Trích truyện
Một vài trích đoạn:
Lý Nguyệt Trì
Anh có mùi nắng vàng ươm nhuộm kín tòa tháp đổ
Nhàn nhạt hương thuốc lá phơi khô
Và thoang thoảng mùi mồ hôi dễ chịu.
Anh là hơi ấm.
——
"Em là hồ nước ngọt," sau một thoáng im lặng, anh khẳng định, "lấp đầy phổi anh"
Đường hành hỏi: "Tại sao lại là phổi?"
Anh cười cười: "Bởi vì phổi là bộ phận rất quan trọng."
———–
Tôi cảm thấy trong cuộc đời này, mọi thứ đều có cái giá của nó. Em hiểu ý tôi chứ?" giọng Lý Nguyệt Trì vang lên thấp và nhẹ, như đang đọc lời tự sự cho chính mình, "Tôi có được cái gì thì y như rằng sẽ phải trả một cái giá tương xứng. Chúng giống như phương trình vậy."
Tôi không biết là em thích tôi như thế thì cái giá tôi phải trả sẽ là gì?"
Đường Hành xoay người lại nhìn Lý Nguyệt Trì. Đôi mắt Lý Nguyệt Trì dâng lên chút mờ mịt, không phải kinh ngạc, chỉ có mờ mịt. Ánh đèn đường màu trắng chiếu rọi lên người anh, anh như một con ngựa hoang lạc đàn, cô liêu nơi đô thị phồn hoa, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt mình.
...... Em thích anh, không cần anh phải trả giá gì cả, hiểu chưa? Anh chỉ cần để em thích anh là được."
Em thích anh. Tình này là cho không
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro