cảm xúc kì lạ
Anh chạy ra phía sân vườn,nơi gió khẽ nô đùa với những cánh hoa anh đào,Y Nghiêm mải miết tìm một bóng hình,tuy gương mặt vẫn không một chút thái độ nhưng chỉ có lòng anh biết nó vẫn đang nô nức,rạo rực.Anh hất tay nhẹ ra lệnh cho đám vệ sĩ tìm kiếm bản thân thì nhàn nhã ngồi xuống sau chiếc ghế của sân vừa bình thản ngồi "truy tìm con mồi nhỏ"
"tìm tiểu thư ra đây"
2-3 tên vệ sĩ bên cạnh,vội chạy ngược xuôi,lục hết ngóc ngách này đến ngóc ngách nọ riêng Cố Y Nghiêm lại bình tĩnh đến lạ nhẹ nhàng đặt người xuống chiếc ghế,khẽ đung đưa qua lại,hơn mấy phút đồng hồ đáp trả anh chỉ là những cái lắc đầu đầy ngán ngẩm,tuy vậy Y Nghiêm vẫn không mảy may quan tâm
"mồi nhỏ thích đi,để cho nó đi"
"quan trọng là..nếu mồi nhỏ bỏ trốn,mồi nhỏ có đi không có về"
Câu nói khiến không khí giảm lạnh đột ngột,ánh mắt anh rộ lên sát khí đến đáng sợ,đám vệ sĩ từng người rung lên từng cơn im thin thít không dám hé nửa câu trên miệng,ai cũng biết Cố Tổng ngoài mặt vô cảm nhưng sâu bên trong họ biết rõ cái gì mà anh quan tâm,không phải một khuôn mặt lạnh nói lên tất cả,Cố Y Nghiêm quả thật có đôi chút lo lắng cho Tố Hinh,nhưng anh phải ruồng bỏ suy nghĩ ấy
"nếu thích đi như vậy,tôi cho em đi"
Y Nghiêm không quay người,ra lệnh cho đám vệ sĩ vào nhà,rồi thản nhiên quay người đi về phía cửa
Phía bên này Tố Hinh đang ngồi co ro trong một bụi lá trong phía sân vườn,chốc trời nhẹ từng giọt mưa,lăn xuống trên vai cô,tinh thần đã có chút ổn định:
"mình phải rời khỏi Cố Gia.."
Suy nghĩ ấy rực lên trong thoáng chốc,chỉ thoáng chốc cũng đã in hằn trong tim cô,cô chăm chú tìm lối ra,giữa cả cái vực thẳm.Tố Hinh ngán ngẩm nhìn xung quanh,phía bên ngoài trời đã đổ mưa khá lớn tuy vậy cô không để ấy vẫn mải miết tìm cách rời khỏi cửa nhà Cố Gia,xung quanh là bốn bể tường cao mấy chục mét,chưa kể phía ngoài còn có hàng rào gai thép,Tố Hinh không khỏi bất lực đặt mình ngồi xuống nền cỏ ướt sũng để mưa xối xả vào mặt
"mẹ kiếp,ông trời tàn nhẫn với con quá"
Cứ thế cô ngồi dầm mưa để rũ bỏ mọi phiền não,sự bi thương trong lòng,nhìn lại thân thể gầy guộc,những vết xước nhẹ do cố gắng bám víu vào hàn rào gai để thoát ra ngoài.Tố Hinh thấy bản thân như một sự hèn nhát phải níu với lấy sự sống cỏn con mà trong giây phút cô gọi đó là yếu đuối,mưa cứ ngày một nặng thêm,phía bên kia có người lòng nao nức đứng ngắm nhìn mưa,không!!hắn không còn tâm trạng nữa rồi,Y Nghiêm ra lệnh xuống
"chết tiệt..tìm cô ta.."
Thấy mưa khá lớn,tên vệ sĩ e ngại:
"Cố Tổng,để hết mưa được không"
Y Nghiêm liếc nhìn tên vệ sĩ,đưa tay nắm mạnh cổ áo,gằn giọng quát lớn:
"không tìm được người của ta,các người biết hậu quả thế nào rồi nhỉ?"
Nhận ra thái độ của Y Nghiêm đám vệ sĩ cũng chỉ đành ngậm ngùi lao ra sân vườn,vì khi họ biết Cố Tổng tức giận sẽ đáng sợ thế nào,mưa khiến cho việc tìm kiếm khó khăn hơn,mở rộng phạm vi một tên vệ sĩ nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang gục mình trên mặt đất,anh vội hò người tới
"là..Tôn tiểu thư,mau..mau đưa vào nhà"
Một tên trong đó nhẹ nhàng nâng đùi quàng tay qua eo cô nhẹ nhàng bế vào nhà dưới trời mưa ngày một nặng hạt,chạy lên tầng lầu cả người cả hai ướt sũng đám vệ sĩ đi cùng chân tay cũng bủn rủn,gõ nhẹ cửa phòng,tiếng hắn vọng ra từ trong
"vào đi.."
đám vệ sĩ ôm thân thể tái nhợt của Tố Hinh đến trước mặt Y Nghiêm
ánh mắt hắn lộ rõ vẻ lo lắng mà hắn cố che dấu,thấy cánh tay tên vệ sĩ quàng qua eo,ôm sát đùi cô,lòng hắn khẽ nảy lên chút nóng giận,đẩy nhẹ vai tên vệ sĩ,mặt vẫn không đổi sắc:
"ngươi..ôm thích không?"
Nhận được câu hỏi ẩn ý của Cố Y Nghiêm tên vệ sĩ vội đưa cơ thể sang tay Cố Tổng,rụt rè nói
"Cố Tổng,tôi không dám"
Cố Y Nghiêm lặng người nhìn thân thể ướt sũng trong lòng,siết nhẹ vòng tay ôm cô chặt hơn,tiến ra khỏi cửa phòng bỏ lại sau là hàng vạn nghi hoặc của đám vệ sĩ,anh tiến vào phòng tắm,thô bạo vứt cô vào bồn tắm,nói vọng ra:
"kêu người..hầu ra đây"
nói rồi,anh đưa ánh mắt ngắm nhìn về phía thân thể đang ướt sũng kia,miệng lẩm bẩm chế diễu:
"Thỏ non,em nghĩ em thoát được à?"
ánh mắt va đập vào đôi bàn tay xước xát,anh tiến nhẹ đến khẽ ngắm nhìn đôi tay ấy khẽ siết mạnh,mặt rộ lên cảm xúc lẫn lộn..
Tiếng bước chân người giúp việc cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ ấy,anh nhẹ nhàng buông đôi tay đang siết chặt kia:
"tắm cho..cô ta"
Nhận được mệnh lệnh,người hầu nhẹ bước vào,cùng lúc đó Tố Hinh lờ mờ tỉnh lại,thấy cơ thể vỏn vẹn trong cái bồn tắm,Y Nghiêm bất giác quay đầu lại,bắt gặp ánh mắt của cô gượng gạo lùi xa khỏi cửa phòng,giúp việc tiến đến gần cô,xả vòi nước,Tố Hinh cảm nhận được nước ấm tràn vào cơ thể khe khẽ cảm nhận,cánh tay thon dài của ai đó khẽ chạm vào làn da mềm mịn,hầu nữ cất lời:
"tiểu thư à,da người mềm mịn thật đó"
Tố Hinh bình thản đáp:
"ở Tôn Gia có người chăm sóc nên vậy"
Hầu gái không khỏi cảm thán:
"Tôn Gia chăm sóc người tốt đến vậy sao"
Tố Hinh ngậm ngùi đáp:
"trước kia là vậy..nhưng bây giờ.."
Thấy bản thân đã nhắc lại nỗi đau,hầu nữ luống cuống
"Tiểu Thư,thành thật xin lỗi"
Tố Hinh khẽ chạm nhẹ mái tóc hầu nữ,vuốt ve
"không sao,em bao nhiêu tuổi rồi,trông còn khá bé"
Hầu nữ vừa nhấn vai Tố Hinh xuống vừa đáp:
"em 15 tuổi.."
Tố Hinh hơi sực người,một cô bé chưa đủ tuổi:
"em..còn chưa đủ tuổi mà hắn dám nhận vào đây"
Hầu nữ vội giải thích:
"không..là do nhà em thiếu nợ Cố Tổng nên Cố Tổng rộng lượng cho em vào đây làm để gán nợ,Tiểu Thư xin người đừng hiểu lầm Cố Tổng"
Tố Hinh vui vẻ,cười cười đáp:
"rồi rồii,mà em tên gì?"
Hầu nữ vội đáp:
"Dạ..Chân Lan"
Tố Hinh mỉm cười:
"vậy,Chân Lan làm hầu nữ cho chị nhé!!!!"
Thấy vậy,Chân Lan không dấu nổi niềm vui,vội ôm cổ Tố Hinh dụi dụi:
"dạaa..aa"
Tố Hinh nhận được sự đồng ý,phấn khích kéo cả Chân Lan vào bồn tắm,sự đột ngột của nước khiến hầu nữ hét lên,ngay giây phút ấy,cánh cửa đột nhiên bật mở một cách nhanh chóng như thể ai đó cố tình đứng tại cửa nghe lén cuộc trò truyện,Tố Hinh ngước mắt lên nhìn,lại bóng dáng quen thuộc ấy cô bĩu môi nói:
"anh..đường đường là Cố Tổng mà lại đứng ngoài nghe lén,chẳng ra thể thống gì cả"
Anh im lặng,không vội đáp,mắt vẫn gán vào Tố Hinh
Tố Hinh nhìn hắt anh một cái rồi lại quay sang hầu nữ vẫn đang hoảng hồn,nhẹ giọng
"em không sao chứ,cho chị xin lỗi!!"
Hầu nữ lắc lắc đầu:
"không sao ạ,chỉ là hơi hoảng thôi"
Nói xong câu,Chân Lan hướng ánh mắt về phía cửa,giật mình vội bước ra khỏi bồn tắm,cô cất giọng:
"Cố Tổng,người làm gì vậy!!!!"
Nghe được tiếng gọi,Cố Y Nghiêm đơ ra vài phút ấy bỗng lấy lại quyền kiểm soát cơ thể,khẽ ho nhẹ:
"tắm nhanh cho Tôn Tiểu Thư"
Mệnh lệnh nằm rõ trên lời nói,Chân Lan tiến gần Tố Hinh,rồi lại quay sang Cố Y Nghiêm
"Cố Tổng phiền ngài ra ngoài chút"
Y Nghiêm im lặng,chân cất bước ra khỏi cửa
Một khoảng lâu sau,hầu nữ đưa Tố Hinh ra khỏi phòng tắm,tiến đến trước cửa phòng Y Nghiêm,thấy bóng dáng cô,hắn gằn giọng nhẹ:
"Qua đây,và đừng nghĩ em có thể chạy trốn"
Tố Hinh gật đầu,khẽ bước chân tiến tới trên bàn làm việc
Chợt!!,cơ thể được nhấc lên không quá khó khăn,hắn nhấc cô đặt lên đùi hắn,ép cô vào cạnh bàn khiến đường cong của cô trở nên rõ nét,cô vươn tay cố gắng đẩy hắn ra,Cố Y Nghiêm lại khẽ dụi mặt vào vai cô,hơi thở ấm nóng phả vào,Tố Hinh cảm nhận rõ,hắn ta cất lời
"em giờ là cháu gái trên danh nghĩa của Cố Y Nghiêm ta,em có chạy bằng trời"
Tố Hinh không nói gì,chỉ biết lặng gật đầu với cái tư thế khó chịu,hắn vẫn không thôi mà cảm nhận "hương vị"cơ thể cô,cô khó chịu phàn nàn:
"vậy..nói như anh,tôi cháu gái của Cố Thị rồi.."
Cô khẽ đẩy người anh ra:
"thì chú sẽ làm những hành động quá cỡ này với cháu hay sao chứ?"
Cố Y Nghiêm càng siết chặt hơn,để cảm nhận rõ hương thơm từ phía cơ thể:
"hành động phụ,hơn nữa em chỉ là cháu gái trên danh nghĩa"
"nên nhớ lấy"
Tố Hinh im lặng,môi mím chặt để hắn ôm cô như thế..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro