Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Tường Hoa - 3


Mọi người thấy hay thì cho tui xin sao nha => 

 "Để tôi tận hưởng sự điên rồ lần cuối cùng, với bạn, tình yêu của người bạn tôi thân nhất."

Hà Lạc Lạc đến khách sạn thì đã rất muộn, khách sạn được bố trí rất cao cấp, Lạc Lạc lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại nhìn hộp thoại im lặng trên điện thoại,Yên Hủ Gia không gửi tin nhắn, chỉ có mấy giờ trước một câu "Chú ý an toàn."

Nhìn xuống xa hơn, danh bạ của Trạch Tiêu Văn và Nhậm Hào gần nhau, khiến Lạc Lạc cảm thấy có dấu hiệu tội lỗi trong lòng. Lạc Lạc suy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy rằng mình đã không quan tâm đến người bạn tốt của mình vì sự ích kỷ của mình.

Nghĩ như vậy, Lạc Lạc gửi cho Trạch Tiêu Văn một tin nhắn: Anh Hào đang đi công tác ở thành phố C phải không? Tớ cũng có mặt ở đây. Sau khi suy nghĩ lại đổi thành: Cấp trên cử tớ đến thành phố C để báo cáo kết quả học tập, tớ sẽ mang quà về cho cậu.

Không có phản hồi, Hà Lạc Lạc xuống giường, không nhịn được đứng dậy chụp một bức ảnh trong phòng, kèm theo dòng chữ gửi tới vòng bạn bè.

Lạc Lạc: Vào ban đêm ở thành phố C, luôn muốn một bữa ăn vào đêm muộn.

Quả nhiên, Nhậm Hào gửi một tin nhắn hai phút sau đó, hỏi Hà Lạc Lạc có phải cũng ở khách sạn này không. Lạc Lạc nhảy cẩng và trả lời: Vâng! Không ngờ lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy! (Sau đó, hợp tình hợp lý nên cầu hôn, cùng nhau đi ăn tối)

Nhậm Hào do dự một chút, trước tiên gửi một tin nhắn cho Trạch Tiêu Văn, nói rằng bản thân đã gặp Lạc Lạc , nghĩ rằng Trạch Tiêu Văn nhất định sẽ bảo anh chăm sóc cậu thật tốt, Lạc Lạc một mình vào một giờ muộn như vậy có phần không an toàn.

Nhậm Hào đưa Lạc Lạc đến con phố ăn vặt gần đó, cả hai đều không nhận được câu trả lời của Trạch Tiêu Văn. Đó không phải lỗi của Trạch Tiêu Văn, Trạch Tiêu Văn không còn sức lực để quan tâm xem điện thoại có tin nhắn hay không.

Lạc Lạc gọi món *Oden*, thêm bít tết cá và thanh cua, nhưng nhăn mặt khi nhìn thấy khoai nưa. Nhậm Hào không nhịn được cười: "Hai người thực sự là bạn tốt, đều không ăn khoai nưa."

Không muốn ăn nữa, chắc chắn rằng Lạc Lạc không muốn nghe thấy tên của Trạch Tiêu Văn khi đang có ặmt Nhậm Hào với Nhậm Hào. Chỉ là món ăn, cái này cũng có thể nghĩ tới Trạch Tiêu Văn? Nhậm Hào biết tất cả những thói quen nhỏ của Trạch Tiêu Văn và sẽ giúp Trạch Tiêu Văn ăn những món cậu ấy không thích phải không?

Trong dòng suy nghĩ lung tung, Lạc Lạc chợt nhớ tới Yên Hủ Gia, Yên Hủ Gia sẽ không cho cậu ăn mấy thứ này, không chỉ vậy, Yên Hủ Gia rất ghét ăn ở ngoài, nên Lạc Lạc đăng ký một lớp học nấu ăn dù cho từng gây án với món bánh trứng.Nhưng Yên Hủ Gia có biết cậu không thích ăn gì không? Nếu biết có ăn hộ cậu như Nhậm Hào ăn hộ Trạch Tiêu Văn không? Hay sẽ nhăn mặt nói không ăn được thì để lại?

Ngoài Oden, Lạc Lạc còn gọi mì lạnh và Coca, Nhậm Hào không nói gì, chỉ lẳng lặng trả tiền cho cậu. Lạc Lạc cảm thấy Nhậm Hào chỉ coi mình là bạn của Trạch Tiêu Văn nên ngồi với cậu ở đây là nhiệm vụ.

Hà Lạc Lạc đột nhiên tự trách mình, tại sao, tại sao khi Nhậm Hào đến sửa máy tính, cậu lại không có mặt ở đó? Trên đường đi ăn, thấy Nhậm Hào không ngừng xoa xoa thái dương, Lạc Lạc nghĩ, chắc anh ấy rất mệt. Nhậm Hào nhận thấy bạn nhỏ đang có tâm trạng không tốt, vội hỏi có chuyện gì, Hà Lạc Lạc chỉ cắn chặt miệng, một lúc sau mới bực bội nói: Anh Hào, em thực sự làm phiền anh.

Nhậm Hào bất lực, lôi khăn giấy trong túi ra an ủi: Chẳng qua là anh già rồi, không thể thức khuya.

"Anh già chỗ nào chứ" Lạc Lạc bất mãn nhìn lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đọng hai giọt lệ, Nhậm Hào lau nước mắt cho cậu, cười nói: "Anh không phải chán ghét em."

Một câu rất bình thường, nhưng Lạc Lạc đã đọc đi đọc lại nhiều lần trong đầu. Lạc Lạc nghĩ, nếu có thể, em muốn cùng anh già đi.

Ngày cưới của Lạc Lạc và Yên Hủ Gia đã được ấn định vào tháng sau, và Lạc Lạc đã tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng cậu nên ở bên Yên Hủ Gia.

Yên Hủ Gia không có cái gì không tốt, giống như hàng ngàn thanh thiếu niên, luôn luôn tươi sáng và tràn đầy năng lượng.

Lạc Lạc thường cho rằng Yên Hủ Gia sẽ lớn lên và dần hiểu cách chăm sóc cảm xúc của cậu. Nhưng tất cả những suy nghĩ tốt đẹp về tình yêu của Hà Lạc Lạc đang bị mài mòn đi một chút theo thời gian. Yên Hủ Gia có tình yêu với cậu không, hay chỉ là ý thức trách nhiệm?

Lạc Lạc nằm trên giường nhắm mắt lại, tưởng tượng Nhậm Hào nằm cùng giường với cậu, ngọt ngào bao trùm cả giấc mộng. Trong mơ, cậu dũng cảm một lần, liều mạng hôn lên khuôn mặt Nhậm Hào .

Lãng mạn là gì? Lãng mạn với ai? Tình yêu mọc ở đằng đông, ngả về đằng tây, và nó không thể rơi xuống đầu bạn. Chỉ có sự lãng mạn mới tồn tại mãi mãi. Yên Hủ Gia ở trong khinh khí cầu với Trạch Tiêu Văn, và họ hôn nhau như thể nó sẽ không bao giờ hạ cánh. Họ thực sự yêu nhau ở nơi không ai thấy, không một bằng chứng, không có cách để khiển trách.

Sau khi Nhậm Hào trở về từ một chuyến công tác, anh ấy bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển nhà. Yên Hủ Gia đã từng hỏi Trạch Tiêu Văn, không sợ sự cố nếu sống gần như vậy sao? Trạch Tiêu Văn đang tìm cách làm thế nào để làm mờ dấu hickey trên cổ, liền trả lời: Chuyện gì có thể xảy ra? Cũng không ở nhà anh mà làm. Yên Hủ Gia nhất thời không nói nên lời liền im lặng.

Trạch Tiêu Văn và Nhậm Hào ở Biệt thự số 6, Yên Hủ Gia và Lạc Lạc ở Biệt thự số 3. Cách nhau không xa, gần như có thể nhìn nhau qua cửa sổ, Yến Gia mỗi ngày đều gọi điện thoại nhìn qua cửa sổ của Trạch Tiêu Văn, nhưng luôn bị giơ nắm đấm cảnh cáo. Thỉnh thoảng khi nhận được món tráng miệng từ Hà Lạc Lạc, nếu Trạch Tiêu Văn không có ở nhà, Nhậm Hào sẽ đến nhận chúng.

Nhậm Hào cảm thấy Lạc Lạc gần đây rất kỳ lạ và thường xuyên nhờ Nhậm Hào giúp đỡ. Theo lý thuyết, đối với những thứ máy tính này, không phải tốt hơn là nên tìm Trạch Tiêu Văn? Lý giải mà Lạc Lạc đưa ra là anh ấy sẽ đến công ty Nhậm Hào để thực tập, dù sao thì Yên Hủ Gia cũng là người của một công ty thời trang nên không thích hợp lắm. Hợp tình hợp lý, Nhậm Hào sẵn sàng đồng ý, và sắp xếp vị trí cho bạn nhỏ ở chỗ dễ dàng tán gẫu.

Có chuyện gì để tán gẫu? Nhậm Hào đương nhiên không muốn mọi người nghĩ rằng Lạc Lạc đi bằng cửa sau. Trong lòng Lạc Lạc, Nhậm Hà là người đặc biệt quan tâm đến cậu. Lạc Lạc nghĩ, mình còn có thể có cơ hội không? Đó có được tính là Thượng Đế bù đắp sau những gì chúng ta đã bỏ qua?

May mắn, không có chuyện phiếm đi qua cửa sau, mọi người đều cho rằng Lạc Lạc là vợ Nhậm Hào. Nhậm Hào và Trạch Tiêu Văn kết hôn đã lâu, Trạch Tiêu Văn không thích đến công ty cho lắm, hầu hết mọi người đều không biết vợ Nhậm Hào trông như thế nào. Bây giờ có một Lạc Lạc được ông chủ sắp xếp ở bên cạnh, hoặc là chính thất hoặc là tình nhân.

Bên cạnh đó, Nhậm Hào chăm sóc Lạc Lạc rất tốt, trong công ty tin đồn lan truyền rất nhanh, tất cả đều tưởng là thật. Mọi người đều nhìn Lạc Lạc với ánh mắt mơ hồ, hơn nữa năng lực kinh doanh của Lạc Lạc quả thực rất xuất chúng, được mọi người khen ngợi. Không phải Lạc Lạc không biết mọi người đã hiểu lầm mình, mà là anh không muốn giải thích, vốn dĩ Nhậm Hào rất bận nên không có thời gian quan tâm loại chuyện này.

Chỉ có một chút ích kỷ nho nhỏ như vậy, chỉ trong một giây cũng tốt, là giả cũng tốt.

Trên thực tế, Nhậm Hào đã nói với Trạch Tiêu Văn rằng Lạc Lạc là thực tập sinh trong công ty, nhưng anh ấy chỉ nói rằng đó là thực tập.

Trạch Tiêu Văn là một người rất nhạy cảm, nhưng anh không muốn nghi ngờ rằng Lạc Lạc có mưu đồ gì khác. Mối quan hệ giữa anh và Lạc Lạc luôn phụ thuộc lẫn nhau và không thể tách rời nhau. Trạch Tiêu Văn không thể đoán ra rằng Lạc Lạc đã phải lòng chồng mình.

Tình cờ là trong thời gian này Trạch Tiêu Văn cũng bận, xử lý xong công việc quyết định gặp Lạc Lạc, nhân tiện cũng mua được loại bánh ngàn lớp mà Lạc Lạc yêu thích.

Nghĩ rằng Nhậm Hào đã đi họp vào lúc này, nhưng Trạch Tiêu Văn không gặp Nhậm Hào, mà đi tìm Lạc Lạc trước. Quẹt thẻ rồi lên lầu, nhớ ra không biết phòng làm việc của Hà Lạc Lạc ở đâu nên mới túm lấy ai đó hỏi.

Thật trùng hợp, người này tình cờ là nhân viên cấp dưới được thay vào phòng kỹ thuật, thản nhiên nói giọng điệu chua ngoa: "Tìm vợ sếp, chắc ở cạnh phòng làm việc của sếp."

Trạch Tiêu Văn nhướng mày, vợ sếp? Một chút trực giác khó chịu len lỏi trong lòng, bước vào nhà vệ sinh soi gương. Hoàn hảo, cho dù đó là trang điểm hay làm tóc, hay quần áo hôm nay, hình ảnh này có thể trực tiếp lên TV.

Trạch Tiêu Văn hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi cửa, quay lại nhìn thấy Lạc Lạc và Nhậm Hào. Lạc Lạc theo sau Nhậm Hào cầm tài liệu, vươn tay kéo thẳng cổ áo của người đàn ông cao lớn hơn.

Rất đẹp đôi. Trạch Tiêu Văn đã nghĩ như vậy, không biết trong mắt người khác, hai người họ có phải là một cặp trời sinh hay không. Trạch Tiêu Văn đột nhiên cảm thấy chân răng hơi đau nhức, và cảm giác khó chịu điên cuồng gần như nhấn chìm cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ chịu thua người khác trong bất cứ vấn đề gì, sẽ luôn là người khiến người khác tự hào nhất, nhưng hôm nay lại sợ hãi đến mức khó có thể bình tĩnh. Cảm giác không thể chịu đựng được và mất đi Lạc Lạc và Nhậm Hào cùng một lúc. So với nỗi đau bị phản bội, chính hai con người này lại khiến cậu càng thêm hụt hẫng.

Trước khi gặp Nhậm Hào, Trạch Tiêu Văn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, cậu luôn cảm thấy mình phải yêu bản thân thật lâu. Nhưng nó đã xảy ra, một cuộc hôn nhân tốt, Nhậm Hào càng tốt, tốt đến mức cậu không thể quay về một mình.

Tuy nhiên, nhân vật chính còn lại của vụ việc là Lạc Lạc, có lẽ Lạc Lạc chỉ quen chăm sóc người khác? Trạch Tiêu Văn nghĩ vậy khi bắt đầu bình tĩnh.

Nhưng điều này không bao giờ phụ thuộc vào những gì bạn nhìn thấy hoặc nghe thấy, nó phụ thuộc vào những gì bạn tin, nó phụ thuộc vào trực giác. Nhưng giờ đây, trực giác mách bảo Trạch Tiêu Văn rằng đó không phải như vậy.

Trạch Tiêu Văn bỏ qua hai người ở ngã rẽ. Cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại, dù sao ít nhất cũng phải tính toán trước sự tình. Tìm được một địa điểm tốt, quán cà phê dưới lầu của công ty, nơi tập trung những người buôn chuyện.

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy một vài cô gái đang nói chuyện. Trạch Tiêu Văn gọi một ly cà phê, ngồi vào bàn bên cạnh, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, đầu óc quay cuồng. Theo những gì những cô gái nhỏ này nói, khi Lạc Lạc vào công ty, mọi người luôn thừa nhận rằng cậu là vợ của ông chủ, và Nhậm Hào đã chăm sóc cậu ấy rất tốt.

Mới vừa có biểu cảm như đang nghe một câu chuyện hài, nhấp một ngụm cà phê, một cô gái bên cạnh im lặng nãy giờ đột nhiên thì thào nói: "Thật ra, tôi đến văn phòng trong giờ nghỉ trưa. Ngày hôm đó, cửa phòng không đóng, tôi thấy Lạc Lạc đã hôn Nhậm Hào."

Trạch Tiêu Văn hít một ngụm cà phê rồi ho khan, cô gái nhỏ bên cạnh nói tiếp: "Ông chủ lúc đó đang nằm trên ghế, chắc là đang ngủ." Một đám con gái ôm mặt nhìn chằm chằm: Cướp hôn! Thật quá lãng mạn!

Trạch Tiêu Văn nhớ rằng vài tháng trước, anh ấy và Lạc Lạc đang tán gẫu về đám cưới của anh ấy và Yên Hủ Gia , Lạc Lạc nói chuyện mang theo cảm giác do dự. Lúc đó Trạch Tiêu Văn đang nói cái gì, nhớ rồi! Cậu nói nếu có người mình thích thì nên mạnh dạn, ít nhất sẽ không hối hận.

Trạch Tiêu Văn bật cười, ai ngờ người đó lại là chồng mình.

Trạch Tiêu Văn cầm điện thoại di động lên, gọi cho Nhậm Hào trước, nói rằng anh ấy đang đến công ty. Quả nhiên Nhậm Hào đang họp, nói sẽ cử người xuống đón. Trạch Tiêu Văn bắt chéo chân ở sảnh đợi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến đón, thấy vẻ mặt rất khó hiểu của người đàn ông đó, Trạch Tiêu Văn không giải thích, người đàn ông thận trọng hỏi: "Cậu là ai?"

Trạch Tiêu Văn chế nhạo: Tôi

Vợ nhỏ gì chứ, cô trợ lý nhỏ lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ sắp đổ mồ hôi lạnh rồi, vừa rồi Nhậm Hào bảo đi đón người, hỏi là ai, Nhậm Hào nở nụ cười hạnh phúc nói thẳng: Vợ tôi đến đây.

Đây là "chủ sở hữu thật sự". Vậy người kia là ai? Cô trợ lý nhỏ dẫn Trạch Tiêu Văn lên lầu và điên cuồng lật tung tin tức trên đường đi. Trạch Tiêu Văn không đi thang máy, cứ thế vênh váo đi qua khu văn phòng, trước khi đến văn phòng còn nói: "Lạc Lạc tớ mang cho cậu một cái bánh ngàn lớp!" Âm thanh tuy không lớn nhưng lại có cảm giác chói tai, nghe lọt tai là nhân viên văn phòng lầu này?

Lạc Lạc kinh ngạc nhận lấy chiếc bánh từ tay Trạch Tiêu Văn, hoảng sợ hỏi: Làm sao cậu lại đến đây. Trạch Tiêu Văn nghe vậy hoàn toàn không thể giải thích được, đây là công ty của chồng ai mà cậu không thể đến? Nhưng cậu vẫn mỉm cười, sờ đầu Lạc Lạc.

Nhìn bóng lưng Lạc Lạc rót nước, tâm trạng không tốt của Trạch Tiêu Văn đột nhiên dâng trào, hắn tiến lại gần Lạc Lạc nói nhỏ: "Lạc Lạc, cậu không muốn tớ tới sao?" Lạc Lạc sững người, và nhanh chóng nói làm sao có thể.

Tại sao không thể?

Trạch Tiêu Văn tựa vào góc bàn, chợt nở nụ cười: "Hóa ra người mà cậu thầm thương trộm nhớ chính là chồng của tớ."

Lạc Lạc rót nước vào mặt đất, Trạch Tiêu Văn vẫn mang nụ cười trên mặt.

_____________________________________________________________________________

*Oden*:

(cục hình tam giác là khoai nưa)

*Mọi người thấy hay thì cho tui xin sao nha =>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro