Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Tường Hoa - 7

Mọi người đọc xong cho mình xin sao nhe =>

"Hắn không có ở đây, ngươi buồn bực đau lòng.

Ngươi không có ở đây, hắn căn bản không muốn biết."

Đường ray một chiều, một khi đã đi thì không thể quay đầu lại.

Đứng trong sảnh tiệc, Nhậm Hào đột nhiên cảm thấy ngán ngẩm đám đông xung quanh mình. Thành thật mà nói, Nhậm Hào không thích giao tiếp xã hội, nhưng anh ấy cũng không có lựa chọn.

Lần đầu tiên tiếp xúc với Trạch Tiêu Văn, lầm tưởng cảm thấy cậu rất dễ gần, hài hước nhưng càng lâu sau, Trạch Tiêu Văn càng trở nên lạnh lùng và xa lạ, như thể không thể đến gần trái tim người nọ. . . Nhậm Hào lâu lâu sẽ có cảm giác này vào những lúc cảm thấy Trạch Tiêu Văn không còn là của mình.

Trạch Tiêu Văn là nhờ gia thế của gia đình, còn Nhậm Hào là một người cố gắng từ hai bàn tay trắng, Nên Trạch Tiêu Văn đôi khi không thể hiểu được những phiền muộn của Nhậm Hào. Nhậm Hào lắc đầu, cố gắng gạt những thứ này ra khỏi đầu. Có thể hôn nhân là một nghịch lý, nó chỉ mang lại cho bạn một lựa chọn. Nếu bạn chọn ôm biển hoa, bạn sẽ không thể ôm được bồ câu trắng. Là những dòng sông khác nhau, uốn khúc ở những ngọn núi khác nhau, sẽ không thể thực sự có nhau. Tuy nhiên, ai cũng mong đợi một con sông chảy cùng hướng với họ.

Nhậm Hào nói xin lỗi người đang nói bên cạnh, gạt đám đông đang náo nhiệt sang một bên, bước đến Trạch Tiêu Văn như vô số lần Nhậm Hào vẫn luôn làm, lo lắng rằng cậu buồn phiền, lo lắng rằng cậu sẽ bị cảm lạnh. Nhìn làn áo mỏng manh của Trạch Tiêu Văn, trong lòng Nhậm Hào thoáng chốc mềm lại, những suy nghĩ nhảm nhí, trong lòng vẫn yêu Ngỗng Nhỏ, rất yêu Ngỗng Nhỏ, yêu Ngỗng Nhỏ nhất, luôn muốn mỗi đêm ôm trọn Ngỗng Nhỏ vào lòng.

Nhậm Hào không đi tới đó, bởi vì nhìn thấy cậunghe điện thoại, nên trầm ngâm đợi ở cửa.

Em ấy đang gọi ai vậy? Nhậm Hào nghĩ, ở đây rất lạnh, cứ đưa áo khoác cho em ấy trước đã.

"Đổi khách sạn. Em không thích, Giường cứng quá."

"Hôm nay có lẽ là muộn hơn một chút, ráng chờ em."

"Yêu anh yêu anh yêu anh nhất."

Áo khoác trên vai cùng thời gian tắt điện thoại rất vừa phải. Nhậm Hào nghiêng đầu nở một nụ cười , giọng nói có chút khàn khàn, "Em gọi cho ai đấy?" Trạch Tiêu Văn quay lại, theo thói quen vươn tay vào trong túi sờ hộp kẹo, "Đồng nghiệp, có thể có phải làm thêm giờ vào buổi tối, một lát đưa em đến công ty ... Hộp kẹo của em đâu? "

Nhậm Hào không trả lời bởi vì nghi ngờ dòng chữ lóe lên trên điện thoại là ảo giác của bản thân. Thật sự có thể là ảo giác, thật sự là ảo giác.Vì những gì Trạch Tiêu Văn vừa nói, Nhậm Hào quyết định rời bữa tiệc sớm và chở cậu ấy đến công ty trước.

Làm gì có chuyện hộp kẹo biến mất, chỉ có những lời nói chồng chéo lên nhau, cứ như đang chơi màn cuối cùng của trò chơi trinh thám, hết manh mối này đến manh mối khác.

Xe dừng ở góc đường, Nhậm Hào nhìn Trạch Tiêu Văn rời đi, đi vào công ty. Nhậm Hào không đi theo mà chỉ âm thầm nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi sắp ngã quỵ, không muốn đi tìm. Hoặc không dám tìm kiếm bí mật đó. Tối nay Nhậm Hào đã uống rất nhiều rượu không kiểm soát được, và cho đến một giây trước khi vào cửa, Nhậm Hào vẫn đang cầu nguyện rằng Trạch Tiêu Văn đang ở nhà.

Nhậm Hào dựa vào cửa, suýt chút nữa cười nhạo chính mình, thân thể không chống đỡ được nữa, chậm rãi trượt xuống đất. Hít một hơi thật sâu, trước tiên lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Lạc Lạc, chắc chắn rằng Yên Hủ Gia không có ở nhà.Nhậm Hào cố gắng lắc đầu để tỉnh táo một chút, nhưng bấm nút gọi mấy lần cũng không xong.

Hà Lạc Lạc cất giọng ngái ngủ, "Anh Hào, có chuyện gì mà gọi muộn vậy?" Nhậm Hào do dự một lúc lâu rồi hỏi: "Yên Hủ Gia có ở nhà không?"

-"Anh ấy bảo đang làm thêm giờ ở công ty."

Nhậm Hào liền tắt máy. Có linh cảm không lành sau vài phút, Lạc Lạc đi dép lê, thở hổn hển và dừng lại ở cửa.

Do dự một chút, vừa bước vào cửa, nhìn thấy một bóng người quỳ trên mặt đất, vội vàng đến giúp đỡ, nhưng người nọ không chịu đứng dậy. Lạc Lạc nghe thấy tiếng người quỳ ở đó khóc, rất giống một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Hà Lạc Lạc chưa bao giờ thấy Nhậm Hào như thế này, sửng sốt một hồi nhìn người đàn ông cao 1,8m quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, từng lời lẩm bẩm, yêu em mà, rất yêu em mà.

Không khó để đoán được nói với ai, nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa. Hà Lạc Lạc cúi xuống nắm lấy cánh tay của Nhậm Hào, cố gắng kéo Nhậm Hào lên ghế sô pha. Khoảng cách rất gần, Lạc Lạc sờ lên tóc của Nhậm Hào, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt anh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, đột nhiên bị Nhậm Hào nắm lấy tay. Hà Lạc Lạc không nói, cứ để người nọ nắm tay thế này.

Dường như chúng ta đều không có tài năng trong tình yêu, chỉ có thể tự mình che giấu thất bại của mình. Bất kể điều gì xảy ra, thời gian sẽ không bao giờ dừng lại. Đến nửa đêm, Nhậm Hào đã cạn nước mắt. Lạc Lạc đang định về nhà, cửa đột nhiên mở ra, lộ ra vẻ mặt của Trạch Tiêu Văn.

"Anh đứng trong gió và vẫy tay, mỉm cười và nói hẹn gặp lại lần sau, nhưng rõ ràng ai cũng biết rằng sẽ không bao giờ có lần sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro