Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Tường Hoa - 9

Mọi người đọc xong cho mình xin sao nhe =>

"Oh baby anh đã cố gắng nghe những thứ người nói điêu. 

Quá siêu (Em nói yêu nói yêu anh nhiều ) 

Anh đã tin lầm một người mỗi sáng dậy cứ nói I Love You."

                                                                        NHẠC BUỒN NGÀY 2 - T.R.I

Trạch Tiêu Văn ngồi xuống sô pha, tay vẫn không ngừng phát run. Trên thực tế, cảm giác an toàn của Trạch Tiêu Văn rất kém. Được bao bọc bởi tình yêu của Nhậm Hào không thể cho cậu cảm giác an toàn, bao nhiêu năm tình bạn cùng Hà Lạc Lạc cũng không thể cho cậu cảm giác an toàn, giấy đăng ký kết hôn cũng không thể cho cậu cảm giác an toàn. Chỉ khi những thứ như vậy tan vỡ, Trạch Tiêu Văn mới có thể thực sự cảm nhận được rằng tình yêu của mình đang tồn tại. 

Cuộc sống sau khi kết hôn với Nhậm Hào không chê vào đâu được, nhưng tình yêu nhỏ bé của Hà Lạc Lạc lại giống như một cái gai, đâm vào xương thịt của Trạch Tiêu Văn trong một thời gian dài. Cảm giác bất an bệnh hoạn như vậy, giống như một khe hở dưới đáy thuyền, thấm nước từng chút một cho đến khi nhấn chìm cậu hoàn toàn.

Trạch Tiêu Văn sẽ không bao giờ quên ngày bắt đầu cho những tội lỗi đó. Trước khi cởi hết quần áo, Trạch Tiêu Văn không hối hận, đêm đó, Trạch Tiêu Văn hỏi Yên Hủ Gia tại sao phản bội Hà Lạc Lạc dễ dàng như vậy. Yên Hủ Gia trong mắt chứa đầy cảm xúc mà Trạch Tiêu Văn không thể hiểu được, đè lại Trạch Tiêu Văn, một giây trước khi hôn, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em. Anh biết anh nên yêu em."

Chúng ta không thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ gặp đúng người vào đúng thời điểm và địa điểm, cũng như không thể biết liệu người đó có phải là người phù hợp hay không. Tình yêu, không có cách, giống như hắn không thể ép buộc mình phải yêu Lạc Lạc, giống như chỉ cần đến gần cậu , tình yêu hắn liền dành cho cậu. Ttrong giây phút này cậu ấy thực sự hối hận, vì Yên Hủ Gia nói rằng bản thân không yêu Hà Lạc Lạc, vì cậu thấy Hà Lạc Lạc nỗ lực như thế nào trong tình yêu ấy.

Có lẽ đó là suy nghĩ của một người mất trí, Trạch Tiêu Văn thường nghĩ như vậy, nhưng trở thành một người mất trí dễ dàng hơn nhiều so với trở thành một người bình thường.

Trạch Tiêu Văn nhìn Nhậm Hào vẫn còn đang ngủ, đặt lên môi anh, hôn anh một cái. Em không còn là em nữa, liệu anh có còn yêu em không? Nhậm Hào lông mi khẽ run lên. Hình phạt lớn nhất của cậu là đã thực sự yêu Yên Hủ Gia. Trạch Tiêu Văn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Nhậm Hào. Khi cậu ngồi xuống, Nhậm Hào dường như cảm nhận được điều gì đó, xoay người và chính xác ôm lấy người đang run rẩy vào lòng. Trạch Tiêu Văn vùi vào trong tay anh, nghe anh nói: "Trạch Tiêu Văn, anh yêu em, xin đừng đi."

Buổi sáng mở mắt ra, vừa động tay động chân, chợt phát hiện có một người khác đang ôm mình. Chính là Trạch Tiêu Văn, Nhậm Hào trong lòng có chút nghi hoặc, cậu trở về khi nào? Nhậm Hào nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng đột nhiên bị người nọ đang say ngủ bắt lấy, một chiếc nhẫn từ trong lòng bàn tay người kia lăn xuống, lập tức đánh thức trí nhớ đêm qua của Nhậm Hào.

Về mùi thơm giả tạo say sưa ngoài ban công, về những chấm đỏ trên điện thoại di động mờ dần, về ... Nhậm Hào xoa xoa thái dương, không thể nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra sau bữa tiệc. Nhậm Hào nhìn đứa nhóc đang ngủ ôm lấy cánh tay mình, nhất thời cảm xúc rất phức tạp. Chậm rãi vươn tay lau nước mắt của cậu, trong mơ cậu có thể rơi nước mắt vì chuyện gì?

Nhậm Hào dịu đi, không thể nói một câu nào với Trạch Tiêu Văn, bất kể thế nào. Hắn chỉ có thể nghĩ, có phải vì mình đã làm điều gì không tốt mới khiến cậu ấy buồn vậy không?

Như thể phản ứng lại hành động của Nhậm Hào, lông mi của Trạch Tiêu Văn giật giật hai lần, mở mắt ra, đôi mắt trong veo như chứa một vũng nước. Vươn người lên, mở miệng nói: "Chào buổi sáng, ông xã." Giống như mọi buổi sáng bình thường.

Lười biếng ngáp một cái, Trạch Tiêu Văn nắm lấy cổ áo Nhậm Hào và hôn lên mặt anh, Nhậm Hào vừa tỉnh dậy như một giấc mơ và nhận ra rằng mình thực sự đang mặc đồ ngủ. "Tối hôm qua anh về nhà kiểu gì?"

Trạch Tiêu Văn cong khóe miệng cười, sau đó thu mình vào trong vòng tay anh, trầm mặc nói: "Anh say quá rồi, dĩ nhiên cuối cùng người vợ xinh xắn quyến rũ của anh cùng anh về nhà!"

Nhậm Hào không còn cách nào khác, đành phải mở hai tay ra, ôm đứa nhóc vào lòng, "Nhưng anh ngày hôm qua..."

"Chuyện đã xử lý xong rồi, nên em về thẳng nhà." Trước khi Nhậm Hào kịp nói hết lời, Trạch Tiêu Văn đã lên tiếng trước. Bóng dáng mơ hồ đêm qua kia, cánh tay lau đi nước mắt của hắn, thật sự là Trạch Tiêu Văn sao?

Lịch trình hôm nay rất dày, Nhậm Hào nghĩ, buổi chiều sẽ có hai cuộc họp, buổi tối sẽ nói chuyện với Trạch Tiêu Văn.

Mây đen tụ lại trên bầu trời, một giọt mưa nhảy dù giữa không trung đáp xuống mặt Yên Hủ Gia. Ngay ngã tư này, hôm nay Yên Hủ Gia đã có câu trả lời. Chân của Yên Hủ Gia như mọc rễ, và thậm chí không thể di chuyển. Đám đông náo nhiệt lướt qua , không ai dừng lại hỏi lý do, mọi người đều đang trú mưa, chỉ có Hà Lạc Lạc chờ mưa. Đêm hôm đó, Trạch Tiêu Văn nói rất rõ ràng qua điện thoại, từng chữ từng chữ đều nghe không sót. Nghe đến cuối cùng, Yên Hủ Gia nghe được chính mình hỏi:

"Em đã từng yêu anh chưa?"

Giọng nói bên kia ngừng lại một lúc, "Có lẽ."

Không ai trong số họ muốn nói lời xin lỗi. Tình yêu không phải là sự so sánh. Cái kết đã định sẵn như thế này ngay lúc gặp nhau? Yên Hủ Gia đứng dưới mưa, tay cầm bó hoa hồng cuối cùng. Hoa hồng hình như rất dễ héo? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro