Cách Tường Hoa - 6
Mọi người đọc xong cho mình xin sao nhe =>
"Ở cùng với em những ngày mưa, nhưng cuối cùng, em vẫn phải đi đến mái nhà của người có ô".
Khi Lạc Lạc bước ra khỏi phòng thử đồ. Trạch Tiêu Văn đang ngồi trên sô pha, cầm một chiếc gương nhỏ để tô son. Yên Hủ Gia đang đứng cách ra xa, khi nhìn thấy Hà Lạc Lạc đi ra liền giúp cậu chỉnh lại cổ áo. Mọi thứ đều tự nhiên. Nhìn tất cả những thứ này, Hà Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy mấy năm trước đều là lừa đảo, ở trong trò chơi này lãng phí thời gian, dùng hết tuổi thanh xuân mà lừa mình dối người.
Trông hai người họ thực sự hoàn toàn xa lạ, không phải, phải là cậu xa lạ với hai người họ? Hà Lạc Lạc hít sâu một hơi, hai mắt nóng rực, nhẹ giọng nói: "Hôm nay tớ về trước". Trạch Tiêu Văn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Lạc Lạc giống như tỉnh ngộ nói: "Giáo sư vừa gọi cho tớ, hôm khác sẽ lại tới thử đồ."
Đó là một lý do hợp lý và rất hợp lý, và nó giống như một ngôn ngữ bí mật, che giấu tất cả những gì cậu muốn nói trong lòng. Hà Lạc Lạc ngồi ở phó lái, cảm giác dường như chỗ ngồi này không thuộc về bản thân , hỏi Yên Hủ Gia: "Gia Gia, anh có yêu em không?"
Yên Hủ Gia không quay đầu lại, nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là yêu."
"Yêu cỡ nào?" Yên Hủ Gia một tay giữ vô lăng, tay kia nắm lấy tay cậu. Hai người đeo những cặp nhẫn giống hệt nhau trên tay, nhưng tiếc là không còn cảm giác ấm áp nữa.
"Nếu như không có chuyện gì xảy ra, anh sẽ mãi mãi yêu em." Yên Hủ Gia không chút do dự, nhàn nhạt nói, lời này đã ăn sâu vào máu rồi. Những lời yêu thương nhàm chán chỉ khác mỗi cái tên, Hà Lạc Lạc cuối cùng cũng biết người nọ sẽ mãi mãi đến đâu. Với những gì của quá khứ, không có cách nào để đi đến tương lai, bởi có vô số lỗ hổng lớn bởi sự dối trá ở giữa.
Yên Hủ Gia đưa Lạc Lạc ở cổng nam của trường, Lạc Lạc xuống xe. Cổng Nam là cổng xa nhất so với lớp học của Lạc Lạc trong bốn cổng, Yên Hủ Gia lần nào cũng chọn cổng này, đây là cổng mà Lạc Lạc đã cùng Trạch Tiêu Văn chạy vòng quanh khi còn đi học.
Lạc Lạc nghĩ, hình như Yên Hủ Gia có trí nhớ không tốt và luôn quên những gì cậu đã nói. Nhưng mà hình như Yên Hủ Gia có trí nhớ rất tốt, nếu không sao lại nhớ mấy năm trước Trạch Tiêu Văn vẫn luôn lẻn ra khỏi cửa này để mua đồ ăn vặt, nhớ sở thích của Trạch Tiêu Văn, nhớ cậu ấy yêu hoa hồng, nhớ món tráng miệng cậu yêu thích.
Hà Lạc Lạc trên đường đi cảm thấy hai chân không phải là của mình, không dám nghĩ tới chuyện tình giữa mình và Yên Hủ Gia có bao nhiêu giả tạo. Lại nghĩ đến Nhậm Hào, Nhậm Hào có biết chuyện này không?
Là một vũng nước yên bình trên mặt nước, bên trong nó còn có mặt trăng, nhưng lại trong một vũng nước nên không thể lấy được. Đã từng bỏ lỡ hoàng hôn, bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng, bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều cơ hội, chỉ có thể yên lặng hướng lên trời cầu nguyện đừng bỏ lỡ người thêm một lần nào.
Quà của Nhậm Hào đến từ rất sớm, Lạc Lạc nhất định phải đích thân tới nhận quà và hẹn Nhậm Hào quán cà phê dưới nhà. Không thể nói là một nơi tốt, nhưng Nhậm Hào nói rằng anh ấy sẽ đón Trạch Tiêu Văn đến một bữa tiệc sau đó, sẽ không thể ở lại quá lâu.
Lạc Lạc vẫn không ngừng mỉm cười, cậu đang mặc một chiếc áo khoác len đơn giản và quần jean. Đúng vậy, Hà Lạc Lạc không thích sơ mi trắng và quần áo chỉnh tề, nhưng Nhậm Hào đang mặc một bộ âu phục tỉ mỉ trước mặt cậu, tuy Hà Lạc Lạc nhìn thấy trên bộ âu phục đó là cách thắt cà vạt của Trạch Tiêu Văn, cậu vẫn sẽ vui vẻ mà mỉm cười.
Nhậm Hào ngồi đối diện với Lạc Lạc cười nói rằng anh ấy đã tự tay chọn món quà này, nghĩ rằng nên đưa nó trước Trạch Tiêu Văn. Hà Lạc Lạc cúi đầu cười nói: Em đoán là hoa hồng hình gấu và nước hoa.Nhậm Hào kinh ngạc sờ sờ đầu, tựa hồ có chút xấu hổ, Hà Lạc Lạc rất ít nhìn thấy điểm này của hắn, trong lòng liền mềm mại.
Nhậm Hào nói: Dễ đoán như vậy sao? Anh dường như không sáng tạo cho lắm.
Lạc Lạc lắc đầu, em thích đi chơi hơn gấu hoa hồng.
Vậy thì hãy đi trước khi quá muộn. Lạc Lạc bí mật nhìn Nhậm Hào, như thể đang nhìn vào mặt trăng không thể chạm tới. Chỉ khi trăng được chiếu xuống nước, cậu mới ngu dốt đưa tay ra chạm vào.
Sau khi dạo qua một vài cửa hàng đồ chơi, Nhậm Hào không thấy có chút hài lòng nào. Hai người lần lượt đi qua cổng sân chơi. Đứng bên cạnh gian hàng, nhìn Nhậm Hào cởi áo khoác ngoài, đứng bên cạnh cầm súng bắn bong bóng đồ chơi, mọi hành động đều là vì nguyện vọng của Lạc Lạc.Tài thiện xạ của Nhậm Hào thật sự rất tốt, liền giành được con gấu ôm lớn nhất, Hà Lạc Lạc ôm con gấu lớn nhìn Nhậm Hào nở nụ cười rạng rỡ, Nhậm Hào cũng trở nên vui vẻ.
Nhưng Nhậm Hào phải đi sớm nên đã nói xin lỗi với Lạc Lạc. Nhậm Hào hơi cúi đầu, từ trong túi lấy ra một hộp kẹo mềm nhỏ, đặt vào tay Lạc Lạc.
Gió lồng lộng, xé gió rơi lệ, hóa ra được yêu hết lòng là thứ tình cảm đẹp đẽ đến thế.
Nhậm Hào rời đi, nhưng hộp kẹo dẻo vẫn nằm trong tay Lạc Lạc. Kẹo dẻo liền tan chảy ngọt ngào trong miệng Lạc Lạc, Nhậm Hào nói rằng họ sẽ có lần sau. Hà Lạc Lạc đột nhiên nhảy dựng lên, có lần sau, họ có lần sau, nhảy dựng hết lần này đến lần khác.
Nhậm Hào đang lái xe, trong đầu lại nghĩ đến đôi mắt tròn xoe của Lạc Lạc, lúc nào cũng ngọt ngào nhưng lại phảng phất một nỗi buồn nặng nề, nhẹ nhàng cuốn hút người ta. Tại sao bản thân lúc nào cũng bảo vệ cậu và không từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ cậu ? Có phải thật sự vì em ấy là bạn của Trạch Tiêu Văn?
Khi đến ngã tư, Nhậm Hào nghĩ rằng mình nên mua một bó hoa, nhưng anh ấy đã mua một quả bóng bay. Nhậm Hào nhìn người yêu của mình và nghĩ, họ là hai người khác nhau. Rõ ràng là có cùng sở thích, nhưng không bao giờ là một.
Mùa thu đã đi sâu vào tàn dư của mùa hạ, từng đầm sen đã tan thành từng mảnh, từng chiếc lá rụng chỉ còn lại một lời hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro