Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cách Tường Hoa - 2

Mọi người đọc thấy hay thì cho  xin sao nha :>

Thứ bảy là thời gian uống trà chiều của Trạch Tiêu Văn và Hà Lạc Lạc. Lạc Lạc không nhận ra điều kì lạ , chờ mong hỏi hắn có muốn đi không. "Đi, sao anh không đi", Yên Hủ Gia bỗng nổi lên ý nghĩ xấu, chờ mong vẻ mặt của Trạch Tiêu Văn khi nhìn thấy hắn.

Trạch Tiêu Văn và Hà Lạc Lạc cố gắng duy trì gặp nhau thường xuyên một tuần. Hầu hết thời gian họ gặp nhau trong một câu lạc bộ tư nhân hoặc một cửa hàng tráng miệng. Hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt và họ đã hẹn nhau ở nhà của Trạch Tiêu Văn. Trên đường đi, Yên Hủ Gia rất im lặng, chỉ cóHà Lạc Lạc giọng điệu phấn khích ríu rít không ngừng, Yên Hủ Gia đột nhiên hỏi: Em và Trạch Tiêu Văn không phải gặp nhau hàng tuần sao? Tại sao em lại vui mừng? Nhưng Lạc Lạc không nhận ra suy nghĩ của  Yên Hủ Gia, cao hứng nói: "Em rất ít đi qua nhà Trạch Tiêu Văn". Không thể nói ra rằng Lạc Lạc chính là muốn gặp Nhậm Hào!

Trạch Tiêu Văn mở cửa, nụ cười trên mặt đột nhiên đông lại, Yên Hủ Gia vô cùng tự nhiên bước vào, cười nói: Em có vẻ không muốn đón tiếp anh? Trạch Tiêu Văn đưa Hà Lạc Lạc đi vào, quay đầu nghiến răng nói: Khách quý. Cậu lại nói thêm một câu nữa: Hôm nay anh Hào cũng có mặt ở nhà. Nhìn vẻ mặt có chút cảnh cáo của Trạch Tiêu Văn, đột nhiên Yên Hủ Gia có tâm trạng tốt.

Lạc Lạc không quan tâm đến hành động khó hiểu của hai người họ, tự mình đi vào phòng, người đang bận rộn trong bếp là Nhậm Hào. "Anh Hào! Em mang hai chai rượu ngon đến!" Nghe nói trước khi tới nhà Trạch Tiêu Văn, Hà Lạc Lạc đã lục tìm hai chai rượu ngon của Yên Hủ Gia vào sáng sớm.Nói một cách dễ hiểu, làm thế nào có thể đến nhà ai đó mà không mang theo một món quà.

"Vậy thì hôm nay anh phải nấu hai món ngon." Nhậm Hào đáp. Thấy Lạc Lạc đi vào, anh ta vội vàng nói: "Nhóc cứ ra ngoài đợi ăn cơm, có thể cùng Văn Văn tán gẫu, không sao cả." Hà Lạc Lạc lắc đầu nói: "Em thắc mắc món nào có mùi thơm vậy! " Chắc chắn, đó là tính cách của một đứa trẻ, Nhậm Hào nghĩ, một đứa trẻ ngoan, rất khác với Trạch Tiêu Văn. Làm thế nào mà đứa nhóc  kia lại có được một người bạn tốt như vậy?

Trong phòng khách, Trạch Tiêu Văn nhìn Yên Hủ Gia , tức giận nói: "Anh không nói gì với Hà Lạc Lạc đúng không?" "Làm sao anh dám!" Yên Hủ Gia hạ giọng, ủy khuất nói , "Lạc Lạc kêu anhđến. Tôi chỉ dám đến. "Nói xong, anh ta nhéo tay Trạch Tiêu Văn một cách ác ý:" Luôn nghe lời em nhất. "

Trạch Tiêu Văn ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn phòng bếp, lặng lẽ nghiêng người đến bên cạnh Yên Hủ Gia : Hai ngày nay đều mệt mỏi, rất nhiều công việc. Yên Hủ Gia nhìn đứa nhóc  bắt đầu làm nũng, trong lòng liền mềm mại, nhanh chóng dỗ dành: "Đừng làm việc quá sức, hai ngày nữa sẽ dẫn em đến nhà hàng mới mở để ăn ngon.''

Hai cảnh, có hai loại thì thầm. Có người trắng trợn, có người lại thận trọng. Không phải là một ván cờ , nhưng tốt nhất là không nên quyết định muộn. Thời thời khắc khắc đều đang diễn sẽ không phân biệt được đâu là sự thật.

Bàn ăn không lớn, đồ ăn chỉ xuất hiện cho có nên lúc này bốn người sẽ hơi đông. Sau khi tất cả ngồi xuống, Trạch Tiêu Văn đột nhiên nói: Lạc Lạc , anh Hào và tớ sẽ chuyển đến biệt thự, ở cùng một khu với cậu, có được không? Lạc Lạc sửng sốt một chút nói: "Đương nhiên là được rồi, chỉ là ở đây sống tốt, cậu tại sao muốn chuyển đi?"

Trước khi Trạch Tiêu Văn nói, Yên Hủ Gia đã tặc lưỡi trước, nụ cười trên mặt hắn có phần vui tươi. "Anh Hào quyết định đi."

Nhậm Hào gật đầu, nơi ở bây giờ cách studio của Trạch Tiêu Văn quá xa, anh lại bận, thỉnh thoảng đưa cậu ấy đi cũng không tiện, ai cũng biết kĩ năng lái xe của cậu ấy không tốt.

Ngày chuyển nhà là vào tuần sau, vì Nhậm Hào phải đi công tác vài ngày.. Bỏ qua động tác bồn chồn của Yên Hủ Gia dưới bàn thì bữa ăn gần như hoàn hảo, khi Trạch Tiêu Văn đưa Lạc Lạc ra ngoài, Trạch Tiêu Văn dẫm mạnh lên chân Yên Hủ Gia, hắn liền cười toe toét vì đau.

Trong ba ngày liên tiếp, tất cả tin nhắn Yên Hủ Gia gửi cho Trạch Tiêu Văn đều không nhận được phản hồi, trong lời nói của Yên Hủ Gia hắn sầu đến mức đầu tóc đều muốn hói. Làm phiền Trạch Tiêu Văn là sở trường của Yên Hủ Gia, làm Trạch Tiêu Văn vui là một kỹ năng chỉ hắn biết.

Yên Hủ Gia trẻ hơn Nhậm Hào rất nhiều, với khuôn mặt đẹp trai, đứng trên đường đối diện studio của Trạch Tiêu Văn , tay cầm một bó hoa hồng lớn, liền thu hút ánh nhìn của người qua đường. Yên Hủ Gia chọn chiếc áo len đơn giản nhất, khi đến gặp Trạch Tiêu Văn, sẽ chưa bao giờ mặc vest, không có lý do sâu xa chỉ vì không muốn Trạch Tiêu Văn có bất kỳ cơ hội nào để nghĩ đến Nhậm Hào.

Yên Hủ Gia đứng đó, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên trên khuôn mặt Trạch Tiêu Văn, hắn chợt cảm thấy mình chỉ là một người bình thường đi đón vợ sau khi tan sở, và Trạch Tiêu Văn là bạn đời của hắn - một cặp vợ chồng hợp pháp.

Trạch Tiêu Văn bước nhanh tới, trên mặt có chút tức giận: "Anh điên rồi! Biệt thư gần như vậy! Đề phòng ..." Chưa kịp nói xong, Yên Hủ Gia đã ngắt lời anh: "Anh nhớ em." Trạch Tiêu Văn sững sờ, và Yên Hủ Gia lại nói: "Anh nhớ em, em yêu." Hắn đã làm những gì bản thân luôn muốn làm, hôn người yêu của mình ở nơi công cộng. 

Mặc dù Trạch Tiêu Văn không nói ra, nhưng Yên Hủ Gia biết rằng cậu ấy cực kì thích loại lời nói này. Cậu ấy có thể không chút ngại ngùng trước mặt chồng mình, nhưng cậu rất lo lắng về việc bị Lạc Lạc phát hiện. Yên Hủ Gia đôi khi không hiểu nỗi, không biết cậu muốn gì, không biết khi nào sẽ bị cậu cự tuyệt.

Lúc này, Nhậm Hào đang ở trên máy bay, liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, trên màn hình là đôi mắt cong queo của Trạch Tiêu Văn. 

Đúng lúc này, Lạc Lạc nhận được thông báo từ người hướng dẫn rằng cậu sẽ thực hiện một đồ án ở một nơi khác, thu dọn đồ đạc của mình và đeo một chiếc vòng tay của Yên Hủ Gia trên cổ tay.

Trong thế giới của bốn người, ba người có những bí mật, ở góc cầu thang, trên ghế của rạp chiếu phim, trong phòng khách sạn, trong những bông hoa hồng. Họ không mong bản thân không bị phát hiện, họ chỉ mong bạn giả vờ.

Cầm trên tay tấm vé tàu, Lạc Lạc dường như nhớ ra hình như Nhậm Hào đang ở thành phố này đi công tác. Máy bay hạ cánh xuống sân bay ở thành phố C, tàu vẫn chạy trên đường ray, lúc này cậu chỉ mong Chúa cho cậu một phép màu.

Thượng đế có thích xem phim truyền hình hay không? Nếu không làm sao lại có những sự trùng hợp vô lý như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro