Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Tường Hoa - 5

Mọi người đọc xong cho tui xin sao nhaaa

5.

"Một người không tỉnh, một người đang mơ. Cùng vươn lên, ngã xuống, thức dậy, thoát khỏi thực tại mãi mãi, thoát khỏi những quy tắc đạo đức."

Trạch Tiêu Văn ngồi ở bên giường, Yên Hủ Gia đưa tay ôm eo cậu, nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu xoay tròn một vòng. Yên Hủ Gia không quấy rầy, chỉ nhìn Trạch Tiêu Văn tháo chiếc nhẫn ra đặt trên tủ đầu giường.

Trạch Tiêu Văn quay người lại, vùi mình trong vòng tay của Yên Hủ Gia và lẩm bẩm: "Nếu hôm nay em yêu anh, em sẽ xuống địa ngục sao?"

Yên Hủ Gia sờ sờ xương bướm dọc theo lưng, đè chặt Trạch Tiêu Văn vào trong lòng, cười nói: "Cùng nhau xuống địa ngục đi."

Nếu em kề sát vào ngực anh, liệu em có thể chạm vào một tấm chân tình?

Nói tóm lại, bọn họ dường như đang chơi một trò chơi, và thua là thắng. Cố gắng tìm kiếm sự cân bằng, cố gắng không để trò chơi kết thúc.

Sau khi Nhậm Hào công tác về đã chuyển qua biệt thự. Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc sống ở số 3 và Nhậm Hào Trạch Tiêu Văn sống ở số 6. Gần lắm rồi, nhưng không thể nói là đã có sự thay đổi lớn, điều đáng nói duy nhất là Nhậm Hào không còn lái xe Trạch Tiêu Văn đến cửa công ty mỗi ngày nữa, điều này mang lại rất nhiều thuận tiện cho Yên Hủ Gia.

Hà Lạc Lạc vẫn chuẩn bị hộp cơm trưa cho Yên Hủ Gia như mọi khi.

Sức sống của thành phố này dường như đang dần héo mòn khi mùa hè đi qua, đâu đâu cũng thấy cô đơn,tình yêu cũng không chịu bùng cháy. Khi ngày đã định, Nhậm Hào hỏi Trạch Tiêu Văn rằng cậu đã chuẩn bị quà cưới gì cho Hà Lạc Lạc. Trạch Tiêu Văn sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng trả lời: "Hôm nay em vừa hẹn một người bạn đi xem một số mẫu thiết kế mới."

Không ngờ, sau khi Trạch Tiêu Văn rời đi vào buổi chiều, Nhậm Hào nhận được tin nhắn thoại của Hà Lạc Lạc, giọng nói rất ngọt ngào, hỏi Nhậm Hào đã chuẩn bị món quà gì cho cậu. Nhậm Hào muốn thành thật trả lời là không, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim của bạn nhỏ, nên định trả lời Trạch Tiêu Văn để chuẩn bị bất ngờ, nhưng bên kia dường như đã đoán được Nhậm Hào sẽ thế nào. Vì vậy đã gửi một tin nhắn khác.

Hà Lạc Lạc nói rằng cậu hy vọng rằng mình thực sự nhận được lời chúc phúc hay món quà của Nhậm Hào. Không phải Nhậm Hào - chồng của Trạch Tiêu Văn mà là Nhậm Hào - đàn anh của cậu. Nó rất đơn giản, nhưng nó là để làm cho Nhậm Hào nghe thấy khẩn cầu. Điều này có lẽ hơi bất thường, Nhậm Hào nghĩ, nhưng anh thực sự cảm thấy mềm lòng khi nghĩ đến những giọt nước mắt như ngọc của Hà Lạc Lạc vào đêm hôm đó.

Thật khó để được thích. Bạn phải xuất hiện trong giấc mơ của người kia đúng giờ, đóng vai trò làm cho chủ nhân của giấc mơ và chịu đựng ảo tưởng vượt qua ranh giới vô cớ của người đó. Kể cả việc trở thành anh hùng duy nhất của anh ấy, người giải cứu thế giới.

Một khi đã nói ra sẽ không thể rút lại được, cho dù Hà Lạc Lạc biết rằng Nhậm Hào không có hành động như những gì cậu ấy ảo tưởng nhưng cậu vẫn rất vui. Không muốn gì cả, không dám hy vọng, chỉ muốn được gần anh hơn, dù là giả, hay là có giới hạn thời gian.

"Lạc Lạc! Đến xem cái này." Trạch Tiêu Văn vẫy tay, nghe Trạch Tiêu Văn phân tích ưu nhược điểm. Lạc Lạc gượng cười nói: Yên Hủ Gia sắp đến, tớ vào phòng thay đồ đã.

Đó là một bộ quần áo rất rườm rà. Hà Lạc Lạc từ chối sự giúp đỡ của người phục vụ và tự mình bước vào phòng thử đồ mà không để ý đến phòng VIP ở bên kia. Thành thật mà nói, đây sẽ là phong cách mà Yên Hủ Gia muốn cậu mặc. Khi Hà Lạc Lạc nghĩ về điều đó, chợt nhận ra rằng Trạch Tiêu Văn và Yên Hủ Gia có sở thích giống nhau đến kinh ngạc. Thích cùng một kiểu quần áo, cùng một hương thơm.

Hà Lạc Lạc đưa tay kéo thắt lưng sau lưng, sợi dây dài đan xen, thắt lại một chút. Hà Lạc Lạc nóng rực, gần như đổ mồ hôi, mặc quần áo xộc xệch, Hà Lạc Lạc định đi tìm Trạch Tiêu Văn giúp đỡ.

Trên bức tường tinh xảo có một tấm gương dài toàn thân rất lớn, Lạc Lạc đứng ở đây, lặng lẽ quan sát cặp đôi trong góc gương. Người lớn hơn đè tóc gáy nam nhân, tay kia thò vào quần áo dọc theo eo lưng. Bầu không khí mơ hồ và kéo dài, và sẽ là một cuộc tình hoàn hảo nếu bỏ qua việc hai người là chồng chưa cưới và bạn thân cậu. Nhưng bây giờ, nhìn bộ quần áo xộc xệch, Hà Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy còn kinh tởm hơn cả hai người đang lừa dối cậu.

Không nói gì, Lạc Lạc đứng yên lặng nhìn một lúc lâu, cho đến khi hai người kết thúc, Trạch Tiêu Văn gọi điện thoại cậu đã thay đồ chưa. Hà Lạc Lạc cảm thấy nực cười, mũi đau nhức, lại sợ nước mắt trào ra.

Hai người này diễn rất ăn ý.

Hà Lạc Lạc nghĩ rằng mình đã đối xử với Yên Hủ Gia rất tốt, và đã mơ tưởng đến việc sẽ ở bên Yên Hủ Gia cả đời, cho đến giây phút trước khi nhìn thấy sự thật, cậu vẫn có những kế hoạch sẽ cùng Yên Hủ Gia thực hiện.

Nhưng mà nó có vẻ không cần thiết. Không phải Yên Hủ Gia không biết cách yêu, chỉ là không yêu cậu thôi.

Trong tâm trí của Hà Lạc Lạc, Yên Hủ Gia nói với Trạch Tiêu Văn, khen Trạch Tiêu Văn ăn mặc đẹp và hỏi cậu ấy muốn ăn gì vào buổi tối. Cậu chăm chú quan sát và lắng nghe, và hơi nóng gần như khiến cậu không thể nghĩ đến ý nghĩa của những hành động này, chỉ có thể lần này đến lần khác phóng đại các giác quan của mình.

Hai người này, một người là bạn thân đáng tin cậy nhất của anh, hai là chồng sắp sửa bước vào hôn lễ. Mặc dù đã đủ can đảm, nhưng cậu quá tự tin trong trò chơi này. Hà Lạc Lạc đột nhiên hiểu rằng cậu thích Nhậm Hào không sai.

"Vốn cho rằng không ai phát hiện. Giờ khắc này em chỉ yêu mình anh.Là *Nguyệt lão* hồ đồ, dắt sai dây đỏ, yêu lầm người nhiều năm.Giờ đây những tiếc nuối của mùa hè, ánh nắng và hoàng hôn đã kết thúc, tất cả đều nhường cho mùa thu."

___________________________

*Nguyệt lão*: ông già ngồi dưới trăng, chuyên việc xe duyên cho người đời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro