời nói của Gia Lâm
Băng Nhi giật tay mình lại và đứng dậy
-em chỉ xem anh là anh trai thoi không có ý gì khác, mong anh đừng hiểu lầm
Gia Lâm đứng dậy đi vào phòng
Băng nói trong lòng
"Xin lỗi anh hai em đã làm anh hai tổn thương, thà đau ngắn còn hơn đau dài"
Băng ngồi trong phòng
Vào nhớ lại
"Hãy cho tớ được làm thùng rác để cho cậu vức bỏ buồn phiền nha, tớ yêu cậu"
"Băng Nhi à! Anh yêu em nhìu lắm mà không dám nói"
-tại sao tất cả mọi chuyện đều dồn dập đến vậy
Băng Nhi úp mặt xuồng gối và khóc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro